Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 69: Ngoại Truyện Khương Dật Hiên × Lâm Tử Nguyệt 1
“Dật Hiên, chúng ta cùng đi… ăn trưa đi.”
Thanh âm của Lâm Tử Nguyệt dần nhỏ lại khi cô mở cửa và nhìn thấy thư ký xinh đẹp đang xoa bóp giúp chồng mình trong văn phòng riêng chỉ có hai người.
Dù sao thì nam nữ thụ thụ bất thân, mà Khương Dật Hiên cũng là người đã có gia đình, sự gần gũi thân thiết của hai người họ không phải đã lộ liễu quá rồi hay sao?
Vừa nhìn thấy Lâm Tử Nguyệt, Khương Dật Hiên đã mỉm cười đứng dậy.
Anh chẳng để tâm đến cảm xúc của cô hiện tại mà thản nhiên bước đến trước mặt cô như chẳng có gì xảy ra.
“Tử Nguyệt, em tới đây làm gì thế?”
Hừ…
Câu hỏi thật buồn cười!
Rõ ràng cô đã nói muốn đi ăn trưa cùng anh vậy mà anh lại hỏi cô một câu lạ lùng, cứ như thể anh hoàn toàn chẳng để ý đến những gì cô nói.
Lâm Tử Nguyệt liếc mắt nhìn cô thư ký của chồng, vì làm việc ở khách sạn nên cách ăn mặc của cô ta có chút gợi cảm.
Dù biết là vậy nhưng Tử Nguyệt vẫn khó chịu khi cô ta động chạm vào cơ thể của Khương Dật Hiên.
“Em nói là muốn đi ăn trưa cùng với anh, chẳng lẽ anh được xoa bóp thích quá mà quên luôn cả lời vợ nói à?”
Khương Dật Hiên thấy vợ bắt đầu ghen tuông liền có ý dỗ dành, anh nói:
“Anh xin lỗi, tại anh quên không để ý chút thôi.
Nếu muốn đi ăn trưa thì đi thôi, dù sao cũng tới giờ nghỉ rồi.”
Lâm Tử Nguyệt không phải người biết giận lâu nên chỉ cần một câu xin lỗi của Khương Dật Hiên là cô đã vui vẻ trở lại.
Cô bước đến khoác tay anh nhưng lúc định bước ra khỏi văn phòng thì đột nhiên Khương Dật Hiên quay lại nói với thư ký của mình.
“Ái Mỹ, cô có muốn đi cùng không?”
Gì đây?
Lâm Tử Nguyệt giật mình ngước mắt lên nhìn Khương Dật Hiên với điệu bộ không hiểu tại sao anh lại làm vậy.
Ý khó chịu của cô rành rành ra đó nhưng Khương Dật Hiên không biết là không hiểu thật hay cố tình không hiểu mà vô tư nói:
“Tại cô ấy cũng chưa đi ăn trưa, để cô ấy đi cùng chúng ta cho vui.”
Hành động của Khương Dật Hiên chẳng khác gì đang cố chọc tức cô cả.
Ái Mỹ là cô thư ký rất được lòng Khương Dật Hiên, cô ấy làm việc đâu ra đấy không những thế còn thông minh, nhanh nhẹn.
Lâm Tử Nguyệt biết cô ta không có người thân, thu nhập cũng ít, hoàn cảnh đáng thương nên mới được quan tâm đặc biệt hơn các nhân viên khác nhưng như thế này là hơi quá rồi.
Đến cả bữa trưa thân mật của vợ chồng, Khương Dật Hiên cũng muốn mời cô ta đi cùng, chẳng khác nào anh đang muốn phá hỏng sự riêng tư của chính hai người họ.
“Ái Mỹ, cô cứ đi chung đi không sao đâu, vợ tôi cũng thoải mái mà… phải không em?”
Khương Dật Hiên cúi xuống cười với Lâm Tử Nguyệt, trong mắt anh, cô vẫn là người vợ thân thiện và bao dung nên sẽ không để ý nhiều đến chuyện này.
Nhưng anh lại không hề biết cô cũng là phụ nữ, cô cũng biết ghen khi chồng mình thân thiết với một người phụ nữ khác không phải là mình.
“Ư… ừm, nếu cô chưa ăn thì đi cùng chúng tôi cũng được.” Lâm Tử Nguyệt gượng cười gật đầu.
Ái Mỹ được mời đi ăn trưa chung với vợ chồng sếp liền tỏ ra vui mừng.
Gương mặt cô ta đúng chuẩn ngây thơ đấy nhưng nội tâm thì không biết ra sao cả.
Nhà hàng Sovia,
Sau khi đồ ăn được đem lên, Lâm Tử Nguyệt và Khương Dật Hiên gắp thức ăn cho nhau rất tình tứ.
Ái Mỹ ngồi đối diện hai người họ, nhìn họ gắp thức ăn qua lại cho nhau đáy mắt bỗng ánh lên sự đố kị.
Gương mặt cô ta chẳng còn ngây thơ như ban nãy, thay vào đó là sự chán ghét và khinh thường.
Nhưng vợ chồng người ta tình tứ, lý do gì mà cô ta phải bày bộ mặt đó?
Nếu không thích thì có thể không đi ngay từ ban đầu, là do Ái Mỹ tự đồng ý đi theo nên có nhìn thấy cảnh tượng khó chịu này cũng phải ráng mà nhịn.
Reng… reng… reng…
Đúng lúc đó đột nhiên chuông điện thoại của Lâm Tử Nguyệt reo lên.
Cô ấy nhấc điện thoại lên rồi quay sang nói nhỏ với chồng mình:
“Là Lạc Nhan gọi, chờ em ra kia nghe máy chút nhé!”
“Ừ, em đi đi.”
Khi Lâm Tử Nguyệt rời đi, Ái Mỹ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của cô rồi bắt đầu ý đồ của mình.
Cô ta cong môi nói với Khương Dật Hiên:
“Khương tiên sinh, không biết tôi có thể ăn món đó được không?”
Ái Mỹ vừa nói vừa chỉ tay vào miếng thịt trên bàn, thấy vậy Khương Dật Hiên đã không ngần ngại dùng dao và dĩa cắt một miếng đưa cho cô ta.
Ái Mỹ từng nói bản thân không biết dùng dao và dĩa, cũng chưa từng ăn mấy món như thế này nên mới muốn thử vị nó như thế nào.
“Cô thử đi.”
Nhưng thay vì cầm lấy chiếc dĩa, Ái Mỹ lại trực tiếp đưa miệng ngậm lấy miếng thịt.
Cô ta đang cố tình để cảnh tượng này trông giống như là Khương Dật Hiên đang đút cho cô ta ăn.
Lâm Tử Nguyệt nghe điện thoại xong liền trở về bàn ăn của mình.
Cô nhìn thấy Khương Dật Hiên đút đồ ăn cho Ái Mỹ, sự khó chịu trong lòng lại dâng lên cao.
Chuyện ban nãy cô ta động chạm thân mật với chồng cô, cô đã bỏ qua rồi lần này dù đã không thể nhịn được nữa nhưng Lâm Tử Nguyệt vẫn muốn kiềm chế vì cô tin tưởng chồng mình sẽ không bao giờ ngoại tình.
“Dật Hiên, chúng ta mau đi đi.”
Đồ ăn còn chưa ăn xong nhưng Lâm Tử Nguyệt đã muốn kéo tay Khương Dật Hiên rời đi.
Bởi cô không muốn nhìn thấy Ái Mỹ ngồi chung một bàn ăn với hai người họ nữa.
Tính tiền xong, Lâm Tử Nguyệt khoác tay Khương Dật Hiên rời khỏi nhà hàng.
Ái Mỹ đi sau hai người họ, ánh mắt đố kị một lần nữa lại hướng thẳng về phía Lâm Tử Nguyệt.
Cô ta đã yêu thầm Khương Dật Hiên một thời gian rồi, chỉ là ngại việc anh đã có vợ nên mới không bày tỏ.
Thân phận của cô ta cũng chỉ là thư ký thấp hèn được sự tin tưởng của Khương Dật Hiên nhưng lại tham vọng muốn trở thành Khương thiếu phu nhân người người ngưỡng mộ.
Tối hôm đó, Khương Dật Hiên lại phải ra ngoài gặp đối tác và có uống rượu với bọn họ.
Trong lúc trò chuyện, anh đã uống khá nhiều rượu dẫn đến say xỉn không thể đứng vững.
Nhờ vào sự dìu dắt của Ái Mỹ mà anh mới có thể trở về khách sạn.
Khương Dật Hiên nằm phịch xuống ghế sofa trong văn phòng ở khách sạn Hoàng Gia, anh nhắm mắt lại ngủ một giấc vì thấy mình đã say quá rồi.
Trước khi ngủ, anh còn phất tay muốn đuổi Ái Mỹ ra ngoài:
“Ái Mỹ, tôi muốn nghỉ ngơi, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Ái Mỹ vâng rất nhẹ nhàng, cô ta chậm rãi rời khỏi văn phòng của Khương Dật Hiên.
Đứng ở bên ngoài, Ái Mỹ vẫn không ngừng nghĩ đến gương mặt của Khương Dật Hiên lúc uống rượu với đối tác, sức hút ấy khiến cô ta muốn ngắm anh nhiều hơn thế.
Lát sau, Ái Mỹ mở cửa phòng anh bước vào.
Căn phòng lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của Khương Dật Hiên.
Có lẽ anh đã uống say rồi nên mới có thể ngủ một cách ngon lành đến vậy.
“Khương tiên sinh…”
Ái Mỹ nhẹ nhàng cất tiếng gọi Khương Dật Hiên nhưng không thấy anh trả lời.
Thấy vậy, cô ta bèn ngồi xuống bên cạnh Khương Dật Hiên, ngắm nhìn gương mặt của anh rồi mỉm cười.
Dù biết đem lòng yêu người đã có vợ như anh là sai trái nhưng cô ta không thể dừng ham muốn này lại được.
Ái Mỹ muốn cướp chức Khương thiếu phu nhân từ tay Lâm Tử Nguyệt từ lâu rồi, chỉ là cô ta không có đủ dũng khí làm điều đó.
Sau khi thấy Khương Dật Hiên không có phản ứng lại, Ái Mỹ liền cúi xuống hôn lên cổ của anh.
Vết son môi của cô ta in trên cổ áo sơ mi như một sự cố tình để bắt đầu âm mưu chia rẽ vợ chồng Khương Dật Hiên.
Tiểu tam rất đáng sợ! Mà đáng sợ nhất chính là thủ đoạn mà loại phụ nữ này sử dụng.
Cô ta cố ý để lại vết son trên cổ áo của Khương Dật Hiên là vì muốn biết phản ứng của Lâm Tử Nguyệt khi nhìn thấy sẽ như thế nào.
Chắc chắn vợ chồng họ sẽ có lục đục và xảy ra mâu thuẫn.
Đúng như Ái Mỹ tính toán, sau khi Khương Dật Hiên trở về nhà Lâm Tử Nguyệt đã phát hiện ra vết son môi trên cổ áo của Khương Dật Hiên.
Cô không muốn hỏi anh vội vì cô muốn xác nhận xem vết son này có phải của người cô đang nghĩ đến không trước đã.
Lâm Tử Nguyệt siết chặt lấy chiếc áo sơ mi của Khương Dật Hiên, cô đã nhớ mùi son và màu son này rồi, con hồ ly tinh nào đang có ý định ve vãn chồng cô, cô sẽ không tha thứ.
Sáng hôm ấy.
Lâm Tử Nguyệt đến khách sạn của Khương Dật Hiên, cô đã cho gọi tất cả nhân viên nữ tập trung vào một chỗ để kiểm tra màu son và mùi son, kể cả thư ký của Khương Dật Hiên cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên việc kiểm tra này Khương Dật Hiên sẽ không được biết vì nếu anh biết, anh sẽ không cho phép cô làm như thế.
Lâm Tử Nguyệt đi qua một vòng thì loại được một số nhân viên nữ có màu son khác hoàn toàn so với loại son trên áo của Khương Dật Hiên.
Theo màu sắc, Lâm Tử Nguyệt đã loại trừ được kha khá, số người còn lại cũng chỉ còn có năm người, trong đó… có cả Ái Mỹ.
Lâm Tử Nguyệt kiểm tra bốn cô gái kia trước, khi họ nhìn thấy cô đều cúi đầu sợ sệt.
Bộ dạng run sợ này dù không biết là diễn hay thật nhưng nếu có gan quyến rũ Khương Dật Hiên thì đúng là quá to gan.
Bước chân của Lâm Tử Nguyệt dừng lại trước mặt Ái Mỹ, cô ta ngẩng cao đầu nhìn cô đầy kiêu ngạo, chính cái thái độ này mới khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lâm Tử Nguyệt ngửi mùi son mà Ái Mỹ dùng cảm thấy có chút giống, sau đó cô lấy bức ảnh có chụp lại vào tối hôm qua đem ra đối chiếu thử.
Tuy nhiên, trong lúc Lâm Tử Nguyệt kiểm tra thì Ái Mỹ đã tự khai nhận:
“Vết son trên cổ áo của Khương tiên sinh vào tối qua là của tôi thưa thiếu phu nhân.”
Lâm Tử Nguyệt có chút bất ngờ, cô quay phắt sang nhìn cô ta.
Có thể coi đây là sự thật thà quá đáng không nhỉ?
“Cô nói cái gì cơ?”
“Vì hôm qua Khương tiên sinh uống say quá nên tôi đã vô tình để lại vết son đó.”
Bốp!
“Không biết xấu hổ!”
Lâm Tử Nguyệt thẳng tay tát vào mặt Ái Mỹ khi nghe cô ta thừa nhận việc mình đã làm.
Trên đời này sao lại có kẻ trơ trẽn như cô ta được cơ chứ?
“Thiếu phu nhân, cô đánh tôi như vậy chẳng phải là cô đang ghen tức với tôi sao?” Ái Mỹ nhìn cô đầy thách thức.
Quả nhiên Lâm Tử Nguyệt đã nghĩ không sai về con người này, cuối cùng thì bộ mặt hồ ly tinh của cô ta cũng lộ diện rồi.
Lâm Tử Nguyệt đẩy cô ta ngã xuống đất, sau đó bước đến đánh cô ta tới tấp:
“Cô nghĩ được chồng tôi tin tưởng thì cô đã có tất cả rồi sao? Đừng mơ nữa hồ ly tinh, hôm nay tôi phải đánh cho cô nhận ra thế nào là sự nhục nhã khi dám ve vãn chồng người khác.”.