Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 68: Cái Giá Của Tội Ác End


Bạn đang đọc Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ – Chương 68: Cái Giá Của Tội Ác End


Câu nói ngây ngô của Tiểu Duy khiến cả Giang Quân Hạo và Lạc Nhan đều phải bật cười.

Thằng bé rất mong chờ đến ngày được gặp em rồi cả hai sẽ cùng nhau đi chơi, Tiểu Duy đã chuẩn bị rất nhiều thứ dành cho em của mình.

Cho dù là em trai hay em gái thì Tiểu Duy vẫn sẽ cưng chiều hết mực vì thằng bé rất thích được có em như các bạn ở trường.
Ngày hôm đó, Lạc Nhan đang cùng với Giang Quân Hạo và Tiểu Duy đi mua đồ trước cho em bé.

Lạc Nhan tách ra khỏi hai ba con họ, cô muốn đến chỗ treo quần áo dành cho bà bầu để mua trước mấy bộ khi bụng của cô to lên.
Trong lúc đang chọn quần áo, bỗng dưng trong cửa hàng náo loạn hết cả lên.

Lạc Nhan ngơ ngác không biết chuyện gì, lúc cô quay người lại thì thấy một người ăn mặc có phần rách rưới đang chạy tới chỗ của cô và theo sau còn có vài cảnh sát đang cầm súng đuổi theo người đó.
“Tránh ra, mau tránh ra!”
Khách mua hàng đều tỏ ra sợ hãi mỗi khi người đàn ông đó chạy qua, cảnh sát đã nhiều lần nói ông ta dừng lại không thì sẽ bắn nhưng kẻ này lại rất cứng đầu không chịu nghe lời.

Vù đang ở trong cửa hàng, cảnh sát không thể tùy tiện nổ sung, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người vô tội.
Người đàn ông ấy chính là Giang Trí Thành, một tháng qua sống trốn chui trốn lủi nên khiến hình dáng của ông ta thay đổi rất nhiều đến mức Lạc Nhan cũng không thể nhận ra.

Giang Trí Thành nhìn thấy Lạc Nhan ở phía trước, ông ta lập tức rút con dao trong người bắt lấy cô.

Vì không kịp chạy thoát, Lạc Nhan đã bị Giang Trí Thành kề dao vào cổ, ông ta lấy cô làm con tin để thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.
“Dừng lại, nếu không tôi sẽ giết chết cô gái này.”
Lạc Nhan hốt hoảng không dám chống cự, cô sợ sẽ làm ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng mình.

Cảnh sát vẫn chĩa súng về phía Giang Trí Thành nhưng vì ông ta đang giữ con tin nên không dám nhắm bắn.
“Giang Trí Thành, mau thả cô ấy ra rồi khoanh tay chịu trói.

Ông không thể thoát được đâu, mau theo chúng tôi về đồn cảnh sát.”
Lúc này, sự ồn ào ở chỗ bán quần áo cho bà bầu đã khiến Giang Quân Hạo chú ý đến.

Anh bế Tiểu Duy đến xem thử thì bất ngờ phát hiện Lạc Nhan đang bị uy hiếp bằng một con dao và người uy hiếp cô chính là Giang Trí Thành.
“Lạc Nhan!”
Lạc Nhan nghe thấy giọng nói của Giang Quân Hạo liền quay sang nhìn anh, ánh mắt cô chứa đựng đầy sợ hãi.
“Quân Hạo…”

“Giang Trí Thành, chú mau thả cô ấy ra.

Chú trốn một tháng trời rồi nên không thể trốn mãi được đâu.” Giang Quân Hạo bỗng lớn tiếng.
Giang Trí Thành vẫn nuôi lòng căm hận với Giang Quân Hạo vì đã tố cáo ông ta với cảnh sát.

Giang Trí Thành giờ chẳng sợ gì nữa, ông ta đã mất tất cả trong tay Giang Quân Hạo rồi.
“Giang Quân Hạo, tôi sẽ không bao giờ đồng ý ngồi tù đâu.

Nếu hôm nay các người không thả tôi đi, tôi sẽ tự tay giết chết Giang thiếu phu nhân.”
Lạc Nhan đứng bất động trong vòng tay của Giang Trí Thành, con dao sắc nhọn sẽ cứa vào cổ của cô bất cứ lúc nào nếu cô dám cựa quậy hay muốn trốn thoát.

Thấy Lạc Nhan gặp nguy hiểm, Giang Quân Hạo lo lắng cho cô và đứa bé trong bụng cô, anh nói:
“Giang Trí Thành, Lạc Nhan đang mang thai nên tôi xin chú hãy thả cô ấy ra.”
“Ồ… mang thai sao? Vậy thì càng tốt, một người hai mạng nếu cậu không muốn vợ con mình chết thì mau bảo đám cảnh sát này tránh ra chỗ khác.”
Giang Quân Hạo không muốn Giang Trí Thành thoát được nhưng càng không muốn Lạc Nhan gặp chuyện gì nguy hiểm.

Anh đưa mắt nhìn mấy viên cảnh sát, họ biết ý liền hạ súng xuống và tránh sang một bên.

Tiểu Duy sợ hãi lên tiếng gọi mẹ:
“Mẹ ơi, ông mau thả mẹ cháu ra đi, đừng làm hại mẹ cháu và em cháu.”
Giang Trí Thành bỏ ngoài tai những lời nói của Tiểu Duy, ông ta kéo Lạc Nhan ra bên ngoài, lấy cô làm bia đỡ đạn để tẩu thoát.

Cho tới cuối cùng, Giang Trí Thành vẫn không chịu nhận tội mà vẫn tự cho mình đúng và không hề hối cải.
Ra tới bên ngoài cửa hàng, Giang Trí Thành cảm thấy an toàn rồi liền đẩy Lạc Nhan về phía trước khiến cô ngã rạp xuống dưới đất.

Lạc Nhan đang mang thai nên cú ngã đó khiến bụng cô đau quặn lại, Giang Quân Hạo và mọi người đứng ở bên trong lập tức chạy ra.
“Lạc Nhan!”
Giang Trí Thành chạy sang đường để tẩu thoát nhưng không may bị chiếc xe container đâm phải.

Ông ta ngã lăn ra đường và không kịp lường trước được chuyện này sẽ xảy đến với mình.

Đây có phải là quả báo cho việc ông ta đã muốn hại Giang Quân Hạo theo cách này hay không?
Đúng là nợ máu phải trả bằng máu.

Gây ra tội ác thì phải trả cái giá rất đắt, kể cả là việc lấy tính mạng ra để trả giá cho những chuyện mình đã làm.
Giang Quân Hạo đỡ lấy Lạc Nhan, anh vội vàng bế cô lên rồi đưa cô tới bệnh viện.
“Quân Hạo, bụng em đau quá!”
“Em cố gắng chờ một chút, anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay đây.”
Nếu như hôm nay Giang Trí Thành làm hại đến con của Giang Quân Hạo thì cả đời này chắc chắn anh sẽ không tha thứ cho ông ta.
Bệnh viện.
Sau khi được đưa tới bệnh viện, Lạc Nhan đã được bác sĩ tiến hành kiểm tra.

Cô bị động thai do cú ngã ban nãy nhưng may mắn là không có gì đáng lo ngại cả.

Nghe được tin này, Giang Quân Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc Lạc Nhan nằm trên giường bệnh, cô đã có một giấc mơ.

Trong mơ cô nhìn thấy bản thân được gặp lại ba mẹ mình, họ giang tay ôm cô vào lòng và vỗ về cô như ngày xưa.
Lạc Nhan đã xa ba mẹ được bốn năm rồi, họ không liên lạc với cô chỉ vì số nợ do công ty phá sản.

Ba mẹ cô không muốn cô bị chủ nợ kéo đến tìm nên đã tự động rời đi, ôm đống nợ ấy rời khỏi nơi này để bảo vệ hạnh phúc cho con cái.
Nhưng bốn năm rồi, Lạc Nhan rất muốn được gặp lại ba mẹ.

Cô nhớ họ, thực sự rất nhớ.
Hai mắt của Lạc Nhan lơ mơ mở ra, cô cảm nhận được có ai đó đang chạm tay vào má của cô.

Hơi ấm này không giống của Giang Quân Hạo, mà nó ấm áp theo cách lạ thường.

Lạc Nhan liếc mắt nhìn thì phát hiện người đang ngồi cạnh giường là mẹ của cô, ngay cả ba cô cũng đang đứng cạnh.
Lạc Nhan cứ tưởng mình vẫn đang trong giấc mơ vì thế liền nói:
“Ba, mẹ… đây là mơ sao?”
Mẹ của Lạc Nhan liền lắc đầu:
“Không đâu con gái, đây không phải giấc mơ.

Ba mẹ đã về với con rồi đây.”
Lạc Nhan nghe vậy liền hoảng hốt bật dậy, hai mắt cô ngấn lệ nhìn mặt ba mẹ sau đó cô đưa bàn tay run run chạm vào họ.


Cảm giác này đúng là thật rồi, nhưng sao lại xảy ra bất ngờ như thế khiến cô nhất thời không kiềm chế được cảm xúc.
“Ba mẹ, sao… sao hai người lại ở đây thế này? Hức… con gái nhớ hai người lắm, con vẫn cho người tìm ba mẹ nhưng… nhưng không có chút tin tức nào cả.”
Trước mặt ba mẹ mình, Lạc Nhan vẫn là đứa con gái nhỏ của họ.

Cô vì hạnh phúc quá mà khóc lóc nức nở như một đứa con nít trong khi đã làm mẹ của hai đứa con.

Cô ôm chầm lấy mẹ mình, cô vẫn chưa thể tin được đây lại là sự thật.
Từ lúc biết Lạc Nhan đang đi tìm ba mẹ nên Giang Quân Hạo đã giúp cô một tay.

Anh đã nhờ nhiều người mà anh quen biết trong lĩnh vực tìm kiếm người để giúp Lạc Nhan có thể đoàn tụ với gia đình mình.

Nợ của nhà họ Lạc đã được trả hết, hiện tại chẳng có mối lo ngại gì chia cắt gia đình họ được nữa rồi.
Gia đình đoàn tụ, kẻ ác phải trả giá, mọi thứ đã quay về theo đúng những gì mà ai cũng đều mong muốn.
Đã là con người thì ai cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

Chỉ là có những người không biết trân trọng hạnh phúc của bản thân mình, đến khi vụt mất lại hối hận không kịp.

Hai năm sau.
Từ sau vụ tai nạn trong lúc tẩu thoát, Giang Trí Thành đã trở thành một kẻ điên.

Não của ông ta gặp vấn đề vì thế không thể trở lại thành người bình thường được.

Vậy nên thay vì ngồi tù, Giang Trí Thành đã bị giam giữ trong trại tâm thần dù không biết là bao lâu nhưng có lẽ là khoảng thời gian khá dài.
Đây chính là sự trừng phạt của ông trời.
Lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó thoát, tội ác dù có hoàn hảo đến mấy cuối cùng cũng phải trả cái giá đắt mà thôi.
Biệt thự riêng của Giang Quân Hạo.
Giữa phòng khách rộng lớn với ngổn ngang toàn những thứ đồ chơi, giúp việc và quản gia cảm thấy bất lực khi phải trông coi hai tiểu thiếu gia nhỏ nghịch ngợm của mình.
Năm nay Tiểu Duy đã sáu tuổi, còn em trai của Tiểu Duy thì vẫn còn nhỏ.

Đứa bé thứ hai mà Lạc Nhan sinh ra vẫn là con trai, thằng bé tên là Giang Lộ Phàm, mới được hơn một tuổi.

Trong lúc ba mẹ đi làm, hai đứa sẽ được ông bà nội ngoại chăm sóc hoặc là người hầu và quản gia.

Tiểu Duy phải đi học nên chỉ có thể dành trọn vẹn ngày nghỉ chơi với em trai được thôi.
Hôm nay là ngày nghỉ nên Tiểu Duy đã bày đồ chơi ra chơi cùng Phàm Phàm.

Hai đứa nhỏ quậy tung cả căn nhà lên nhưng chẳng ai dám làm gì cả.

Phải đến khi Lạc Nhan và Giang Quân Hạo trở về, Tiểu Duy mới nhanh chóng thu xếp đồ chơi rồi cất đi.
Trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, hai vợ chồng nhìn thấy những đứa con liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Lạc Nhan giơ tay bế Tiểu Phàm còn Giang Quân Hạo thì bế Tiểu Duy, hai người mỗi người một đứa.
“Tiểu Duy, hôm nay ở nhà chơi với em có vui không?” Lạc Nhan khẽ hỏi.
Tiểu Duy ngồi trong lòng Giang Quân Hạo, thằng bé quay sang chỉ tay vào Phàm Phàm.
“Em ấy toàn cướp đồ chơi rồi đánh vào mặt con, nhưng vì con là anh nên con không có chấp.”
Tiểu Phàm nằm trong vòng tay Lạc Nhan toe toét cười, nhìn thằng bé đáng yêu thế này không biết là nó lại bắt nạt cả anh trai đâu.

Sau đó, Tiểu Phàm bất ngờ òa khóc, có lẽ là đói sữa rồi vì thế Lạc Nhan đã lập tức cho con bú ngay ở phòng khách.
Nhìn thằng bé nún sữa một cách ngon lành, hai cha con Tiểu Duy cũng ngơ ngác nhìn theo.

Lạc Nhan quay sang nói với họ:
“Hai người đã lớn rồi còn muốn tị nạnh với cả Phàm Phàm nữa sao? Giang Quân Hạo, anh là ba nó mà không biết làm gương gì cả.”
Lạc Nhan bế Tiểu Phàm lên trên nhà, còn Giang Quân Hạo và Tiểu Duy ngồi dưới ghế ngơ ngẩn nhìn nhau.

Tiểu Duy vỗ vào bắp tay của Giang Quân Hạo, lớn tiếng trêu anh:
“Ba lớn rồi còn thích sữa mẹ, lêu lêu.”
“Cái thằng nhóc này, ai nói là ba thích sữa mẹ, vớ vẩn.”
Tối hôm ấy trước khi đi ngủ, Giang Quân Hạo đã suy nghĩ rất nhiều.

Anh cứ nhìn theo dáng vẻ của Lạc Nhan ru Tiểu Phàm ngủ rồi trong lòng lại nổi lòng tham muốn có thêm một đứa nữa.
Sau khi Lạc Nhan cho Tiểu Phàm ngủ rồi lên trên giường, Giang Quân Hạo mới có cơ hội nói với cô.

Anh bất ngờ ôm lấy cô hôn lấy hôn để khiến Lạc Nhan không kịp phản ứng, cô đẩy Giang Quân Hạo ra nhưng không sao đẩy được.
“Giang Quân Hạo, anh bị làm sao thế hả? Buông em ra đi, a…”
Giang Quân Hạo đè Lạc Nhan xuống giường, anh thì thầm:
“Chúng ta có hai đứa con trai rồi, làm thêm một đứa con gái nữa đi.”
“Không đâu, em không đẻ nữa đâu.”
“Đi mà, nốt lần này thôi, anh hứa đấy!”
Dứt lời, Giang Quân Hạo liền cúi xuống tiếp tục hành sự.

Giang Quân Hạo là kẻ không bao giờ giữ lời hứa khi ở trên giường, Lạc Nhan còn lâu mới tin.
Cuối cùng thì dù không muốn nhưng Lạc Nhan lại có thai một lần nữa.

Lần này chắc chắn sẽ là một tiểu công chúa xinh đẹp giống như cô vậy.
Thế giới này tươi đẹp lắm, ba mẹ sẽ chờ con….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.