Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 39: Người lãnh đạo Tây Hoa
Phía sau chính điện Triêu Huy là tẩm cung của Tây Hoa vương. Lúc Phong Dực một thân khôi giáp đi vào, tất cả cung nhân trong điện như được nhận lệnh từ trước đều lần lượt lui ra ngoài.
Khoảnh khắc khi bước vào trong điện, bước chân Phong Dực hơi ngập ngừng, đưa mắt liếc nhìn bóng người loáng thoáng sau tấm bình phong rồi mới cất bước đi vào, tiếng bước chân vang vọng trong điện nghe rõ mồn một.
Tiếng ho rất nhỏ truyền ra từ sau tấm bình phong, một bóng người nằm nghiêng trên giường, giọng nói già nua đột ngột vang lên, “Cuối cùng con cũng trở lại?”
Phong Dực chậm rãi bước đến trước tấm bình phong rồi đứng lại, không đi vòng qua tấm bình phong để đến gần người kia, cũng không hành lễ, chỉ đứng đó cười nhạt nói, “Đúng vậy, như ông mong muốn, tôi đã trở về.”
Giọng nói già nua kia khẽ cười, “Thật thông minh, có thể đoán được những chuyện này đều là kế hoạch của ta.”
Phong Dực cười lạnh, “Chỉ mới ba năm sao có thể dễ dàng phát sinh nội loạn như vậy, chắc chắn là có người giở trò trong đó, mà người có thể làm được chuyện này ngoài ông ra còn ai nữa chứ?”
“Không tệ, không tệ.” Ý cười trong giọng nói càng đậm, “Vì muốn con trở về, ta đành phải tạo cơ hội cho đám người Viên Chí nổi dậy.”
Phong Dực bước hai bước tới chiếc bàn tròn ngồi xuống, cười nhạt nói, “Cho nên tôi mới nói như ông mong muốn, có điều cũng phải cảm tạ ông đã đẩy hắn đến Nam Chiêu cho tôi lấy được thuốc giải.”
Giọng già nua có phần nghi hoặc, “Hả? Sao con biết là do ta đưa Vô Thù đến Nam Chiêu?”
Phong Dực ung dung tự nhiên châm trà cho mình, tiếng nước trà rót vào tách vang lên giữa không gian yên tĩnh tạo nên âm thanh lanh lảnh rất dễ nghe, “Không phải ông tác động thì sao hắn có thể thần không biết quỷ không hay để đến được Nam Chiêu? Dựa vào bản lĩnh của hắn mà muốn trốn khỏi tai mắt của đám người Viên Chí là không thể.”
Lần này giọng nói già nua kia im lặng không nói thêm gì nữa, dường như đang rất kinh ngạc, tiếp đó lại nghe thấy tiếng cười, “Thông minh lắm, tìm con về quả là một việc làm đúng đắn.”
Phong Dực cầm tách trà lên môi nhấp một hớp rồi đặt xuống, “Cũng phải cảm ơn ông đã phái Lật Anh Thiến tới Nam Chiêu nữa, nếu không có sự đồng ý của ông, nàng ta không thể nào tới Nam Chiêu giúp tôi được.”
Người kia khẽ ho hai tiếng, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ, “Nói rất đúng. Con xem ta quan tâm đến con như vậy, con nên sớm trở về giúp ta mới phải.”
Phong Dực như đang nghe một câu chuyện rất khôi hài, có điều tuy cười nhưng vẻ mặt như được bao bọc bởi lớp sương mù lạnh lẽo, “Sao tôi phải giúp ông? Ngày trước tôi đã buông tay rời đi, là đứa con trai yêu quý của ông không yên lòng về tôi, hại tôi suýt mất mạng, vậy mà hôm nay ông còn không biết xấu hổ bảo tôi phải giúp ông?” Giọng nói của hắn rất nhỏ nhẹ, nhưng từng lời nói ra cứ như dao găm bén ngót.
Lần này người kia ho khan dữ dội giống như bị kích thích vậy, hồi lâu sau mới mở miệng nói: “Chuyện này là lỗi của nó. Có điều tình thế hiện tại chắc con cũng thấy, mấy năm nay Đông Việt không chịu ngồi yên, Tây Hoa là cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt của chúng, trận chiến này sớm muộn cũng sẽ diễn ra, dù binh lực của Tây Hoa có lớn mạnh hơn nữa, nhưng nếu không có người có năng lực lãnh đạo thì cũng coi như đồ bỏ.”
Phong Dực hơi nhíu mày, “Ồ? Ý của ông là muốn tôi lãnh đạo Tây Hoa?”
“Không sai, ta quả thật có suy nghĩ này.”
Phong Dực cười nhạo, “Đáng tiếc tôi lại không muốn.”
Yên lặng một lát, người kia khẽ thở dài, “Ta biết con vẫn còn trách ta vì chuyện của mẫu thân con, nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi, chuyện năm đó cũng không thể nói rõ ràng tường tận được….”
Giọng Phong Dực bỗng trở nên nghiêm túc, lạnh lùng ngắt lời người nọ, “Tôi đã từng nói không ai được nhắc đến mẫu thân trước mặt tôi, đặc biệt là ông.”
Người kia bật ra tiếng cười thê lương, “Dực, con phải hiểu, dù thế nào đi nữa, quan hệ giữa ta và con vĩnh viễn không thể nào chối bỏ.”
Hai bàn tay dưới tay áo của Phong Dực siết chặt, khớp xương kêu răng rắc, “Vì thế ông càng phải hiểu tôi không muốn trở về đây đến mức nào.”
“Ta biết, ta đương nhiên biết.” Người kia liên tục thở dài, “Nhưng con cũng nên nhớ, ban đầu là ta đem con từ dân gian mang về vương cung nuôi dưỡng con khôn lớn, cho con vào quân doanh nên con mới có ngày hôm nay.”
Phong Dực không nhịn được nữa bật cười ra tiếng, có điều tiếng cười vô cùng lạnh lẽo, như còn mang theo cả sát khí, “Ông đang giảng đạo ân tình với tôi sao? Không ngờ còn có người biến trách nhiệm thành ân tình nữa cơ đấy? Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ.” Hắn đứng dậy, đột ngột xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người phía sau tấm bình phong, “Có điều ông cũng nên nhớ kỹ cho tôi, tôi có được ngày hôm nay tất cả đều dựa vào chính bản thân mình, đều do tôi nhiều lần mạo hiểm bằng tính mạng mới có được, không liên quan gì tới ông cả.”
Tiếng nói vừa ngừng, trong điện lập tức yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, giọng nói già nua kia mới lại vang lên, có điều lần này đã trở nên nghiêm nghị, “Không sai, con nói không sai, là con tự mình đạt được. Nếu đã như vậy thì con càng phải ngồi ở vị trí lãnh đạo này.”
Phong Dực không trả lời, chỉ lạnh lùng đứng lên.
Người sau tấm bình phong lại ho một trận, một lúc sau mới dừng lại thở dốc nói, “Dù con không vì ta, cũng nên vì bản thân, vì dân chúng Tây Hoa mà suy nghĩ. Hôm nay trừ con ra còn ai có tư cách ngồi lên vị trí lãnh đạo này? Còn ai có thể giúp dân chúng Tây Hoa tránh được kiếp nô dịch? Lẽo nào con muốn mảnh đất mà con đã lớn lên từ nhỏ này sẽ có một ngày phải chịu cảnh sinh linh lầm than sao?”
Trong lòng Phong Dực khẽ chấn động, hắn thật sự không thể trơ mắt nhìn Tây Hoa trở thành như thế được.
Phía sau tấm bình phong vang lên tiếng loạt soạt, người kia từ từ ngồi dậy, tuy đã ngăn cách bởi tấm bình phong nhưng vẫn khiến người ta có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người nọ, “Dực, ta sẽ đại diện phía Tây Hoa trả lại thân phận cho con, chỉ cần con đồng ý, tất cả Tây Hoa đều là của con.”
Phong Dực trầm ngâm nhìn bóng người kia, sau đó bước vòng qua tấm bình phong đi vào trong. Một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi trên chiếc giường lớn sau tấm bình phong, mặc bộ đồ ngủ màu nâu, tóc trên thái dương đã điểm bạc, mặt nhỏ nhưng dài, nhìn qua có thể thấy được hồi trẻ cũng từng rất anh tuấn, có điều lúc này sắc mặt ông ta tái nhợt, có vẻ như bệnh rất nặng.
Phong Dực im lặng nhìn ông, mà ông cũng không nói gì nhìn lại Phong Dực, đôi bên đều không lên tiếng, chỉ hai mắt nhìn nhau chằm chằm.
Phong Dực nghĩ lại mục đích trước đây của mình, hắn đã từng bỏ lại tất cả mà rời đi, nhưng kết quả suýt nữa đã mất mạng. Nếu trời cao nhẫn tâm bất công với hắn như vậy, thì hôm nay hắn nhất định sẽ lấy về từng món một. Nhưng dù cho hắn có muốn tiếp nhận, cũng phải cho người trước mắt này cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, bởi vì những thứ này vốn dĩ nên thuộc về hắn.
Một lúc lâu sau, khóe môi Phong Dực đột nhiên nở nụ cười ôn hòa thường có, sau đó từ tốn quỳ một chân xuống sàn, nói rõ ràng từng tiếng: “Phụ vương, sẽ như người mong muốn…”
Một câu vừa nói ra liền kết thúc hết tất cả.
Ngay ngày hôm đó, thư từ nước Tây Hoa được gửi đến tất cả các nước, mà nước nhận được sớm nhất chính là Nam Chiêu.
Trong vương cung Nam Chiêu, Lang Thanh Dạ đã về nước, lúc này đang báo cáo tường tận hiệp ước quy thuận của bốn nước nhỏ lân cận với An Ninh Hề. An Ninh Hề ngồi trong thư phòng thẫn thờ đưa mắt nhìn khóm tùng phía ngoài cửa sổ.
“Quân thượng, Quân thượng…”
An Ninh Hề giật mình nhìn Lang Thanh Dạ, khẽ mỉm cười nói, “Lang ái khanh báo cáo xong rồi?”
Lang Thanh Dạ gật đầu, “Quân thượng đang nghĩ gì mà sững người ra vậy?”
An Ninh Hề cười cười, “Không có gì, ta cảm thấy lần này khanh làm rất tốt, cũng đến lúc ban chức thừa tướng cho khanh rồi.”
Lang Thanh Dạ vội vàng chắp tay, “Tận trung vì Nam Chiêu là bổn phận của vi thần.”
An Ninh Hề vừa định nói gì đó thì Vũ Chi Duệ từ ngoài cửa đi vào, sau khi hành lễ liền bước lên dâng phong thư trong tay cho nàng, “Quân thượng, đây là thư từ nước Tây Hoa gửi đến các nước mới vừa được đưa tới, mời Quân thượng xem qua.”
An Ninh Hề nghe thấy hai chữ Tây Hoa liền vội vàng nhận lấy phong thư xé ra đọc ngay, vừa lướt qua đã vô cùng kinh ngạc. Tây Hoa tuyên bố tin Phong Dực từ cõi chết trở về cũng không có gì bất ngờ, mà điểm khó hiểu chính là trong thư còn nói Phong Dực là con trai ruột của Tây Hoa vương.
Tri Ngọc rời đi chưa được nửa tháng, nội loạn ở Tây Hoa đã được dẹp yên, binh sĩ các nước Chu, Việt cũng rút về nước, nhưng Tây Hoa không những không vội vã tìm kiếm thế tử về, mà lại ban chiếu thư bố cáo thiên hạ Phong Dực là con của Tây Hoa vương, vậy chẳng khác nào nói hắn rất có khả năng sẽ trở thành thế tử mới của Tây Hoa.
An Ninh Hề từ trong kinh ngạc dần bình tĩnh lại, hài lòng cười. Đây thật sự là tin tức không gì tốt hơn, dường như ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng, có thân phận này vậy những chuyện về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng đồng thời nàng đang nghĩ tới một chuyện, hai nước Chu, Việt hôm nay không được như ý, bây giờ lại nhận được tin tức này, nếu không chịu thừa nhận thân phận của Phong Dực thì sẽ rất khó xử lý. Nhất là Trung Chu, nếu như Hoàng đế không thừa nhận Phong Dực là thế tử, vậy hắn vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận rồi.
Lang Thanh Dạ thấy vẻ mặt của An Ninh Hề liên tục biến đổi, không nhịn được mở miệng hỏi, “Quân thượng sao thế?”
An Ninh Hề nhìn hắn, dây thần kinh vốn đang căng thẳng chợt giản ra, hai mắt lóe sáng, nhoẻn môi cười nói, “Bổn cung đang nghĩ, có lẽ Lang ái khanh còn phải giúp bổn cung làm thêm một chuyện nữa mới có thể ngồi lên vị trí thừa tướng này.”
Lang Thanh Dạ vội vàng chắp tay nói: “Mọi việc xin nghe theo Quân thượng.”
An Ninh Hề gật đầu mỉm cười, “Trong quốc thư Tây Hoa gửi tới đề cập đến hai chuyện, một là chiến thần Phong Dực vừa từ cõi chết trở về, chuyện còn lại là Tây Hoa vương bố cáo thiên hạ Phong Dực chính là con trai ruột của mình.”
Lời vừa dứt, Lang Thanh Dạ và Vũ Chi Duệ đều sợ đến ngây người, Yến Lạc canh giữ ngoài cửa nghe được lời này cũng giật bắn người, cho tới nay nàng không hề hay biết gì về việc Phong Dực chính là con trai ruột của Tây Hoa vương.
An Ninh Hề thấy hết vẻ mặt kinh ngạc của họ nhưng không nói gì thêm, mà ra lệnh cho Lang Thanh Dạ: “Bổn cung muốn Lang ái khanh lập tức tới Trung Chu, nếu Hoàng đế Định Gia không chấp nhận thân phận vương tử Tây Hoa của Phong Dực, ngài nhất định phải thuyết phục đến khi Hoàng đế chấp nhận mới thôi.”
Lang Thanh Dạ ngạc nhiên lẫn khó hiểu nhìn nàng, “Vì sao Quân thượng lại trợ giúp cho Tây Hoa?”
An Ninh Hề thu lại nụ cười, không trả lời mà chỉ im lặng nhìn hắn.
Lang Thanh Dạ chớp mắt chợt hiểu ra, cuống quít quỳ xuống, “Là vi thần lắm lời, vi thần tuân chỉ, vi thần sẽ lập tức lên đường đến Trung Chu.”
An Ninh Hề hài lòng gật đầu, “Rất tốt.” Sau đó quay đầu nhìn Vũ Chi Duệ, “Đến nơi giam giữ Phong Vô Thù, ngày mai áp giải hắn tới Tây Hoa giao cho tướng quân Phong Dực, cứ nói đây là quà tặng thứ nhất Nam Chiêu tặng cho hắn.” Nói xong lời này ý cười trong mắt nàng càng thêm xán lạn, giống như đã nhìn thấy trước được kết cục thú vị trong tương lai.