Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 38: Chiến thần tái xuất


Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 38: Chiến thần tái xuất

Xương Định – Tây Hoa năm thứ ba mươi tám, thuộc hạ cũ của Phong Dực vì bất mãn trước sự hoang dâm vô đạo, lạm dụng quân lương của thế tử Vô Thù, vì vậy ngay mùa thu trong năm đã dấy binh phản kháng. Tây Hoa vương tuổi đã cao không cách nào trấn áp được, tình thế ngày càng lan rộng, từ từ dẫn đến nội loạn, thế tử sợ hãi bỏ trốn, chẳng ai rõ hắn đã đi đâu.

Chuyện xảy ra chưa đến nửa tháng, hai nước Chu, Việt cùng một vài nước nhỏ phụ thuộc đã dẫn binh đến với lý do rằng bảo vệ Hoa vương, mà thật chất là đóng quân phía ngoài thành Trường An để nhòm ngó Tây Hoa.

Trước tình hình đó, tướng quân Phong Dực cũng chính là Tri Ngọc đã bí mật trở về Tây Hoa.

Phủ đệ chổ ở ngày trước giờ đây cỏ mọc hoang dại, nhưng hắn không có dự định về lại nơi ấy mà đi thẳng vào cung, vì nơi đó đang có người đợi tiếp ứng.

Hắn không đến bái kiến Tây Hoa vương, mà sau khi vào cung, hắn đến một góc vườn ngự uyển bị niêm phong nhiều năm, lấy ra bộ chiến giáp tuy ba năm không chạm tới nhưng vẫn luôn khắc sâu trong lòng, sau đó mới suy ngẫm lại tình thế lúc bấy giờ.

Mặc dù thế tử Tây Hoa đã bỏ trốn, nhưng đám thuộc hạ dưới trướng vẫn đang cố hết sức chèo chống. Viên Chí và Lật Anh Thiến suất binh kìm kẹp lẫn nhau với đám người này ở trong thành Trường An, hoàn toàn không rảnh mà bận tâm đến đám người đang mưu đồ bất chính như hổ đói rình mồi chờ đợi hưởng lợi bên ngoài thành.

Vào cuối mùa thu, tiết trời bắt đầu lạnh dần. Cảnh sắc trong thành Trường An càng thêm tiêu điều quạnh quẽ. Thương nhân nghỉ buôn bán, nhà nhà đóng cửa chỉ vì để tránh né cuộc nội loạn chẳng biết đến bao giờ mới có thể kết thúc này.

Cửa thành Tây và cửa thành Nam trong thành đều bị quân của thế tử chiếm đóng, cửa thành Bắc và cửa thành Đông thì rơi vào tay Viên Chí và Lật Anh Thiến. Đôi bên giằng co suốt nửa tháng, hai phe sau vài lần giao chiến đều bị tổn thất thiệt hại. Viên Chí đã sắp mất hết kiên nhẫn, mấy lần định liều xông lên quét sạch hết đám người đó, nhưng vì Phong Dực đã căn dặn bảo hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, cho nên hắn mới nhẫn nhịn đến ngày hôm nay.

Ngoài thành còn có một đám hổ đói đang rình mồi, hắn lo lắng cũng là chuyện đương nhiên.

Lật Anh Thiến đã phân tích cho hắn hiểu, trong đám thế lực vây bên ngoài thành, chỉ có hai nước Chu, Việt có thể được coi là đối thủ, nhưng cũng may là hai nước này đã có hiềm khích từ trước, nên không cần lo việc họ sẽ liên thủ.

Vẫn là một ngày thu lạnh nắng vàng, Tây Hoa vẫn trong tình thế loạn trong giặc ngoài. Người ngựa hai phe vẫn dàn binh trên con đường rộng lớn nhất thành Trường An bảo vệ giới hạn của mình, quyết không nhượng bộ.

Viên Chí và Lật Anh Thiến ngồi nghiêm chỉnh trên lưng ngựa, thần sắc nghiêm túc nhìn thẳng về hướng thủ lĩnh đội quân của thế tử đang ngồi trên ngựa cũng nhìn chằm chằm về phía bọn họ cách đó không xa.

Viên Chí cưỡi ngựa tiến lên một bước, nhìn kẻ địch cất cao giọng nói: “Chu Lập, nể mặt trước kia từng là chiến hữu, ta khuyên ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa, thế tử đã bỏ mặc các ngươi lại ở đây mà cao chạy xa bay rồi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn bán mạng cho loại người hèn nhát tham sống sợ chết như hắn sao?”


Chu Lập lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt nho nhã lộ vẻ tức giận, “Viên Chí, lễ nghĩa quân thần ngươi đặt ở đâu? Chỉ cần ngày nào người vẫn còn là thế tử thì ta vẫn nguyện một lòng trung thành với người.”

Lật Anh Thiến không nhịn được nữa chen vào nói, “Chu tướng quân nói vậy sai rồi, ngài nên dốc sức vì Vương thượng chứ không phải vì thế tử.”

Chu Lập hừ lạnh một tiếng, “Vậy hành vi của các ngươi lúc này là đang dốc lòng vì Vương thượng hay sao?”

Lật Anh Thiến nghiêm túc nói, “Thế tử vô đạo, chúng tôi dấy binh cũng là vì suy nghĩ cho dân chúng Tây Hoa, đương nhiên hành động này chính là đang dốc sức vì Vương thượng.”

Chu Lập cười lạnh nói: “Nếu các ngươi thật lòng vì Vương thượng, thì lúc này lẽ ra nên đã rút quân nhận tội mới đúng.”

Lật Anh Thiến nhíu mày, tên Chu Lập này đúng là đần độn u mê nói mãi mà không hiểu. Nếu không phải đã được Phong Dực dặn dò, có lẽ lúc này nàng đã nghe theo lời đề nghị của Viên Chí, dẫn binh diệt sạch đám tàn quân này.

Hai phe vẫn tiếp tục giằng co, không ai nhường ai. Trên đường phố, đội ngũ binh lính đang nghiêm trang xếp hàng phía sau Lật Anh Thiến và Viên Chí đột nhiên xôn xao hỗn loạn. Viên Chí vừa định quay đầu lại quở trách, bên tai bỗng vang lên tiếng vó ngựa, lòng vui vẻ mững rỡ quay sang nhìn Lật Anh Thiến, trong mắt khó nén được niềm vui bất ngờ. Hai người vội vàng quay đầu ngựa lại nhìn về phương hướng của trận tiếng vang.

Binh lính tự giác rẽ sang hai bên, giữa con đường rộng lớn trở nên trống trải, có hai người cưỡi ngựa thong dong từng bước từng bước từ từ đi đến, khoan thai nhưng không kém phần kiên định.

Người phía trước một thân khôi giáp màu đen, khi tất cả mọi người trông thấy bộ áo giáp màu đen ấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc, dân chúng ở ven đường trốn sau khe hở cửa sổ trong nhà lén nhìn ra, thấy cảnh tượng này không kiềm được vui sướng reo lên.

Viên Chí và Lật Anh Thiến tung người xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt người kia, quỳ một gối xuống chắp tay hành lễ, “Mạt tướng tham kiến tướng quân.”

Chu Lập chăm chú nhìn người nọ một lúc lâu, cho đến khi nhìn rõ diện mạo người mặc áo giáp đen liền vô cùng khiếp sợ, tay chân lạnh ngắt.

Mà Tần Hạo bên cạnh cũng mặc bộ áo giáp bằng nhung, hắn giục ngựa tiến lên mấy bước, đôi mắt sắc bén đảo qua đám binh lính chung quanh, cất cao giọng nói: “Chiến thần tướng quân ở đây, kẻ nào dám không quỳ?”


Lời vừa nói ra, người người đều khiếp sợ. Đám binh sĩ chưa từng được nhìn thấy mặt của chiến thần lúc này đều đang đồng loạt nhìn chằm chằm người mặc áo giáp đen đang ngồi trên ngựa, nhìn chằm chằm đến mất hồn một lúc lâu mới rối rít quỳ xuống.

“Tần Hạo, cầm thứ này đưa cho Chu tướng quân xem.” Giọng nói hờ hững vang lên, không lạnh lùng như trước kia, ngược lại vô cùng ôn hòa mềm mỏng.

Tần Hạo đá ngựa xoay người lại nhận lấy một chiếc hộp gõ nhỏ vuông vức, rồi thúc ngựa phi tới chỗ Chu Lập ở phía đối diện. Sau khi đứng lại, đưa chiếc hộp tới trước mặt hắn, lại thấy Chu Lập nhìn mình bằng vẻ mặt kinh ngạc lẫn khó hiểu.

“Tướng quân Tần Giang, ngươi… Không ngờ các người chưa chết?” Chu Lập không dám tin nhìn người trước mặt.

Tần Hạo một lần nữa giơ cao chiếc hộp tới trước mặt hắn, “Đừng gọi ta là Tần Giang, từ bây giờ tên ta là Tần Hạo.”

Lúc này ánh mắt Chu Lập mới chuyển sang nhìn chiếc hộp gỗ, nhận lấy mở ra xem xong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Đây là… ấn soái thống lĩnh binh mã của đại nguyên soái Tây Hoa? Khó trách trước giờ thế tử tìm mãi vẫn không được, thì ra nó luôn ở trong tay chiến thần tướng quân.”

Tần Hạo khẽ lắc đầu, “Ngươi lầm rồi, ngày đó tướng quân tay không rời đi, không hề mang theo vật này, đây là do trước khi tới đây, Vương thượng đã phái người mang đến giao cho tướng quân.”

Bấy giờ Chu Lập mới chợt hiểu thì ra đây là lệnh của Vương thượng. Nếu đã như vậy, giờ mà phản kháng, thì người tạo phản mới chính là hắn.

Nghĩ đến điểm này, hắn ngẩng đầu nhìn vị chiến thần tướng quân cách đấy không xa, sửng sốt nhìn mãi nụ cười ôn hòa trên môi hắn. Vị Chiến thần tướng quân năm đó vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng không nói cười tùy tiện, nay đột nhiên còn sống trở về lại có dáng vẻ ôn hòa dịu dàng như thế.

Chu Lập xoay người xuống ngựa, mấy phó tướng phía sau hắn cũng vội vàng xuống ngựa theo, hắn dẫn đầu đi trước, khi đến gần người nọ vài bước, tất cả đều làm cùng một động tác xốc lên vạt áo, cùng nhau quỳ xuống, “Mạt tướng tham kiến tướng quân.”

Đây là thói quen của họ, dù cho bây giờ người kia đã trở thành đại nguyên soái thống lĩnh binh mã cả nước, nhưng họ vẫn quen gọi hắn là tướng quân.

Thấy Chu Lập quỳ một gối đợi lệnh, đám binh sĩ ở phía sau vốn đang sẵn sàng đón địch cũng rối rít quỳ xuống theo. Bầu không khí vô cùng nghiêm túc và trang trọng, chỉ có duy nhất người mặc áo giáp đen ngồi trên ngựa kia là vô cùng thoải mái điềm nhiên.


Tiếng vó ngựa lộc cộc từng bước tới gần, bóng người màu đen chậm rãi đi tới trước mặt đám người Chu Lập, bình thản mở miệng, “Các ngươi có đồng ý về dưới trướng của Phong Dực ta không?”

Chu Lập khẽ run lên, “Mạt tướng thề chết theo tướng quân.” Đám người phía sau cũng đồng loạt hô vang như sấm rền: “Thề chết theo tướng quân.”

Viên Chí và Lật Anh Thiến nhìn về phía vị chiến thần mà trong lòng họ vô cùng sùng kính. Cuộc nội loạn này ai ai cũng cho rằng sẽ dẫn tới cục diện máu chảy thành sông, vậy mà người kia chỉ nói một câu tất cả đã sóng yên biển lặng.

Với lòng nhiệt huyết của một người lính, muốn một binh lính kính phục một binh lính khác, thì người lính đó phải có đủ thực lực. Mà muốn khiến thiên quân vạn mã kính phục một người, thì người đó không phải chỉ cần có thực lực là đủ, có lẽ còn phải có phong thái vương giả bẩm sinh nữa.

Không đánh mà thắng. Mất tích ba năm, lần này trở về, khí thế của Phong Dực không hề thua kém năm đó, thậm chí còn vượt trội hơn rất nhiều.

Nhìn đám tướng sĩ quỳ đầy dưới đất, Phong Dực gật đầu cười, “Rất tốt.” Hắn quay đầu nhìn về Tần Hạo, cười rất tươi nói, “Tần Hạo, chúng ta đi bái kiến những người phía ngoài thành thôi.”

Tần Hạo lập tức hỏi: “Tướng quân định làm gì?”

Phong Dực cười nhẹ, “Rất đơn giản, ngươi phái người đưa rượu nước cơm canh đến mời bọn họ, cứ nói là của ta căn dặn đưa tới.”

Tần Hạo nghe vậy thoáng cau mày, “Rõ ràng bọn họ đang nhòm ngó Tây Hoa ta, chúng ta còn mang cơm khao họ?”

Phong Dực gật đầu, “Không sai, bọn họ lấy danh nghĩa bảo vệ Hoa vương mà đến, chúng ta đương nhiên phải cảm tạ.” Hắn khoát tay với Tần Hạo, “Mau đi đi, ta chờ ngươi trên cổng thành.”

Tần Hạo thấy ý y đã quyết, đành phải nhận lệnh.

Chỉ chốc lát sau, cổng thành Trường An mở rộng ra, quân đội các nước vây bên ngoài đang ám binh bất động thấy vậy đều lên tinh thần, ngưng mắt nhìn về phía cổng thành.

Trong số các nước mang quân tới lần này, chỉ có Sở Nghiệp Kỳ là dùng thân phận của một vương dẫn quân đến, lúc này hắn đang ngồi trên ngựa, nhìn chằm chằm động tĩnh ở phía cổng thành.

Đám người đi ra từ cổng thành không phải là quân đội Tây Hoa như trong tưởng tượng của hắn, mà chỉ là một đội ngũ mười mấy người mà thôi, đi phía sau bọn họ là mấy cỗ xe ngựa, phía trên có đặt mấy thùng gỗ lớn, mùi thơm của cơm và thức ăn thoang thoảng truyền tới.

Không lâu sau đoàn người đã đến trước mặt bọn hắn, người cầm đầu chắp tay với thủ lĩnh các nước, “Tại hạ là Tần Hạo thuộc Tây Hoa, phụng lệnh tướng quân Phong Dực đưa cơm canh rượu thịt tới để cảm tạ các nước bạn đã có lòng đến trợ giúp Tây Hoa.”


Hắn vừa dứt lời, có người trong đám các nước chợt hô lên, Sở Nghiệp Kỳ vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Tuyên Tử Đô bên cạnh, vẻ mặt người kia cũng vô cùng khiếp sợ.

Phong Dực, chính là Chiến thần Phong Dực đã chết cách đây ba năm?

Giống như để minh chứng cho sự hoài nghi của bọn họ, một bóng người chợt xuất hiện trên cổng thành, áo giáp đen chói mắt dưới ánh mặt trời.

Tuyên Tử Đô lập tức lại gần kề tai nói nhỏ với Sở Nghiệp Kỳ: “Vương thượng, bộ áo giáp này ai ai trong thiện hạ cũng đều biết, người xem, chữ được in trên vai là chữ ‘Phong’, xem ra đúng là Phong Dực.”

Sở Nghiệp Kỳ mặc dù vô cùng chấn động, nhưng hắn chưa từng gặp Phong Dực, cho nên vẫn bán tín bán nghi. Đúng lúc ấy, tướng lĩnh của một nước nhỏ chợt hô lên: “Đúng, chính là hắn, ta đã từng nhìn thấy hắn, hắn đúng là chiến thần Phong Dực.” Sau tiếng hô này, những lời khẳng định lại liên tiếp vang lên, sự thật đã phủ định sự hoài nghi của Sở Nghiệp Kỳ.

Bọn hắn mang danh bảo vệ Hoa vương mà đến, bây giờ Phong Dực đưa cơm rượu đến thiết đãi, nếu như bọn hắn có hành động bất thường gì sẽ bị người khác nói bọn hắn mượn cớ, đến chừng ấy sợ cánh quân phía Tây Hoa sẽ càng chống trả quyết liệt hơn.

Đây cũng chính là tiên lễ hậu binh. (câu này ý nói dùng đạo lý nói chuyện trước, nếu bị chống trả thì mới dùng đến áp lực)

Huống chi nếu như Phong Dực đã xuất hiện trên cổng thành, vậy nội loạn ở Tây Hoa nhất định đã được dẹp yên. Tuy Nghiệp Kỳ rất không cam lòng rút quân, nhưng giao chiến với Tây Hoa lúc này hiển nhiên không phải là thời cơ tốt.

Sở Nghiệp Kỳ không cam lòng nghĩ, nửa tháng trước mới vừa chịu nhục ở phía Nam, giờ lại thêm ở Tây Hoa nữa, dường như thời gian này hắn dẫn quân đều gặp bất lợi.

Nhưng dù cho có không cam lòng thì kết quả đã rõ ràng.

Lúc Tần Hạo đi lên cổng thành đứng cạnh Phong Dực thì binh lính các quốc gia bên dưới đã lục tục rút quân, Đông Việt là người cuối cùng.

Phong Dực nhìn đám người phía dưới cười thâm sâu nói, “Đông Việt vương dường như rất không cam tâm, xem ra sau này hai bên giao chiến là điều khó tránh khỏi rồi.”

Lúc này sự kính nể của Tần Hạo đối với y đã lên tới tột đỉnh rồi, chỉ vừa lộ mặt, vạn binh liền thoái lui, đây là chuyện mà không ai có thể tưởng tượng được, vậy mà lại xảy ra ngay trước mắt hắn.

Phong Dực quay đầu nhìn Tần Hạo, không để ý đến sự sùng kính trong mắt hắn, khẽ cười nói, “Nếu nơi này đã bình ổn, vậy ta vào cung gặp Vương thượng thôi.” Nói xong, hắn lập tức xoay người, có điều nụ cười trên mặt chợt biến đổi, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.