Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 32: Gặp lại mà như không quen biết
Lúc này Yến Lạc đang báo cáo lại việc thái hậu tới gặp Tri Ngọc cho An Ninh Hề, An Ninh Hề nghe xong có chút không vui nhưng nghĩ đến Cơ thái hậu cũng là xuất phát từ sự quan tâm mình nên dằn xuống tâm tình không vui trong lòng, hơn nữa theo những gì Yến Lạc bẩm báo, Cơ thái hậu hẳn tạm thời sẽ không xen vào chuyện này nữa.
Nàng thở phào một hơi phất tay với Yến Lạc, “Bổn cung biết rồi, ngươi ra ngoài coi chừng đi, bổn cung còn phải luyện tên.”
Yến Lạc khom người tuân mệnh lui ra. Vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một người đi vào trong điện, nhìn kỹ lại, chính là vị công tử áo trắng nàng gặp trong điện Trọng Hoa lúc nãy.
Vũ Chi Duệ biết Tri Ngọc được sủng ái đương nhiên không dám ngăn cản, vì vậy Tri Ngọc vừa nói muốn gặp Nữ hầu hắn liền lập tức cho vào, có điều Tần Hạo thì bị giữ ở bên ngoài.
Lúc này Tri Ngọc cùng Yến Lạc đi ngược chiều nhau, càng đi càng gần, cuối cùng Yến Lạc cũng thấy rõ hoàn toàn gương mặt kia. Khoảng khắc khi nhìn thấy gương mặt đó, đầu óc Yến Lạc bỗng trống rỗng.
Tuy vẻ mặt hiện tại ôn hoàn và điềm đạm hơn so trước kia, trông cũng chững chạc hơn xưa, nhưng tướng mạo thì vẫn không hề thay đổi.
Yến Lạc ngơ ngác sững sờ, cho đến khi cả hai đi lướt qua nhau, Tri Ngọc thoáng ngạc nhiên dừng bước, mắt hờ hững liếc về phía nàng, lúc này nàng mới bừng tỉnh cuống quít dùng tay che mặt bước nhanh ra ngoài viện.
Tri Ngọc sững sờ đứng hẳn lại, lòng thấy kinh ngạc nhưng An Ninh Hề đang ở phía trong, nên đành né sự ngạc nhiên ấy xuống đi đến chỗ An Ninh Hề.
Yến Lạc đi được một đoạn khá xa mới đứng lại, nhớ đến mình đang mang khăn che mặt mới thấy bình tĩnh lại.
Không ngờ lại gặp huynh ấy ở chỗ này, càng không nghĩ tới huynh ấy vẫn còn sống. Nhưng với khuôn mặt này của mình có thể nhận lại huynh ấy được sao?
Dù rằng khi xưa huynh ấy đã từng đối xử với mình không khác gì ca ca ruột. Yến Lạc nghĩ tới đây, nước mắt từ từ lăn dài xuống, Vũ Chi Duệ thấy nàng như vậy, vội đi tới hỏi thăm nhưng nàng đang đứng quay lưng lại. Tần Hạo cũng không hiểu nàng đang làm gì. Yến Lạc lau nước mắt, lúc xoay người nhìn thấy Tần Hạo hơi giật mình.
Khó trách lúc nãy nàng cảm thấy dáng vẻ huynh ấy có chút quen mắt, thì ra là huynh ấy. Mà sau một lúc sững sờ nàng đã nhanh chóng dời tầm mắt đi, nên may mắn không bị phát hiện.
Lúc này trong vườn ngự uyển, An Ninh Hề đang chuyên tâm luyện tên, sau lưng bỗng vang lên tiếng cười khẽ, nàng còn chưa kịp quay người lại nhìn thì một bóng người trắng lóa đã tiến lại gần nàng, ngay sau đó giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, “Quân thượng, cánh tay đừng giơ cao như vậy, thả lỏng một chút.”
Tri Ngọc giơ lên tay trái ấn nhẹ để cánh tay đang cầm cung của An Ninh Hề hạ thấp một chút, cơ thể dán sát vào lưng nàng, tay phải vòng qua vai nâng cánh tay phải đang cầm mũi tên của nàng lên, giúp nàng điều chỉnh lại tư thế, mùi hương trên người hắn như có như không quẩn quanh nơi chóp mũi nàng.
An Ninh Hề kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, đối diện với gương mặt gần nhau trong gang tấc ấy khiến nàng mất tự nhiên chớp chớp mắt vài cái, “Sao ngươi tới đây?” Sau đó tầm mắt lại chuyển qua bàn tay đang ấn lên cánh tay mình, “Ngươi cũng biết bắn cung?”
Tri Ngọc cười cười, tránh người ra hai bước, “Trước kia có học qua một chút, từ ngày sức khỏe không tốt đã không còn đụng đến nữa.” Hắn đưa tay vào ngực lấy bản phổ tiễn ra đưa cho An Ninh Hề, “Hôm nay vô tình biết được sắp đến sinh nhật Quân thượng, Tri Ngọc đặc biệt tới dâng lễ vật cho người.”
An Ninh Hề nghi hoặc nhận lấy rồi mở tấm vải lụa ra xem thì thấy bên trong là một bộ sách còn buộc chỉ, phía ngoài còn viết hai chữ triện rất lớn, nàng nhìn một lát mới nhận ra là hai chữ ‘Luận Tiễn’.
“Đây là… Phổ tiễn?” An Ninh Hề vừa lật một trang vừa hỏi Tri Ngọc, trong giọng nói có vẻ như không thể tin nổi.
Tri Ngọc gật đầu cười, “Đây là vật báu Tần Hạo đã cất giữ nhiều năm, thần khó khăn lắm mới lấy được đấy.” Nói xong lại nhớ đến vẻ mặt đau lòng không nỡ của Tần Hạo không kiềm được bật cười.
An Ninh Hề lật xem qua vài trang thấy chữ bên trong rất lộn xộn, giống như chỉ tùy ý ghi chép lại, thậm chí bên cạnh mấy hình vẽ còn có vài lời ghi chú nghệch ngoạc, “Cái này…” Nàng lật đến trang cuối, tầm mắt dừng lại ở dòng chữ ký cuối cùng, “Phong Dực?”
Tri Ngọc gật đầu đáp, “Đúng, đây là bản chép tay của tướng quân Phong Dực đã qua đời của Tây Hoa thần.”
An Ninh Hề vẫn nhìn chằm chằm bản phổ tiễn, gật đầu tỏ ra đã hiểu, “Khó trách Tần và Hạo lại xem như báu vật.” Trước kia nàng từng nghe nói rất nhiều về vị tướng quân Phong Dực này, người người đều gọi hắn là chiến thần, Lang thái phó cũng đã từng thẳng thắn nói nếu hắn còn sống, thiên hạ chắc chắn sẽ ở trong tay hắn. Lúc này được nhìn thấy bản phổ do chính hắn viết, thật sự khiến nàng không tin được.
An Ninh Hề ngẩng đầu nhìn Tri Ngọc, “Sao Tần Hạo lại có được bản chép tay này?”
Tri Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, “Chuyện này thần không biết.”
An Ninh Hề nhíu nhíu mày, hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Người tên Phong Dực này cũng thật lợi hại lắm.”
Tri Ngọc thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười khẽ nói, “Không nghĩ trước kia Quân thượng lại sùng kính Phong Dực đến vậy đó.”
An Ninh Hề nghe vậy cười cười, lấp liếm cho qua vẻ mất tự nhiên của mình, “Ngươi cũng biết bổn cung không nhớ được những chuyện trước kia mà. Ngươi không ngại nói cho bổn cung nghe Phong Dực là người như thế nào chứ.”
Tri Ngọc khẽ mỉm cười thở dài, “Cũng không có gì đáng nói, dù có đánh thắng bao nhiêu trận thì thế nào, cũng chẳng kéo dài được tuổi thọ, cuối cùng phải chết khi tuổi đời còn trẻ.”
An Ninh Hề nghe vậy cũng không nhịn được mà thở dài, “Quả đúng là đáng tiếc… Đúng rồi, hắn bắt đầu vang danh thiên hạ từ khi nào?” Nàng vẫn vô cùng hứng thú với chuyện này, bởi vì từ khi nàng sống lại chưa hề nghe nói về chuyện này.
Tri Ngọc nghĩ nghĩ, “Có lẽ vào khoảng tám, chín năm trước.”
An Ninh Hề vỡ lẽ hiểu ra, khi đó nàng đang ở đáy vực, đương nhiên không biết được những chuyện xảy ra ở trên kia. Ngay sau đó nàng lại nghĩ tới một nghi vấn khác, “Nước Tây Hoa họ Phong, vậy Phong Dực này phải chăng cũng có quan hệ với vương thất Tây Hoa?”
Tri Ngọc cười giễu cợt, “Có thể có quan hệ gì chứ? Chẳng qua Tây Hoa vương thấy hắn lập được nhiều chiến công hiển hách nên mới ban họ cho hắn mà thôi.”
An Ninh Hề thấy vẻ mặt kỳ lạ này của hắn, ngạc nhiên hỏi, “Tri Ngọc, có vẻ như ngươi không thích vị tướng quân Phong Dực này lắm đúng không?”
Tri Ngọc hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cười, vừa cười vừa lắc đầu, “Nào có. Thần nghĩ chẳng qua đó giờ người đời tâng bốc hắn lên quá mà thôi, người tài trong thiện hạ sóng sau xô sóng trước, người tài giỏi hơn hắn còn rất nhiều.”
An Ninh Hề mỉm cười lắc đầu, “Dù có bao nhiêu người tài giỏi hơn hắn đi chăng nữa, nhưng đối với những người sùng kính hắn mà nói thì hắn vẫn chỉ là duy nhất.”
Tri Ngọc chợt sững sờ, nụ cười cũng biến mất, tia sáng trong mắt thay đổi phức tạp khó diễn tả, hắn ngước mắt lẳng lặng nhìn An Ninh Hề, sau đó im lặng không nói gì nữa.
An Ninh Hề giơ bản phổ trong tay, cười cười với hắn, “Nếu đã là bản chép tay của chiến thần Phong Dực, bên trong nhất định sẽ có rất nhiều thứ có ích với bổn cung, tặng bổn cung lễ vật này thật làm khó ngươi rồi.”
Tri Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần, tròng mắt khẽ đảo, đôi con ngươi đen nháy léo lên tia sáng. Hắn đột nhiên quỳ một chân trên đất, chắp tay với An Ninh Hề, “Khởi bẩm Quân thượng, Tri Ngọc tự biết mình ở trong cung đã tạo nhiều rắc tối đến cho Quân thượng và thái hậu, vậy nên vẫn mong Quân thượng hãy để Tri Ngọc xuất cung đi.”
An Ninh Hề kinh ngạc, đưa tay nâng hắn dậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng kiên định, “Ngươi yên tâm, không hề có chuyện gây rắc rối gì hết, bổn cung nhất định sẽ giữ ngươi ở bên người, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đưa ngươi rời cung.”
Tri Ngọc khẽ cau mày, hàng mi run run cụp xuống để che giấu sự kinh ngạc trong lòng, nhưng khi nghe lời An Ninh Hề nói ngoài mặt lại tỏ ra vui sướng vội hành lễ tạ ơn nàng.
An Ninh Hề mỉm cười trấn an hắn, “Ngươi không cần phải nghĩ nhiều, cứ ngoan ngoãn ở trong cung là được.”
Tri Ngọc cười gật đầu, “Đã như vậy, Tri Ngọc không quấy rầy Quân thượng luyện tên nữa.” An Ninh Hề khẽ gật đầu, lúc xoay người đi ra ngoài, trên mặt Tri Ngọc vẫn mang theo nụ cười khó hiểu.
Ra đến cửa, Tri Ngọc theo bản năng nhìn sang Yến Lạc, nhưng thấy nàng vẫn bình tĩnh đứng đó không có gì khác thường mới gạt bỏ sự hoài nghi trước đó, không nhịn được mà cười nhạo mình nghĩ nhiều quá. Chỉ là một cung nữ mà thôi, trước đây cũng từng có rất nhiều cung nữ vừa gặp hắn chân tay liền trở nên luống cuống.
Nghĩ tới đây, hắn khẽ cười rồi cất bước đi về hướng điện Trọng Hoa, có điều từ đầu đến cuối hắn cảm thấy đôi mắt kia rất quen, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Tần Hạo đi theo hắn khi đến ngã rẽ hành lang mới hỏi: “Vừa rồi là công tử muốn dò xét thái đội của Nữ hầu?”
Tri Ngọc cười sâu xa, “Vốn định xem thử có phải nàng ta thật sự muốn đưa ta rời cung hay không, hôm nay xem ra, thái độ của nàng ngược lại còn rất là kiên quyết.”
Tần Hạo cười nói với vẻ rất chắc chắn: “Vậy thuộc hạ đã nói đúng rồi, tuy hiện giờ Nữ hầu đã không còn quấn công tử như trước kia nữa, nhưng nhất định vẫn còn rất thích công tử.”
Tri Ngọc thờ ơ nhếch môi, “Còn chưas biết được…”
Hai người đi càng lúc càng xa, bóng dáng từ từ biến mất, lúc này Yến Lạc mới ngẩng đầu nhìn theo, trong mắt tràn đầy đau thương.
Rất nhanh sau đó mạch suy nghĩ của nàng đã bị cắt ngang bởi một bóng người đang vội vã đi tới cửa vườn ngự uyển, sau khi người nọ qua cửa, Yến Lạc mới nhận ra chính là gã sai vặt mặc áo xanh.
Gã sai vặt hành lễ với Vũ Chi Duệ, giọng nói gấp gáp: “Vũ thái phó, tiểu nhân là gia nô trong phủ Hoắc đô đốc, đô đốc nhận được tin tức bên phía Đông Việt, liền sai nô tài mang theo lệnh bài gấp rút vào cung báo tin.” Vừa nói vừa dâng phong thư cùng lệnh bài của Hoắc Tiêu lên trước mặt hắn.
Vũ Chi Duệ nghe xong thần sắc cũng chấn động, vội cầm lấy phong thư và lệnh bài trong tay hắn rồi gật đầu với Yến Lạc, sau đó xoay người đi vào vườn ngự uyển.
Không lâu sau, trong vườn ngự uyển truyền ra tiếng cười nhạt, tiếp đó là tiếng mũi tên cắm vào bia, theo sau đó là giọng nói của An Ninh Hề, không cao không thấp nhưng lạnh lẽo như băng, “Hừ, tốt lắm, Sở Nghiệp Kỳ… Hắn lại dám đánh xuống phía Nam…”