Giang Sơn Tươi Đẹp

Chương 31: Ý định khó thực hiện


Đọc truyện Giang Sơn Tươi Đẹp – Chương 31: Ý định khó thực hiện

Sau giờ ngọ, ánh mắt trời ngày thu dễ chịu chiếu vào cung điện Nam Chiêu. Trong vườn ngự uyển nằm ở phía Tây cung điện dành để học bắn tên, An Ninh Hề đang luyện tên bên trong, Lật Anh Thiến đã về nước, nhưng nàng vẫn không hề bỏ bê việc học.

Yến Lạc từ từ lui ra phía ngoài. Võ Chi Duệ đang canh giữ ở cửa thấy nàng ta đi ra thì kinh ngạc hỏi, “Sao cô lại ra đây?”

Yến Lạc lạnh nhạt nhìn hắn, “Quân thượng không thích có người quấy rầy lúc người đang luyện tên.”

Võ Chi Duệ khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn vào bên trong rồi xoay người tiếp tục cung kính canh giữ ở cạnh cửa, Yến Lạc đứng ở bên còn lại.

Trên hành lang cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Yến Lạc đưa mắt nhìn, thấy Cơ thái hậu đang được Hồ công công dìu chầm chầm đi tới. Nàng ta và Võ Chi Duệ liếc mắt nhìn nhau, hắn khẽ gật đầu với nàng ta, nàng đang định đi vào trong bẩm báo với An Ninh Hề thì thấy Cơ thái hậu vòng sang hướng khác đi về hướng phía Tây.

Võ Chi Duệ ngạc nhiên, thấy hơi khó hiểu lẩm bẩm: “Thái hậu muốn tới điện Trọng Hoa sao?”

Yến Lạc hơi do dự, cuối cùng vẫn xoay người đi vào trong điện, chốc lát sau quay trở ra nói với Võ Chi Duệ: “Quân thượng lệnh cho ta đến đó xem xảy ra chuyện gì trước, ta sẽ đi một lát rồi về.” Nói xong không đợi Vũ Chi Duệ trả lời liền phi thân về hướng Tây, bóng dáng rất nhanh đã biến mất nơi ngã rẽ góc hành lang.

Yến Lạc võ nghệ cao cường, thời gian này ở trong cung được chữa trị rất tốt nên sức khỏe đã sớm bình phục, thi triển khinh công cũng vô cùng điêu luyện, cho nên rất nhanh sau đó đã tới điện Trọng Hoa phía ngoài vườn ngự uyển, thấy Cơ thái hậu đã vào cửa, nàng lặng lẽ tới gần, nhảy lên tường rào của vườn ngự uyển, một cành cây lớn vươn ra, vừa vặn che đi bóng dáng của nàng.

Vạt ra nhánh cây trước mặt để nhìn vào trong điện, đập vào mắt là một rừng trúc xanh um tươi tốt, trước cửa điện và cửa vườn ngự uyển cửa đều không có bóng dáng của cung nhân nào. Yến Lạc đang thắc mắc không biết chủ nhân của nơi này là ai thì đã thấy Cơ thái hậu đi vào trong vào rừng trúc, có lẽ do thương thế chưa bình phục hoàn toàn nên Hồ công công dìu bà đi rất chậm.


Yến Lạc im lặng nhìn qua lớp lớp tán trúc, trông thấy có hai người ngồi bên bàn đá giữa rừng trúc đang đánh cờ, một người mặc trang phục thị vệ màu nâu, nhìn một bên mặt có thể thấy tuy hơi thô kệch nhưng có nét cương nghị, mà dường như còn có chút quen mắt. Người còn lại mặc nguyên bộ đồ trắng hơn cả tuyết đưa lưng về phía nàng cho nên không thấy được rõ dung mạo.

Nghe tiếng bước chân của Cơ thái hậu động tác của hai người dừng lại, quay đầu nhìn người đang đến, sau đó cả hai đều đứng dậy vội quỳ xuống đất, “Tham kiến thái hậu!”

Cơ thái hậu không nói gì, chỉ nhìn Tri Ngọc đang quỳ dưới đất nhíu nhíu mày. Nam tử dung mạo có một không hai như vậy khó trách Ninh nhi lại say mê không dứt, có điều cứ tiếp tục như vậy lâu dần về sau không phải chuyện tốt.

Bà ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, có điều do thương thế vẫn chưa bình phục hoàn toàn nên lời nói ra tuy lạnh nhạt nhưng vẫn còn hơi yếu, “Tri Ngọc, ai gia cố tình đến đây tìm ngươi.”

Tri Ngọc nghe vậy hơi ngẩn ra nhưng đầu vẫn cung kính cúi xuống, “Thái hậu có gì xin cứ nói.”

Cơ thái hậu khẽ xoay người, bước tới hai bước trầm giọng nói: “Ngươi có đồng ý xuất cung không?”

Tri Ngọc nhíu nhíu mày, Tần Hạo quỳ sau lưng hắn ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt không thể tin được. Tri Ngọc nhận thấy được động tác của hắn, tay đưa ra phía sau nhẹ nhàng ấn đầu hắn xuống, ý bảo hắn hãy bình tĩnh, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía thái hậu, “Vì sao thái hậu lại hỏi chuyện này?”

Cơ thái hậu xoay người nhìn hắn, trong giọng nói tỏ vẻ không vui, “Ninh nhi là Quân thượng một nước, cũng sắp tròn hai mươi tuổi, nếu cứ tiếp tục nuôi dưỡng một nam sủng trong cung như thế, thử hỏi còn ai dám tới cầu hôn nữa?”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm như mực của Tri Ngọc thoáng mang ý cười, gật đầu, “Thái hậu nói có lý.”


Cơ thái hậu thấy bộ dáng như chuyện chẳng liên quan gì đến mình của hắn, càng thêm không vui, “Tri Ngọc, ai gia không quan tâm trước kia ngươi dùng thủ đoạn gì khiến Ninh nhi say mê ngươi như thế, nhưng bây giờ ai gia không thể mặc kệ được nữa, ngươi nhất định phải cho ai gia một câu trả lời chắc chắn.”

Tri Ngọc khẽ cười, “Thái hậu thân là mẫu thân của Quân thượng, vì Quân thượng suy nghĩ cũng là chuyện dễ hiểu, chỉ là việc này không phải do Tri Ngọc quyết định, Tri Ngọc là người của Quân thượng, đi hay ở dĩ nhiên phải do Quân thượng định đoạt.”

Cơ thái hậu nghe vậy nhất thời không nói gì được, phất tay áo giận dữ nói: “Thì ra ngươi đã sớm biết Ninh nhi sẽ không đồng ý để ngươi xuất cung nên mơi tỏ ra lớn lối như thế đúng không?”

Tri Ngọc sửng sốt, mắt thoáng qua tia sáng khó lý giả, hồi lâu mới cười khẽ, “Quân thượng hôm nay đã không còn quan tâm đến thần như lúc đầu nữa, sao lại không đồng ý cho thần xuất cung chứ?”

Lời nói ra cứ như đang than oán, về nghĩa thì rõ ràng phải nên buồn đã đau thương nhưng từng câu từng chữ hắn nói ra lại vô cùng lạnh nhạt thời ơ.

Cơ thái hậu nghe vậy mới dịu lại cơn giận, thở dài nói, “Sao ai gia lại không biết chứ, tâm tư của Quân thượng ai gia giờ cũng không thể nào đoán được nữa rồi.”

Yến Lạc nghe đến đây thì đã hiểu, thì ra người mặc áo bào trắng đó chính là nam sủng của Nữ hầu, đây là lần đầu tiên nàng biết được trong cung còn có những người như vậy. Đáng tiếc Tri Ngọc đang quỳ ngang hướng nàng nhìn tới, tóc mai phía trước rủ xuống gò má nên nàng không thấy rõ được tướng mạo hắn ra sao.

Lúc này Cơ thái hậu cũng xem như biết được ý của Tri Ngọc, chỉ cần An Ninh Hề không lên tiếng hắn tuyệt đối sẽ không rời cung. Nhưng muốn An Ninh Hề buông tha cho hắn sợ là rất khó. Bà nhớ đến vẻ mặt và thái độ sáng hôm trước của An Ninh Hề khi nghe bà muốn đưa Tri Ngọc xuất cung lại thở dài.


Thân là mẫu thân, bà chỉ hy vọng con gái mình có một người chồng đường đường chính chính, yêu thương bảo vệ nữ nhi, nên bà mới bí mật đến gặp Tri Ngọc với hy vọng hắn đồng ý xuất cung. Như vậy bà cũng có thể nói với An Ninh Hề rằng là chính hắn tự nguyện. Nhưng bây giờ Tri Ngọc cũng nhất quyết không chịu khiến bà vô cùng khó xử.

Suy nghĩ một lúc, bà lại đưa mắt nhìn Tri Ngọc, “Như vậy đi, chỉ cần ngươi chịu xuất cung thì ngươi có yêu cầu gì, ai gia sẽ cố gắng hết sức đáp ứng gươi.”

Lần này nụ cười trên mặt Tri Ngọc rõ ràng càng sâu hơn, như đang nghe được chuyện gì rất hài hước vậy, “Thái hậu có lòng ưu ái, có điều đối với Tri Ngọc, tất cả tài phú trên thế gian này đều không sánh được với sự sủng ái của Quân thượng.”

“Ngươi…” Cơ thái hậu không còn lời nào nói được, ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, chứng tỏ bà đang rất giận, một lúc sau mới cả giận nói: “Được lắm, hai người các ngươi đều ương bướng không nghe, vậy ai gia sẽ không lo chuyện này nữa.” Nói xong cũng không gọi Hồ công công tới đỡ liền xoay người đi thẳng ra ngoài, Hồ công công sợ hãi vội vàng đuổi theo dìu bà.

Lúc này Tần Hạo mới đứng dậy, vội vàng bước lên đỡ Tri Ngọc dậy. Thân thể Tri Ngọc gầy yếu, quỳ lâu như vậy đã có chút mệt, nhưng trên mặt lại mỉm cười.

“Công tử, sao người còn cười vui như thế? Thái hậu đã đến tận đây đuổi người xuất cung đấy.”

Tri Ngọc liếc mắt nhìn Tần Hạo đang không hiểu chuyện gì, ý cười không giảm, “Ta chỉ là cảm thấy thú vị thôi, Nữ hầu hôm nay…” Hắn bỗng dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tường rào của vườn ngự uyển, nhưng chỉ nhìn thấy mỗi nhánh cây đang lay động.

Tần Hạo thấy y cau mày nhìn chằm chằm tường rào, khó hiểu hỏi: “Công tử, người đang nhìn gì thế?”

Con ngươi Tri Ngọc hơi đổi, “Tần Hạo, ngươi có biết trong cung còn ai có khinh công cao hơn ngươi không?”

Tần Hạo sửng sốt, quay đầu nhìn sang hướng tường rào, rồi nhìn Tri Ngọc lắc đầu, “Trừ phi là người Tây Hoa, còn những người ở nơi khác, thuộc hạ tự tin cho tới nay chưa gặp được đối thủ.”


Tri Ngọc suy nghĩ một lát, sau đó phất tay áo với hắn, “Thôi, có thể là ta nghe nhầm, chúng ta đến thăm Nữ hầu thôi.”

Tần Hạo kinh ngạc, “Đi thăm nữ hầu? Tại sao?”

Nụ cười lúc nãy của Tri Ngọc lại hiện lên trên mặt, “Ta chỉ tò mò, hiện giờ Nữ hầu đã không còn quan tâm để ý đến ta nữa, vậy tại sao khi thái hậu yêu cầu cho ta xuất cung thì Nữ hầu lại không đồng ý. Theo lý thuyết, sau khi thái hậu vì nàng mà bị thương, đáng lẽ nàng phải cố hiếu thảo để làm vui lòng thái hậu mới phải chứ, vậy nên lúc này ta phải đến để xem thai độ của Nữ hầu thế nào.”

Tần Hạo nghe xong cũng ngơ ngác, nhưng trong nháy mắt sau đó liền cười, “Chuyện này có gì kỳ quái đâu, theo thuộc hạ thấy nhất định là vì Nữ hầu thích Công tử rồi.”

Tri Ngọc ngừng cười, mắt lấp lánh lóe sáng, một lúc sau mới thoảng mỉm cười nói với vẻ rất thú vị, “Thích sao?” Hắn cười lắc lắc đầu, vuốt xiêm áo trên người rồi quay đầu nói với Tần Hạo: “Đi lấy bản phổ tiễn tới đây.”

Tần Hạo ngạc nhiên, “Công tử muốn lấy bản phổ tiễn làm gì?”

Tri Ngọc vừa đi ra khỏi rừng trúc, vừa thản nhiên trả lời: “Ngươi không nghe thấy thái hậu nói sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi của Nữ hầu sao? Chúng ta phải đến dâng lễ vật mới phải chứ.”

Tần Hạo nhíu mày, “Nhưng mà… Cái đó rất quý giá…”

Tri Ngọc cười dừng bước, xoay người nhìn hắn, lắc đầu thở dài, “Không ngờ ngươi đường đường là tướng quân một nước mà lại keo kiệt bủn xỉn như vậy.”

Tần Hạo nghe vậy, chỉ đành miễn cưỡng đi vào trong, chốc lát sau đi trở ra, trong tay cầm một bộ sách được bọc trong bao lụa đưa cho Tri Ngọc. Tri Ngọc thấy dáng vẻ không nỡ của hắn, không nhịn được lại cười khẽ hai tiếng, sau đó hai người mới cùng nhau đi đến vườn ngự uyển nơi An Ninh Hề đang luyện bắn tên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.