Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 56: Lưu thủ thái nguyên
Gã đại hán mặt đen này chính là Trình Giảo Kim, gã là du hiệp nổi tiếng ở quận Tế Bắc huyện Đông A, cả ngày gây chuyện thị phi, không làm việc đàng hoàng.
Hai tháng trước tâm huyết gã dâng trào, tổ chức hơn một trăm tên du côn vô lại gia nhập dân đoàn quận Tế Bắc cùng Trương Tu Đà đi bao vây tiễu trừ loạn phỉ Trương Xưng Kim, không ngờ quân đội Trương Tu Đà còn chưa tới, Thái thú bốn quận tham công sốt ruột, đã giành khởi xướng tiến công trước, kết quả trúng kế, dân đoàn đại bại, thủ hạ của Trình Giảo Kim chết thảm trọng, khiến cho gã không còn mặt mũi về quê nhà gặp phụ lão.
Nghe nói Đơn Hùng Tín ở Lộ thành là người hào sảng trượng nghĩa, chuyên kết giao anh hùng thiên hạ, gã liền dẫn theo hơn mười mấy tên thủ hạ ngàn dặm xa xôi đến đầu nhập, không ngờ Đơn Hùng Tín đã lên Ngoã Cương, Nhị Hiền Trang cũng bị một mồi lửa quan phủ thiêu rụi, bọn chúng tức thời không có chỗ dừng chân, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, Trình Giảo Kim chỉ đành gặp thời đổi nghề, trên quan đạo đánh cướp một chút tiền lộ phí.
Tối nay là khởi công lần đầu của bọn chúng, lại gặp ngay Trương Huyễn, hơn nữa bị người ta một câu vạch trần gốc gác.
Tuy rằng Trình Giảo Kim ham đánh bạc như mạng sống, nhưng phẩm hạnh đánh bạc cũng không tốt, thua tiền quỵt nợ là việc thường có, mắt thấy bản thân thua bạc rồi, gã lập tức biến sắc, cứ như vậy nhận thua sao?
Rõ ràng là gã chiếm thượng phong, đối phương lại là con tin của gã, không ngờ không mất một binh một tốt đã thu thập được mình, đây là quy củ của sòng bạc nào?
Gã vừa định trở mặt, một tên thuộc hạ bên cạnh âm thầm kéo gã một cái, chỉ phía ngoài. Trình Giảo Kim lúc này mới phát hiện bốn phía xung quanh đứng đầy người của đối phương, tay mỗi người cầm sẵn chiến đao và trường mâu, lặng lẽ nhìn chăm chú bọn chúng, không ngờ bọn chúng bị bao vây rồi.
Trong lòng Trình Giảo Kim cả kinh, thầm kêu không ổn, móng vuốt đối phương cứng rắn, chạm phải bốn cây cung đen, gã lại là một con gà rừng, bàn xóc đĩa này chỉ sợ thật sự phải chịu thua rồi.
Trình Giảo Kim đảo mắt nhìn quanh, tránh voi chẳng xấu mặt nào, trước qua cửa ải này rồi nói sau.
Gã liền vỗ ngực:
– Lão Trình ta cũng là gia môn có tiếng tăm, nhận đánh bạc thua phải phục, nói rõ trước nhé, lão tử sẽ theo ngươi đi một chuyến đến Đột Quyết, sau đó chúng ta đường ai nấy đi.
– Chúng ta một lời đã định!
Trương Huyễn duỗi tay, ra lệnh với thủ hạ Trình Giảo Kim cầm chiến đao của hắn:
– Đưa đao cho ta!
Khí thế của hắn làm kinh hãi bọn tàn binh khốn khổ này, thủ hạ Trình Giảo Kim khiếp đảm đi lên trước, trả đao cho hắn.
Trương Huyễn để năm mươi lượng hoàng kim trên tảng đá lớn, hoành đao vung lên, hoàng kim lập tức bị bổ làm hai nửa, hắn ném một nửa hoàng kim cho kẻ trả đao.
– Đây là hai mươi lăm lượng hoàng kim, trị giá hai trăm năm mươi quan tiền, cũng là tiền công chuyến đi Đột Quyết của đại ca các ngươi, cầm đi chia ra, tự mình về nhà đi!
– Đó là tiền của ta!
Trình Giảo Kim khẩn thiết.
– Đại ca như ngươi thế này làm cho người ta thất vọng quá!
Trương Huyễn lắc đầu, lại nói với mười mấy người:
– Mười ba người các ngươi chia hai trăm quan tiền, năm mươi quan còn lại cho mẹ già đại ca các ngươi ăn cơm, có nghe thấy không!
Mọi người không dám đồng ý, ánh mắt đều trông mong nhìn Trình Giảo Kim. Trình Giảo Kim quả thật cũng là lo lắng mẹ già của mình không có cơm ăn, nếu như đối phương thay gã nghĩ rồi, vậy gã cũng không phản đối nữa, quát với thủ hạ:
– Năm mươi quan tiền nhớ phải cho mẹ già của ta, các ngươi dám cả gan nuốt riêng, xem ta trở về làm sao vặt rơi đầu các ngươi? Đều đi hết đi!
Mọi người sốt ruột nhớ nhà, vội hướng Trình Giảo Kim thi lễ, thu dọn đồ đạc vội vàng đi mất. Lúc này, Trình Giảo Kim liếc qua Trương Huyễn nói:
– Tiểu tử, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?
Trương Huyễn thản nhiên cười:
– Ta họ Trương, ngươi bây giờ là kẻ làm thuê của ta, ngươi cứ gọi ta Trương đông chủ là được rồi.
***
Trương Huyễn hỏi mượn Triệu Đơn một con ngựa đỡ sức chân cho Trình Giảo Kim, mọi người tiếp tục khởi hành bắc thượng. Tuy rằng Trình Giảo Kim bị buộc nhận thua bạc, nhưng trong lòng của gã cũng không thích, mặt âm trầm suốt dọc đường, không thèm nhìn bất cứ kẻ nào, cơm đến há mồm, giường đến ngủ say, cũng không chịu làm việc, hy vọng Trương Huyễn tự mình chủ động giải trừ kết quả đánh cược, gã có thể xuôi nam đi Ngoã Cương nhập bọn.
Trình Giảo Kim tuy rằng phẩm hạnh đánh bạc không tốt, giỏi uống rượu thích đánh bạc, thua tiền quỵt nợ, lại còn ham tiền háo sắc, nhưng gã vẫn có một ưu điểm, đó chính là cực kỳ hiếu thuận đối với mẹ già.
Đánh cược của gã và Trương Huyễn là hai trăm quan tiền, đã toàn bộ làm lộ phí hồi hương cho thuộc hạ, gã có thể chối bay đi, nhưng Trương Huyễn lại cho mẹ già của gã năm mươi quan tiền ăn cơm, ân tình này gã không thể không trả, cho nên gã cũng không muốn lẻn đi một cách êm thấm. Trừ phi Trương Huyễn tự mình giải trừ đánh cuộc, nếu không gã chỉ có thể đi theo Trương Huyễn bắc thượng một chuyến mà thôi.
Nhưng Trương Huyễn lại tủm tỉm cười, không giận gã chút nào, càng không có ý giải trừ đánh cược, khiến cho mọi người khó hiểu, tìm một người ăn trắng mặt trơn không làm gì làm kẻ làm thuê có ý gì?
Buổi trưa hôm đó, đoàn người rốt cuộc đã tới thành Thái Nguyên.
Phía bắc Tịnh Châu tiếp giáp thảo nguyên, phía đông gần với Hà Bắc, phía tây là dãy Tam Tần, phía nam che chở Trung Nguyên, từ xưa là một trong những nơi chiến địa quan trọng nhất của các vương triều Trung Nguyên.
Mà với tư cách cai quản Tịnh Châu, thành Thái Nguyên cũng là toà thành hùng tráng lớn nhất, phồn hoa nhất phía bắc Hoàng Hà, là đại bản doanh phía sau vương triều Đại Tuỳ chống đỡ Đột Quyết ở phía bắc. Với tư cách là nơi chiến lược quan trọng như vậy, thủ lĩnh cai trị quân đội của nó cũng là người mà Dương Quảng phải tốn nhiều công sức chọn lựa từ trong số các quan viên triều đình.
Cho nên Dương Quảng suy nghĩ mấy lần, chọn lựa được Lý Uyên đảm nhiệm đóng giữ Thái Nguyên.
Một mặt, mẹ của bọn họ là tỷ muội ruột thịt, bản thân Dương Quảng và Lý Uyên cũng là anh em bà con, về mặt tình thân có thể tín nhiệm.
Mặt khác, tuy rằng Lý Uyên thuộc về quý tộc Quan Lũng, cũng không phải nhân vật cốt lõi, thậm chí tới loại mức độ bị quý tộc Quan Lũng xa lánh, điểm này khiến cho Dương Quảng rất hài lòng.
Nhưng một điểm mấu chốt nhất là Lý Uyên biểu hiện trong lần tạo phản này của Dương Huyền Cảm cũng vô cùng tốt, không chỉ kiên quyết đoạn tuyệt với Dương Huyền Cảm, thái độ rõ ràng.
Hơn nữa Lý Uyên lúc ấy đảm nhiệm Thái thú kiêm Tri Quan Hữu Chư Quân quận Hoằng Hoá, với tư cách là quan to nắm giữ việc quân quyền của Lũng Hữu, đối mặt với binh lực Quan Trung trống rỗng, ông ta thuỷ chung án binh bất động, không có dị tâm nào cả.
Quan trọng hơn là, bổ nhiệm Lý Uyên làm Thái Nguyên Lưu thủ có thể khơi mào tranh giành lẫn nhau trong quý tộc quan nội, chỉ cần không để cho Lý Uyên nắm giữ quân quyền, hà cớ gì mà không làm?
Cho nên sau khi tiêu diệt Dương Huyền Cảm, Dương Quảng liền điều động Lý Uyên đảm nhiệm chức Thái Nguyên Lưu thủ, trấn thủ toà thành chiến lược quan trọng nhất phía bắc này.
Đoàn người Trương Huyễn vào thành Thái Nguyên, khí tức phồn vinh náo nhiệt hiện ra ngay trước mắt.
Thái Nguyên là một toà thành hùng tráng, nhân khẩu rất đông, chu vi thành trì chừng hơn năm mươi dặm, kết cấu của nó cũng không giống cách bố trí đường phố bàn cờ như Lạc Dương Trường An, nhưng cũng chỉnh tề có thứ tự, tạp mà không loạn.
Hai bên đường cái ở trung tâm bố trí đầy các cửa hiệu nhà trọ, tửu quán, thanh lâu, sòng bạc, gánh hàng rong, các loại cửa hiệu to có nhỏ có, gần như là cái gì cần đều có hết.
Ngay khi bọn họ đang tò mò đánh giá phong thổ nhân tình thành Thái Nguyên, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng khóc lóc, chỉ nghe có người rống to:
– Nói cho các ngươi biết, cửa hàng các ngươi chiếm giữ chỗ lão gia nhìn trúng, bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán!
Chỉ thấy một tên quản sự áo đen dẫn theo một đám binh lính từ trong một cửa hiệu đi ra, phía sau ông chủ quán dẫn theo chưởng quầy chạy ra khóc la:
– Đây là sản nghiệp tổ tiên của tôi để lại, tôi không bán!
Quản sự áo đen quay người một tay nắm lấy vạt áo của ông ta, hung ác nói:
– Trương A Quý, ta cảnh cáo ngươi trước, không rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, xế chiều hôm nay mang toàn bộ đồ đạc đi, ngày mai ta đến thu cửa hàng, nếu như ngươi còn ở lại thì đừng trách ta ra tay ác độc.
Nói xong, gã hung hăng đẩy ông chủ ra, dẫn theo binh lính nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại có tiếng gào khóc của vợ chồng chủ cửa hiệu.
Người bên đường xì xầm bàn bạc, Trương Huyễn không nhịn nổi hỏi:
– Đây là kẻ nào, không ngờ kiêu ngạo ngông cuồng như vậy?
– Ài! Đó là quản gia Lưu thủ Thái Nguyên Lý Uyên, Lý Uyên nhìn trúng cửa hàng này, cửa hàng người ta kinh doanh trăm năm, ông ta cũng không chịu buông tha!
Bên đường lại có người oán giận nói:
– Ban đầu cho rằng Lý Uyên là một người trung hậu đức hạnh, bây giờ xem ra cũng không ra cái gì cả. Đến giờ mới đóng giữ được hai tháng đã cướp giật cưỡng đoạt, hai ngày trước, trên mấy trăm mẫu ruộng của Dương gia ngoài thành đông cũng bị ông ta cưỡng ép chiếm đoạt rồi, hôm nay lại xuống tay với cửa hiệu, lúc nào mới lên đầu đây!
Trong lòng Trương Huyễn kinh ngạc, Lý Uyên sao lại là loại hình tượng này, quá là ngoài dự liệu của hắn rồi. Hắn không hiểu trông về phía Sài Thiệu, Sài Thiệu cũng đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng nói không ra lời.
– Chúng ta ở lại đây trước đã!
Triệu Đơn phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ vào khách điếm cách đó không xa cười nói:
– Căn khách điếm kia không tệ, ta lần nào cũng ở lại đó!
Mọi người đi tới phía trước căn Thuận Phong Khách Điếm này dừng lại, Triệu Đơn đi mua một ít hàng hoá, Trình Giảo Kim nhàn rỗi không có việc làm, hỏi Trương Huyễn muốn ít tiền, một mình đi dạo phố uống rượu.
Sài Thiệu thì dẫn theo Trương Huyễn đi đến trước phủ Lưu Thủ, dẫn hắn đi gặp nhạc phụ của mình. Mặc dù trong lòng Trương Huyễn rất là thất vọng đối với Lý Uyên, nhưng hắn quyết định vẫn nên đi gặp một lần.
Hai người cưỡi ngựa đi đến trước phủ Lưu Thủ, mới đến cửa lớn, chỉ thấy hơn mười mấy tên nam tử trung niên toàn thân mặc áo lụa ngồi trên bậc thang, rất nhiều người thân thể mập phệ, không ngừng chà lau mồ hôi trên trán.
Bên tường cách đó không xa, người làm đứng sắp thành một hàng lớn, bên người đặt quang gánh, trong gánh đều là hòm xiểng lớn sơn son nặng trịch.
Lúc này, trong cửa lớn một gã quản gia đi ra, cười nói với mọi người:
– Để mọi người đợi lâu rồi.
Hơn mười gã phú thương cùng lên một loạt, tranh nhau đưa danh mục quà tặng trong tay cho quản gia.
– Đây là lễ vật tôi tặng cho Lưu thủ đại nhân, hoàng kim năm trăm lượng, chức vụ Tào binh nhất định phải chiếu cố con ta!
– Đây là lễ vật của ta, trân châu hai đấu, khẩn xin Lưu thủ đại nhân đề cử con ta vào kinh thành.
Quản gia nhận lấy tất tần tật danh mục quà tặng, cười tủm tỉm nói:
– Tất cả yêu cầu đều viết rõ ràng, yên tâm đi! Lưu thủ đại nhân nhất định sẽ thoả mãn yêu cầu của mọi người, mọi người dâng lên lễ vật, theo ta đi cửa sau!
Quản gia dẫn tất cả đám người trùng trùng điệp điệp đi về phía cửa sau, Sài Thiệu càng thêm kinh ngạc, không giải thích được nhạc phụ tại làm sao lại tự huỷ thanh danh thế này. Trương Huyễn vẫn không có lên tiếng, hắn dường như hiểu rõ điều gì rồi.