Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 55: Trường Bình gặp phỉ


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 55: Trường Bình gặp phỉ

Hắn ném dây cương chiến mã cho Sài Thiệu:

– Huynh không cần đi theo nữa, dắt con ngựa ra đi, ta đi thăm dò một chút, sẽ trở lại ngay.

– Hiền đệ phải cẩn thận!

Sài Thiệu còn chưa dứt lời, Trương Huyễn đã nhảy qua một cành cây khô vắt ngang trên mặt đất, chạy về nơi rừng cây âm u. Sài Thiệu thấy thân thủ của hắn nhanh nhẹn khác thường, chính mình đi theo đoán rằng cũng là trở ngại, gã lắc đầu, dẫn ngựa ra khỏi rừng cây.

– Tình hình bên trong như thế nào? Nhìn thấy đại quản sự không?

Mới ra khỏi rừng cây, mọi người đã vây chặt Sài Thiệu, mồm năm miệng mười hỏi.

– Tất cả đừng vội, Trương công tử đi vào dò xét, chỉ là một bọn tiểu mao tặc, không phải dạ quỷ cái gì hết, tất cả coi chừng kỹ hàng hoátrước đã.

Tuy nói như vậy nhưng tất cả vẫn hết sức lo lắng, lại không dám xông vào rừng cây, chỉ đành từ từ trở lại bên cạnh hàng hoá, tay cầm sẵn đao kiếm, cảnh giác nhìn chăm chú tình hình bốn phía.

Trương Huyễn xách đao chạy gấp trong rừng cây, chỉ chạy chưa đến hai trăm bước, hắn đã nghe được âm thanh người thầm thì, dường như còn có ánh lửa, hắn thấy phía trước là một vùngrừng núi đá tảng xen kẽ rộng vài mẫu, liền tra đao lạivào vỏ, bámlên một tảngđá nhọn, ra sức bám víu leo lênnơi cao nhất.

Còn chưa tới chỗ cao nhất, Trương Huyễn đã biết đây là một đámngười ô hợp rồi, không ngờ không sắp đặt một chỗ canh gác, đã để cho hắn dễ dàng chiếm lĩnh điểm cao nhất.

Trương Huyễn nấp sau một tảng đá lớn, nhướn người trông xuống phía dưới, chỉ thấy chính giữa xung quanh đá lớn có một vùng đấttrống, chính giữa đốt một đống lửa, bốn phía mười mấy tên mao tặc đang ngồi, ai ai quần áo cũng tả tơi, bộ mặt dơ bẩn, trái ngược với đámăn mày tụ hội.

Ngồi ở gần nhất là một gã tráng hán thân thể khôi ngô, tuổi tác cũng không quá hai mươi, làn da ngăm đen, khuôn mặt rộng, cả mặt đầy râu rậm, miệng rộng như cái chậu, mọcra một cái mũi đỏ như gã bợm rượu, lại không xứng hợp với một đôi mắt ti hí giảo hoạt, khiến cho tướng mạo vốn dĩ uy mãnh biến thành có chút buồn cười.


Bên chân gã để một thanh tuyên hoa đại phủ chừng năm mươi sáu mươi cân, chỉ thấy gã vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay tráng kiện lông tua tủa, xách cổ áo Triệu Đơn quát:

– Lão tử đã nhân từ đến hết mức rồi, ba ngàn quan tiền chuộc giảm xuống còn ba trăm quan, ngươi còn dám trả giá, lão tử sẽ nướng ngươi lên ăn.

Triệu Đơn cũng không sợ hãi, chậm rãi từ từ nói:

– Ta vốn dĩ chưa từng cùng ngươi cò kè mặc cả, là chính ngươi chủ động giảm bớt tiền chuộc, ta nói vị đại gia này, xem bộ dạng các ngươi cũng không giống đạo tặc, không bằng ta mướn các ngươi bắc thượng, kiếm chút tiền về nhà.

– Lão tử không thèm theo ngươi bắc thượng, bố muốn đi Ngoã Cương tìm Đơn ca ca, nói mau, ngươi rốt cuộc có đưa hay không? Cho ngươi năm mươi quan nữa, thiếu một văn tiền cũng không được.

– Đại ca, không phải nói là trở về Ban Cưu trấn sao? Sao lại muốn đi Ngoã Cương?

Vài tên thủ hạ bên cạnh hoảng sợ biến sắc.

– Các ngươi về Ban Cưu trấn, ta một mình đi Ngoã Cương, các ngươi nói cho bà mẹ già của ta biết, đợi ta phát đạt sẽ đi đón bà ấyhưởng phúc.

Trương Huyễn nhịn cười không nổi, cường đạo khác là bắt con tin đến uy hiếp thương đội đòi tiền,gã thì hay rồi, không ngờ cùng con tin cò kè mặc cả, hơn nữa còn để lộ điểm đàm phán mấu chốt, rõ ràng rất không chuyên nghiệp.

Trương Huyễn đứng lên cười nói:

– Ta đến cùng người đàm phán,thế nào hả?

Mười mấy người phía dưới hỗn loạn một trận, vội vã nhặt gậy gỗ trường mâulên, lùi về phía sau, giật mình trông về phía Trương Huyễn trên đỉnh đầu.


Gã đại hán mặt đen kia nhặt đại phủlên, đặt ở trên cổ Triệu Đơn, ngửa đầu rống to:

– Nếu như ngươi dám xằng bậy, lão tử một búa bổ hắn ra!

Trương Huyễn lại không thèm nhìn sự uy hiếp của gã, từ trên tảng đá lớn từng bước nhảy xuống, đi đến đối diện bọn chúng cười nói:

– Ta sẽ không xằng bậy, ông ta chẳng qua là quản sự thương đội, không làm chủ được, ta mới là chủ nhân thương đội, ngươi thả ông ta ra, chúng ta bàn luận thử xem.

Trong mắt đại hán mặt đen không ngừng hoài nghi, gã đánh giá Trương Huyễn một lượt, thấy hắn cao lớn thẳng thớm, tuấn tú lịch sự, mà lão già thì gầy yếu đáng khinh, trong lòng gã có chút tin tưởng, liền nói:

– Ngươi bỏ đao xuống trước đã!

Trương Huyễn cởi bỏ chiến đao, đặt ở trên tảng đá lớn bên cạnh, vỗ quần áo:

– Không có binh khí nào khác.

Đại hán mặt đen liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ, thủ hạ thật cẩn thận tiến đến, một tay đoạt lấy đao, nhanh chóng lui xuống.

Đại hán mặt đen một tay đẩy Triệu Đơn ra:

– Cút đi!


Triệu Đơn vội vàng chạy đến phía sau Trương Huyễn, Trương Huyễn cười nói với ông ta:

– Triệu đại thúc, vị tráng sĩ này cũng có thể coi là người trọng chữ tín, để cho tất cả không phải dùng sức mạnh đánh nhau, chúng ta có thể đàmphán giải quyết.

Trương Huyễn đã nhìn ra, đám người này sở dĩ không dám hành động dùng vũ lực đi cướp hàng hoá, là bởi vì bọn chúng người ít thế yếu, hơn nữa lòng ai cũng hoảng loạn, căn bản cũng không phải là đạo tặc.

– Trương công tử cẩn thận!

Triệu Đơn chạy nhanh chân, hơn mười gã mao tặc cũng không giữ ông talại, bao vây lấy Trương Huyễn.

Trương Huyễn lại không chút hoảng sợ, đi đến bên cạnh đại hán mặt đen ngồi xuống, cười nói:

– Chúng ta làm một ván đánh cuộc, nếu như ta thắng, ngươi theo ta đi một chuyến đến Đột Quyết, ta trả cho ngươi hai trăm quan tiền.

Đại hán mặt đen nheo hai con mắt ti hí lại, trong mắt loé ra ánh sáng, gã không để lộ thái độ mà hỏi:

– Nếu như ngươi thua thì sao?

Trương Huyễn từ trong ngực lấy ra một thỏi vàng.

– Đây là năm mươi lượng hoàng kim, thắng sẽ thuộc về ngươi!

Đại hán mặt đen cười to:

– Tại sao ta phải đánh cuộc với ngươi, lão tử một đao làm thịt ngươi, cầm năm mươi lượng hoàng kim chạy đi, không phải xong rồi sao?


– Vấn đề là ngươi đi không được, các ngươi chỉ có mười bốn người, một nửa binh khí còn là côn gỗ, phần lớn người ngay cả giày cũng không có, chúng ta ngược lại có năm mươi người, mỗi một người đều mặc bì giáp, chiến mã dưới chân, có cung tiễn, trường mâu, chiến đao, giết ta, các ngươi cũng không sống được!

Trương Huyễn một câu nói trúng chỗ yếu hại của đại hán mặt đen, gã cũng vì người ít thế yếu mới không dám cướp đoạt trắng trợn thương đội Trương Huyễn bọn họ.Nếu thật sự đánh nhau, bọn họ không thiệt thòi lớn không được.

Gã đành phẫn nộ nói:

– Ngươi nói đi! Đánh cuộc gì?

– Ta biết ngươi tên gọi là gì, từ nơi nào đến, tại sao lưu lạc đến đây? Hãy đánh cuộc điều này.

Đại hán mặt đen rõ ràng không tin, mình đã mai danh ẩn tích, hắn chỉ là một người quađường làm sao có thể biết rõ tên họ của mình?

Quan trọng hơn là, thắng thua bản thân cũng không thiệt thòi, nhiều nhất đi một chuyến đến Đột Quyết mà thôi, cùng lắm thì mình nửa đường chạy trốn, tại sao không cùng hắn đánh cuộc?

Đại hán mặt đen có tính cờ bạc rất nặng, gã lập tức ngứa ngáy khó chịutrong lòng, cười hắc hắc:

– Ta với ngươi đánh cuộc!

– Tốt! Bọn ngươi làm chứng.

Trương Huyễn nhìn qua tuyên hoa đại phủ cười nói:

– Ngươi họ Trình, tên Tri Tiết, tự Giảo Kim, người Đông A huyện Ban Cưu trấn, ngươi đến Nhị Hiền Trang ở Lộ Thành tìm Đơn Hùng Tín, không ngờ yđã lên Ngoã Cương, kết quả ngươi không có chỗ để đi, ăn cơm cũng không có chỗ, cho nên bây giờ đổi nghề làm cường đạo, nói cho cùng, không chừng chúng ta còn là chuyến đầu tiên.

Đại hán mặt đen chớp đôi mắt ti hí, bỗng nhiên quay đầu lại rống to:

– Các ngươi đám đồ chó đẻ này, kẻ nào bán đứng lão tử?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.