Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 178: Vũ Văn ra tay (2)
Trương Huyễn xông ra khỏi cổng thành trong tiếng trống đóng cổng thành vang lên thùng thùng, trực tiếp quay về chỗ đóng quân ở Tây Nội Doanh.
Nhưng hắn vừa đi vào đại doanh, lại gặp ngay Uất Trì Cung đầy vẻ khẩn trương chạy đến:
– Tướng quân, không xong rồi, quân doanh xảy ra chuyện rồi.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Trương Huyễn nhướn mày hỏi.
– Bọn tướng lĩnh các doanh đều chạy đến hoàng cung bên kia đưa yêu sách rồi. Tây Nội Doanh đã loạn lên rồi.
Trương Huyễn cả kinh:
– Vậy quân doanh chúng ta đâu? Có đi hay không?
– Ta đây và Lưu tham quân ngăn tất cả lại, ta đây nói tướng quân không ở đây, không cho phép mấy người các ngươi vọng động. Có tên không phục, bị ta đánh một quyền ngã luôn.
– Làm tốt lắm!
Trương Huyễn khen Uất Trì Cung một câu, bước nhanh đi về phía đại trướng của mình. Uất Trì Cung vội vàng theo kịp thấp giọng nói:
– Nghe nói có hơn một ngàn người đi đưa yêu sách rồi. Tướng quân nhất định phải lập tức ra quyết định, nếu không chuyện này sẽ liên luỵ đến chúng ta.
– Ta hiểu rõ. Ta hỏi rõ ràng tình hình trước rồi hãy nói.
Trương Huyễn cũng biết rõ tất nhiên là xảy ra chuyện gì rồi, nếu không thì sẽ không bất ngờ náo động lên. Đi đến gần đại trướng, lại thấy tham quân Lưu Lăng đứng ở trước trướng. Lưu Lăng tiến lên trước vừa muốn mở miệng, Trương Huyễn lại khoát tay:
– Vào trướng hãy nói!
Hắn vén màn trướng đi vào đại trướng, Lưu Lăng theo đó đi vào, khẩn trương nói:
– Ngay chạng vạng hôm nay truyền đến một tin tức, Lai đại tướng quân đã bị phán tội mưu phản, chuẩn bị xử trảm. Tất cả quân đội tham dự lần tác chiến Cao Câu Ly này đều phải toàn bộ giải tán. Quân công ban thưởng Thánh thượng hứa hẹn cũng huỷ bỏ rồi.
– Chỉ vì tin tức này thôi sao?
Trương Huyễn có chút không hiểu, các tướng lĩnh không đến mức xúc động như thế chứ!
– Tin tức này chọc giận tất cả những tên khác rồi, tất cả rối rít chạy đến hoàng cung đưa yêu sách. Vốn rằng quân doanh chúng ta cũng muốn đi, bị ta cùng Uất Trì Cung cứng rắn ngăn cản lại.
Tình thế phát triển quá nhanh, khiến Trương Huyễn cảm thấy không hiểu ra sao, nếu như Lai Hộ Nhi phải bị xử trảm, vậy Bùi Củ nhất định sẽ nói cho hắn biết. Nhưng Bùi Củ rõ ràng nói với hắn, ngay cả ai đến tra hỏi Lai Hộ Nhi cũng còn chưa có định ra được, làm sao nói sẽ bị xử trảm được.
Trương Huyễn lập tức nhận thức được, chuyện này nhất định là có người truyền ra tin tức giả, khơi mào hỗn loạn của Tây Nội Doanh. Xuất phát từ mục đích gì bây giờ vẫn chưa có cách nào phán đoán, nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng.
Đúng lúc này, ngoài trướng có người nói với thân binh:
– Xin đi bẩm báo tướng quân, chúng tôi muốn gặp ngài ấy.
Trương Huyễn đứng dậy đi ra ngoài trướng, chỉ thấy hai mươi tên tướng lĩnh, Lữ soái, Giáo uý dưới quyền hắn ở trước cửa đại trướng, Trương Huyễn gầm lên một tiếng:
– Các ngươi muốn làm cái gì hả?
Các tướng lĩnh đều cúi đầu, ai cũng không dám hé răng, sau một lúc, một gã Giáo uý nhỏ giọng nói:
– Mọi người đều vì vận mệnh của mình đi đấu tranh thôi, nếu như không đi, thì có vẻ không trượng nghĩa lắm.
– Các ngươi hiểu cái rắm gì!
Trương Huyễn mắng:
– Ai nói rằng Lai tướng quân sẽ bị xử trảm, ai nói chúng ta sẽ bị giải tán? Các ngươi chạy đi hoàng cung sẽ coi là gì, là tạo phản! Là phản đối bằng vũ trang! Không chỉ sẽ hại chết Lai đại tướng quân, chúng ta thật sự sẽ bị giải tán đó. Các ngươi biết rõ hậu quả nghiêm trọng đến thế nào hay không!
Thẩm Quang thấp giọng nói:
– Kỳ thật chúng tôi cũng không muốn mạo hiểm. Nhưng bây giờ đến cùng là chuyện gì xảy ra, lòng dạ mọi người hoang mang, tướng quân có thể cho chúng tôi một tin chính xác hay không?
Trương Huyễn nhìn từng đôi mắt lo lắng, liền cao giọng nói với mọi người:
– Ta chiều nay cũng đi hỏi thăm tin tức, tin tức ta có được là, rốt cuộc do ai phụ trách tra xét Lai đại tướng quân vẫn chưa có định ra được, làm sao có thể đã xử trảm rồi hả? Điều này rõ ràng là có người đang thổi gió đốt lửa, ý đồ dồn chúng ta vào chỗ bất trung bất nghĩa. Cho nên không có mệnh lệnh của ta, kẻ dám tự tiện xuất doanh, theo quân pháp xử trảm!
Trương Huyễn một lời nói cố ý tạt một chậu nước lạnh vào tấm lòng xúc động của mọi người, mọi người dần dần tỉnh táo lại. Rất nhiều người lúng túng cúi đầu. Trương Huyễn lại hạ lệnh:
– Đi trấn an tốt binh lính của mình, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt. Có chuyện gì ngày mai nói sau. Giải tán cho ta!
Các tướng lĩnh thi lễ, nhao nhao về doanh của mình, Trương Huyễn cũng rất lo lắng. Giả như sự việc thật náo động quá lớn, triều đình đưa ra một bản án, toàn bộ quân đội đều sẽ bị liên luỵ. Tổ chim bị phá mình cũng khó có thể may mắn tránh được. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản kịp thời tình thế mở rộng. Trương Huyễn dẫn theo vài tên thân binh, lại cưỡi ngựa chạy về phía hoàng cung.
***
Tây Nội Doanh nằm ở cấm uyển của hoàng cung, cách hoàng cung chỉ có mấy dặm. Một đoạn tường cao rất dài phân chia hoàng cung và cấm uyển.
Bên trong tường cao là Cách Thành, mà phía đông Cách Thành chính là hoàng cung nơi ở của hoàng đế Dương Quảng và các phi tần. Mặt ngoài tường cao thì lại là cây cối và thảm cỏ mênh mông vô bờ, cùng với chỗ đóng quân của chừng mấy vạn thị vệ.
Xương Hạp Môn nguy nga cao ngất đóng chặt. Trên lầu cổng mấy trăm binh sĩ Ngự Lâm Quân đang đứng, giương cung lắp tên, vạn phần khẩn trương nhìn chăm chú xuống cổng thành.
Dưới cổng thành được ánh đuốc chiếu như ban ngày, hơn một ngàn tướng lĩnh từ trung đến thấp tay cầm đuốc lửa tụ tập dưới cổng, vài tên lang tướng cầm đầu cao giọng hô:
– Chúng tôi muốn gặp Thánh thượng, muốn một lời giải thích!
Trên đầu thành ngược lại một mảnh yên tĩnh, không có người trả lời bọn họ. Hổ nha lang tướng Triệu Hành Xu đang trực đã chạy vào cung bẩm báo rồi, nơi này không có người nào có thể làm chủ.
Hơn một ngàn người dưới thành đã đợi hơn nửa canh giờ, không có ai lý gì đến bọn họ. Tâm tình của bọn họ càng ngày càng nóng nảy, Thiên tướng Lý Thiện Hành dẫn đầu hô:
– Không trả lời chúng ta, chúng ta có thể phải phóng hoả đấy.
Mấy tên Thiên tướng bên cạnh sợ tới mức vội vàng ngăn cản nói:
– Lý tướng quân, chúng ta là đưa yêu sách, không phải gây rối, ngàn vạn lần không được lỗ mãng!
Nhưng giọng điệu Lý Thiện Hành nói ra lại dẫn phát hỗn loạn của đám người tụ tập dưới cổng cung, mọi người đều hô to:
– Để cho Thánh thượng ra đây! Nếu không chúng tôi phóng hoả.
Lúc này, trên cổng hoàng cung xôn xao một trận, có người hô to một tiếng:
– Binh bộ Ngu thượng thư đến!
Binh lính trên thành tới tấp tránh ra hai bên, chỉ thấy Binh bộ Thượng thư Ngu Thế Cơ đổ mồ hôi đầm đìa đi lên cửa cung. Đêm nay vừa hay là phiên trực của ông ta, lại nghe nói Tây Nội Doanh phát sinh binh biến. Ông ta sợ tới mức vội vàng chạy về phía bên này.
Trương Huyễn lúc này cũng chạy đến ngoài hoàng cung, nhưng hắn lại ghìm chặt chiến mã từ xa. Phía trước chỉ thấy mấy vạn thị vệ Ngự Lâm Quân đang từ bốn phương tám hướng bao vây Xương Hạp Môn. Trương Huyễn không khỏi cảm thán một hơi thật dài. Sự tình đã náo động lớn rồi, hắn đã không cứu được những tướng lĩnh này. Nhưng hắn cần phải ổn định quân doanh, không thể để liên luỵ cả mình nữa. Trương Huyễn lập tức quay đầu ngựa chạy về phía Tây Nội Doanh.