Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 177: Vũ Văn ra tay
– Không có chứng cứ!
Trương Huyễn lắc đầu, hắn không muốn liên luỵ đến Thôi thị ở Thanh Hà.
Trong lòng Bùi Củ hiểu được chỗ khó của Trương Huyễn, ông ta cũng không truy vấn chuyện này nữa, trầm ngâm một chút lại nói:
– Lần này Lai Hộ Nhi bị giam vào ngục quả thật khiến cho triều dã chấn động, hết sức ngoài ý liệu của mọi người, ít nhất ta thật không ngờ.
– Bùi thượng thư cũng hiểu được tội của Lai đại tướng quân không đến mức ấy sao?
Bùi Củ không có trực tiếp trả lời, mà chỉ cười nói:
– Mấy năm trước tấn công Thổ Cốc Hồn, Tiết Thế Hùng tấn công Y Ngô. Lúc ấy Thánh thượng cũng hạ chỉ muốn ông ta lui binh. Nhưng ông ta lại nói tướng ở ngoài không cần tuân theo lệnh vua, không chịu rút quân, đánh đến khi hạ được thành Y Ngô. Sau việc đó Thánh thượng chẳng những không trách cứ ông ta, ngược lại khen ngợi ông ta trung dũng báo quốc. Sao hôm nay, đến lượt Lai Hộ Nhi, lại trở thành ý đồ giữ binh tự lập, Trương tướng quân từng suy nghĩ nguyên do trong đó chưa?
Trương Huyễn hiểu được ý của Bùi Củ, thời thế thay đổi, thế nước yếu đi, tâm tình của Dương Quảng cũng thay đổi.
Trương Huyễn cười khổ một tiếng nói:
– Chỉ sợ là trong lòng Thánh thượng đã có cảm giác nguy cơ mãnh liệt rồi.
Bùi Củ gật đầu:
– Chính là nguyên do ngươi nói. Ở trong lòng Thánh thượng, tướng lĩnh trung thành hay không, nếu so với Cao Câu Ly có thần phục hay không quan trọng hơn nhiều lắm. Công lao của các ngươi đối với Thánh thượng mà nói không phải thứ quan trọng thật sự.
– Vậy kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
– Bây giờ ai cũng không biết rõ. Thánh thượng còn đang suy nghĩ sai ai tới tra hỏi Lai Hộ Nhi, còn chẳng quan tâm tới các ngươi. An tâm chờ đợi đi!! Ta nghĩ Thánh thượng cũng sẽ không làm chuyện quá đáng.
Trương Huyễn thở dài một tiếng:
– Chỉ mong Thánh thượng đừng khiến cho bọn tướng sĩ cảm thấy quá lạnh lòng.
Bùi Củ nâng chén trà chậm rãi uống một ngụm trà, ông ta suy nghĩ lại từ từ nói:
– Như vậy đi! Qua hai ngày nữa ta tìm cơ hội nhắc nhở Thánh thượng việc của ngươi. Ta không giúp được quá nhiều người. Xét về mặt giao tình ở thảo nguyên, ta tận lực giúp ngươi một tay.
Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng đứng dậy thi lễ:
– Đa tạ Bùi thượng thư, Trương Huyễn vô cùng cảm kích.
Bùi Củ cười ha hả:
– Ta vẫn cho rằng chúng ta có duyên phận, có việc khó xử gì cứ việc nói cho ta biết. Ta sẽ tận hết sức giúp ngươi giải quyết.
– Thượng thư tương trợ, ty chức khắc ghi trong lòng.
***
Trương Huyễn cáo từ rời đi, Bùi Củ lâm vào trong trầm tư, lúc này cháu của ông ta Bùi Tín trở về thi lễ nói:
– Tổ phụ. Hắn đã đi rồi.
Bùi Củ nhìn thoáng qua đứa cháu, khẽ cười nói:
– Cháu cảm thấy người này như thế nào?
Bùi Tín suy nghĩ một chút nói:
– Người này ung dung tự tin, trong lúc giơ tay nhấc chân có một loại khí độ đại tướng. Cháu cảm thấy hắn có chút không giống với mọi người.
Bùi Củ vuốt râu cười nói:
– Cháu rất có mắt nhìn. Tín nhi, có thời gian kết giao nhiều hơn với hắn. Tốt nhất có thể thâm giao cùng hắn. Người này tương lai có lẽ sẽ rất có tác dụng với gia tộc chúng ta.
– Cho nên tổ phụ mới quyết định trợ giúp hắn một tay.
– Đúng là như thế!
Bùi Tín liền vội khom người nói:
– Tôn nhi hiểu được ý của tổ phụ rồi.
– Cháu đi tìm Hành Kiệm đến cho ta.
Không bao lâu, Bùi Tín dẫn theo một người trẻ tuổi dáng người khôi ngô đi vào ngoại thư phòng. Người này tên là Bùi Hành Kiệm, là kẻ nổi bật trong giáo đường họ Bùi, võ nghệ cao cường, tâm tư tinh tế. Gã và huynh đệ Bùi Hành Nghiễm cùng với hai gã con cháu họ Bùi khác cùng nhau được khen là Bùi thị Tứ mãnh tướng (bốn mãnh tướng của họ Bùi).
Bùi Hành Nghiễm đi theo phụ thân nhập ngũ, còn Bùi Hành Kiệm thì đi theo ở bên cạnh gia chủ, là tướng làm việc đắc lực của Bùi Củ.
Bùi Hành Kiệm đi đến trong phòng quỳ một gối:
– Hành Kiệm tham kiến gia chủ!
Bùi Củ đưa mắt liếc ra hiệu với tôn nhi, Bùi Tín hiểu ý, chậm rãi lui xuống.
Bùi Củ lúc này mới hỏi:
– Việc ta sai ngươi tra xét, kết quả ra làm sao rồi?
– Khởi bẩm gia chủ, Hành Kiệm về cơ bản có thể xác nhận, lời sấm quả thật là gia tộc họ Nguyên rải khắp nơi. Chỉ là bọn chúng hành sự bí ẩn, rất khó bắt được chỗ sơ hở của bọn chúng.
Bùi Củ vuốt râu tự nói với chính mình:
– Quả nhiên không ngoài sở liệu của lão phu, Vũ Xuyên Phủ xảy ra tranh chấp nội bộ.
Bùi Củ khoanh tay đi vài bước, lại nói với Bùi Hành Kiệm:
– Ngươi tiếp tục cho người theo dõi nhất cử nhất động của Vũ Xuyên Phủ, hơn nữa phải theo dõi kỹ Đậu Khánh, xem ông ta lui tới với ai, nhưng phải cẩn thận, không thể để cho Đậu Khánh phát hiện ta chú ý tới ông ta.
– Hành Kiệm hiểu rõ!
Bùi Hành Kiệm thi lễ vội vàng đi xuống.
Bùi Củ khoanh tay đi đến trước cửa sổ, trông về nơi xa mơ hồ có thể thấy được đỉnh bảo tháp của Vũ Xuyên Phủ. Ông ta cười lạnh một tiếng nói:
– Đậu lão nhân, lão phu cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc lão hạ bàn cờ này như thế nào?
***
Ngay cùng thời khắc khi Bùi Củ tiếp kiến Trương Huyễn, ở trong phủ Vũ Văn Thuật cách Bùi phủ không xa, Vũ Văn Thuật vừa mới quay về trong phủ đang nghe báo cáo của đứa con thứ Vũ Văn Trí Cập.
– Khởi bẩm phụ thân, Lý Thiện Hành đã thành công khơi mào hỗn loạn của Tây Nội Uyển, gã bảo đảm với con, đêm nay quân doanh nhất định xảy ra rắc rối.
Vũ Văn Thuật khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, trầm tư thật lâu, ông ta dừng bước nhìn thoáng qua mưu sĩ Hứa Ấn đứng ở một bên:
– Tiên sinh cảm thấy sách lược này có thể hoàn toàn lật đổ Lai Hộ Nhi không?
Hứa Ẩn vuốt râu cười nói:
– Tôi có thể bảo đảm với đại tướng quân, cho dù cuối cùng giết không được Lai Hộ Nhi, cũng sẽ khiến cho hắn ta hoàn toàn bị bãi quan cách chức.
– Kết quả ta muốn không chỉ có vỏn vẹn là diệt trừ Lai Hộ Nhi.
Vũ Văn Thuật lạnh lùng nói.
– Thuộc hạ hiểu rõ thâm ý của đại tướng quân, sách lược này nếu như có thể thuận lợi thực thi, thuộc hạ có thể đảm bảo quân đội Đại Tuỳ hoàn toàn lạnh lòng đối với đương kim thiên tử. Uy tín của thiên tử ở trong quân đội sẽ suy yếu nghiêm trọng. Kế sách của thuộc hạ đây chính là một hòn đá ném hai chim.
Vũ Văn Thuật gật đầu, có mấy lời ông ta không muốn nói ra. Nhưng Hứa Ấn lại thay ông ta nghĩ đến, điều này làm cho ông ta rất hài lòng với Hứa Ấn.
Hứa Ấn lại bổ sung:
– Kế sách này nói cho cùng chính là thừa loạn phóng hoả, mấu chốt chính là không thể nghi ngờ Đại tướng quân. Tuyệt không thể khiến cho người ta phát hiện ngọn lửa này là của Đại tướng quân phóng.
Nói đến đây, ánh mắt Hứa Ấn chuyển hướng về phía Vũ Văn Trí Cập.
Vũ Văn Trí Cập hoảng sợ, vội la lên:
– Lý Thiện Hành không thể động!
Trong lòng của gã gấp gáp, sợ không lựa lời nói với phụ thân:
– Con chính là đồng ý với hắn ta, thăng hắn ta làm tướng quân, đây cũng là lời hứa hẹn của phụ thân. Phụ thân cũng không thể nói mà không giữ lời nha!
– Con nói cái gi!
Vũ Văn Thuật bỗng dưng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với gã:
– Ngươi đang nói ai nói không giữ lời hả?
Vũ Văn Trí Cập sợ tới mức vội vàng cúi đầu, thởí cũng không dám thở mạnh ra một cái, Hứa Ấn bên cạnh khuyên:
– Tuy rằng Lý Thiện Hành cùng nhị công tử giao tình rất tốt nhưng thật không thể giữ lại y. Một khi miệng của y không kìm được sẽ hại Đại tướng quân, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, nhất định phải diệt trừ y.
Vũ Văn Thuật hừ một tiếng, nói với Vũ Văn Trí Cập:
– Cha mặc kệ con và Lý Thiện Hành có giao tình gì, sau chuyện này nhất định xử lý sạch sẽ y, có nghe thấy không!
– Hài nhi tuân lệnh!
Vũ Văn Trí Cập bất đắc dĩ đồng ý.