Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 175: Quay về Lạc Dương
Đúng lúc này, phía trước chạy đến một đội quân mã, người đi đường sợ tới mức rối rít tránh lẹ về phía hai bên quan đạo. Trương Huyễn đã thấy rõ cờ xí giương lên của đội nhân mã này. Trên là cờ tam giác viền đen nền vàng thêu hai chữ đen Vũ Văn. Đây hẳn là Vũ Văn Thuật đến rồi, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng Trương Huyễn ngược lại không có ý tránh né, hắn lại rất muốn nhìn thử, Vũ Văn Thuật thấy được mình sẽ là vẻ mặt gì, hắn ngạo nghễ ghìm chặt chiến mã.
Một lát, gần trăm kỵ binh vây quanh Vũ Văn Thuật hăng hái chạy về phía này, Vũ Văn Thuật là muốn tới quân doanh thành đông. Ông ta mới ra khỏi thành, lại không nghĩ được vừa hay gặp được quân đội Trương Huyễn từ Hà Bắc sang.
Vũ Văn Thuật nhìn thoáng qua, nhìn thấy Trương Huyễn cưỡi ngựa ở bên đường. Ông ta lập tức sửng sốt, nửa ngày còn chưa khép miệng lại, người này như thế nào vẫn có thể sống xuất hiện ở Lạc Dương?
Trong lòng Vũ Văn Thuật bỗng nhiên căm tức một hồi, Trương Kim Xưng đúng là không có khả năng như vậy sao?
Trương Huyễn giục ngựa chậm rãi tiến lên, ở trên ngựa ôm quyền thi lễ:
– Ty chức Trương Huyễn tham kiến Đại tướng quân! Lần này khiến cho Vũ Văn đại tướng quân thất vọng rồi.
Lời Trương Huyễn nhanh chóng rất chậm, có loại ý nghĩa bên ngoài chỉ có giữa hai người bọn họ mới nghe hiểu được. Vũ Văn Thuật hừ thật mạnh một tiếng, trên mặt lộ ra một tia đắc ý cười lạnh:
– Lão phu sẽ không thất vọng. Chỉ sợ Trương tướng quân mới thất vọng, hơn nữa rất nhanh sẽ thất vọng.
Ông ta ngửa đầu cười ha hả, giục ngựa đi gấp. Trương Huyễn không chút hoang mang nói:
– Trương Kim Xưng muốn tự mình đến Lạc Dương thăm hỏi Đại tướng quân.
Thanh âm của hắn truyền đi rất xa, đã chạy đi hơn mười bước, Vũ Văn Thuật cả người chấn động. Quay đầu lại hung hăng nhìn sang Trương Huyễn, thúc ngựa chạy xa.
Lúc này, Vũ Văn Thành Đô đi theo ở phía sau cùng dừng chiến mã lại, ánh mắt của gã phức tạp nhìn thoáng qua Trương Huyễn, giọng điệu lãnh đạm hỏi han:
– Chỗ cắm trại còn chưa có định được phải không?
– Chúng tôi mới đến Lạc Dương.
– Tây Nội Doanh biết không?
Trương Huyễn gật đầu:
– Tôi biết rồi!
– Ngay lập tức đi Tây Nội Doanh đi! Quân đội từ Cao Câu Ly trở về đều trú đóng ở nơi đó.
Nói xong, Vũ Văn Thành Đô vung roi ngựa lên, đuổi theo phía Vũ Văn Thuật đã đi xa. Trương Huyễn nhìn bóng dáng gã đi xa, hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói lạnh lẽo chỉ mỗi mình gã có của Vũ Văn Thành Đô.
– Đi Tây Nội Doanh!
Trương Huyễn hét lớn một tiếng, dẫn binh lính dưới quyền từ một con đường khác chạy về phía Tây Nội Doanh nằm ngoài thành tây.
***
Quân Tuỳ ở đại doanh ngoài Lạc Dương chia làm ba tầng phòng ngự, một tầng tận cùng bên trong gọi là Nội doanh, chủ yếu phân bố ở Nội uyển hoàng cung cùng với các phường bên trong thành. Tả hữu đồn vệ đóng quân hộ vệ Hoàng thượng và kinh thành, cũng chính là Ngự Lâm Quân.
Tầng thứ hai gọi là Ngoại doanh, phân bố ở ngoài thành, tầng thứ ba thì kêu là Biên doanh, phân bố ở bên trong quận huyện xung quanh Lạc Dương. Ba tầng phòng ngự như thùng sắt bảo vệ kinh thành Đại Tuỳ.
Quân đội của Trương Huyễn tuy rằng cũng không phải người cuối quay về Lạc Dương, nhưng số đông quân đội tham chiến ở Cao Câu Ly đều đã tới Lạc Dương, chuẩn bị nhận khen ngợi của Đại Tuỳ Hoàng đế bệ hạ.
Trong quân doanh, Trương Huyễn ngoài ý liệu gặp được Binh tào Tham quân sự Lưu Lăng của hắn. Lưu Lăng chính là người Lạc Dương, bởi vì mẫu thân qua đời mà gấp gáp trở về chịu tang, cho nên không đi Cao Câu Ly tác chiến. Nhưng gã và Thôi Lễ mưu cao không giống nhau, gã vẫn là Tham quân của quân phủ Trương Huyễn.
Lưu Lăng trước đó đã sớm làm xong các loại thủ tục vào đóng quân cho quân đội Trương Huyễn, bớt đi rất nhiều phiền toái.
Trương Huyễn thấy trên cánh tay trái của gã vẫn mang theo hiếu như trước, liền vỗ bả vai gã an ủi:
– Người đã đi rồi, Lưu tham quân cũng nghĩ thoáng một chút đi!
Lưu Lăng thở dài:
– Đa tạ Trương tướng quân quan tâm, vốn ty chức dự định thay mẫu thân giữ đạo hiếu một năm. Nhưng phụ thân cùng vài vị huynh trưởng đều không tán thành, bọn họ hy vọng tôi không cần từ bỏ quân chức, cho nên ty chức quay về trước thời hạn.
– Đương nhiên được, không có Lưu tướng quân, rất nhiều chuyện đều loạn lên hết.
Lời Trương Huyễn nói là lời thật, rất nhiều việc hắn đều chưa có làm. Quân đội của hắn bây giờ vẫn ở trong trạng thái thời chiến, phải từ trạng thái thời chiến khôi phục thành trạng thái bình thường, còn cần phải giải quyết số lượng lớn thủ tục cực kỳ rườm rà.
Trương Huyễn nghĩ đến những thủ tục này đã đau đầu. Nếu Lưu Lăng trở về, những việc này có thể ném cho gã. Lúc này, hắn hy vọng Lưu Lăng trở về hơn bất kỳ ai khác.
Lưu Lăng thi lể, bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện, vội vàng nói:
– Hôm trước đã xảy ra một chuyện lớn, khiến lòng tất cả mọi người bàng hoàng, Trương tướng quân có thể còn chưa biết.
– Chuyện gì?
– Vũ Văn đại tướng quân buộc tội Lai đại tướng quân ở Cao Câu Ly chống lại thánh chỉ, còn nghi ngờ giữ binh tự lập. Khiến cho Thánh thượng cực kỳ tức giận, Lai đại tướng quân dã bị bắt giam đợi tra xét rồi.
– Cái gì?
Trương Huyễn cả kinh chấn động, hắn bỗng nhiên hiểu được lời Vũ Văn Thuật là ý gì rồi, chính là chỉ chuyện Lai Hộ Nhi bị bắt giam.
Trương Huyễn vội la lên:
– Nhưng Lai đại tướng quân dẫn dắt đại quân đánh bại chủ lực Cao Câu Ly, khiến cho Cao Câu Ly đầu hàng. Công lao lớn như vậy, Thánh thượng cũng làm như không thấy sao?
Lưu Lăng thở dài:
– Tướng quân vẫn chưa rõ sao? Cái gọi là chống lại ý chỉ không tuân mệnh lệnh chỉ là một cái cớ. Nguyên nhân thật sự là Lai đại tướng quân công lao quá lớn, có chút công cao lấn chủ rồi.
Trương Huyễn lập tức một câu cũng không nói nên lời, chẳng phải đây chính là gần vua như gần cọp sao?
– Vậy chúng ta làm sao đây?
Đây cũng là việc Trương Huyễn cực kỳ quan tâm. Lai Hộ Nhi công lao lấn chủ bị bắt vào ngục. Vậy những công lao của thuộc cấp bọn họ thì sao, Hoàng đế có thừa nhận hay không?
– Cái này… Tôi nghĩ không đến mức không thừa nhận, tuy nhiên có thể sẽ kéo dài một chút. Trước khi kết luận án của Lai Hộ Nhi, tất cả mọi người phải kiên nhẫn chờ đợi.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng:
– Đây là ý của Hoàng đế, hay là ý của triều đình?
– Hẳn là ý của triều đình, xác thực nói là đề nghị của Binh bộ Thượng thư Ngu Thế Cơ, bảo là muốn phòng người thiếu sót công lao và mạo xưng công lao. Binh bộ nhất định muốn từng chỗ thẩm tra đối chiếu rõ ràng mới có thể luận công ban thưởng!
– Vậy chúng ta bây giờ thuộc về ai quản hạt? Là Kiêu Quả Quân hay là cái gì khác, có nói chính xác được không?
Trương Huyễn lại hỏi.
Lưu Lăng lắc đầu:
– Bây giờ chúng ta thuộc loại Tam bất quản. Không phải là quân Kiêu Quả Phủ, cũng không phải Ưng Dương Phủ địa phương, càng không phải là Cấm Vệ Phủ Bị Thân, vẫn giữ nguyên biên chế tiền quân lúc chiến tranh. Nghe nói Ngu Thế Cơ đề nghị do Binh bộ đến kiểm tra các tướng, để quyết định nơi đến của các tướng.
Không biết tại sao, Ngu Thế Cơ người này khiến cho Trương Huyễn bỗng nhiên nhớ đến Thập Thường thị cuối đời Hán.