Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 174: Quay về Lạc Dương
– Tiểu tế rất không đành lòng, nhạc phụ đại nhân hẳn là cũng biết Lạc Dương xuất hiện lời sấm ạ!
Lý Uyên thở dài nói.
– Tiên đế năm đó đã có phương sĩ từng nói, kẻ đoạt thiên hạ mang họ Lý, tiên đế lại mộng thấy hồng thuỷ bao phủ kinh thành. Lúc ấy từng hoài nghi Lý Hồn là người ứng với trong mơ. Sau lại bởi vì Đại Tuỳ vừa mới khai quốc, loại sấm ngữ này không khỏi hơi vớ vẩn, cho nên tiên đế cũng không có truy cứu. Bây giờ Lý Hồn đã thăng làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân. Tôn nhi của y Lý Mẫn lại cưới con gái trưởng công chúa làm vợ, thế lực gia tộc cực lớn, còn có bối cảnh lớn của Lý thị ở Lũng Tây. Ta nghĩ thiên tử càng nên lo lắng y hơn, mà không phải con.
Lý Uyên cười khổ một tiếng, ông ta đương nhiên hy vọng như thế, nhưng…
Đậu Khánh liếc mắt nhìn ông ta:
– Ngươi cho là lời của ta không đúng sao?
– Tiểu tế tuyệt không có ý này, chẳng qua là cảm thấy thời cơ xuất hiện lời sấm này quá kỳ quặc. Tiểu tế hoài nghi…
Lý Uyên không có nói gì thêm nữa.
Đậu Khánh cũng hiểu được ý của ông ta:
– Ngươi hoài nghi đây là Nguyên Mân phái người rải lời sấm sao?
Lý Uyên gật đầu:
– Nguyên gia chỉ kiêng dè Độc Cô thị mới tạm thời ngừng chia rẽ Vũ Xuyên Phủ. Nhưng bọn chúng chưa có đạt được mục đích, lại há chịu từ bỏ ý đồ. Bởi vì tiểu tế giết Nguyên Hoằng Tự, Nguyên gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho tiểu tế. Cho nên xuất hiện lời sấm, tiểu tế cảm thấy vẫn có liên quan đến Nguyên gia.
Trong lòng Đậu Khánh cũng hiểu được, lời sấm lần này rất có thể là Nguyên gia rải đi, chính là nhằm vào Lý Uyên. Chỉ là ông ta vì an ủi Lý Uyên mới kéo đến trên người Lý Hồn. Chuyện này quả thật là phiền toái rất lớn, không giải quyết chuyện này, Lý Uyên rất có thể sẽ bị diệt tộc. Mắt thấy thiên hạ Tuỳ Dương tràn đầy nguy cơ. Ở trong lúc nguy cấp này, Dương Quảng tuyệt sẽ không nhân từ nương tay.
Nhưng chuyện này Đậu Khánh cũng nhất thời không có cách nào, ông ta trầm tư chốc lát nói:
– Như vậy đi! Ngươi về phủ trước, để ta suy nghĩ xem xét.
– Tiểu tế cáo lui!
Lý Uyên thi lễ, chậm rãi lui ra.
Đậu Khánh đứng lên, chống quải trượng đi qua đi lại trong đình. Tự suy xét đối sách của việc này, một là tra ra ngọn nguồn, ngăn chặn lời sấm tiếp tục truyền bá. Tiếp theo là phải hoá giải nguy cơ của lời sấm, khiến cho nó không giải quyết được gì. Nhưng hai chuyện này đều là vấn đề khó khăn, nhất là chuyện thứ hai, không dễ làm!
– Nghĩa phụ bên này gió lớn. Người hãy về phòng trước nha!
Trương Xuất Trần xuất hiện ở bên cạnh Đậu Khánh, Đậu Khánh nhìn nàng một cái, cười nói:
– Vừa lúc cha có chuyện phải giao cho con đi làm.
– Xin nghĩa phụ dặn dò!
Đậu Khánh chậm rãi nói:
– Gần đây một lời sấm gọi là Đào lý tử truyền bá rất rộng ở Lạc Dương. Cha muốn con dẫn Hoả Phượng đi tìm ngọn nguồn, giết kẻ truyền bá cho cha.
Dừng một chút, Đậu Khánh lại bổ sung:
– Trừ tộc nhân họ Nguyên không giết, còn lại một người không tha!
– Nữ nhi hiểu rõ!
– Đi đi! Đợi lát nữa cha tự mình về phòng.
Trương Xuất Trần thi lễ, vội vàng đi ngay, Đậu Khánh khoanh tay nhìn trời, thản nhiên nói:
– Nguyên Mân, lần này là ngươi quá phận rồi.
***
Lý Uyên tâm sự nặng nề rời khỏi Vũ Xuyên Phủ, mới vừa đi tới ngoài cửa chính, lại thấy con rể Sài Thiệu và con trai Lý Thế Dân đều ở trước cửa. Sài Thiệu ở Vũ Xuyên Phủ làm thầy giáo dạy học, còn con trai Lý Thế Dân thì ở trong Vũ Xuyên Phủ đọc sách.
Hai người thấy Lý Uyên đi ra, liền vội vàng lên trước đón chào, Lý Uyên cười nói:
– Cha trở về phủ bây giờ, các con cũng theo cha trở về đi!
Lý Uyên lên xe ngựa, Sài Thiệu và Lý Thế Dân cưỡi ngựa đi theo xa xa ở phía sau. Lý Thế Dân thấy xe ngựa quá mức hoa lệ, lông mày gã nhíu cả lại. Phụ thân ngồi xe ngựa như thế này ở Lạc Dương, không tránh khỏi có chút huênh hoang khoác lác rồi.
– Tỷ phu, huynh khuyên một lời đi!
Lý Thế Dân không kìm nổi thấp giọng nói với Sài Thiệu.
Trong lòng Sài Thiệu cười khổ, gã làm sao có thể khuyên được nhạc phụ, nhạc phụ ngồi xe ngựa xa xỉ như vậy cũng có thâm ý của ông. Mình lại há có thể tuỳ tiện can thiệp, gã cười cười:
– Huynh biết rồi, có cơ hội huynh sẽ nói.
Lúc này, một tên thị vệ tiến đến cười nói với Sài Thiệu:
– Cô gia, nhị công tử, Lý công mời các ngài sang đó một chút.
Sài Thiệu và Lý Thế Dân nhìn nhau, vội vàng giục ngựa đi đến trước xe ngựa, Sài Thiệu khom người nói:
– Nhạc phụ tìm tiểu tế có chuyện gì sao?
Lý Uyên vẫn đang suy xét một việc, kỳ thật lời sấm chỉ là uy hiếp một mặt. Sự tình ông ta thực đang sợ hãi ngược lại là đứa con cả Lý Kiến Thành. Một khi Nguyên gia biết được Kiến Thành ở Ngoã Cương, bọn chúng há có thể bỏ qua cho mình, mạo hiểm quá lớn.
Lý Uyên trầm ngâm một chút, qua cửa sổ nói với Sài Thiệu:
– Cha muốn để con đi một chuyến nữa đến Ngoã Cương, bảo Kiến Thành tạm thời rời khỏi Ngoã Cương về Lạc Dương, hoặc là đi nơi khác tránh một chút.
– Tiểu tế hiểu rồi, không biết nhạc phụ đại nhân muốn con khi nào xuất phát?
– Nếu như có thể, bây giờ xuất phát ngay!
Sài Thiệu gật đầu, gã quay về sắp xếp một chút trước rồi đi tiếp:
– Nhạc phụ an tâm, tiểu tế xuất phát ngay đây!
Lý Uyên lại nói với con thứ Lý Thế Dân:
– Ngô nhi mau về Thái Nguyên. Tìm được Lưu Văn Tĩnh, con nói cho ông ta biết, lần trước ở dưới cây hoè ông ta cho cha đề nghị tốt lắm, bảo ông ta lập tức theo đó làm ngay!
Lý Thế Dân suy nghĩ một chút nói:
– Phụ thân có thể nói cho con là đề nghị gì không? Con sợ nếu chẳng may Lưu thúc phụ hiểu sai.
Lý Uyên cảm thấy con trai nói đúng, sự tình trọng đại, quyết không thể hàm hồ. Ông ta thấp giọng nói mấy câu với Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lập tức gật đầu nói:
– Hài nhi hiểu rồi, chạy đi Thái Nguyên ngay đây.
Sài Thiệu và Lý Thế Dân trước sau rời khỏi xe ngựa, Lý Uyên trông theo bọn chúng đi xa, trong lòng vô vàn cảm xúc. Mặc dù ông ta hy vọng nhạc phụ Đậu Khánh có thể giúp đỡ mình. Nhưng nước đã đến chân, ông ta vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
***
Trương Huyễn dẫn theo quân đội của hắn sau khi đã trải qua hành quân nhanh chóng năm ngày, buổi chiều ngày hôm đó rốt cuộc đã đến Lạc Dương, đây là lần thứ hai cách sau nửa năm hắn quay trở lại Lạc Dương.
Nửa năm trước hắn dùng thân phận Thị vệ Yến Vương cùng Hoàng thượng xuất phát đi thảo nguyên, nhưng lúc hắn về đến có hơn một ngàn thuộc hạ. Cảnh còn người mất, khiến hắn có một loại cảm khái khó có thể nói hết.
– Tướng quân, lần này chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đâu?
Thẩm Quang cười hỏi.
– Ta cũng không biết, tuy nhiên hẳn là có sắp xếp!
Trương Huyễn vén tay áo trông về phía xa xa, bọn họ đã thấy được thành Lạc Dương ở xa xa, hai bên quan đạo trở nên náo nhiệt hơn. Đổ nát thê lương năm ngoái Dương Huyền Cảm tạo phản lưu lại cũng được từng toà nhà mới xây thay thế.
Đúng lúc này, phía trước chạy đến một đội quân mã, người đi đường sợ tới mức rối rít tránh lẹ về phía hai bên quan đạo. Trương Huyễn đã thấy rõ cờ xí giương lên của đội nhân mã này. Trên là cờ tam giác viền đen nền vàng thêu hai chữ đen Vũ Văn. Đây hẳn là Vũ Văn Thuật đến rồi, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.