Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 144: Gặp lại bạn cũ
Trong Lâm Sóc Cung ở Trác quận, Tuỳ Đế Dương Quảng tiếp đãi sứ giả Tân La đường xa mà đến, sứ giả là một tăng nhân, cao tăng trứ danh Tân La Đàm Dục pháp sư, ông ta từng nhiều lần đi sứ Đại Tuỳ, từng hai lần được Dương Quảng tiếp đãi.
Dương Quảng ngồi ở trên giường ngà voi mềm mại ở thư phòng, không lộ thanh sắc nghe Đàm Dục pháp sư trình bẩm.
– Bệ hạ, Vương thượng chúng tôi đồng ý xuất binh hiệp trợ quân Tuỳ chiến đấu, để cho Đại Tuỳ công hạ Bình Nhưỡng, giáo huấn Cao Nguyên trong mắt không có quân chủ, chấm dứt chiến tranh, quân đội Tân La lập tức rút về Kim Thành. Trai gái kim bạch Cao Câu Ly, Tân La tuyệt không dám động đến, đất đai Cao Câu Ly, Tân La cũng tuyệt không vượt qua một tấc.
– Điều này trẫm cũng không hiểu lắm, Tân La cái gì cũng không muốn, xuất binh làm cái gì?
Dương Quảng lạnh lùng hỏi.
Đàm Dục pháp sư vội vàng chấp tay thi lễ:
– Cao Câu Ly luôn là đại địch của Tân La, chúng tôi chỉ muốn trừ đi kình địch này, để bảo vệ an toàn biên giới phía bắc, không hề có ý gì khác.
Dương Quảng cầm lên quốc thư của Chân Bình Vương Kim Bạch Tịnh đưa đến đọc qua một lượt, nói:
– Chuyện này để cho trẫm suy xét một chút, sau đó trả lời các ngươi lần nữa, ngươi lui xuống trước đi!
– Bần tăng cáo từ!
Đàm Vân pháp sư chắp tay thi lễ, chậm rãi lui xuống. Dương Quảng trầm tư một lát, dặn dò tả hữu nói:
– Nhanh đi gọi Bùi thượng thư đến gặp trẫm!
Bùi Củ lúc này ở ngay trong Sóc Cung, không bao lâu, có hoạn quan ở trước của bẩm báo:
– Bệ hạ, Bùi thượng thư đến rồi!
– Gọi ông ấy vào đây!
Một lát, Bùi Củ vội vàng đi vào thư phòng, khom mình thi lễ:
– Lão thần tham kiếm bệ hạ.
– Đúng như lời ái khanh nói, Tân La vương quả nhiên phái người đến.
Tinh thần Bùi Củ chấn động:
– Bọn họ thật đến rồi sao?
Dương Quảng gật đầu nói:
– Ngồi xuống nói đi!
Bùi Củ ngồi xuống, Dương Quảng đưa bức thư của Tân La Chân Bình Vương cho Bùi Củ, Bùi Củ mở ra đọc một lượt, cười lạnh một tiếng nói:
– Quả nhiên không ngoài dự liệu của vi thần, bọn họ đã sốt ruột khó nén nổi rồi.
Dương Quảng trầm tư một lát hỏi:
– Trẫm đang suy xét, nếu như diệt sạch Cao Câu Ly, thiết lập An Đông đô hộ phủ, có lẽ như vậy có thể ngăn trở Tân La bắc tiến.
Bùi Củ lắc đầu:
– Nếu như bệ hạ thiết lập An Đông đô hộ phủ, tất nhiên phải hao phí phần lớn sức người sức của, phân tán tinh lực của Đại Tuỳ, một khi triều đình không còn sức không chế, Tân La nhất định sẽ thừa cơ mà vào, thâu tóm cả bán đảo. Khi đó trước mặt chúng ta là một chính quyền dị tộc càng hùng mạnh càng bướng bỉnh không chịu thuần phục, Liêu Đông cũng rơi vào trong nguy hiểm, cho nên vi thần duy trì bảo lưu sự hiện hữu của Cao Câu Ly, thà rằng muốn một Cao Câu Ly dập nát yếu nhược, cũng không thể đối mặt với một Tân La hùng mạnh.
Bùi Củ nhìn được rất thấu đáo, gác lại loạn cục Đại Tuỳ, một khi thiết lập An Đông đô hộ phủ, tất nhiên sẽ xuất hiện cục diện không có sức khống chế, cuối cùng để chó Tân La thừa dịp bắc tiến, An Đông đô hộ phủ không phải là không thể thiết lập, nhưng cần phải là thịnh thế mới được.
Bùi Củ lại nói:
– Từ khi Chân Bình Vương phái người đến tỏ vẻ đồng ý xuất binh trợ chiến chính là có thể nhìn ra dã tâm của bọn họ. Bọn họ e sợ bệ hạ sẽ tiếp nhận cầu hoà của Cao Câu Ly, muốn thừa cơ hội này hoàn toàn tiêu diệt Cao Câu Ly.
Dương Quảng tuy rằng một lòng muốn tiêu diệt Cao Câu Ly, thành lập An Đông đô hộ phủ, nhưng chiến lược Bùi Củ nói lại rất có tầm nhìn xa. Khiến cho Dương Quảng cuối cùng bị thuyết phục, chỉ có điều trong lòng của y ít nhiều có chút không cam lòng.
Bùi Củ nhìn ra do dự trong lòng Dương Quảng, cười khuyên bảo:
– Vi thần cũng rất đồng ý thành lập An Đông đô hộ phủ, nhưng ty chức cho rằng bây giờ thời cơ vẫn chưa được chín. Đợi bệ hạ hoàn toàn thanh trừ xáo động thiên hạ, khi sức nước cường thịnh, tứ hải an bình, xuất binh tấn công Cao Câu Ly lần nữa. Khi đó không chỉ là Cao Câu Ly, hẳn ngay cả Tân La, Bách Tề một đường diệt vong. Ở trên bán đảo thành lập quận huyện, cùng hướng về Trung Nguyên, đây không phải là điều bệ hạ mong chờ sao?
Bùi Củ cuối cùng khuyên được Dương Quảng, lưu một Cao Câu Ly dập nát để kìm chế dã tâm của Tân La, càng thêm phù hợp lợi ích Đại Tuỳ trước mắt. Y trầm ngâm một chút nói:
– Trẫm đang lo lắng quyết chiến ở Bình Nhưỡng đã bắt đầu, không kịp ngăn trở Lai Hộ Nhi rồi.
– Điều này không cần lo lắng, Ngự sử Trung Thừa Thôi Quân Túc ở ngay Ô Cốt Thành, bệ hạ phái người đi nhanh tám trăm dặm, truyền ý chỉ cho Thôi Quân Túc, bảo y tuyên đọc ý chỉ của bệ hạ cho Lai Hộ Nhi.
Dương Quảng gật đầu:
– Trẫm ngay lập tức phác thảo chiếu chỉ!
Ngày thứ ba ngay sau khi Lai Hộ Nhi lên bờ, phó tướng Chu Pháp Thượng cũng dẫn theo một vạn năm ngàn người đã đến thành Bình Nhưỡng, hai cánh quân Tuỳ lấy đồng cỏ phía tây cách mười dặm ngoài thành Bình Nhưỡng hội hợp, cùng sửa chửa tu bổ mảng tường doanh trại kiên cố. Cùng lúc đó, quân Cao Câu Ly cũng ở trong thành chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến tranh, âm vang của chiến tranh âm thầm bao phủ trên bầu trời thành Bình Nhưỡng.
Đại doanh quân Tuỳ nơi đóng quân cũng phải chọn lựa tỉ mỉ, cách Phối Thuỷ chỉ có một dặm, một con đường lớn rộng rãi nối thẳng đến bờ sông Phối Thuỷ. Nơi đó có một bến tàu trong đất liền do người Cao Câu Ly sửa chữa xây dựng.
Tuy rằng thuyền biển không cách cập bờ vào đất liền, nhưng thuyền nhỏ rất nhiều lại có thể cập bờ để vận chuyển lương thực ở trên bến tàu, điều này giảm bớt rất lớn khó khăn vận chuyển lương thảo cũng như vật tư quân sự của quân Tuỳ, chỉ cần phải đi một dặm đường đã vận chuyển đến được đại doanh.
Đại doanh chỉ dùng bùn đất và củi gỗ cấu tạo xây thành, cao một trượng năm thước, vô cùng kiên cố bền chắc, chu vi ước chừng tám dặm, giống hệt một cái thành nhỏ, ba vạn đại quân liền đóng quân ở trong quân doanh.
Quân Tuỳ do binh lực hai mươi doanh tạo thành, chia đều mỗi doanh một vạn năm ngàn người, nhưng trên thực tế là do đại doanh và tiểu doanh tạo thành, đại doanh có ba ngàn người, tiểu doanh chỉ có hơn ngàn người.
Trương Huyễn và Thập Lục Doanh của y đóng quân nằm ở phía bắc quân doanh, do hai trăm đỉnh lều trại tạo thành, y thuộc về Tả quân do Chu Pháp Thượng suất lĩnh.
Buổi chiều ngày đó, Trương Huyễn đang dẫn theo thủ hạ của hắn ở trường huấn luyện chiếm một miếng đất ba trăm mẫu diễn luyện trường mâu trận pháp. Trận hình quyết chiến đã định, quân đội của Trương Huyễn được biên làm cánh tả quân trường mâu, chia đều mỗi chín trăm người biên làm một phương trận trường mâu, một trăm người còn lại làm đao thuẫn thủ hộ vệ ở bên cạnh.
– Chú ý phối hợp xung quanh!
Trương Huyễn cưỡi trên chiến mã lớn tiếng quát:
– Trận hình quyết không thể xuất hiện khoảng trống, phía trước một người chết trận, binh sĩ phía sau lập tức lấp vào cho ta.
Bọn binh sĩ quát hô lớn tiếng, sát khí ngút trời, Trương Huyễn không khỏi âm thầm gật đầu. Thủ hạ của hắn đã trải qua hai lần chiến đấu thử thách, sát khí rõ ràng trở nên nồng đậm rồi, đây mới thực sự là chiến sĩ sa trường chân chính.
Lúc này, phía sau có người hô to:
– Trương tướng quân, soái trướng có lệnh đến!
Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh sân huấn luyện một tên quan quân chạy việc thân thể cao lớn đứng đó, đang cười vẫy tay với hắn. Trương Huyễn chốc lát ngây ngẩn cả người, quan quân chạy việc này không phải ai khác, không ngờ là Lý Tĩnh chia tay ở thảo nguyên.
Trương Huyễn lập tức mừng rỡ, hắn tuyệt đối không nghĩ được sẽ gặp được Lý Tĩnh ở chỗ này, hắn vội vàng xoay người xuống ngựa, hướng phía Lý Tĩnh bước nhanh đi đến. Lý Tĩnh cũng khó che giấu kích động trong mắt, bước nhanh đến đón, hai người cười lớn ôm chặt nhau, trong lòng đều tràn đầy niềm vui sướng của người tha hương gặp được người xưa.
Lý Tĩnh cười nhắm ngay hõm vai của hắn đập nhẹ một quyền:
– Thế nào cũng không nghĩ ra công tử lại lăn lộn được đến chức Võ Dũng Lang Tướng, thật đáng mừng nha!
– Lý đại ca tại sao lại ở chỗ này?
Trương Huyễn xúc động hỏi.
– Một lời khó nói hết, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện.
– Đi! Đến đại trướng của đệ, ở ngay bên cạnh.
Trương Huyễn đưa Lý Tĩnh vào trong lều của mình ngồi xuống, rót cho gã một chén nước, cười nói:
– Đệ là bởi vì huỷ diệt ba mươi vạn kiện vũ khí của người Đột Quyết ở thảo nguyên, giải quyết xong một bụng tâm sự của Thánh thượng, xem như lập được công lớn, cho nên Thánh thượng mới phong đệ chức Võ Dũng Lang Tướng.
– Huynh cũng nghe nói. Ài! Vì ba mươi vạn món vũ khí, bọn huynh suýt nữa chết ở trong tay người Đột Quyết, may mắn là Trương Trọng Kiên quen thuộc địa hình, bọn huynh mới có thể trốn thoát. Ai cũng không ngờ được ba mười vạn món vũ khí kia lại bị tộc Bạt Dã Cổ chôn giấu ở Bắc Hải, sớm biết vậy bọn huynh cũng theo đệ đi Bắc Hải rồi.
– Cơ duyên khéo léo gặp thôi, đệ quả thật cũng không biết thứ kia giấu ở Bắc Hải.
Lý Tĩnh cười:
– Huynh cũng chỉ nói để mà nói thôi, kỳ thật tìm được đám vũ khí kia hay không cũng không có can hệ gì với ta, đệ không biết à! Huynh bị Vũ Xuyên Phủ dọn dẹp rồi, không riêng gì huynh, Trương Trọng Kiên cũng bị dọn dẹp rồi. Nhưng thật là việc tốt, bọn huynh lại đạt được tự do.
Trương Huyễn lặng lẽ gật đầu, hắn nghe Sài Thiệu nói qua Độc Cô Thuận rất trọng huyết thống, rất nhiều người cũng không sớm thì muộn bị thanh trừ ra ngoài. Lý Tĩnh bị thanh trừ đã ở trong ý liệu của hắn, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
– Lý đại ca tại sao lại ở chỗ này?
Lý Tĩnh cười nói:
– Khi huynh cùng các đệ đi hồ Câu Luân đã từ chức quan ở quận Mã Ấp, sau khi rời khỏi Vũ Xuyên Phủ đã trực tiếp quay trở về gia tộc ở quận Triệu, bởi vì cữu phụ và Lai đại tướng quân giao tình thâm hậu, Lai đại tướng quân viết một bức thư mời huynh đi nhậm chức trong quân. Huynh cũng muốn đến trong quân rèn luyện một phen, đã đồng ý rồi. Sau khi vào đến Trác quận mới biết được đệ đã vâng lệnh đi Liêu Đông rồi.
Cữu phụ của Lý Tĩnh chính là tiền đại tướng quân Hàn Cầm Hổ, Lý Tĩnh xuất hiện ở trong quân cũng không có gì khác lạ. Trương Huyễn gật đầu, lại cười hỏi:
– Bây giờ Lý đại ca ở trong quân đảm nhiệm chức vụ gì?
– Huynh bây giờ đảm nhiệm tham mưu quân sự, thuộc phụ tá Lai đại tướng quân, sáng hôm nay mới cùng thuyền lương thực hậu cần đến đại doanh. Lai đại tướng quân sai huynh thông báo cho đệ biết, tối nay đến lượt các đệ huấn luyện đánh đêm.
Huấn luyện đánh đêm là việc Trương Huyễn chờ mong, nhưng hắn càng quan tâm đối thủ cùng huấn luyện hơn, hắn vội hỏi:
– Đối thủ của chúng ta là ai?
– Là Đệ Nhất Doanh của Vũ Văn Thành Đô, thế nào, chờ mong phải không?
Lý Tĩnh cười hỏi.
Trương Huyễn cũng không biết là chờ mong hay là lo lắng, hắn thật bất ngờ là cùng tiền quân tinh nhuệ nhất Vũ Văn Thành Đô tiến hành huấn luyện tác chiến ban đêm. Trong lòng của hắn không khỏi có chút khẩn trương hẳn lên.
Lý Tĩnh nhìn ra sự khẩn trương của Trương Huyễn, vội vỗ vai y nói lời thành khẩn:
– Không cần khẩn trương, cùng quân tinh nhuệ huấn luyện mới có thể nâng cao lực chiến đấu của mình. Đây là chuyện tốt, đệ hẳn nên thấy may mắn mới đúng!
Trương Huyễn lặng lẽ gật đầu, Lý Tĩnh nói không sai, hắn quả thật hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Lý Tĩnh đứng lên cười nói:
– Huynh phải trở về phục mệnh, về sau chúng ta có thời gian lại nói chuyện tỉ mỉ hơn.
– Tốt lắm! Có lúc chúng ta nói chuyện tỉ mỉ hơn nữa, đệ còn phải thỉnh giáo võ nghệ của Lý đại ca đó!
– Là Tử Dương kích pháp Trương Trọng Kiên đưa cho đệ mà! Huynh nghe qua tên của nó rồi, quả thật rất muốn thấy được, có lẽ tối nay huynh sẽ có thể nhìn thấy.
Lý Tĩnh cười ha hả, vừa chắp tay đã xoay người rồi đi, Trương Huyễn tiễn gã ra khỏi đại trướng. Hắn ngưng thần nhìn bóng lưng Lý Tĩnh đi xa, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại chờ mong đã lâu.