Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 143: Tranh cãi chiến hay hòa


Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 143: Tranh cãi chiến hay hòa

Một trận hoả lớn của vịnh Phối Thuỷ khiến thành Bình Nhưỡng bao phủ ở trong một loại bất an hoảng loạn, chính ngay cả đứa bé cũng biết rõ quân Tuỳ lần nữa đổ bộ vào vịnh, tướng sĩ trên đầu thành càng lo lắng đề phòng, không biết khi nào thì đại quân nhà Tuỳ sẽ binh đến thành hạ…

Quân từ vịnh Phối Thuỷ đổ bộ không thể nghi ngờ là chiến lược cao minh, nó kiềm chế được quân đội Cao Câu Ly tập kết chiến tuyến ở Bình Nhưỡng, khiến cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, không thể bắc tiến nghênh chiến quân đổ bộ của quân Tuỳ xuôi nam, trong chừng mực nào đó bảo đảm quân Tuỳ có thể theo đường bộ thuận lợi xuôi nam.

Cao Câu Ly lúc này trải qua hai lần chiến tranh, sức nước mệt mỏi, nhân khẩu giảm sút, quân đội còn chưa tới năm vạn, trong cuộc chiến lần thứ hai với quân Tuỳ, Cao Câu Ly tự biết ắt phải bại không nghi ngờ.

Để tự bảo vệ mình, bọn họ không tiếc tặng ba mươi vạn món vũ khí còn sót lại của quân Tuỳ cho Đột Quyết, chỉ khẩn cầu Đột Quyết có thể xuất binh xuôi nam, làm chệch hướng quân Tuỳ đông chinh. Nhưng không ngờ vũ khí giữa đường bỗng dưng mất tích, niềm hy vọng Đột Quyết xuất binh cũng tan thành bong bóng.

Chính ngay lúc từ trên xuống dưới Cao Câu Ly cực kỳ bi ai, nội bộ triều đình nhà Tuỳ lại phát sinh náo động. Dương Huyền Cảm, một trong những người quyền quý triều Tuỳ tạo phản ở nội địa Trung Nguyên, thanh thế rất lớn, khiến cho một tuyến tập kết ở Liêu Đông, hơn mười vạn quân Tuỳ đang chuẩn bị tiến công quy mô không thể không nhanh chóng rút về Hà Bắc, cũng do vậy đã cứu vớt Cao Câu Ly trong tuyệt vọng.

Cả nước Cao Câu Ly tưng bừng hò reo, thậm chí có người đề xuất kết minh cùng Dương Huyền Cảm, giúp Dương Huyền Cảm công diệt triều Tuỳ.

Cái gọi là việc binh không có thế bình thường, nước không có hình dạng bình thường, sự hưng phấn của Cao Câu Ly còn chưa hề tiêu biến, cuộc tạo phản của Dương Huyền Cảm đã bị dập tắt, cuộc tấn công lần thứ ba của quân Tuỳ với Cao Câu Ly cũng bất ngờ đến, khiến cho cả nước Cao Câu Ly từ trên xuống dưới lại một lần nữa lâm vào trong khủng hoảng cực độ.

Với tư cách là kinh thành Cao Câu Ly, Bình Nhưỡng tuy rằng nhận được sức nước có hạn, chiếm đất cũng không lớn, chu vi chỉ có ba mươi dặm. Nhưng Cao Câu Ly dù sao dựng nước hơn sáu trăm năm, ở Bình Nhưỡng định đô cũng vượt quá hai trăm năm.

Dưới sự dẫn dắt vất vả hơn hai trăm năm qua của Vương triều Cao thị, thành Bình Nhưỡng khí thế đồ sộ, các loại kiến trúc rộng lớn chỗ nào cũng có, hơn nữa chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hoá Trung Nguyên, các loại mái cong vòm cứng, đình đài lầu các, thoạt nhìn so với thành trì Trung Nguyên cũng không có khác biệt gì.

Phụ cận cổng bắc thành Bình Nhưỡng có một toà nhà lớn chiếm đất gần trăm mẫu. Nơi này chính là toà phủ trạch của trọng thần đứng thứ hai ở Cao Câu Ly Hoàn Phủ, Quyền Hoàn giữ chức quan Nhâm đại Đối lư, cũng chính là tể tướng, nhưng quân chính đại quyền của Cao Câu Ly lại nắm giữ ở trong tay Uyên Thái Tộ, Quyền Hoàn ở trong triều đình cũng không có thực quyền.

Nhưng Quyền Hoàn lại có thế lực rất lớn, nhiều đời ông ta được phong làm Đông bộ đại nhân, ngàn dặm đất phía đông Bình Nhưỡng đều là phạm vi thế lực của ông ta. Cho nên mặc dù trong tay Quyền Hoàn không có thực quyền, nhưng trong triều đình lại có địa vị hết sức quan trọng. Ngay cả Uyên Thái Tộ cũng không dám quá khinh thường ông ta.


Lúc này, ở hậu đường phủ trạch, Quyền Hoàn mặc một thân bào phục rộng thùng thình, vẻ mặt khẩn trương nghe báo cáo từ một tên binh lính báo tin, ông ta rất lo lắng sự sống chết của đứa con lớn Quyền Văn Thọ của mình.

– Khởi bẩm đại nhân, trưởng công tử trước mắt đã bị giam giữ trong quân doanh của quân Tuỳ, y trước mắt bình an vô sự, cũng không có bị thương. Y khẩn cầu đại nhân sớm ngày nghị hoà với quân Tuỳ, như vậy quân Tuỳ sẽ có thể phóng thích y!

Nói xong, binh lính báo tin trình lên một phong thư cho Quyền Hoàn. Quyền Hoàn liếc thoáng qua một cái nhận ra chữ viết trên bìa thư, đúng là thư tự tay con ông ta viết, ông ta rút ra bức thư vội vàng xem một lần, tạm thời yên tâm. Con trai thật sự bình an vô sự.

Ông ta chấp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, tuy rằng năm ngàn tướng sĩ bị quân Tuỳ toàn diệt, không một mạng sống, nhưng Quyền Hoàn căn bản cũng không quan tâm sống chết của những tướng sĩ đó. Ở trong lòng ông ta, cho dù mười vạn tướng sĩ cũng so ra không sánh được với đứa con trai quan trọng của ông ta, hơn nữa còn là con trai trưởng của ông ta.

Ông ta biết rõ mình nên làm như thế nào, nhưng nếu như vậy, mâu thuẫn của ông ta và Uyên Thái Tộ sẽ phải hoàn toàn công khai.

Ngay buổi sáng hôm nay, Bình Nhưỡng có được một tin tức, con trai thứ ba Uyên Võ Ninh của Uyên Thái Tộ không may bị tướng Tuỳ giết hạ ở phụ cận thành Liêu Đông, Uyên Thái Tộ đau buồn vạn phần, hùng hồn yêu cầu quyết chiến cùng quân Tuỳ, cũng tuyên bố, trong triều ai dám chủ hoà, người đó là kẻ địch của Uyên Thái Tộ y.

Riêng lúc này con trai của mình bị quân Tuỳ bắt làm tù binh, Quyền Hoàn biết rõ, nếu như muốn bảo vệ tính mạng của con trai, chỉ có hai phương pháp. Hoặc là cùng quân Tuỳ nghị hoà, hoặc là dùng tù binh quân Tuỳ trao đổi con trai trở về, nhưng hơn mười vạn tù binh quân Tuỳ đều đang ở mỏ trong núi làm khổ sai, do Uyên Thái Tộ nắm trong tay. Uyên Thái Tộ sẵn lòng chia một phần tù binh cho mình sao?

Trầm tư rất lâu, Quyền Hoàn quyết định vào cung cùng Vương thượng nói việc này trước.

– Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức chuẩn bị xe, ta phải tới Vương Cung!

Anh Dương Vương Cao Nguyên đã gần năm mươi tuổi, ông ta kế vị vào sau năm triều Tuỳ diệt Trần, Tuỳ Văn Đế sắc phong ông ta làm Khai Phủ Nghi Đồng Tam Ti, Quận công Liêu Đông, Cao Ly Vương.


Trong kiếp sống mười mấy năm làm Vương thượng Cao Câu Ly, Cao Nguyên trôi qua trong rượu ngon và gái đẹp, triều chính đại quyền của Cao Câu Ly trên thực tế là nắm trong tay chi Mạc Ly Uyên Thái Tộ, Cao Nguyên chỉ là Vương thượng đồ nào có tên ấy.

Cuộc sống nhiều năm mê đắm trong vàng son phá huỷ sức khoẻ của Cao Nguyên, thân thể ông ta béo phệ, càng lúc càng u ám, trên mặt dường như bị ong vò vẽ chích qua, sưng đến hoàn toàn thay đổi diện mạo, mắt cũng mở nhanh không tưởng.

Mặc dù thân thể có vẻ vô cùng mỏi mệt, nhưng trong lòng Cao Nguyên lại rất sáng tỏ. Quân Tuỳ mấy chục vạn đại quân lần thứ ba tấn công Cao Câu Ly, binh đến thành hạ, nếu như tiếp tục đánh nữa, Cao Câu Ly sẽ mất nước.

Cao Nguyên từ khi bắt đầu đã cực lực chủ trương cầu hoà với quân Tuỳ, nhưng Uyên Thái Tộ và Ất Chi Văn Đức lại kiên quyết chủ trương chiến tranh, khiến lời kêu gọi của ông ta mất đi hiệu quả, trong lòng Cao Nguyên cực kỳ bất mãn, trongVương Cung, Cao Nguyên đang nghe lời khuyên bảo của Quyền Hoàn.

– Vương thượng, quân đội trong thành chúng ta đã không đến vạn người, nếu như tiếp tục đánh nữa, thần lo lắng không chỉ là triều Tuỳ làm chúng ta diệt vong, chân chính bụng dạ khó lường ngược lại là Tân La, bọn chúng chiếm cứ bình nguyên Hán Giang phì nhiêu, dã tâm đã bắt đầu bành trướng, một khi thực lực chúng ta tiêu vong, cho dù triều Tuỳ cuối cùng tha cho chúng ta, người Tân La cũng sẽ xuất binh bắc tiến, lúc đó chúng ta lấy cái gì ra chống cự?

Lời khuyên bảo của Quyền Hoàn nói lên tiếng lòng của Cao Nguyên, Cao Nguyên thở thật dài một tiếng:

– Cô muốn cầu hoà với quân Tuỳ, nhưng có người không chịu đó chứ!

Vừa dứt lời, cửa cung điện đã truyền đến một giọng nói nghiêm nghị:

– Là ai muốn hướng về phía quân Tuỳ cầu hoà?


Chỉ thấy hơn mười người võ sĩ thân thể cao lớn vây quanh Uyên Thái Tộ bước nhanh đi vào Vương Cung. Uyên Thái Tộ thân mặc Hoàng kim tế giáp, khoác bên ngoài một kiện áo choàng màu đỏ tươi, thắt lưng giắt Bình Nam Kiếm, ánh mắt của ông ta sắc bén quét thoáng qua Cao Nguyên và Quyền Hoàn, hai người đều trầm mặc.

Uyên Thái Tộ nghe được tâm phúc bẩm báo, Quyền Hoàn bí mật xin gặp Cao Nguyên, ông ta lập tức dẫn theo võ sĩ xông vào Vương Cung, ông ta tuyệt đối không cho phép trong Vương Cung có bất kỳ bí mật nào giấu giếm mình tồn tại.

Dã tâm của Uyên Thái Tộ như của Tư Mã Chiêu, người qua đường Cao Câu Ly đều biết, ông ta vốn đảm nhiệm Đại Đối Lư của Cao Câu Ly, nhưng ông ta đã không còn thoả mãn là tể tướng Cao Câu Ly, lại bức Cao Nguyên phong mình là Mạc Ly Chi, cũng chính là Nhiếp Chính Vương, ông ta đã chuẩn bị để thế chỗ Cao thị rồi.

Trong mắt Cao Nguyên hiện lên một tia thù hận khó có thể phát hiện, ông ta bất mãn với Uyên Thái Tộ không phải là ngày một ngày hai, chỉ là ông ta không thể không nhẫn nhịn, ông ta biết rõ bản thân chỉ cần biểu hiện ra một chút bất mãn, bản thân cũng sẽ lập tức chết ở trên bụng nữ nhân, tân vương Cao Câu Ly kế vị. Cao Nguyên không dám lên tiếng.

Quyền Hoàn lại không chút hoang mang nói:

– Mọi người tối hôm qua nhìn thấy vịnh bên kia khói lên cuồn cuộn, tất cả đều biết quân Tuỳ hẳn đã đổ bộ rồi, chẳng lẽ Mạc Ly Chi đại nhân cảm thấy chúng ta vẫn có thể đánh lại quân Tuỳ sao?

Uyên Thái Tộ cười lạnh một tiếng:

– Quyền đại nhân là đang lo lắng cho con trai của mình à! Con của ông bị quân Tuỳ bắt được, cho nên ông cũng không có ý chí chống cự, chính là đến khuyên bảo Vương thượng đầu hàng, ta nói không sai chứ!

Quyền Hoàn giận dữ quát:

– Ai cũng có con cái của mình, chẳng lẽ người cũng không phải sao? Con của người bị tướng Tuỳ giết chết, cho nên ngươi một lòng muốn báo thù, không tiếc kéo Cao Câu Ly chôn cùng với ngươi!

– Ông nói không sai, con ta quả thật bị tướng Tuỳ giết chết, chẳng qua con ta chết còn có giá trị, ta cũng không phải là vì báo thù cho nó.

Uyên Thái Tộ xoay người nói với Cao Nguyên:


– Khởi bẩm vương thượng, ta sáng sớm hôm nay thu được tình báo của con tôi trước khi chết đưa đến, lần này tướng Tuỳ đông chinh cũng không phải quyết liệt tấn công chúng ta, chỉ có ba vạn quân của Lai Hộ Nhi tấn công Bình Nhưỡng, mặt khác hơn mười vạn tướng Tuỳ đều án binh bất động ở Liêu Đông. Nghe nói ngay cả Tuỳ đế cũng còn cáo bệnh lưu lại ở Trác quận, Vương thượng vẫn không rõ thế cuộc trước mắt sao?

Trong lòng Cao Nguyên ngẩn ra, liền vội vàng hỏi:

– Cô không rõ lắm, xin Mạc Ly Chi đại nhân chỉ giáo!

Uyên Thái Tộ liếc mắt qua Quyền Hoàn vẻ mặt bất mãn bên cạnh, thản nhiên nói:

– Mấu chốt ngay ở việc Dương Huyền Cảm tạo phản, Dương Huyền Cảm cũng không phải sơn tặc loạn phỉ bình thường, y là Lễ bộ thượng thư của triều Tuỳ, phụ thân Dương Tố của y lại là nguyên lão khai quốc của triều Tuỳ, ở trong quan trường triều Tuỳ có sức ảnh hưởng khổng lồ, dư vị tạo phản của y phân liệt giai tầng thống trị của triều Tuỳ, đã làm lung lay nghiêm trọng căn cơ của triều Tuỳ.

Cho nên Tuỳ Đế mới tìm cái cớ bị bệnh ở lại Trác quận, phòng ngừa lại một tên Dương Huyền Cảm xuất hiện. Mấy chục vạn đại quân cũng đóng binh Liêu Đông không phát, trên danh nghĩa là đại quân áp sát, trên thực tế là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rút về Trung Nguyên. Vương thượng, triều Tuỳ lần thứ ba đông chinh, kỳ thật chỉ có ba vạn quân đội của Lai Hộ Nhi.

Cao Nguyên hơi xao động rồi, nếu quả thật là như vậy, bọn họ thật sự sẽ có một chút cơ hội. Quyền Hoàn thấy Cao Nguyên đã xao động, khẩn trương nói:

– Mạc Ly Chi đại nhân, con của ngươi có thể cung cấp tình báo như vậy sao? Ta xem ra là ngươi tự mình vỗ đầu nghĩ ra được thôi!

Uyên Thái Tộ đột nhiên xoay người, giận dữ nhìn Quyền Hoàn nói:

– Quyền đại nhân cớ gì nói ra lời ấy, tình báo của ta tự có đến nơi, ta sẽ nói rõ cho ông biết, đây là tình báo Bột Hải cung cấp cho ta, cũng không phải ta vỗ đầu nghĩ ra được.

Quyền Hoàn á khẩu không trả lời được, Uyên Thái Tộ không hề để ý tới ông ta, lại nhìn sang Cao Nguyên, quả quyết nói:

– Quyết định như vậy đi, chúng ta tập trung binh lực cùng quyết một trận sống chết với quân đội Lai Hộ Nhi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.