Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 123: Ân uy song hành (1)
Mã Tốn Vũ là người Tịnh Châu, gia cảnh hào phú, phụ thân của y sớm đã luyện võ, rồi đi theo Vũ Văn Thuật, ông cũng đã từng đảm nhiệm Hương tào Tham quân dưới trướng của Vũ Văn Thuật. Sau này rời khỏi quân đội thì ông đã chuyển sang kinh doanh làm ăn buôn bán rồi nhanh chóng phất lên, nhưng ông vẫn luôn ấp ủ nguyện vọng, một lòng mong muốn con trai mình có được một chức quan trong quân đội.
Tân quân Kiêu Quả được thành lập đã khiến cho phụ thân của Mã Tôn Vũ nhìn thấy cơ hội. Ông ta đã nhanh chóng dùng một vạn quan tiền hối lộ thủ trưởng cũ Vũ Văn Thuật, cho nên con trai Mã Tốn Vũ mới có được chức trưởng sử trong quân phủ.
Mã Tốn Vũ là con trai một thương nhân, cho nên những chuyện như tính toán, bày mưu tính kế đối với y mà nói thì chính là bản năng, nếu như phụ thân đã phải bỏ ra một vạn quan tiền thì y nhất định phải nghĩ cách thu nó về.
Hoặc là y sẽ cắt xén quân lương thực vật tư trong quân đội, hoặc là kiếm tiền từ chuyện bổ nhiệm quan quân, hoặc là lợi dụng binh lính đi cướp của, biện pháp thì lúc nào y chả có nhưng trước khi y được nhận chức y đã nhận được một sự chỉ điểm tường tận, quan trọng nhất chính là y phải xây dựng được một thế lực của bản thân ở trong quân đội.
Nhưng Mã Tốn Vũ thực sự không ngờ được rằng, trong quân phủ y lại gặp được một kỳ phùng địch thủ, một người còn tham lam hơn cả y, đó chính là chủ tướng Tư Mã Đức Hằng. Hai người họ chính là đồng thời nhập chức, ngay từ ngày nhậm chức đầu tiên thì đã bắt đầu cuộc tranh giành quyền bổ nhiệm quan quân. Mọi người đều biết được rằng chức giáo úy đáng giá một nghìn quan tiền, lữ soái là 300 quan tiền còn đội trưởng là 80 quan tiền, ngay cả chức hỏa trưởng nho nhỏ kia cũng phải có 10 quan tiền thì mới xong.
Hai người cùng nhau tranh giành, xét về phương diện quyền phân phối vật tư thì Mã Tốn Vũ chiếm ưu thế hơn, nhưng xét về phương diện đề cử, bổ nhiệm quan chức thì y lại thua Tư Mã Đức Hằng.
Nhưng ở doanh thứ 3 này thì Mã Tốn Vũ lại không bị lép vế, trong bốn vị giáo úy thì có 3 người là do y đề cử bổ nhiệm.
Trong đại trướng, Mã Tốn Vũ nghe hết những lời khóc lóc kể lể của Vương Trí Quốc, y tức giận đến mức nghiến răng kèn kẹt. Cái tên Trương Huyễn đáng chết, nghiêm túc chấp hàng quân kỷ thì cũng được thôi, nhưng hà tất gì lại không để cho y chút thể diện, nhân cơ hội loại bỏ hết quan quân của y.
Mã Tốn Vũ có quan hệ vô cùng tốt với tam Thái bảo của Vũ Văn Thuật Lưu Mãnh Điêu, buổi tối ngày hôm qua y nhận được tin tức mà Lưu Mãnh Điêu phái người đưa tới, thì y mới biết rằng Trương Huyễn có mẫu thuẫn sâu sắc đối với người chống lưng của y – Vũ Văn Thuật, cho nên hôm nay Trương Huyễn đến nhậm chức, y mới cố tình đến chậm.
Bây giờ Trương Huyễn đã nhận chức thì ngọn lửa thứ nhất đã cháy đến người y rồi, cục tức này làm sao y có thể nuốt trôi được đây? Y khoanh tay đi tới đi lui trong đại trướng. Y cũng biết Trương Huyễn này cũng có người chống lưng cho đấy, hắn chính là người của Yến Vương Dương Đàm. Nếu như y tùy tiện trở mặt với hắn thì e rằng sẽ chỉ có lợi cho Tư Mã Đức Hằng.
Nếu như Trương Huyễn và Tư Mã Đức Hằng liên thủ lại với nhau và đuổi y ra khỏi quân doanh, vậy thì một vạn quan tiền của y chẳng phải là đã lãng phí hay sao? Nghĩ đến điểm này, Mã Tốn Vũ đành phải nén cục giận của bản thân xuống, chuyện này không thể nóng lòng vào lúc này được, cần phải bàn bạc tính kế cẩn thận.
Y quay sang nói với Vương Trí Quốc:
– Sớm muộn gì thì ta cũng nghĩ cho ngươi một cách giải quyết êm đẹp, nhưng không phải là lúc này, tạm thời ngươi hãy cứ ở bên cạnh ta, để ta xem mấy chỗ trống ở trong doanh thứ hai, rồi sẽ nghĩ cách để ngươi qua bên đó.
Vương Trí Quốc cảm động, dập đầu khóc lóc không thành tiếng:
– Trăm sự xin nhờ cậy Trưởng sử!
Mã Tốn Vũ khẽ hừ lạnh một tiếng:
– Trương Huyễn, để ta xem ngươi có thể lộng hành được bao lâu!
Ngày hôm sau khi trời sáng, tiếng trống quân đã vang lên ầm ĩ ở trong doanh thứ 3, ngay lập tức từ hơn 100 đại trướng vô số binh lính chạy như điên xông ra. Hôm nay, quân phục của ai ai cũng chỉnh tề, trên mặt không còn bị nét kinh hoàng, bỡ ngỡ nữa, đồng thời có thể nhìn ra rằng phần lớn những binh lính này đều mặc khôi giáp đi ngủ, họ không dám cởi bỏ bộ áo giáp này. Thủ đoạn lôi phong của vị lang tướng tân nhiệm trong ngày hôm qua đã khiến cho bọn họ sợ hãi.
Trương Huyễn mặc áo giáp sắt, đội mũ giáp sắt, khoanh tay đứng ở trên đài cao, ánh mắt lạnh lùng quan sát binh lính đang chạy đến từ bốn phương tám hướng. Đứng ở bên góc phải của đài cao là 50 quân kỷ binh, trong đó có ba hỏa trưởng được hắn bổ nhiệm làm đội trưởng, thay thế ba người mới bị giết ngày hôm qua, hắn nói lời giữ lời cho nên bước đầu đã thu phục được 50 quân kỷ binh này.
Trương Huyễn hiểu rõ tầm quan trọng của quân kỷ, quân kỷ nghiêm minh chính là tiền đề của một đội quân tinh nhuệ, tiếp đó mới đến thưởng phạt nghiêm minh, cuối cùng mới là huấn luyện bài bản, khoa học.
Trước khi 300 tiếng trống dừng lại, đội ngũ đã tập kết xong, tất cả quân quan đều đang khẩn trương kiểm tra sĩ số thuộc hạ của bản thân. Sau khi điểm số xong, không nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngoài 38 binh lính bị đánh trọng thương ngày hôm qua, và hai người bị cảm nắng mà chết ra thì toàn bộ binh lính còn lại đều đã đến đông đủ, không có một ai dám đào ngũ.
Điều này khiến cho tất của quân quan đều cảm thấy kinh ngạc, thậm chí tối hôm qua họ có lén lút bàn luận với nhau, họ còn cho rằng phần lớn những binh lính này sẽ đào ngũ, nhưng họ hoàn toàn không thể ngờ được rằng không có bất cứ một ai đào ngũ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Dù bọn họ có nghĩ như thế nào thì cũng không thể nào nghĩ ra được. Ngày hôm qua những binh lính kiên trì được đến cùng không những được thưởng 100 văn tiền thưởng mà còn được ghi công một cấp, điều này đã cổ vũ tinh thần cho tất cả các binh lính, khiến cho họ nhìn thấy được hi vọng về sự bình đẳng, công bằng.
– Khởi bẩm tướng quân, tất cả các huynh đệ đều đã đến đông đủ rồi.
Trương Huyễn bước lên phía trước, nói với tất cả binh lính bằng giọng điệu âm trầm:
– Hôm nay mọi người đều đã biểu hiện rất tốt, đội ngũ đã chỉnh tề hơn, tinh thần tươi tỉnh, quân phục chỉnh tề hơn nhưng như thế này thì vẫn chưa đủ. Sáng ngày mai tập hợp, chỉ trong vòng 200 tiếng trống, ngày kế tiếp là 100 tiếng trống, 10 ngày sau thì sẽ giảm xuống còn 50 tiếng trống, sau khi tiếng trống kết thúc thì tất cả đều phải tập trung ở đơn vị của mình, một lần đến muộn đánh 50 trượng, ba lần đến muộn, chém!
Phía dưới im lặng như tờ, tất cả binh lính đều bị quân lệnh của Trương Huyền làm cho kích động, họ cứ ngơ ngác nhìn hắn.
Trương Huyễn bình thản nói tiếp:
– Mục đích của ta chính là tạo dựng đội quân này trở thành đội quân tinh nhuệ nhất Đại Tùy, để cho mỗi người các ngươi đều có được vinh quang xứng đáng, ngoài việc trị quân nghiêm minh, ta còn thưởng phạt phân minh, người lập công thì sẽ được thưởng, người phạm tội sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, dù có là con trai của đại tướng quân thì ta cũng sẽ giết chết không tha. Bắt đầu từ giây phút này, tất cả mọi người ở trong mắt của ta đều bình đẳng như nhau.
Binh lính bắt đầu kích động, một phần họ bị kích động bởi quân lệnh nghiêm minh của Trương Huyễn, nhưng đồng thời cũng bị những lời cổ vũ động viên của Trương Huyễn cảm hóa. Đối xử bình đẳng, công bằng, thưởng phạt phân minh đó chính là khát vọng của mỗi một người lính, trong lòng bọn họ đều cảm kích vô cùng, chỉ hận một nỗi không thể vung tay hoan hô.
Nhưng trong số đó vẫn có vài quân quan nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt, bởi vì trước đây, mỗi một người mới đến nhận chức cũng đều nói như vậy, nhưng khi đứng trước lợi ích thì có mấy ai có thể kiên trì với ước nguyện ban đầu.
Ánh mắt nghiêm khắc của Trương Huyễn nhìn khắp khuôn mặt của tất cả mọi người, hắn cũng đã nhìn thấy sự khinh miệt trong ánh mắt của một số quan quân kia cho nên liền chỉ ra bên ngoài doanh trại và nghiêm khắc hạ lệnh:
– Nếu như không làm được, bây giờ các ngươi vẫn có thể rời đi, Trương Huyễn ta đây tuyệt đối không ngăn cản.
Vài viên quan quân này sợ tới mức không dám ngẩng đầu lên và đương nhiên là cũng không có ai rời đi cả.