Đọc truyện Giang Sơn Chiến Đồ – Chương 122: Tân quan nhận chức
Từ xa xa hắn đã nghe thấy trong đại trướng truyền đến những tiếng gào thét, khi hắn vén tấm màn trướng lên thì chỉ nhìn thấy trong đại trướng tập trung vô số binh lính, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, hai bên chất đầy tiền đồng, ở giữa có hai binh lính đang tung gỗ cược tiền, còn đám binh lính đứng vây bên ngoài thì ai ai cũng hưng phấn lạ thường, mắt đỏ sọng lên.
– Vương Thất, lão tử rõ ràng là được bốn con đen, tiểu tử nhà ngươi muốn quỵt tiền hả?
– Chó má! Ngươi đừng có nghĩ là ta không nhìn thấy, đầu ngón tay út của ngươi rõ ràng là giở trò.
– Lão tử đây giở trò lúc nào, hai mắt chó của ngươi ngoài nhìn mông nữ nhân ra thì còn nhìn được cái gì chứ?
Trong đại trướng toàn là những tiếng la hét ầm ĩ, không một ai để ý đến Trương Huyễn, mặc cho Trương Huyễn đang mặc trên người bộ khôi giáp lang tướng nhưng cơ bản đám người này không ai coi một chủ tướng mới nhận chức ra gì.
Lúc này, một vị giáo úy vội vội vàng vàng hổn hển chạy tới, đá mạnh vào chiếc bàn khiến nó đổ kềnh ra đất rồi hét toáng lên:
– Tất cả đứng hết dậy bái kiến lang tướng cho lão tử!
Tất cả mọi người đều sợ hãi đứng phắt dậy, Trương Huyễn lạnh lùng đưa mắt nhìn đại trướng lặng ngắt như tờ, hắn quay người bước về phía doanh trướng của mình. Hắn đã không muốn nhìn nữa rồi, không có ai tiến hành ước thúc, ngang nhiên đánh bạc, khắp nơi đều là binh lính với quân phục không chỉnh tề, tinh thần sa sút, một đội quân như vậy còn không bằng cả loạn phỉ của Lư Minh Nguyệt.
Tham quân Lưu Lăng cuống quýt chạy theo và khẽ nói:
– Tướng quân, thực ra thì cũng không thể trách bọn họ được, bọn họ vốn dĩ là loạn phỉ.
– Ngài nói cái gì?
Trương Huyễn dừng bước, kinh ngạc nhìn Lưu Lăng.
Lưu Lăng thở dài:
– Quân Kiêu Quả vốn dĩ có 20 phủ, những quân phủ phía sau đều là những doanh mới thành lập, nếu không thì tại sao lại có nhiều ghế trống lang tướng đến vậy, phủ thứ 27 của chúng ta mới được thành lập chưa đầy hai tháng trời, đám binh lính này chính là thổ phỉ tạo phản vùng đồi Đậu Tử của Sơn Đông, trước đây chính là quân A Cữu của Lưu Bá Đạo, sau khi bị tướng quân Trương Tu Đà bắt giữ trực tiếp cải biên thành tân binh quân Kiêu Quả, cho nên họ chưa bao giờ được huấn luyện qua.
– Chưa từng được huấn luyện?
Trương Huyễn không thể nào tin vào những gì mà tai mình vừa nghe được.
Lưu Lăng đưa mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói tiếp:
– Tư Mã tướng quân và Mã trưởng sử đang bận tranh giành việc bố trí các quân chức, làm gì có thời gian và tâm tư đi huấn luyện quân đội?
Trương Huyễn trầm lặng, thuộc hạ của hắn không ngờ lại là một đám ô hợp được tạo thành từ một đám thổ phỉ, Bùi Củ còn khoe với hắn là quân Kiêu Quả chính là đội quân tinh nhuệ, nhưng thực sự không biết họ tinh nhuệ ở chỗ nào?
Mặc dù trong lòng Trương Huyễn có chút thất vọng nhưng hắn vẫn bắt buộc phải đối mặt với hiện thực, cứ cho là những người kia là một đám ô hợp, một đám thổ phỉ không hơn không kém thì hắn vẫn phải tiếp nhận. Nhưng lòng của hắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi, một trang giấy trắng chẳng phải là sẽ dễ dàng để vẽ hơn hay sao?
Trương Huyễn trầm tư một lát, một lần nữa quay lại quân doanh, hắn tùy cơ lựa chọn ngẫu nhiên, từ hơn một nghìn binh lính kia lựa chọn 50 binh sĩ có tinh thần trông khá khẩm một chút, hơn nữa quân trang cũng phải chỉnh tề.
Trong đại trướng, Trương Huyễn nói với 50 binh lính đã xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề:
– Từ hôm nay trở đi, các người sẽ chính thức trở thành tâm phúc của ta, chính là quân kỷ binh của quân doanh thứ 3, trực tiếp phục tùng mệnh lệnh của ta, ta bảo các ngươi giết ai thì các ngươi sẽ phải giết người đó, quan quân bị giết sạch thì các ngươi sẽ được bổ sung vào chỗ khuyết thiếu đó, đã nghe rõ chưa?
– Tuân lệnh!
50 tên lính cùng hét to.
Trương Huyễn gật đầu, rồi lập tức truyền lệnh:
– Nổi trống lên, triệu tập tất cả các binh lính!
– Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống ngân vang giòn giã, phải nói là từ trước tới giờ chưa bao giờ tiếng trống có thể vang khắp cả quân doanh như vậy.
Chủ tướng Tư Mã Đức Hằng cũng nghe thấy tiếng trống, vội vàng từ trong đại trướng bước ra, rồi một thân binh chỉ về phía xa và nói:
– Tướng quân, hình như là tiếng trống từ bên doanh thứ 3 truyền đến!
Tư Mã Đức Hằng nheo mắt lại và lắng nghe một lúc, rồi quay sang nói với hai quan văn bên cạnh:
– Xem ra tân quan mới nhận chức muốn đốt lửa!
– Tướng quân, có cần phải đến đó xem xét không?
Tư Mã Đức Hằng liền khoát tay áo:
– Cứ để cho hắn tự làm tự diệt, chúng ta không cần phải tham gia vào!
Y liếc nhìn về phía trưởng sử Mã Tốn Vũ đứng cách xa chỗ y, lạnh lùng cười một tiếng rồi bước vào trong đại trướng. Doanh thứ 3 mà Trương Huyễn tiếp quản, quan quân chủ yếu đều là người do trưởng sử Mã Tốn Vũ đề cử, Tư Mã Đức Hằng chỉ hận một nỗi là không thể khiến Trương Huyễn đại khai sát giới, giết sạch những tên đó đi, chỉ có như vậy thì y mới có thể an tâm được.
Mã Tốn Vũ đứng ở một bên của cửa đại trướng, trong lòng y thực sự là có chút lo lắng: “Trương Huyễn có mượn cớ này mà giết hết tất cả những người mà bản thân gài vào trong đó hay không?”
Y vẫy tay gọi một binh lính tới, nói khẽ với người này vài câu rồi binh lính lập tức chạy như bay tới chỗ doanh thứ 3.
Lúc này ở trên thao trường doanh thứ 3, 1184 binh lính và quan quân đều đã xếp thành hàng ngũ nhưng đội ngũ hỗn loạn, quân phục không chỉnh tề, hàng lối thì chỗ cao chỗ thấp, nhưng bọn họ lại không biết đã xảy ra chuyện gì, khẽ cúi đầu xuống trộm nói với nhau vài câu.
Ở trước mặt của họ có ba quan quân bị trói hai tay ra sau lưng và quỳ trên mặt đất, ngoài ra thì còn có 38 binh lính khác, hai tay đang đặt sau gáy, và cũng đang quỳ trên mặt đất, nhưng bọn họ có chút không giống với ba quan quân bị trói tay sau lưng.
Trương Huyễn bước lên bục gỗ ở phía trước, giọng của hắn âm trầm nhưng lại truyền đến tai của mọi người một cách rõ ràng nhất.
– Ta chính là Võ Dũng lang tướng mới đến nhận chức, cũng chính là chủ tướng của các ngươi. Binh bộ đã nói với ta rằng, muốn ta phụ trách sinh tử của các ngươi. Được thôi! Từ hôm nay trở đi, những ngày tháng tươi đẹp của các ngươi sẽ chấm dứt, muốn sống sót quay trở về từ chiến trường khốc liệt, vậy thì phải tuân theo những quy tắc của ta đặt ra.
Giọng của Trương Huyễn càng ngày càng trở nên nghiêm nghị, hắn chỉ vào ba tên quan quân đang quỳ ở trước mắt và quát to:
– Tụ tập đánh bạc, kẻ cầm đầu sẽ bị chém đầu theo đúng quân pháp. Ba vị đội trưởng này nếu như đã không sợ quân quy, không sợ sống chết vậy thì ta sẽ tác thành cho họ, lôi ra chém hết cho ta!
Ba tên đội trưởng sợ hãi đến mức chân tay co quắp ngã xuống đất, lớn tiếng kêu khóc xin tha mạng, còn tất cả mọi người có mặt thì đều sợ xanh mặt, ai ai cũng tự động lui về sau, họ sợ phải nhìn thấy cảnh tượng này.
Năm mươi kỷ binh mà Trương Huyễn đã đích thân chọn lựa kỹ càng, lúc này đây chính là lúc mà họ được phát huy tác dụng, bọn họ chỉ phục tùng mệnh lệnh của Trương Huyễn, 10 tên quân kỷ binh tiến lên trước, giơ chân đạp ngã 3 tên đội trưởng ngã lăn ra đất.
Đúng lúc này thì có tiếng người hét lớn:
– Dừng lại!
Một vị giáo úy từ trong đội ngũ bước ra. Gã tên là Vương Trí Quốc là giáo úy đội thứ 4, mấy người tụ tập đánh bạc kia đều là thuộc hạ của gã, trong đó có một tên đội trưởng chính là em vợ của gã.
Nếu như Trương Huyễn sai người đánh mấy tên này một trận thật đau thì gã có thể nhẫn nhịn nhưng Trương Huyễn lại muốn giết người thị uy, điều này khiến cho gã không thể nào nhẫn nhịn được.
– Vương giáo úy, muốn nói gì vậy?
Trương Huyễn lạnh lùng hỏi.
Vương Trí Quốc khom người hành lễ và nói:
– Khởi bẩm tướng quân, tụ tập đánh bạc chuyện này đã xảy ra từ rất lâu ở trong quân doanh của chúng ta, bọn họ không phải là người đầu tiên và cũng không phải là người cuối cùng. Trong quân doanh của chúng ta ngày nào cũng có rất nhiều binh lính tụ tập cùng nhau đánh bạc, chỉ là tướng quân chưa nhìn thấy mà thôi.
– Cuối cùng thì ngươi muốn nói điều gì?
– Tướng quân muốn chỉnh đốn quân kỷ, ty chức hoàn toàn tán thành chuyện này, chỉ là người khác cũng đánh bạc, tướng quân lại bỏ qua, thay vào đó lại chỉ giết thuộc hạ của tôi, ty chức cảm thấy chuyện này có chút không công bằng, có thể miễn tội chết cho họ sau đó thì đánh thật nặng để thị uy hay không?
Ánh mắt của Trương Huyễn nhìn bao quát tất cả binh lính đang đứng trên thao trường, tất cả bọn họ đều lặng yên nhìn hắn, Trương Huyễn lên giọng nói:
– Điều thứ 3 của quân quy là gì, tụ tập tổ chức đánh bạc trong quân doanh, chém! Ta không biết trước kia đã có người đánh bạc hay chưa, nhưng từ lúc này trở đi, quân kỷ như núi, chém hết cho ta!
Quân kỷ binh giơ cao chiến đao, một gã đội trưởng vội hét toáng lên:
– Tỷ phu cứu mạng!
Trương Huyễn quát lớn:
– Chém!
Chiến đao vung mạnh xuống, máu đỏ bắn tung tóe, vương vãi khắp nơi, ba cái đầu liền lăn lông lốc dưới đất, binh lính lập tức hét toáng lên vì kinh sợ nhưng rồi ngay lập tức im lặng luôn.
Ánh mắt của Trương Huyễn lại lạnh lùng nhìn ba mươi mấy binh lính tham gia đánh bạc cùng khiến cho hơn ba mươi người này sợ đến mức hồn bay phách lạc, mau mải dập đầu xin tha mạng.
– Các ngươi cũng như họ, đã làm trái với quân kỷ, nhưng các ngươi chỉ là tòng phạm, tội chết có thể miễn nhưng tội sống thì không thể tha, mỗi người bị phạt 100 quân trượng, lấy đó làm gương cho những người khác.
Trương Huyễn giơ cao tay lên và nói:
– Hành hình!
Hàng chục đao phủ từ bên cạnh chạy lên phía trước, ấn ba mươi tám tên binh lính tham gia đánh bạc xuống đất, giơ cao quân côn đánh mạnh, khiến cho ba mươi tám tên kia đau đớn, chỉ biết kêu gào khóc lóc thảm thiết.
Lúc này, Vương Trí Quốc đã mất hết lý trí, máu điên dồn hết lên não, cuối cùng thì gã đã nổi điên, chỉ tay vào thẳng mặt Trương Huyễn mà gào toáng lên:
– Họ Trương khốn khiếp, ngươi dám giết em vợ của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!
Sự thay đổi đột ngột khiến cho thao trường một lần nữa im lặng như tờ, ngoài tiếng quân trượng đánh mạnh “đét, đét, đét” và tiếng người kêu rên thì không nghe thấy bất cứ âm thanh nào nữa.
Trương Huyễn lạnh lùng nhìn chăm chăm Vương Trí Quốc:
– Là người đứng đầu mà phạm tội thì đó chính là tội chết, đừng cho rằng ngươi có chỗ chống lưng mà ta đây không dám động đến ngươi, thôi bỏ đi! Hôm nay ta không giết ngươi nhưng ngươi đừng có làm loạn ở doanh thứ 3 nữa, ngươi hãy cút ra khỏi quân doanh cho lão tử ta!
Trương Huyễn quát tháo ra mệnh lệnh:
– Cởi khôi giáp của gã ra, rồi đánh ra khỏi quân doanh!
Năm tên binh lính bước lên, ấn Vương Trí Quốc xuống đất, cởi phăng khôi giáp của gã ra rồi dùng quân côn đập loạn vào người gã, khiến cho Vương Trí Quốc chỉ biết kêu gào và chạy thục mạng ra khỏi quân doanh.
Trương Huyễn lại quay lại nói với tất cả binh lính:
– Từ hôm nay trở đi, Vương Trí Quốc quản lý thuộc hạ không nghiêm, lại còn dám phạm thượng, cách chức giáo úy, đuổi ra khỏi quân doanh, giáo úy đội thứ tư sẽ do ta kiêm nhiệm!
Tất cả các binh lính liền biến sắc, bọn họ đã biết rằng đây chính là một vị tướng quân vô cùng lợi hại, những ngày tháng tốt đẹp đúng là đã chấm dứt rồi.
Trận quân côn đánh đúng một khắc đồng hồ thì mới kết thúc, 38 binh lính đều bị đánh đến mức tróc da bong thịt, máu làm ướt cả y phục, dường như tất cả bọn họ đều đang hấp hối, đến khóc cũng không thành tiếng, những binh lính còn lại liền nhanh chóng đưa 38 tên này lui xuống dưới.
Lúc này, Trương Huyễn mới quay sang nói với mọi người:
– Đây mới chỉ là bước khởi đầu, người vi phạm quân kỷ đều bị nghiêm trị, không có bất kỳ ngoại lệ nào, tất cả mọi người nghe rõ cho ta, đứng thẳng hết lên, lúc nào hàng ngũ đứng chỉnh tề ngay ngắn thì lúc đó các ngươi mới có thể giải tán!
Tất cả mọi người đều đứng như trời trồng, không ai dám giải tán, bởi vì trong lòng họ vẫn còn đang khiếp sợ, tự giác đứng thẳng người. Trương Huyễn cầm một cây gậy gỗ lớn đi tuần tra trong hàng ngũ, thỉnh thoảng lại lấy cây gậy đập mạnh vào đùi một binh lính nào đó:
– Đứng thẳng lên cho ta!
Thời tiết thì oi bức còn binh lính lại phải đứng phơi nắng, rất nhanh sau đó cả người tuôn mồ hôi như suối. Sau một canh giờ, cuối cùng thì cũng có người không chịu được và “rầm” một tiếng ngã lăn quay ra đất. Trương Huyễn bước lên trước rồi dừng lại, quát lớn:
– Dùng nước lạnh dội thẳng vào mặt hắn, tiếp tục đứng thẳng cho ta!
Dưới cái nắng gay gắt chói chang, nhưng bọn binh lính đều phải đứng dưới nắng từ sáng đến tối, trong số hơn 1000 binh lính thì có đến hơn 600 người bị ngất, cuối cùng chỉ có lại hơn 300 người nhưng họ vẫn cứ phải kiên trì đến cùng. Thậm chí còn có hai binh lính không may bị cảm nắng mà chết nhưng tất cả những điều này không thể nào làm lung lay được lòng dạ sắt đá của Trương Huyễn.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Trương Huyễn mới bước lên bục gỗ, cao giọng mà rằng:
– Người dũng cảm sẽ được thưởng, những người đứng được đến cuối cùng, mỗi người đều được ghi công, thưởng 100 văn tiền, bây giờ thì giải tán, ngày mai canh năm ba khắc bắt đầu điểm danh tập hợp, tất cả mọi người buộc phải tham gia huấn luyện, những người nhát gan, lười nhác sẽ bị nghiêm trị, không trừ một ai!
Bọn binh lính sớm đã bị mệt mỏi rã rời, nặng nề lết từng bước về phía đại trướng. Mặc dù có công được thưởng nhưng cũng không thể nào làm nguôi ngoai đi sự mệt mỏi của cơ thể. Chỉ nghĩ đến chuyện ngày mai khi trời chưa sáng đã phải thức dậy huấn luyện thì trong lòng mỗi người đều nặng trịch, như có ai đó đặt một tảng đá lớn lên ngực vậy.