Giang Hồ Thập Tam Ðao

Chương 26: Tối độc phụ nhân tâm


Đọc truyện Giang Hồ Thập Tam Ðao – Chương 26: Tối độc phụ nhân tâm

Bộc Phu hỏi :

– Có nhất thiết phải mang hắn về động không?

Biện Bất Nghi không ngừng bước, trả lời :

– Là người cần có nghĩa khí, phân định rõ địch ta. Đàm Bình đã vì chúng ta mà chết. Hắn có thể vẫn sống, chẳng qua bị chúng ta bức bách không còn đường nào có thể đi nữa!

Hoàng Phủ Sơn đi theo, hỏi :

– Sau khi đưa thi thể Đàm Bình về thạch động, đại ca có dự định thế nào?

Biện Bất Nghi đáp :

– Đến Mai Hoa sơn trang. Nhưng chúng ta phải thảo luận cân nhắc thật cẩn thận. Ta cho rằng bây giờ vẫn có thể tìm ra được hung thủ.

– Lại phải đóng giả quỷ hay sao?

– Nếu cần thì đó cũng là biện pháp hay.

Vưu Tam Lang hỏi :

– Ở Mai Hoa sơn trang cho đến nay vẫn còn rất nhiều quan tài chưa hạ táng. Chẳng lẽ trên giang hồ không có ai ra tay chủ trì việc này sao?

Biện Bất Nghi trả lời :

– Bảy mươi hai nhân mạng, đó là một đại huyết án làm kinh động giang hồ. Ai dám đứng ra đảm đương?

Lời Biện Bất Nghi nói không sai. Đã ba năm trôi qua, vụ đại huyết án ở Mai Hoa sơn trang đã chìm sau vào bức màn thần bí, trở thành điều bí ẩn không có lời giải đáp.

Hung thủ là nhân vật nào mà khéo tạo ra bức màn đó? Có ai dám tin mình vén được bức màn thần bí đó mà đúng ra dàn xếp mỗi chuyện, trong khi biết bao người đành bất lực.

Thế mà mấy tháng xung quanh khu vực Mai Hoa sơn trang lại xuất hiện chiếc nhuyễn kiệu màu trắng, tiếp đó là việc mấy cô nương mỹ lệ tiếp nhau thất tích.

Trên giang hồ có nhiều người biết những chuyện đó không?

Hiện tại Đàm Bình đã chết, Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn trở nên thất vọng. Cả Vưu Tam Lang và Bộc Phu cũng thế.

Vì lý do tìm thân nhân mà bốn người kết hợp với nhau, tuy vậy chưa gặp phải việc nào thuận lợi.

Chỉ riêng Hoàng Phủ Sơn có một niềm an ủi là đã cứu được gia đình Thạch Trang.

Tiểu Tước Nhi đích thân đưa Thủy Tiên và Thạch Tú tới Bách Linh cương, như vậy là toàn gia họ sẽ được sống bình an.

Bốn người mang theo thi thể Đàm Bình tới bên dưới thạch động.

Lập tức có tiếng mỹ nhân vọng xuống :

– Các người quay lại rồi ư? Vậy Bình ca yêu quý của tôi đâu? Chàng lại áp giải các cô nương tới Thương Châu chứ gì?

Biện Bất Nghi ngước mặt lên đáp :

– Đàm Bình của cô đã chết rồi! Mau thả dây xuống đi!

Nữ nhân rú lên một tiếng rồi lát sau buông ngay dây thừng xuống. Đầu dây còn buộc thêm một chiếc sọt tre.

Biện Bất Nghi cẩn thận đặt tử thi Đàm Bình vào trong sọt. Nữ nhân liền kéo ngay chiếc sọt lên.

Biện Bất Nghi thấy nữ nhân đưa thi thể chồng mình vào thạch động rồi, hướng lên nói to :

– Xin thành thật chia buồn, chúng tôi đi đây!

Trong động vọng ra tiếng khóc thảm thiết.

Bốn người chưa đi ngay, lòng xúc động tần ngần chưa muốn rời đi.

Họ vốn là một đôi dị nhân sống với nhau thắm thiết, không ngờ giữa đường đời lại xảy ra kết cục bi thảm như thế khiến người ta không thể cầm lòng.

Đối với Hoàng Phủ Sơn, Đàm Bình có lần định lấy mạng chàng, nhưng bây giờ chàng lại thương xót thay cho gã lùn bất hạnh đó.

Vưu Tam Lang quay đi nói :

– Đi thôi, còn đứng gì nữa?

Biện Bất Nghi ngước lên động khẩu.

Sợi dây không còn được thả xuống nữa, vả lại có đứng thêm cũng vô ích.

Nên rời khỏi đay càng sớm càng đỡ thương tâm.

Bốn người vừa đi chừng nửa dặm thì chợt nghe tiếng vợ Đàm Bình từ phía sau gọi to :

– Chờ tôi với!

Biện Bất Nghi ngạc nhiên quay lại.

Hoàng Phủ Sơn nói :

– Không biết thị muốn gì?

Bộc Phu trầm giọng :

– Có lẽ thị cho rằng chúng ta buộc chồng mình vào chỗ chết nên mới đuổi theo chúng ta phục thù…

Vưu Tam Lang tiếp lời :

– Bộc huynh nói không sai. Chúng ta cần đề phòng mới được!

Biện Bất Nghi lắc đầu nói :

– Tôi cho rằng không có khả năng đó, vì nữ nhân tất phải hiểu một thực tế…

– Thực tế gì?

– Trượng phu cô ta không phải là đối thủ của bất kỳ ai trong chúng ta thì nữ nhân kia cũng không đối địch nổi. Huống chi bây giờ có cả bốn người…


Lúc này nữ nhân lùn đã tới gần, Biện Bất Nghi bước lên mấy bước nghênh đón.

Bộc Phu cầm chặt thanh đại đao trong tay, mắt nhìn nữ nhân không chút thiện cảm.

Chỉ thấy vợ Đàm Bình nước mắt giàn giụa, đứng lại trước mặt bốn người đưa tay áo lau cho ráo hết rồi mới nghiến răng nói :

– Trượng phu tôi bị một tên gian ác giết chết. Tôi hận hắn, phải báo thù cho chồng tôi!

Biện Bất Nghi hỏi :

– Chắc cô cũng hận chúng tôi? Bởi vì chúng tôi đã buộc chồng cô nhận áp giải chuyến này…

Vợ Đàm Bình lắc đầu :

– Tôi không hận các vị. Bởi vì chồng tôi đã tự nguyện đi. Chàng đã quyết định bất cứ chuyện gì là tôi không bao giờ phản đối. Giả sử chàng không đi mà các vị giết, lúc đó tôi mới hận.

Lời nói thành thực và sự phân biệt địch ta rõ ràng khiến cả Vưu Tam Lang và Bộc Phu cũng phải cảm động.

Vợ Đàm Bình lại lau nước mắt xong hỏi :

– Các vị có thể vì chồng tôi mà phục thù không?

Biện Bất Nghi và Hoàng Phủ Sơn bước tới gần nữ nhân.

Biện Bất Nghi nhẹ giọng hỏi :

– Cô có thể cho chúng tôi biết người đã hại Đàm Bình là ai không? Hắn ở đâu?

Vợ Đàm Bình đáp :

– Tôi đã gặp hắn. Hơn nữa…

Nữ nhân không nói hết câu, ngước lên nhìn trời rồi cúi nhìn đất, vẻ hết sức huyền bí.

Bốn nam nhân ngẩn người nhìn, không ai hiểu gì, chỉ có cảm giác rằng trong lòng đối phương đang có một điều gì bí ẩn rất lớn.

Cô ta tên là gì?

Không ai biết!

Đàm Bình chưa bao giờ nói tới tên vợ mình.

Đột nhiên nữ quái nhân ngửa mặt cười sằng sặc một cách cuồng loạn.

Tiếng cười khiến mọi người chột dạ.

Biện Bất Nghi hiểu tiếng cười đó. Bởi vì y là một thầy thuốc biết lúc này nữ nhân cần phải phát tiết, nếu không tất sẽ phát điên!

Có những người nhờ khóc mà phát tiết, nhưng số ít lại dùng tiếng cười.

Vợ Đàm Bình không khóc mà cười cuồng loạn như một con sói cái, sau đó đưa tay lên mặt vò xát mặt mình, vẻ vô cùng thống khổ.

Vừa vò xát, nữ nhân vừa kêu thét nghe thật thê lương.

Hồi lâu, cô ta đột ngột buông tay khỏi mặt.

Cả bốn nam nhân bất giác lùi lại một bước.

Biện Bất Nghi kinh hãi kêu lên một tiếng.

Hoàng Phủ Sơn cũng mở to đôi mắt.

Cả Vưu Tam Lang và Bộc Phu cũng ngẩn cả người không thốt lên được tiếng nào.

Nguyên là vợ Đàm Bình bây giờ đã biến đổi hẳn, trở nên già nua và xấu xí với những vết sẹo và nếp nhăn đầy mặt.

Người ta thường trải qua một cơn đau mà có thể xấu và già đi, nhưng không ai có thể biến đổi như nữ nhân này.

Hoàn toàn không có nét gì của một thiếu phụ trẻ xinh đẹp trước đây mà trước mặt họ bây giờ là một bà già lùn với bộ mặt khô đét và cặp môi nhăn nhúm ló ra cả bộ răng trắng nhởn.

Ngay cả thanh âm cũng thay đổi không khỏi, khác hẳn với giọng nói lảnh lót như chim họa mi trước đó nữa.

– Hết rồi!

Ngay cả Biện Bất Nghi đã từng nghiên cứu không biết bao nhiêu sách y thuật và nhiều sách khác cũng không sao cắt nghĩa được.

Nữ nhân lại cười hắc hắc hai tiếng, sau đó khóc nấc lên.

Tiếng khóc không bi thảm như trước mà trở nên đáng sợ.

Hầu như bây giờ nữ nhân đã biến thành một thứ ma quái thật sự!

Biện Bất Nghi chợt lên tiếng :

– Tại sao cô lại tự hủy dung mạo mình đi? Cần gì phải khổ như vậy chứ? Để phục cừu không nhất thiết phải hủy dung mạo mình…

Nữ nhân chợt gào lên :

– Người yêu ta đã chết rồi! Dưới gầm trời này còn có ai yêu ta nữa? Ai thích thú một nữ nhân chỉ cao chưa tới hai thước? Hơn nữa ta có lỗi với Đàm Bình.

Biện Bất Nghi đoán rằng tất có nguyên nhân gì đây, thử thăm dò :

– Tôi nhận thấy rằng cô là người vợ tốt của Đàm Bình, đã mang đến cho hắn niềm vui và khoái lạc. Trong đời gặp được cô, Đàm Bình không có gì phải hối tiếc nữa!

Vợ Đàm Bình nấc lên một hồi rồi chợt ngẩng lên.

Biện Bất Nghi thấy Hoàng Phủ Sơn định mở miệng nói gì liền ra hiệu cho chàng im lặng.

Quả nhiên nữ nhân bắt đầu nói :

– Lừa dối một người thực lòng yêu mình, ta thấy mình mang tội với chồng. Chàng đã coi ta như tiên nữ, hết lòng ái mộ ta… và chính vì ta mà chết thảm.

Biện Bất Nghi nói :

– Chúng tôi thấy hai người sống rất hạnh phúc, chẳng kém gì tiên cảnh…


Nữ nhân lắc đầu :

– Thế nhưng ta là người giả dối, cả khi ở trong vòng tay chàng! Ta không thể nào tha thứ cho mình được…

Biện Bất Nghi hỏi :

– Cô không thật lòng yêu Đàm Bình hay sao?

– Ai bảo ta không yêu chứ? Trái lại yêu đến phát điên!

Câu đó thì mọi người đều tin. Chỉ cần nhìn thái độ của nữ nhân sà vào vòng tay chồng lúc mới gặp và ánh mắt lưu luyến nhìn theo lúc Đàm Bình ra đi cũng rõ.

Biện Bất Nghi nhận ra trong lòng nữ nhân đang giữ một điều bí mật rất lớn, vì thế y không nói gì và ngầm ra hiệu cho mọi người im lặng chờ nữ nhân tự nói ra.

Rất có thể điều bí mật có liên quan đến công việc mà họ đang tiến hành, nếu không nữ nhân đã chẳng liều mạng đến đây để tự hủy dung mạo mình và thú nhận với họ những câu vừa rồi và nhất định còn thổ lộ những chuyện khác.

Chính nữ nhân đó đã nói đến người sát hại Đàm Bình, đã thấy hắn và còn gì đó nữa.

Kẻ giết Đàm Bình nếu không phải là đầu sỏ đứng sau bức màn thần bí thì cũng là đường dây quan trọng.

Thật vậy.

Vợ Đàm Bình nhảy lên ngồi ở một mô đá, vuốt mớ tóc tán loạn cho gọn lại một chút rồi bắt đầu nói :

– Dung mạo của ta trước đây vốn như thế này!

Lời đó vừa nói ra khiến cả bốn nam nhân đều sửng sốt.

Họ chợt nghĩ ngay đến Vạn Nhân Mê Kỹ Viện ở phủ Thương Châu. Ở đó hầu hết tất cả mọi cô nương xinh đẹp thực chất đều là bà già trước đây từng là kỹ nữ và hầu hết đều từ miền nam tới đây. Họ biến thành giai nhân quốc sắc thiên hương là nhờ thuật hóa trang.

Từ một kẻ già nua xấu xí không ai dám chung đụng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần khiến cho khách làng chơi tranh nhau đến nườm nượp với giá đắt khó tưởng tượng, chỉ tính riêng muốn dùng ly nước đã mất hai lạng, đó thật là một quái chiêu tuyệt diệu!

Còn nữ nhân này không cần câu khách ở kỹ viện mà cũng dùng thuật hóa trang để đổi lốt mình!

Chỉ với mục đích quyến rũ chồng?

Lòng đầy băn khoăn, nhưng không ai lên tiếng.

Vợ Đàm Bình lại tiếp :

– Ta đẹp đến nỗi không dám tin vào dung nhan của chính mình. Đó là nhờ một người đã cải phận cho ta!

Biện Bất Nghi hỏi :

– Người đó nhất định hết sức ái mộ cô…

Vợ Đàm Bình cười nhạt nói :

– Nếu hắn ái mộ ta thì đã không giết chồng ta!

Biện Bất Nghi thốt hỏi :

– Chính người đó giết Đàm Bình ư?

Hoàng Phủ Sơn thêm :

– Vì sao vậy?

Vợ Đàm Bình đáp :

– Chắc rằng hắn phát hiện được Đàm Bình dẫn các vị tới đây. Vì thế mà hắn cho rằng chàng không trung thành với hắn nữa.

Biện Bất Nghi thở dài nói :

– Lẽ ra người đó phải hiểu rằng Đàm Bình bị chúng ta bắt buộc không thể làm theo ý mình được… Vậy mà hắn đã hạ thủ quá tàn độc!

Vợ Đàm Bình mắt long lên nói :

– Vì thế ta phải phục cừu!

– Chúng ta muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Hãy nói đi, người đó là ai?

– Ta không biết. Bởi vì hắn bịt kín đầu bằng một chiếc khăn đen chỉ hở có đôi mắt, không ai có thể nhận ra được.

Vưu Tam Lang giậm chân, bất mãn thốt lên :

– Thế thì cũng như không!

Biện Bất Nghi hỏi :

– Hắn hóa trang cho cô rồi đem gả cho Đàm Bình?

Nữ nhân gật đầu :

– Phải. Nhưng Đàm Bình chưa hề gặp qua người đó mà chỉ tiếp xúc với những nữ nhân có bắp chân to.

Lại là đại cước mỹ nhân!

Hoàng Phủ Sơn sầu muộn nhíu mày.

Còn Bộc Phu chớp chớp đôi mắt đỏ hoe. Rõ ràng lão đang tức giận.

Vợ Đàm Bình kể tiếp :

– Ta được đem gả cho Đàm Bình ở ngay phụ cận Mai Hoa sơn trang.

Biện Bất Nghi nhíu mày hỏi :

– Mai Hoa sơn trang!


Nữ nhân gật đầu :

– Chính thế. Đại cước nữ nhân ra lệnh cho chồng ta sau này phải trung thành với chúng.

Nhiệm vụ duy nhất là áp giải những cô nương đã hóa trang đưa tới Thương Châu.

Biện Bất Nghi nhận xét :

– Đàm Bình quả là một nhân vật thích hợp với việc đó, võ công cũng thuộc hàng nhất lưu.

Nữ nhân tiếp :

– Sau khi gặp ta, Đàm Bình hết sức vui mừng. Bởi vì không những ta xinh đẹp mà tầm vóc cũng hết sức phù hợp với chàng, thường tự hào khi so sánh chiều cao hai người rất tương xứng.

Điều đó cũng thật dễ hiểu, vì ai ở vào trường hợp đó cũng tin rằng họ là đôi trời se đất tạo.

Nữ nhân nói tiếp :

– Đàm Bình rất yêu ta, sau này ta cũng thấy mình yêu chàng. Ta nói với Đàm Bình mình chỉ mới mười chín tuổi, chàng bảo rằng mình đã ba mươi. Ta biết chàng nói thật, còn mình thì nói dối vì ta đã bốn mươi rồi!

Cả bốn nam nhân cùng há hốc mồm.

Tuy đã chứng kiến việc này nhưng vẫn khó mà tin ngay được trên đời lại có thứ tà thuật kỳ diệu đến thế.

Cho đến chết Đàm Bình vẫn không hề biết rằng vợ mình đã lớn hơn mình đến cả chục tuổi.

Biện Bất Nghi nói :

– Có nhiều nam nhân không quan tâm đến tuổi tác. Nhưng hầu hết đều coi trọng dung mạo. Chắc chắn Đàm Bình thấy cô hóa trang thành thiếu nữ xinh đẹp như thế mà say mê.

Nữ nhân gật đầu :

– Đương nhiên!

Hoàng Phủ Sơn chợt hỏi :

– Chúng tôi muốn bắt đại cước nữ nhân. Bà có thể giúp chúng tôi không?

– Ta có thể dẫn các ngươi đến một nơi. Đó là nơi ta đã được gặp Đàm Bình lần đầu tiên.

Biện Bất Nghi hỏi :

– Ở vùng phụ cận Mai Hoa sơn trang?

– Chính thế!

Trước đó bốn người đã dự định đến Mai Hoa sơn trang. Biện Bất Nghi cả mừng nói :

– Hy vọng bà đưa chúng tôi tìm được đại cước nữ nhân. Nhất định chúng tôi sẽ giúp bà phục cừu.

Nữ nhân chỉ tay sang hướng Tây nam nói :

– Ta sẽ đưa các ngươi tới đó. Nhưng các ngươi phải hết sức cẩn thận và tuyệt đối bí mật mới được. Nếu bị chúng phát hiện thì cả ta cũng không sống nổi.

Biện Bất Nghi hỏi :

– Bà cho rằng phải làm thế nào mới không bị chúng phát hiện?

Nữ nhân thoáng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

– Nếu chúng ta xuất phát vào lúc chính ngọ sẽ không bị phát hiện!

– Vì sao thế?

Nữ nhân đáp :

– Đã ba năm nay ta chưa bao giờ thấy có người nào xuất hiện ở khu vực phụ cận Mai Hoa sơn trang. Trái lại vào lúc nửa đêm thường có người lai vãng ở đó.

Biện Bất Nghi kinh ngạc hỏi :

– Bà vẫn thường tới Mai Hoa sơn trang hay sao?

– Phải. Có mấy lần Đàm Bình bảo ta bí mật tới đó để tìm hiểu xem những cô nương trên kiệu được mang tới từ đâu.

– Bà đã phát hiện được điều gì?

Nữ nhân lắc đầu :

– Chúng ta chỉ mất công vô ích vì chiếc kiệu vẫn được đưa tới vị trí đã định nhưng chúng ta không bao giờ phát hiện thấy dọc đường.

Biện Bất Nghi hỏi :

– Thế còn đại cước nữ nhân?

– Người khiêng kiệu cũng là những nữ nhân có bắp đùi to như thế!

Biện Bất Nghi gật đầu nói :

– Chúng tôi cũng đã từng trông thấy chiếc kiệu đó. Và người khiêng kiệu là hai nữ nhân có bắp chân rất lớn, thân pháp thuộc hạng nhất lưu.

Nữ nhân nói :

– Vì thế đã mấy lần đuổi theo định xem rõ là ai nhưng không kết quả. Nếu đổi là Đàm Bình thì tôi nhất định đuổi kịp chúng.

Biện Bất Nghi tán thành :

– Đúng thế, võ công Đàm Bình thuộc hàng nhất lưu!

Hoàng Phủ Sơn thầm đồng tình với nhận xét đó. Nếu võ công Đàm Bình không thuộc hàng nhất lưu thì những kẻ bí mật này cần gì phải tốn công sức để mua chuộc tên lùn này?

* * * * *

Tới đúng ngọ, nữ nhân vợ Đàm Bình mới dẫn bọn Biện Bất Nghi bốn người bí mật tiến về hướng Mai Hoa sơn trang.

Bấy giờ tiết đang giữa độ đông chí. Mặc dù giữa trưa, nhưng tuyết vẫn rơi dày đặc, mù mịt cùng ngọn gió Tây bắc quất vào mặt người rát như những ngọn roi.

Đường núi càng ngày càng cheo leo khó đi.

Nhưng nữ nhân vợ Đàm Bình vẫn nhảy như con choi choi vượt lên trước mọi người.

Thế mới biết người ta do lòng căm thù mà có đủ quyết tâm và sức lực vượt qua mọi trở ngại dọc đường mong đạt tới mục đích.

Thậm chí Biện Bất Nghi cho rằng nữ nhân này do thù hận mà đã vượt quá giới hạn bình thường.

* * * * *

Tuyết rơi mỗi lúc một dày.

Gió quất vào da thịt mỗi lúc càng thêm mạnh.

Trên đường núi gập ghềnh, đoàn người gần như chìm lấp trong lớp tuyết.


Biện Bất Nghi dẫn đầu, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Tới một dốc núi nhô ra, y phát hiện thấy Mai Hoa sơn trang cách đó chỉ mấy dặm.

Giữa gió tuyết mịt mùng, sơn trang như một miền đất hoang vu phủ đầy tuyết trắng khiến người ta nhìn vào những tường viện lầu ốc lạnh lùng hoang vắng chợt có cảm giác rờn rợn.

Nếu lúc này có người nào nhìn thấy cảnh đìu hiu của Mai Hoa sơn trang mà không chút sợ hãi thì chỉ có một mình nữ nhân vợ Đàm Bình nữa mà thôi.

Quả vậy! Cứ nhìn mặt bà ta thì không ai có thể xác định được trên đó biểu thị sự tức giận hay nỗi vui mừng, niềm tuyệt vọng hay cơn hứng khởi.

Bởi vì bộ mặt bà ta biến dạng đi, thậm chí không còn giống mặt người nữa.

Dừng lại trên một tảng đá, vợ Đàm Bình chỉ tay tới trước mặt nói :

– Nhìn kìa! Đã là Mai Hoa sơn trang!

Biện Bất Nghi nhìn vào màn tuyết trắng xa xăm trước mặt, rầu rĩ nói :

– Chắc chúng ta mai mới tới được đó!

Nữ nhân lắc đầu, vẻ thống khổ :

– Nếu những ngày không có tuyết rơi thì tới Mai Hoa sơn trang chỉ mất vài canh giờ. Nhưng hôm nay tuyết rơi lại cần bí mật nên mới phải theo con đường này. Ngoài ta ra không ai biết đường tắt hiểm trở này đâu. Có lẽ chính vì thế mà chồng ta bị giết.

Hoàng Phủ Sơn nói :

– Chỉ cần tìm được đại cước nữ nhân thì chúng tôi không để bà thất vọng đâu.

Nữ nhân nhìn chăm chú vào mặt Hoàng Phủ Sơn rồi gật đầu hỏi :

– Đêm qua Đàm Bình có kể về ngươi rằng chính ngươi đã giết chết nhi tử độc nhất của Qua Trường Giang, đúng không?

– Đúng thế! Chính Qua Trường Giang đã cầu chồng bà giúp hắn lập cạm bẫy giết tôi. Còn may Đàm Bình quá vội mà vết đao không trúng yếu huyệt, nếu không tôi đã mất mạng ở Khoái Lạc bảo rồi!

Nữ nhân đăm đăm nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Sơn một hồi lâu mới kêu lên :

– Nếu vậy ngươi mới đúng là tay sát thủ chân chính!

Hoàng Phủ Sơn thản nhiên đáp :

– Có thể. Sát thủ chân chính mới không giết người tùy tiện. Tôi lại ít khi giết người.

Nữ nhân chợt bật cười khanh khách.

Tiếng cười đó khiến người ta cảm thấy ẩn tàng sự cao thâm khó lường.

Biện Bất Nghi nghe tiếng cười đó cũng phải sửng sốt.

Vì Y Tử Nhân vốn là người có trí xét đoán hơn người và đầu óc nhạy bén.

Chỉ cần một biểu hiện khác thường cũng làm y cảnh giác.

Biện Bất Nghi chăm chú quan sát nữ nhân và thầm lượng định tình huống trước mắt với sự đề phòng cao độ.

Nữ nhân chợt chỉ tay tới khu rừng trước mắt phủ đầy tuyết nói :

– Đây là nơi đại cước nữ nhân đưa ta đến gặp Đàm Bình lần đầu tiên.

Vưu Tam Lang nói :

– Trời gió tuyết thế này chỉ sợ đại cước nữ nhân không thò mặt ra đâu. Chúng ta không thể chờ giữa núi tuyết này được.

Bộc Phu tiếp lời :

– Đúng đúng! Phải tìm một hang hốc nào tránh đỡ gió tuyết, nếu không chỉ vài khắc là chết cóng cả. Mẹ kiếp… lạnh quá!

Biện Bất Nghi nói :

– Chúng ta sẽ phân tán, từng người tìm chỗ tránh gió tuyết, nhưng phải chú ý cảnh giới. Mỗi khi thấy đại cước nữ nhân xuất hiện là phải vây chặt, không được để nó trốn thoát.

Lại quay sang nữ nhân nói :

– Bà đi đi! Chúng tôi sẽ bí mật bảo vệ. Nhưng khi nào thấy đại cước nữ nhân thì hãy kêu lên một tiếng.

Nữ nhân lướt mắt nhìn bốn nam nhân rồi đột nhiên khóc to, vừa khóc vừa gọi tên Đàm Bình, sau đó chầm chậm bước về hướng Mai Hoa sơn trang.

Bốn nam nhân đứng giữa tuyết trắng nhìn theo bóng nữ nhân bước đi chao đảo, ngập nữa người giữa tuyết mà lòng không khỏi ái ngại.

Biện Bất Nghi nói :

– Tôi nhận thấy nữ nhân này là nhân vật rất đáng sợ!

Hoàng Phủ Sơn bổ sung :

– Đúng hơn thị là một kẻ địch đáng gờm!

Biện Bất Nghi ngạc nhiên hỏi :

– Thế nào? Ngươi cũng chú ý đến nữ nhân đó hay sao?

Hoàng Phủ Sơn đáp :

– Mới nhìn nữ nhân đó tôi đã đề phòng.

Bộc Phu chợt chen lời, giọng khinh thị :

– Một quái nữ chưa tới hai thước đó… Hắc hắc! Không đủ nhận một đá của lão phu…

Vưu Tam Lang nghiêm giọng :

– Bộc huynh, không được coi thường!

Biện Bất Nghi nói :

– Vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang từng chấn động cả giang hồ. Đến nay còn chưa ai phá được, hơn nữa vùng này trở thành nơi huyền bí không ai dám lai vãng, sau đó xuất hiện nhân vật thần bí là Đại cước nữ nhân. Tôi cho rằng vụ huyết án năm trước có liên quan đến nữ nhân này.

Vưu Tam Lang nói :

– Đối với tôi vụ huyết án năm xưa chưa phải là quan trọng lắm. Làm thế nào tìm được tiểu nữ mới là điều quan trọng!

Biện Bất Nghi nói :

– Vưu huynh, đâu phải chúng tôi không quan tâm đến họ? Không chỉ lệnh ái mà tôi còn vị tân hôn Âu Dương Tiểu Thanh mới gần gũi một đêm cũng bị thất tích, lại còn Tiểu Ngọc Nhi nữa…

Vưu Tam Lang ngập ngừng hỏi :

– Vậy đại phu cho rằng những kẻ gây nên huyết án ở Mai Hoa sơn trang có liên quan đến việc mất tích của ba nữ nhân đó?

Biện Bất Nghi gật đầu :

– Tôi cho rằng nhất định là thế. Hơn nữa còn liên quan đến nữ nhân thần bí kia…

Cả bốn người cùng nhìn vào thân thể lùn tịt của vợ Đàm Bình ẩn hiện giữa màn tuyết phía xa xa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.