Đọc truyện Giang Hồ Thập Tam Ðao – Chương 25: Thù nho tiểu tử
Đàm Bình đá đến lá bài cuối cùng thì người cũng nhảy vụt lên bay lên lao về phía cửa.
Thì ra hắn đã có ý định đánh bài chuồn từ trước!
Nhưng mới ló đầu ra cửa thì một thanh đại đao sáng loáng chém bổ xuống và một trung niên rất vạm vỡ quát to :
– Quay lại!
Đàm Bình đổi hướng rất nhanh hướng về cửa hậu nhưng phát hiện Vưu Tam Lang đứng chặn ở cửa, đưa mắt hầm hầm nhìn hắn!
Đàm Bình đã bị bịt chặt mọi lối thoát!
Vào lúc này trong sảnh vang lên nhiều tiếng rú thê lương.
Hoàng Phủ Sơn hai tay nhuốm máu đỏ lòm đang cúi xuống một hán tử lau sạch vết máu.
Hiển nhiên đó là máu của năm tên hán tử nằm lăn lộn giữa phòng. Trong sảnh máu chảy thành vũng, người nằm la liệt.
Đó không còn là một cuộc tỷ võ nữa mà là cuộc huyết chiến thực thụ!
Và nạn nhân lại là kẻ bội ước.
Chính Tả Thuận Tâm dùng thủ đoạn bỉ ổi để ám toán, và cũng chính hắn ra lệnh cho thủ hạ tàn sát.
Năm sáu chục con bạc đổ dồn về phía cửa.
Trong tình cảnh này có họa là kẻ ngu mới ở lại chứng kiến tấn thảm kịch có lẽ còn khốc liệt hơn!
Đại Gia Lạc trở nên náo loạn với tiếng la hoảng loạn, có người còn hô hoán lên :
– Giết người!
Chẳng mấy chốc con bạc kéo nhau chạy sạch tinh.
Đàm Bình kêu lên :
– Đừng giết! Ta sẽ đi theo các ngươi!
Biện Bất Nghi cười nói :
– Nếu biết điều sớm hơn thì đâu cần phải nhọc công? Lại còn không ít người tránh khỏi thương vong nữa!
Đàm Bình bước tới gần Tả Thuận Tâm lúc này vẫn ôm lấy cổ tay phải bê bết máu, trầm giọng :
– Tả chủ sòng! Lão ca đã tận lực rồi, tôi không thể để lão ca phải bỏ mạng vì mình nữa. Tấm thịnh tình hôm nay hy vọng sau này sẽ hậu tạ!
Tả Thuận Tâm không nói gì chỉ gật nhẹ đầu, cúi nhìn năm tên thủ hạ nằm la liệt khắp phòng.
Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình đến bên Biện Bất Nghi hỏi :
– Lão huynh! Xin hỏi các người vì cớ gì mà cứ khổ sở bám theo tôi mãi thế?
Biện Bất Nghi không đáp.
Đàm Bình lại quay sang Hoàng Phủ Sơn nói :
– Việc xảy ra ở Khoái Lạc bảo chẳng qua lão lùn này vì bằng hữu mà giúp một tay. Trên giang hồ chuyện đó xảy ra là thường. Chẳng lẽ đến nay ngươi vẫn mang hận? Chỉ lần đó lão lùn ta giả trang một hài tử lừa ngươi này vì thế mà các ngươi truy sát ta ráo riết đến thế sao?
Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình muốn nói đến chuyện đêm hắn giả làm Thạch Tú nằm trong cũi sắt ở Khoái Lạc bảo, lừa đâm trúng Hoàng Phủ Sơn một đao may mà không chết.
Biện Bất Nghi cười nói :
– Huynh đệ, đừng nói nữa. Chúng ta về đến Vạn Nhân Mê Kỹ Viện thì biết!
Đàm Bình ngạc nhiên mở to mắt nói :
– Về đó làm gì?
Bộc Phu đứng ngay cửa quát vang như sấm :
– Mả mẹ ngươi! Chẳng phải bảo ngươi đi chơi gái đâu! Người ta đã nói đi thì cứ việc đi, chớ nhiều lời mà lão tử cho một đao thì mất mạng!
Mãi đến lúc đó Tả Thuận Tâm mới nhận ra một đại hán rất vạm vỡ đứng trước cửa với râu tóc bờm xờm và thanh đại đao cực lớn rê trên vai nhìn rất hung hãn!
Hắn sợ sệt hỏi Đàm Bình :
– Đàm huynh, người này…
Gã lùn chỉ Bộc Phu và Vưu Tam Lang, hỏi Biện Bất Nghi :
– Tôi không biết hai người này. Họ là ai mà cũng truy tìm tôi làm gì thế?
Bộc Phu trả lời thay :
– Lão tử tên là Bộc Phu!
Đàm Bình nghe không rõ, tưởng là đối phương nói bóng gió liền hỏi :
– Lão huynh tên là Bất Phú ư? Chẳng lẽ do nghèo mà ham muốn túi tiền của tôi?
Bộc Phu nổi giận quát to :
– Bất Phú cái mả mẹ ngươi! Tây Lương Đao Hồn ta há lại cần mấy đồng tiền lừa đảo của ngươi!
Đàm Bình nghe vậy hốt hoảng lùi lại.
Tả Thuận Tâm cũng vô cùng kinh hãi.
Năm xưa làm chức võ quan nhỏ vận chuyển lương ở biên cương, hắn từng nghe nói tới Tây Lương Đao Hồn là người tính rất cộc cằn nóng nẩy, đao pháp lại uy mãnh và tàn khốc, khi giao thủ với ai đều bất chấp mạng sống.
Không ngờ nhân vật đáng sợ đó nay lại xuất hiện ngay trong sòng bạc này.
Còn may mới rồi hắn chưa phải giao thủ với người đó.
Hắn thấp giọng nói với Đàm Bình :
– Đàm gia, hãy đi theo họ đi! Có lý thì tung hoành trong thiên hạ, nếu vô lý thì một bước khó đi! Chỉ cần Đàm huynh thành thực thì mấy vị này không làm khó cho huynh đâu! Tôi nguyện theo tiễn Đàm huynh!
Thuận lý là tiễn khách, nhưng thâm ý là muốn tống khứ mau Đàm Bình ra khỏi cửa cho đỡ phiền phức.
Tuy là chỗ bằng hữu nhưng đó chỉ trên phương diện làm ăn và lợi dụng nhau mà thôi.
Nay gặp những nhân vật khét tiếng này không nên dây vào, vậy thì ôm rơm làm gì cho rặm bụng?
Đàm Bình chừng như cũng hiểu ra, không nói câu nào lập tức cất bước ra cửa.
Biện Bất Nghi theo sau, cười nói :
– Đàm Bình, ta khuyên ngươi chớ có ý định chạy trốn, trừ phi tin rằng chỉ một chiêu có thể đánh gục cả bốn chúng ta!
Đàm Bình thành thực nói :
– Chỉ cần một người trong số bốn vị, tên lùn này cũng đánh không lại!
Biện Bất Nghi cười khẩy :
– Ngươi nói không sai! Phóng mắt vào thiên hạ hiện nay, chỉ e không tìm được người nào địch nổi một trong bốn chúng ta!
Đàm Bình chỉ cười khan không đáp câu nào.
Biện Bất Nghi không biết hắn cười gì, e rằng hắn giấu bí mật gì đó trong lòng.
* * * * *
Vạn Nhân Mê Kỹ Viện tối om không một đốm lửa. Đó là hiện tượng xưa nay chưa bao giờ có.
Hai cánh cửa sơn sơn đóng kín như bưng. Chỉ tối qua cánh cửa đã bị Bộc Phu đá bật tung và vỡ một mảnh lớn, bây giờ được tháp lại như cũ.
Chính Đàm Bình lên tiếng gọi mở cửa.
Người mở cửa là một vị cô nương xinh đẹp, vừa trông thấy bốn người theo sau Đàm Bình thoạt tiên tỏ ra ngơ ngác, nhưng chỉ lát sau đã trấn định tinh thần lại hỏi :
– Các vị còn đến đây định giết người hay sao? Nữ chủ nhân đã chết rồi, trong kỹ viện mọi thứ còn rối tinh bề bộn…
Đàm Bình kinh dị hỏi :
– Thế nào? Vạn đại thư chết rồi sao?
Biện Bất Nghi nói trước :
– Không phải do chúng ta giết đâu!
– Nhưng nếu các vị không đến đây thì Vạn đại thư còn chưa chết!
Mãi đến lúc này Hoàng Phủ Sơn không hiểu vì sao Biện Bất Nghi nhất định muốn đưa Đàm Bình tới đây.
Vưu Tam Lang cũng nghĩ không ra, chỉ nhíu mày.
Riêng Bộc Phu là người ít khi động não, căn bản chẳng cần suy tính!
Biện Bất Nghi chỉ cười.
Nụ cười của y phảng phất như đang xem bệnh, ít nhiều mang sắc thái an ủi bệnh nhân.
Và quả thật lúc này y có ý trấn an Đàm Bình, nhẹ giọng :
– Cứ vào đi. Hãy vào đó xem ngươi có biết ai giết Vạn Phi Điệp không.
Biện Bất Nghi dứt lời đi trước vào đại môn.
Đàm Bình vừa đi vừa nói :
– Các hạ cũng biết hoàn toàn không phải tôi hạ thủ, cần gì phải mất công tìm tại đây?
– Bởi vì chúng ta không xác định được Vạn Phi Điệp đã chết bằng cách nào. Có thể ngươi biết cũng nên!
– Tôi căn bản không biết đâu!
Biện Bất Nghi lại cười.
Căn cứ vào câu đó, y tin rằng nhất định Đàm Bình biết nguyên nhân cái chết của Vạn Phi Điệp, nếu không toàn bộ thì cũng biết phần nào.
Cả năm người cứ đi về phía hậu viện, khi sắp đến sảnh phòng cuối cùng, Biện Bất Nghi bống lấy một chiếc khăn thấm nước chuẩn bị sẵn cầm trong tay.
Đàm Bình không suy nghĩ gì về hành động đó.
Phút chốc năm người đã tới trước tòa tiểu lâu đứng biệt lập nơi trước đó phát hiện ra Vạn Phi Điệp đã chết.
Tiểu lâu hoàn toàn như trước, vẫn có ánh đèn le lói từ bên trong hắt ra.
Có vẻ như chưa ai bước vào tiểu lâu.
Theo quy định của Vạn Phi Điệp, không cho phép bất cứ ai tới khu vực hậu viện này, đặc biệt là ngôi tiểu lâu đó.
Năm người thận trọng đến trước cửa.
Biện Bất Nghi chỉ vào căn phòng sáng leo lét nói :
– Đàm Bình, ngươi xem, Vạn Phi Điệp chết trên chiếc thái sư ỷ đó!
Trong phòng vẫn có khói bay phơ phất.
Đàm Bình ngẩn người ra một lát mới hỏi :
– Vạn đại thư chết thật rồi sao?
– Ngươi cứ vào xem thì biết!
Đàm Bình hơi do dự.
Biện Bất Nghi đưa cho hắn chiếc khăn thấm nước bảo :
– Hãy dùng chiếc khăn ướt này bịt chặt mũi, ngươi sẽ không sợ khói độc nữa!
Đàm Bình quả nhiên làm theo!
Biện Bất Nghi có phần thất vọng.
Đàm Bình đi thẳng vào cửa lâu.
Biện Bất Nghi dặn với theo :
– Xem xong phải lập tức ra ngay, đừng để chậm trễ, nhớ lấy!
Đàm Bình thẳng tới chỗ Vạn Phi Điệp ngồi cứng đơ trên chiếc thái sư ỷ, hoảng sợ kêu lên :
– Vạn đại thư! Sao phải chết thảm thế này! Toàn thân đều rữa nát…
Biện Bất Nghi gọi to :
– Đàm Bình ra ngay! Nếu không ngươi sẽ chết thảm như Vạn Phi Điệp đó!
Đàm Bình không ra mà phóng lên lầu.
Biện Bất Nghi vội sao Hoàng Phủ Sơn, Vưu Tam Lang và Bộc Phu giữ chặt góc lâu.
Nhưng chỉ lát sau đã thấy Đàm Bình từ trên lầu chạy xuống, tay vẫn giữ chặt chiếc khăn trước mũi!
Hắn không bỏ chạy mà bước ra cửa, bỏ khăn chửi đổng :
– Mả mẹ nó! Tiền bạc châu báu đều mất cả!
Nói rồi đưa tay gãi sống mũi.
Có lẽ đã bắt đầu thấy ngứa!
Biện Bất Nghi thấp giọng :
– Tuyệt đối không được gãi! Tên lùn! Nếu không muốn mũi và miệng thối rữa như Vạn Phi Điệp thì mau chạy đi tìm một chậu nước bồ kết rửa mặt thật sạch!
Đàm Bình thất kinh liền ba chân bốn cẳng chạy tới một gian bếp mang ra một chậu nước bồ kết đen kịt mà ở kỹ viện thường rất sẵn.
Biện Bất Nghi tỏ ra thất vọng.
Hoàng Phủ Sơn khẽ hỏi :
– Biện đại ca thất vọng chứ gì? Tên lùn đó không biết trong khói độc có cả Thi Cốt độc…
– Ta đưa hắn đến đây với mục đích xem hắn có biết không? Thế mà tên lùn không biết thật!
– Nhưng ít ra từ hắn mà truy ra dần từng tên có liên quan.
Biện Bất Nghi gật đầu :
– Chính thế! Chúng ta cần bảo vệ an toàn cho hắn.
Nhưng Bộc Phu lại trầm giọng nói :
– Ta chỉ muốn thịt hắn cho rồi!
Biện Bất Nghi xua tay :
– Không được! Tên lùn đó còn có ích cho chúng ta.
Bấy giờ Đàm Bình đã rửa mặt xong, bước tới gần.
Biện Bất Nghi ân cần hỏi :
– Đàm Bình, hãy chịu khó một chút, tuyệt đối đừng gãi, chỉ sau nửa canh giờ là hết thôi!
Đàm Bình ngạc nhiên hỏi :
– Làm sao các hạ biết điều này?
Biện Bất Nghi cười đáp :
– Ta có thể nói cho ngươi biết, nếu không dùng khăn ướt bịt mũi thì cả lục phủ ngũ tạng đều cháy bỏng!
Đàm Bình thở dài nói :
– Vạn Nhân Mê Kỹ Viện vốn tưng bừng náo nhiệt như thế mà nay bi thảm thế này…
– Đi thôi! Đàm Bình, ngươi theo chúng ta đi khỏi Thương Châu thành này.
Đàm Bình rầu rĩ lắc đầu :
– Vạn đại thư đã chết, dù sao tôi có mối giao tình, làm sao bỏ đi vào lúc này được? Rồi ai sẽ lo việc chôn cất? Người trên giang hồ chẳng lẽ không hiểu đạo nghĩa hay sao?
Biện Bất Nghi nghiêm giọng :
– Đàm Bình, ngươi đừng vờ vịt! Nếu là người biết đạo nghĩa thì vừa rồi ngươi đã không liều mình lên lầu tìm vàng bạc châu báu như thế!
Đàm Bình không biết đối đáp ra sao.
Không sai! Vừa rồi vì tức quá mà hắn phun ra câu chửi!
Khi phát hiện thấy Vạn Phi Điệp đã chết, hắn lập tức nghĩ ngay đến nơi cất giấu vàng bạc của mụ chủ thanh lâu.
Hắn cũng là người. Đã là người đương nhiên phải ham mê của cải. Tên lùn so với người thường còn đam mê hơn, chỉ cần xem hắn mê đánh bạc thế nào thì biết.
Đàm Bình là kẻ hám tiền!
Lúc này đành cứng lưỡi biết nói gì! Chỉ đành ngượng ngùng hỏi :
– Vì sao các vị nhất định phải đưa tôi ra khỏi thành?
Biện Bất Nghi đáp :
– Rời khỏi thành, chúng ta mới bảo vệ được an toàn cho ngươi.
– Cần gì phải bảo vệ tôi? Nếu các vị cứ bỏ mặc tôi tại đây, tôi sẽ cảm kích hơn…
Vưu Tam Lang nóng tiết quát lên :
– Tên lùn, chớ nhiều lời! Ngươi thật muốn chúng ta động thủ hay sao?
Đàm Bình trả miếng :
– Lão trộm, ngươi định giết ta?
– Hừ, ta chẳng phải người quá nhân từ đâu!
Hoàng Phủ Sơn nói chen vào :
– Sắp hết canh ba rồi. Đi thôi, lão lùn!
Đàm Bình rầu rĩ lúc lắc cái đầu to tướng hỏi :
– Thôi đành vậy… các vị định đi đâu?
Biện Bất Nghi đáp :
– Ra khỏi thành chúng ta sẽ cho ngươi biết.
Năm người vượt tường thành mà ra.
Biện Bất Nghi đi trước, nhưng xem chừng không để vượt Đàm Bình quá xa.
Hoàng Phủ Sơn đi sau hắn, cảm thấy gã lùn quả là một kỳ nhân!
Với chiều cao chỉ chưa tới ba thước, thế mà chạy rất nhanh, dường như chân không bén đất.
Đủ biết võ công hắn vào hàng nhất lưu!
Ngay chính Tả Thuận Tâm còn chưa dám xem thường tên lùn này cũng đủ biết!
Qua Trường Giang cũng mời hắn ở lại Khoái Lạc bảo để giúp giết chàng.
Nếu võ công hắn tầm thường thì đời nào Qua Trường Giang lại chịu nhún mình như thế?
Năm người chạy khá lâu giữa hoang sơn, đến một khu rừng tháp thì đứng lại.
Biện Bất Nghi quay người lại nói :
– Ở đây an toàn rồi!
Đàm Bình “hừ” một tiếng, buông giọng mỉa mai :
– Cũng là nơi thật lý tưởng để bức khẩu cung!
Biện Bất Nghi chỉ cười.
Vưu Tam Lang tức giận quát :
– Trói cổ hắn lại!
Biện Bất Nghi xua tay bảo :
– Chẳng cần đâu! Đàm Bình là người ngay thẳng. Đã nguyện theo chúng ta đến đây tất có ý đáp ứng mọi câu hỏi rồi!
Đàm Bình gật đầu :
– Tôi không muốn chịu tội sống!
Biện Bất Nghi lại cười :
– Những người lùn thường thông minh. Đàm Bình, ngươi có biết ta làm nghề gì không?
– Là một thầy lang. Trong giang hồ chỉ có một người được mệnh danh Y Tử Nhân, đó chính là các hạ!
– Thì ra ngươi đã biết cả!
– Các người đại náo Khoái Lạc bảo, chỉ e việc đó không chỉ mình tôi biết…
Biện Bất Nghi gật đầu :
– Tốt lắm! Tuy nhiên ta muốn cảnh cáo ngươi một câu, danh hiệu Y Tử Nhân là chữa cho người chết sống lại. Nhưng ta cũng có thể giết chết người đang sống, bắt y phải chết rất thảm!
Đàm Bình đặt đít ngồi lên một tảng đá. Trông hắn lại càng lùn tịt giống như để một chiếc đầu lâu trên tảng đá vì một phần do đầu hắn quá to.
Hắn mở tròn đôi mắt nói :
– Không cần dọa đâu. Thầy lang bắt đầu hỏi đi!
Biện Bất Nghi nghiêm giọng :
– Ngươi thường theo kiệu đưa các cô nương về Thương Châu?
Đàm Bình đáp :
– Đó là nghề kiếm ăn của tôi.
– Đã lâu chưa?
– Ồ, đã mấy năm rồi!
– Những cô nương mà ngươi mang đến đều là giai nhân tuyệt sắc cả hay sao?
Đàm Bình gật đầu :
– Các cô nương ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện đều là mỹ nhân tuyệt sắc cả.
Biện Bất Nghi nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi :
– Có cả những kỹ nữ già phải dùng thuật hóa trang để thay dung mạo hay không?
Tên lùn thản nhiên đáp :
– Việc đó có gì quan hệ đâu? Khách làng chơi chỉ cần lôi cô ta lên giường là xong, cần gì phải bận tâm thật hay giả?
Hoàng Phủ Sơn trừng mắt định hỏi gì nhưng Vưu Tam Lang đã gầm lên :
– Con mẹ nó! Ngươi có dẹp ngay những lời báng bổ đó lại không?
Đàm Bình vẫn thản nhiên nói :
– Nhưng đó là sự thật!
Biện Bất Nghi hỏi :
– Những cô nương đó ngươi đưa từ đâu tới?
Đó là điều Vưu Tam Lang nóng lòng muốn biết.
Hoàng Phủ Sơn cũng vậy.
Việc mất tích của Tiểu Ngọc Nhi khiến chàng ăn không ngon ngủ không yên.
Tưởng đã tìm được nàng, nhưng lại hóa ra một kỹ nữ già nua giả dạng…
Ngay cả Vưu Nhị Thư cũng bị giả dạng, còn có Âu Dương Tiểu Thanh nữa…
Bây giờ họ ra sao và đang ở đâu?
Bởi thế ai cũng chờ nghe câu trả lời thiết yếu đó.
Nào ngờ Đàm Bình lắc đầu đáp :
– Xin lỗi, vấn đề này thì tôi không biết!
Hoàng Phủ Sơn trừng mắt nhìn tên lùn quát to :
– Ngươi quả thật muốn nếm mùi khổ đầu phải không?
Đàm Bình bất lực đưa cao đôi tay ngắn cũn, cười khổ nói :
– Cho dù các vị có lột da tôi cũng không biết!
Biện Bất Nghi nhẹ giọng :
– Hoàng Phủ Sơn! Có khả năng hắn không biết thật.
Hoàng Phủ Sơn giận lây cả Biện Bất Nghi, sừng sộ :
– Ngươi cũng tin vào lời dối trá của hắn ư?
– Hãy thong thả. Ta vốn có tính nhẫn nại.
Rồi lại quay sang Đàm Bình hỏi tiếp :
– Vậy thì những cô nương đó ngươi gặp ở đâu? Chẳng lẽ cái đó ngươi cũng không biết?
Đàm Bình đáp :
– Tôi có những nguồn tin, khi nào nhận được tin tức chỉ việc chờ ở nơi quy định, lúc đó đã có sẵn các cô nương ở trong kiệu rồi.
– Vậy ngươi trú ở đâu?
– Trong một thạch động giữa lưng núi phía bắc Mai Hoa sơn trang. Không giấu gì bốn vị, vợ tôi mới đúng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ!
Vừa nghe câu đó, cả bốn người đều thất kinh!
Còn Đàm Bình lại không giấu vẻ đắc ý, làm như đúng vợ hắn còn đẹp hơn cả thiên tiên!
Biện Bất Nghi hỏi tiếp :
– Ngươi đã có vợ đẹp sao còn đi lại chốn thanh lâu làm gì?
– Đó là nghề nghiệp của tôi mà!
– Xem ra chúng ta phải đến xem động phủ của ngươi một chuyến! Được chứ?
– Rất hoan nghênh! Thê tử tuyệt đẹp của tôi cũng rất mến khách vì xưa nay chưa từng có khách nhân đến nhà!
– Nhà ngươi nhất định rất đường hoàng phú quý, đúng không?
Đàm Bình ngạc nhiên nhìn Biện Bất Nghi hỏi :
– Vì sao lão huynh lại biết được thế?
– Bởi vì ngươi rất chú tâm kiếm nhiều tiền, lại có vợ đẹp như thế, còn lo gì mà không trang trí nơi ở cho lộng lẫy?
Đàm Bình đắc ý cười to, tưởng chừng đã quên mất rằng bên hắn còn có bốn nhân vật đang giữ hắn trong vòng kiềm tỏa.
Bộc Phu mỗi lúc một khó chịu, tưởng không còn kiên nhẫn được muốn cho Đàm Bình một đao.
Giá như lão làm chủ việc hỏi cung thì tên lùn nhất định đã gặp phải kế cục thật bi thảm từ lâu!
Nói đến gia cảnh và vợ đẹp, Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình vô cùng cao hứng, miệng cười bô bô tay chân múa may loạn xạ cả lên.
Biện Bất Nghi chợt hỏi :
– Đàm Bình, nếu giả dụ ngươi chết thì người vợ đẹp của ngươi sẽ làm gì?
Tên lùn lập tức cụt hứng, hoảng sợ hỏi :
– Các vị định giết tôi sao?
– Ta không thể đảm bảo rằng sẽ không giết ngươi, mà vì bây giờ chính ngươi cầm giữ tính mạng mình!
Đàm Bình cúi thấp dần rồi chợt ngẩng lên chớp chớp nhanh đôi mắt thô lố hỏi :
– Nói vậy có ý gì?
Biện Bất Nghi nghiêm mặt đáp :
– Nếu ngươi thành tâm hợp tác với chúng ta thì sẽ được đảm bảo tính mạng.
– Nếu không thì các ngươi sẽ giết ta?
– Hy vọng ngươi sẽ biết phải trái. Đàm Bình! Nên nhớ rằng ngươi còn người vợ đẹp!
Tên lùn thở dài :
– Vậy là không thể nào chọn lựa nữa rồi!
Hoàng Phủ Sơn hỏi :
– Đàm Bình! Ngươi vào Qua Trường Giang quan hệ thế nào?
Đàm Bình liếc Hoàng Phủ Sơn rồi đáp :
– Ba năm trước, lúc phát sinh vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang xong thì có rất nhiều nhân vật võ lâm tự động tham gia truy tìm hung thủ. Lúc đó tôi đưa theo người vợ xinh đẹp cũng tới Mai Hoa sơn trang. Tại đó chúng tôi làm quen với Qua Trường Giang. Hắn là người có danh vọng ở xung quanh khu vực Thái Tường phủ nên tôi cũng trọng nể. Từ đó đôi bên đi lại với nhau.
– Các người có điều tra được manh mối nào không?
– Chẳng riêng gì ba chúng tôi mà suốt ba năm nay chưa từng nghe ai nói phát hiện được dấu tích gì về hung thủ.
Biện Bất Nghi đột nhiên chộp lấy tay Đàm Bình hỏi :
– Nếu vậy thì Thủy Tiên vợ Thạch Trang do ai đưa tới vùng phụ cận Mai Hoa sơn trang? Đàm Bình! Ngươi sống hay chết đều chỉ dựa vào câu hỏi này.
Không ngờ lão lùn rất bình tĩnh hỏi lại :
– Lạ thật! Các ngươi nên hỏi Qua Trường Giang mới phải chứ? Nữ nhân đó rất đẹp, nhưng tôi lại không hiểu sao Qua Trường Giang lại đưa ra khỏi Khoái Lạc bảo…
Biện Bất Nghi nói :
– Qua Trường Giang đem chuyện đó trút lên đầu Sinh Tử Đương Lương Tâm, căn bản hắn không chịu thừa nhận đã cho người mang cô ta ra khỏi bảo.
Đàm Bình cười hỏi :
– Chẳng phải Lương Tâm đã bị giết rồi sao?
– Vì thế chúng ta mới phải tìm ngươi. Đàm Bình! Ít ra ngươi cũng biết cách liên lạc với đối phương thế nào, đúng không?
Tên lùn không thể phủ nhận, đành gật đầu :
– Không sai! Có người tìm liên lạc với tôi…
Biện Bất Nghi cười to nói :
– Hô hô hô… chỉ cần câu này là ngươi không phải chết nữa! Chúng ta không những không giết mà sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi.
Vưu Tam Lang đe dọa :
– Tên lùn! Hãy nhớ cho kỹ rằng không được dối trá một lời nào, nếu không sẽ tự chuốc lấy khổ đầu đó!
Đàm Bình nhìn Vưu Tam Lang rồi lại nhìn Bộc Phu, sau đó xìu mặt nói :
– Xin đừng giận tôi nói thẳng câu này. Tôi chẳng thích người nào trong số hai vị…
Vưu Tam Lang cười nhạt :
– Nếu ta được ngươi thích, nhất định ngươi sẽ thấp xuống còn một nửa…
Đàm Bình trả miếng ngay :
– Đã gọi là Bệnh Thần Thâu thì còn gì mà tốt đẹp nữa? Làm sao mà ngươi có một nữ nhi đẹp như vậy được chứ?
Vưu Tam Lang liền chộp lấy cổ áo Đàm Bình gầm lên :
– Ngươi đã lỡ miệng mất rồi! Tên lùn nói mau! Nhi nữ ta đâu?
Đàm Bình không chút hoảng hốt, trả lời :
– Lão trộm sao chóng quên thế? Ngươi đã nhận một cô nương rất xinh đẹp ở Vạn Nhân Mê Kỹ Viện là nhi nữ của mình mà! Bởi thế ta mới biết ngươi có nhi nữ xinh đẹp thế…
Biện Bất Nghi bỗng quát to :
– Đàm Bình! Lần này thì ngươi lòi đuôi rồi!
Tên lùn hơi ngẩn ra nhưng trấn tĩnh lại ngay, hỏi :
– Nói vậy có ý gì?
– Khi Vưu Tam Lang nhận nhi nữ của mình thì ngươi đã chạy khỏi Vạn Nhân Mê Kỹ Viện từ lâu, tại sao ngươi biết được chuyện đó?
Tên lùn nhếch môi cười đáp :
– À ra thế… chuyện là thế này. Ta thật đã chạy rồi nhưng không thấy các ngươi truy đuổi nên mới nấp ở một nơi kín đáo. Sau khi chứng kiến xong trường náo nhiệt mới đi đến sòng bạc.
– Hừ! Ngươi cũng khéo lấp liếm đấy!
– Ta đã nói rồi, mình có muốn chết sớm đâu? Ở nhà còn vợ đẹp chờ ta về mà! Nào các vị, còn muốn hỏi gì nữa không?
Hoàng Phủ Sơn cười nhạt hỏi :
– Ngươi tưởng chúng ta sẽ thả ngươi ra ngay thôi sao?
Đàm Bình cười đáp :
– Đương nhiên ta đâu có kỳ vọng đó? Các ngươi còn muốn bắt người liên lạc với ta nữa chứ!
Biện Bất Nghi nói :
– Đó cũng là hy vọng duy nhất của chúng ta. Đàm Bình! Nếu chộp được hắn, chúng ta chỉ sợ phát điên mất!
– Người điên cũng là kẻ đã mất lý trí.
Biện Bất Nghi không phản đối, tiếp lời :
– Mất hết lý trí tất để giết người. Và ngươi chính là kẻ đầu tiên bị giết!
– Các vị! Bây giờ hãy đến hàn cư chờ thôi. Rất có thể sắp có tin tức rồi!
Lúc này Biện Bất Nghi không những lo cho Tiểu Ngọc Nhi mà còn nóng lòng vì Âu Dương Tiểu Thanh nữa.
Hoàng Phủ Sơn và Vưu Tam Lang cũng sốt ruột không kém.
Tuy biết lời của tên lùn chẳng có gì thành thực nhưng mọi người cũng tán thành. Lúc này cả đối phương đều đề phòng nhau.
Biện Bất Nghi càng lúc càng cảm thấy tên lùn rất nham hiểm vì thế càng tăng cường cảnh giác.
Còn Đàm Bình cũng hiểu rất rõ rằng nếu đối phương có võ công cao cường hơn thì cần phải lấy trí tuệ mà chiến thắng.
Nhưng đối phương vừa có võ công cao cường vừa trí tuệ hơn người thì rất khó đối phó.
Hắn sợ nhất là Biện Bất Nghi.
Lúc ở Đại Gia Lạc Đổ Trường, hắn đã bắn ra tất cả ba mươi hai con bài làm ám khí nhưng đều bị đối phương phất tay áo đánh rơi cả.
Tuyệt chiêu đó của Đàm Bình trên giang hồ không tìm được mấy người đủ khả năng đối phó, vậy mà Biện Bất Nghi coi cứ như không!
Vừa dẫn theo bốn nhân vật đáng sợ về nhà, Đàm Bình cố vắt óc tìm mọi phương cách đối phó.
* * * * *
Nơi ở của Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình là một thạch động nằm giữa lưng chừng vách đá phẳng lì như bị đao chém giữa khu rừng trúc um tùm.
Động khẩu cách mặt đất chừng mười trượng, rất khó nhận thấy, vì bị mây song che kín.
Đàm Bình hướng lên miệng hang hú lên mấy tiếng rất chói tai như tiếng mèo gọi đực trong mùa sinh sản.
Tiếng hú truyền vào thạch động, bên trong lập tức có phản ứng.
Trên động phát ra âm thanh thánh thót ngọt ngào như tiếng họa mi hót!
Ở động khẩu xuất hiện một nữ nhân ăn mặc rất hoa lệ nhưng hết sức lùn, còn thấy hơn cả Đàm Bình nữa!
Nếu không có khuôn mặt trắng trẻo với mái tóc dài, tất người ta phải nghĩ rằng đó là một mụ vượn!
Vưu Tam Lang thốt lên :
– Trên đời lại có người lùn đến thế sao?
Hoàng Phủ Sơn nhíu mày nhưng không nói gì.
Nữ nhân buông xuống một sợi dây thừng, nói vọng xuống :
– Nè cưng, chúng ta có khách đến thăm ư?
Đàm Bình cao giọng :
– Bảo bối của ta! Chuẩn bị đồ ăn thức uống đi! Chỉ sợ làm nàng vất vả…
Giọng nữ nhân lảnh lót :
– Chỉ cần là bằng hữu của chàng thì mệt bao nhiêu thiếp cũng vui lòng! Nè cưng! Mau bảo mọi người lên đi!
Biện Bất Nghi cười nói :
– Thật là một đôi trời xe đất tạo! Đàm Bình, ta rất ngưỡng mộ tổ ấm của ngươi!
Đàm Bình thở dài :
– Đúng là tổ ấm thật. Chỉ tiếc là không có con cái…
Biện Bất Nghi nhìn Hoàng Phủ Sơn bảo :
– Ngươi lên trước đi!
Hoàng Phủ Sơn gật đầu, túm lấy sợi dây thừng thoăn thoắt leo lên.
Tiếp đó là Biện Bất Nghi.
Vưu Tam Lang nói :
– Bộc huynh lên đi!
Bộc Phu lắc đầu :
– Để tên lùn lên trước!
Đàm Bình cười :
– Lên thì lên! Các ngươi sợ ta trốn mất chứ gì?
Rồi bám lấy sợ dây thừng leo thẳng lên miệng hang trông chẳng khác gì con vượn.
Vưu Tam Lang và Bộc Phu lên tiếp theo ngay sau tên lùn.
Thê tử Đàm Bình tuy rất lùn nhưng dung mạo khá đẹp, giống như pho tượng bán thân đặt trên chiếc bệ chỉ cao hơn thước.
Khác với pho tượng, nữ nhân này vừa nói vừa cười, giọng dịu dàng thánh thót nên thật đáng yêu.
Đàm Bình thản nhiên đến bên vợ ôm cô ta vào lòng ôm hôn tới tấp!
Nữ nhân cũng rất tự nhiên âu yếm với phu quân như trong thạch động chỉ có đôi phu thê vậy!
Biện Bất Nghi bối rối ngoảnh mặt đi, nhưng hồi lâu thấy hai người vẫn chưa chịu buông nhan ra nên ho khan một tiếng.
Đàm Bình gỡ tay nữ nhân ra, quay lại nói :
– Bốn vị đây xin đừng khách khí gì, hãy tự nhiên như ở nhà mình. Muốn ăn uống thứ gì ở trong động đều có. Chỉ là… ở trong đông khí trời rất lạnh, chăn chiếu chúng ta lại ngắn quá, đành phải đốt lửa lên vậy!
Biện Bất Nghi nói :
– Không phải lo gì cho chúng ta cả! Đây sẵn củi khô rồi, chỉ cần đốt lửa lên là ấm ngay thôi.
Vưu Tam Lang sợ bị lừa, mang đến khá nhiều đồ ăn thức uống.
Lão kinh ngạc vì trong động chất đầy các thứ thực phẩm cùng nến sáp, tường treo la liệt thịt sấy khô, không biết tên lùn chuẩn bị làm gì nhiều thế, tưởng chừng hai người ăn mấy năm chưa hết.
Vưu Tam Lang cũng nhận thấy trong động chia làm ba gian thạch thất, gian giữa chắc dành cho phu thê Đàm Bình, gian trong dùng để chứa thực phẩm, gian còn lại dùng làm bếp.
Lão nghĩ thầm đôi vợ chồng lùn thật biết hưởng thụ. Sống giữa hoang sơn mà đầy đủ tiện nghi và nhiều thức ăn vật dụng thế này, quả là một nơi tiên cảnh!
* * * * *
Hoàng Phủ Sơn ngồi bên đống lửa, cắt một miếng thịt luộc, nhưng chỉ cắn một miếng rồi chìm vào suy tư.
Chàng nghĩ đến Tiểu Ngọc Nhi, không biết bây giờ cô ta thế nào?
Biện Bất Nghi cũng nghĩ đến người vợ mới Âu Dương Tiểu Thanh. Chỉ gần nhau một đêm rồi Tiểu Thanh mất tích, bây giờ nếu gặp nhạc mẫu là Âu Dương Ngọc Hoàng thì biết ăn nói thế nào?
Vạn nhất nếu Âu Dương Tiểu Thanh có mệnh hệ nào, thì chính y đáng chết nghìn lần!
Bên kia đống lửa, Bộc Phu ôm thanh đại đao nặng ba mươi hai cân trong lòng, ngáy vang như sấm.
Vưu Tam Lang nằm bên cạnh tuy cũng nhắm mắt nhưng không sao ngủ được, chắc đang nghĩ tới nhi nữ Vưu Nhị Thư.
Trong thạch thất của phu thê Đàm Bình phát ra những âm thanh quái đản.
Đột nhiên từ thạch thất nghe rõ tiếng rít của Đàm Bình như tiếng sói tru!
Biện Bất Nghi kinh hãi quay lại nhìn.
Cửa thạch thất khóa kín, nhưng có ánh sáng từ trong lọt ra.
Lại vang lên những âm thanh khác, giống như tiếng mạo ca!
Vưu Tam Lang nhổm dậy miệng chửi đổng :
– Mẹ nó! Chúng làm gì thế không biết?
Bộc Phu cũng thức ngay.
Lão nhổm dậy, mắt mở trừng trừng hỏi :
– Tiếng gì thế?
Biện Bất Nghi cười đáp :
– Đôi vợ chồng lùn đang làm chuyện mưa móc đó mà!
Bộc Phu tức giận chửi đổng :
– Mả mẹ nó! Tối nay trong động có khách, thế mà chúng không chịu an phận. Thật là quân vô sỉ!
Biện Bất Nghi nói :
– Thạch động này vốn là vương quốc của hắn, hơn nữa vợ chồng lâu ngày gặp nhau, chúng ta chấp nhặt làm gì?
Bộc Phu vẫn còn hậm hực :
– Dù sao cũng nên làm vừa phải thôi chứ? Để người ta không ngủ được là nghĩa lý gì? Ngay cả ta cũng phải thức giấc…
Biện Bất Nghi khuyên :
– Chúng ta cố chịu chút mà… hơn nữa tiếng ca của chúng không đến nỗi khó nghe…
Bộc Phu trố mắt hỏi :
– Cái gì? Chúng còn mạo ca nữa sao?
Chợt lúc đó từ trong thạch động truyền ra âm thanh quái dị khác, đó là tiếng khóc của nữ nhân!
Tiếp đó cả Đàm Bình cũng khóc, và khóc hết sức thương tâm. Người ta chết cha chết mẹ cũng chỉ khóc thảm thiết như thế là cùng!
Bộc Phu kinh ngạc ngẩn người ra.
Vưu Tam Lang rủa :
– Mẹ nó! Chẳng khác gì cha chết. Hết cười lại khóc, thật chẳng ra làm sao. Chẳng lẽ giống người lùn này mỗi khi hành lạc đều phải khổ sở như thế?
Bộc Phu đột nhiên đứng bật dậy sải bước đi thẳng tới thạch thất nghiến răng co chân phóng vào cánh cửa một cước!
Rầm!
Cánh cửa bật tung.
Bộc Phu quay lại nhổ liền mấy bãi nước bọt :
– Con mẹ nó! Quả thật chúng đang hú hí!
Trong thạch thất bếp lò đang cháy rực nên mọi người đều thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Biện Bất Nghi lắc lắc đầu.
Trên chiếc giường trải chăn gấm chính giữa thạch thất, đôi nam nữ lùn đang quặp lấy nhau, trên người không một mảnh vải, ánh lửa soi sáng màu da đỏ rần.
Điều khiến Bộc Phu kinh dị là dương v*t của Đàm Bình được nữ nhân nắm chặt trong tay tuy đã mất đi cơn hứng nhưng so với hán tử bình thường còn dài hơn ba phần.
Chắc rằng do chưa thỏa mãn cơn ghiền của nữ nhân nên cả hai mới khóc rống lên thống thiết như thế!
Bị Bộc Phu đá tung cửa, Đàm Bình thôi khóc ngẩng lên hỏi :
– Ngươi làm gì thế?
Bộc Phu tức giận gầm lên :
– Ta làm gì ư? Sao không hỏi các ngươi đang làm gì?
Đàm Bình ngồi thẳng dậy nói :
– Việc duy truyền nòi giống, ngươi cũng không biết sao?
Bà vợ Đàm Bình còn đáo để hơn, nhìn Bộc Phu hỏi :
– Cha mẹ ngươi nếu không làm việc này thì bản thân ngươi do đâu mà có?
Bộc Phu nóng tiết muốn xuất thủ, nhưng thấy trên giường hai thân thể trần như nhộng nên chỉ chửi đổng lên mấy tiếng :
– Con mẹ nói, đúng là loại lùn chết tiệt!
Lão nhổ mấy bãi nước bọt rồi quay người trở lại bên bếp lửa, chỉ thấy ba người đang cúi thấp đầu cười, làm ra bộ như không thấy gì. Biện Bất Nghi cao giọng :
– Đàm Bình! Vợ chồng ngươi ác chiến hơn một canh giờ rồi, cần hưu binh nghỉ tướng thôi! Nên dưỡng thân một chút để còn đưa chúng ta đi làm chính sự!
Câu đó khiến Đàm Bình bớt bực đi một chút.
Hắn thở dài nói :
– Ta thật là hạng người vô dụng, lần nào cũng thua trận trước khiến vợ ta không đủ ghiền… ài!
– Ngủ đi Đàm Bình! Nếu ngươi muốn chinh phục nữ nhân thì đó chỉ là mộng tưởng. Ta sẽ có cách giúp ngươi, đảm bảo làm cho ngươi đấu cả hai canh giờ còn chưa ngã! Nhưng nên nhớ rằng nữ nhân có năng lực vô hạn, dù lần sau ngươi kéo được hai canh giờ cũng vẫn thế thôi! Tốt nhất cứ tạm bằng lòng như thế, ngủ đi!
Đàm Bình bật hỏi :
– Ngươi có biện pháp giúp ta ư? Ồ quên mất, ngươi là Y Tử Nhân, nhất định có cách!
– Chỉ cần ngươi giúp chúng ta tìm được người cần tìm, ta hứa sẽ giúp ngươi mãn ý!
Đàm Bình cười. Nữ nhân cũng cười.
Rồi chẳng thèm đóng cửa, chúng kéo tấm chăn phủ lên người, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng ngáy.
Thê tử của Đàm Bình ngáy thật khỏe, còn vang to hơn cả Bộc Phu!
* * * * *
Trên giang hồ có biết bao điều kỳ quái?
Một người hành khứ giang hồ nếu ghi nhớ hết tất cả những quái sự ắt có quá nhiều chuyện hấp dẫn để kể lại.
Hoàng Phủ Sơn lắc đầu.
Vợ chồng Đàm Bình đúng là những quái nhân quái sự.
Mãi tới canh năm, trong thạch động mới thật sự yên tĩnh.
Mây núi chờn vờn, gió núi lạnh thấu xương.
Mọi người đang ngủ say thì chợt ngoài cửa động có tiếng chim gáy gù gù.
Đàm Bình nhổm người dậy rồi không thèm bận y phục nhẹ nhàng lao ra động khẩu.
Chỉ có Biện Bất Nghi là còn thức, nhưng y giả bộ như vẫn ngủ say, hé mắt quan sát.
Đàm Bình tới cửa động, đưa tay chộp lấy một con chim bồ câu, lấy từ chân nó ra một mảnh giấy nhỏ rồi vứt trả lại con chim ra ngoài cửa động, sau đó vội vàng mở tờ giấy ra.
Chợt sau lưng có tiếng Biện Bất Nghi hỏi :
– Bồ câu đưa thư phải không?
Đàm Bình hốt hoảng quay lại kêu lên :
– Ngươi…
Biện Bất Nghi cười giằng lấy mẩu giấy, chỉ thấy trên mặt viết độc nhất một chữ Chuyển.
Y trả lại mảnh giấy, cười hỏi :
– Lại gọi ngươi chuyển cô nương đi, đúng không?
Đàm Bình không đáp, chỉ lẩm bẩm :
– Mới qua ba ngày mà sao Vạn Nhân Mê Kỹ Viện đã mở cửa lại rồi?
Biện Bất Nghi hỏi :
– Ngươi cho rằng tin này là giả mạo?
Đàm Bình nghĩ ngợi một lát mới trả lời :
– Biện đại phu! Các vị nhất thiết cần đáp ứng với tôi rằng tuyệt đối không được để lộ hành tích. Các vị phải bí mật theo dõi người kia. Người đó… người đó… là nhân vật…
Biện Bất Nghi hỏi :
– Nữ nhân có bắp chân lớn phải không?
Tên lùn gật đầu :
– Không sai! Là một nữ nhân có bắp chân lớn. Các vị hãy bí mật bám sát nữ nhân đó, sẽ biết những điều các vị muốn biết.
Biện Bất Nghi gật đầu, hỏi thêm :
– Địa điểm giao người ở đâu?
– Ở mỏm đồi cao nhất sau núi này.
Biện Bất Nghi nhận xét :
– Như vậy chỉ cách Mai Hoa sơn trang có ba mươi dặm chứ mấy?
Đàm Bình gật đầu :
– Không sai! Nhưng rất ít người lui tới Mai Hoa sơn trang. Tôi càng không thích tới nơi quỷ quái ấy.
– Đàm Bình, ngươi hãy đi đi. Chúng ta sẽ bám theo bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Đàm Bình chợt thộp lấy tay áo Biện Bất Nghi, khẩn thiết nói :
– Biện đại phu, chỉ cần ngươi thực hiện lời hứa tối qua thì tên lùn này nhất định sẽ giúp các vị.
Biện Bất Nghi mừng rơn. Chỉ vì muốn chinh phục người vợ trẻ của mình mà tên lùn đã chuyển ý.
– Đàm Bình, ngươi cứ yên tâm. Ta có khả năng giúp ngươi để trở thành bậc trượng phu xứng đáng với bà vợ đẹp của mình!
Đàm Bình mừng quýnh cười to rồi chộp lấy bàn tay Biện Bất Nghi lắc mạnh :
– Vậy là quyết định! Mọi người ăn no xong sẽ đi!
Biện Bất Nghi cũng nắm chặt tay đối phương :
– Hãy coi đây là lời hứa của bậc trượng phu!
* * * * *
Trong thạch động mọi người đều vui vẻ.
Đàm Bình là người đầu tiên tụt khỏi thạch động.
Hắn đi về phía bắc, tới mỏm đồi sau núi.
Đàm Bình đã đi xa, người vợ của hắn còn đứng ngóng theo. Tình phu thê thắm thiết đó khiến ai cũng phải cảm động.
Bốn vị khách chợt ân hận vì hành động tối qua của mình.
Mọi người ai chẳng biết hưởng thụ khoái lạc gia đình? Cũng có thể đối với người lùn còn mãnh liệt hơn…
Bóng lùn tịt của Đàm Bình ẩn hiện phía xa xa sau núi. Trước mặt hắn không xa có một vật màu trắng.
Biện Bất Nghi đoán rằng đó là chiếc nhuyễn kiệu mà Đàm Bình cần phải hộ tống đến Thương Châu.
Tên lùn thi triển khinh công phóng lên đỉnh gò. Thân pháp chẳng tầm thường chút nào, giống như một con vượn chuyền cành, phút chốc đã tới bên chiếc kiệu.
Chiếc kiệu vẫn đứng đúng chỗ trước đây. Suốt mấy năm nay, đó là địa điểm cố định để để Đàm Bình nhận kiệu mang tới Thương Châu.
Thù Nho Tiểu Tử Đàm Bình tới bên kiệu nhưng nhìn quanh không thấy người nào, ngạc nhiên hỏi :
– Người đâu?
Không có tiếng trả lời.
Hắn cho rằng vì phát hiện có người ngầm theo dõi nên mấy tên hộ tống tạm trốn đi đâu đó.
Thù Nho Tiểu Tử vén rèm kiệu lên chui vào.
Cứ mỗi lần hắn chui vào ngồi trong kiệu rồi, bọn phu kiệu lập tức khiêng ngay đi.
Nhưng lần này khác hắn.
Khi Đàm Bình chui vào kiệu thì chợt nghe vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Chẳng hay trong kiệu chỉ có Đàm Bình hay còn cô nương nào khác nữa?
Nhưng tiếng kêu rõ ràng của nam nhân, đích thị gã lùn đã gặp chuyện bất trắc.
Không sai! Hắn nhảy chồm ra khỏi kiệu, hai tay bưng lấy mặt, miệng kêu lên đau đớn, xuống tới đất rồi mà vẫn lăn lộn không thôi, bộ dạng thống khổ không biết ngần nào.
Có bốn nhân ảnh từ bốn hướng đâm bổ lên đỉnh gò, đi đầu chính là Biện Bất Nghi.
Y giữ lấy vai Đàm Bình xoay mặt lại nhưng lập tức buông ra ngay.
Hoàng Phủ Sơn cũng đã tới, hỏi ngay :
– Sao thế?
Biện Bất Nghi đáp :
– Hắn trúng phải độc tiêu!
Hoàng Phủ Sơn hét lên một tiếng rồi vung tay phát ngang một chưởng khiến chiếc kiệu đổ nghiêng xuống lăn đi mấy vòng, Kim Thủ chỉ phá tung rèm kiệu.
Vưu Tam Lang và Bộc Phu cũng tuần tự lên tới đỉnh gò.
Lão trộm nhìn tên lùn vẫn không ngừng lăn lộn, quay sang nhìn Biện Bất Nghi nói :
– Biện đại phu, mau cứu tên lùn đi! Hắn trúng phải độc tiêu như tôi bữa trước.
Biện Bất Nghi lắc đầu :
– Hổ Nha Thi Độc tiêu đánh trúng hai mắt, ngay ở yết hầu còn bị thêm một mũi. Hung thủ đã quyết lấy mạng hắn.
Vưu Tam Lang hỏi :
– Không cứu được nữa ư?
– Nếu những chiếc nanh hổ này không có độc thì còn cứu được. Nhưng đằng này độc chất đã xâm nhập vào nội phủ, cho dù thần tiên cũng không cứu được.
Đàm Bình đột nhiên thôi lăn lộn, thét to một tiếng và hổn hển nói :
– Biện đại phu! Ta biết… mạng của mình đã hết… xin hãy mau đưa… về thạch động…
Dứt lời, thở hắt ra, mắt trợn ngược, bốn chân tay duỗi thẳng cứng đờ.
Đàm Bình đã chết, và chết thật thảm.
Da mặt lập tức đen kịt là nhìn rất khủng khiếp.
Biện Bất Nghi đến bên chiếc nhuyễn kiệu cẩn thận tìm kiếm.
Tuy đã bị Hoàng Phủ Sơn đánh bật nghiêng nhưng vẫn còn lành lặn, ngoại trừ rèm kiệu bị Kim Thủ chỉ xé rách toang.
Trong kiệu ngay phía trước có thiết kế cơ quan tự động phóng ám khí được bố trí rất kín đáo, buộc bằng da trâu chắc chắn nay đã bị bong ra.
Vì Đàm Bình sơ suất vào kiệu mà không thận trọng quan sát kỹ nên bị cơ quan tự động phóng Hổ Nha Thi Độc tiêu mà bỏ mạng.
Biện Bất Nghi thở dài, lấy một tấm vải kiệu cuộn thi thể Đàm Bình lại, nói với Hoàng Phủ Sơn :
– Chúng ta mang tử thi Đàm Bình về thạch động. Ta biết vợ hắn thấy cảnh này chịu không nổi đâu!
Vưu Tam Lang hỏi :
– Phải làm gì bây giờ? Manh mối duy nhất đã đứt mất rồi…
Bộc Phu tiếp lời :
– Địch nhân thật độc ác! Hổ Nha Tiêu, Thi độc tiêu… hắn rốt cuộc là ai vậy chứ?
Biện Bất Nghi nói :
– Rất có thể hắn cũng chính là hung thủ đã gây nên vụ huyết án ở Mai Hoa sơn trang.
Rồi ôm thi thể Đàm Bình lên đi xuống núi.