Giang Hồ Dị Giới

Chương 96: Dưỡng Đao Thuật


Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 96: Dưỡng Đao Thuật


Quảng Mục Thiên ghé mắt mà nhìn, thấy Đao kình bay tới mau cực.

Hắn hừ một tiếng trong cổ họng, toan quay người né đi.

Nhưng đột nhiên, Quảng Mục Thiên toàn thân lông tơ dựng đứng cả lên, chỉ trong một tích tắc hắn cảm nhận được một tia cảm giác nguy hiểm lướt qua.
Quảng Mục Thiên trong bụng cả kinh, hắn từ khi võ công đại thành đến nay, giao thủ với rất nhiều cao thủ hàng đầu Võ Lâm.

Nhưng đối thủ khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm trong thoáng chốc này thì rất ít.
Ánh mắt Quảng Mục Thiên đảo qua, chợt nhìn thấy gã cầm Nhạn Linh Đao kia tay trái lại đang giữ một thanh đao thứ hai được giấu phía sau hông.

Ánh mắt gã này sáng quắc như diều hâu khiến người ta nhìn vào không rét mà run, khí thế toàn thân thu liễm.

Tựa như một con Báo đang ẩn nấp chuẩn bị vồ lấy mồi.
Cái gọi là “Vô thanh thắng hữu thanh.”
Đao sắc nhất không phải là thanh Đao đáng sợ nhất, mà thanh Đao không nhìn thấy được mới là thanh Đao nguy hiểm nhất.
Đao khách có một thuyết luyện đao, gọi là Dưỡng Đao Thuật.

Nuôi Đao chục năm, chỉ sử nhất Trảm!
Thế nhân gọi bằng Sát Nhân Đao!
Đao Khách dùng chân khí, tinh huyết cùng sát khí của mình để áp súc vào Đao, chính là Dưỡng Đao Thuật.

Áp súc càng lâu, uy lực càng lớn.

Một khi đao ra khỏi vỏ, một Trảm, chém chết nhất thế Tông Sư cũng chẳng phải nói chơi.

Kẻ này khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm, ít nhất phải Dưỡng Đao bốn mươi, năm mươi năm.

Với độ tuổi của gã, hiển nhiên là được Tà Phái bồi dưỡng từ nhỏ, làm một con cờ chủ lực.


Tuy nhiên lợi hại là thế, nhưng không phải Đao Khách nào trên giang hồ cũng luyện được Dưỡng Đao Thuật.

Điều kiện Thứ nhất, Đao phải là Binh trung chi Bá! Cao thủ dưỡng Đao từ ba đến bốn mươi năm công lực.

Một thanh Đao bình thường không chứa nổi công lực cùng sát khí, ắt hẳn sẽ vỡ vụn thành từng mảnh.

Đao chưa ra mà đã vỡ thì còn rút cái gì nữa?
Thứ hai, Dưỡng Đao Thuật lợi hại ở việc rút đao.

Lợi dụng ma sát giữa vỏ đao với lưỡi đao mà tạo ra Đao Kình.

Đao kình chứa nội lực, lại nhiễm Tinh Huyết cùng Sát Khí có thể phá vỡ Hộ Thân cương khí cùng Luyện Thể Thuật.

Nên kẻ dưỡng Đao tinh huyết phải thuần, sát khí phải mạnh mới luyện được!
Quảng Mục Thiên tâm thần rung động, lần mai phục này coi chừng không bắt được gà mà còn mất nắm thóc.

Quả nhiên Tà Phái dưới tay Phi Hoằng nhào nặn ra cũng có chút môn đạo.
Đến lúc này Quảng Mục Thiên không giở chân tài thực học ra nữa thì ắt phải làm vong hồn dưới Dưỡng Đao Thuật mất.

Hắn hai mắt trở nên đỏ ngầu, xung quanh cơ thể bốc lên từng tia khói đen dày đặc.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, song chưởng vung lên thành một hình bán nguyệt trước mặt.
Đao kình cùng chưởng kình đụng nhau nghe chát một tiếng.

Theo tiếng kêu đấy vừa dứt, không gian xung quanh dường như bị bóp méo cả lại, bắn ra từng tia tử lôi chói mắt.

Đấy là do sát khí của hai người tương đấu với nhau mà tạo thành.
Công lực tên kia cũng không tính là cao, nhưng được sát khí cùng độc huyết bổ trợ.

Coi ra không kém gì một chưởng của Quảng Mục Thiên.
Chợt nghe gã cầm Ma Phiến trợn mắt, quát lớn:
“Ma Công, Huyết Khí Phệ Nhân! Kẻ này là Cửu Long Quảng Mục Thiên.”
Nhưng chữ “Ma Công” của gã mới chỉ kịp thốt ra đến miệng thì Quảng Mục Thiên đã nhanh như chớp lao đến gã cầm Đao nọ rồi.

Bởi trước mặt hai gã kia không gian bị bóp méo, nên chỉ nhìn thấy lờ mờ nhân ảnh Quảng Mục Thiên.

Thường thường võ giả không dám xuyên qua vùng không gian bị bóp méo như vậy.

Nhưng Quảng Mục Thiên lợi dụng luyện thể cấp Niết Bàn mà cứng rắn xông qua.

Gã cầm Đao gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân gồng lên, trong nháy mắt sát khí bạo phát.

Tựa như một cơn sóng lớn đổ ập vào bờ.

Dưỡng Đao Thuật cả thảy có ba quá trình, súc thế, ẩn thế, phóng thế.

Hiển nhiên kẻ này đang bước vào quá trình phóng thế.
Quảng Mục Thiên bị sát khí đột nhiên bộc phát này đập vào mặt, khiến mí mắt hắn run run.

Nhưng Ma Công Huyết Khí Phệ Nhân không những hấp thụ sát khí bản thân mà còn có thể chuyển hóa sát khí của đối phương để cho mình dùng.

Tên tuy tục nhưng công dụng đúng là mười phân vẹn mười!

Gã kia gầm lên một tiếng, toan tuốt đao bên hông ra.

Quảng Mục Thiên đã cận thân rồi thì nào để gã được như ý muốn? Chân phải hắn đá ra, trúng ngay vào đốc đao.

Đao gã kia chỉ mới rút được nửa chừng, nghe “Soạt” một cái lại tra vào vỏ.

Cách khắc chế Dưỡng Đao Thuật đơn giản nhất, chính là không cho đối phương rút đao.

Nói thì dễ thật, chứ làm được mới khó, nếu vừa rồi Quảng Mục Thiên chậm hơn một nhịp, hay gã cầm Đao kia tinh mắt hơn một chút, thì giờ này người ngã xuống không ai khác ngoài Quảng Mục Thiên!
Bất quá, Quy luật bảo toàn năng lượng vẫn là tồn tại ở cái thế giới này!
Gã kia không rút đao được, liền bị Sát khí phản phệ, ọc một tiếng, máu tươi tràn lên khoang miệng.

Gã ngậm lấy một ngụm, nhằm mặt Quảng Mục Thiên mà phun tới.
Lúc này hai người đứng gần sát nhau, đến tiếng thở của nhau cũng còn nghe thấy, ở khoảng cách thế này một ngụm máu phun ra cũng tựa như là ám khí, nguy hiểm cực kỳ.

Quảng Mục Thiên kinh nghiệm đối địch có dư, vừa nghe thấy tiếng “Ọc” liền đoán ngay ý đồ của đối phương.

Hắn nhanh tay thi triển Cầm Long Thủ, tay trái phóng ra như du long luồn nước, chộp vào cổ họng đối phương.

Ngón cái đẩy một cái, khiến đầu gã kia chếch lên.

Nghe “Phụt” một tiếng, ngụm máu kia bắn thẳng lên trời, rào rào rơi xuống thành một trận huyết vũ.
Gã cần Đao kia sợ tái mặt, Nhạn Linh Đao bên tay phải vung lên một vòng trước mặt, muốn chém vào cổ tay Quảng Mục Thiên khiến y phải buông cổ mình ra.

Nhưng Quảng Mục Thiên đã nắm được yếu huyệt đối phương rồi thì đời nào dám buông lơi.

Vừa lúc đấy, hắn nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió truyền đến, liền biết ngay là gã cầm Ma Phiến tới hỗ trợ đồng bọn.

Quảng Mục Thiên mặc dù am hiểu quyền chưởng, chỉ, cước.

Nhưng mấy môn đấy cơ sở đều có tương quan tới cầm nã thủ pháp.

Tay phải hắn thi triển Ưng Trảo Thủ, chộp vào mạch môn ở cổ tay gã cầm Đao bóp một cái.

Gân tay gã kia bị kình đạo chấn động nát nhừ, thanh Nhạn Linh Đao cầm không vững rơi tuột cả xuống.
Quảng Mục Thiên thuận thế cướp luôn lấy đao, đồng thời tay trái siết lại.


Chỉ nghe gã cầm Đao ú ớ mấy tiếng không thành lời, dây Khí Quản của gã đã bị Quảng Mục Thiên kéo đứt mất rồi.

Gã hai mắt trợn trừng, đến chết cũng không nhắm mắt!
Lúc này trong tay Quảng Mục Thiên đã có Đao.

Hắn quay phắt người lại, múa Đao lên hộ vệ toàn thân.

Ánh quang lập lòe, vèo vèo veo véo luôn mấy đường, lưỡi Đao tạo thành một hình cầu đao quang bao bọc hắn vào trong.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, khi Đao quang lóe lên thì vô số tia huyết tiễn bắn tới, bị đao quang cản ở bên ngoài.

Mặc dù vậy, nhưng Quảng Mục Thiên vẫn cơ hồ ngửi được mùi hôi thối truyền tới.

Lưỡi của thanh Nhạn Linh Đao cũng đang bị độc huyết ăn mòn loang lổ.

Trong bụng hắn cả kinh, thầm nghĩ đến cả Hung Binh mà cũng bị độc huyết ăn mòn, thử hỏi nếu dính vào người thì chết không có chứ lị.

Tiên Thiên Độc Thể quả nhiên là một trong bát đại Ma Thể.

Danh bất hư truyền!
Đột nhiên, Gã cầm Ma Phiến gầm lên:
“Ma Đạo bất diệt! Tà Phái trường tồn!”
Lời vừa dứt, gã dẫm mạnh chân xuống đất, lao thẳng tới phía Quảng Mục Thiên.

Toàn thân gã bốc lên hắc vụ nồng nặc, da dẻ cũng chuyển sang màu tím ngắt.
Quảng Mục Thiên cả kinh, thất thanh quát:
“Tử Huyết Ma Công.

Bộc Huyết Thuật!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.