Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 95: Đối Địch
Quảng Mục Thiên một tay quắp lấy Trầm Uyên thi triển kinh công chạy đi như bay.
Nhưng chẳng mấy chốc phía sau đã có mấy bóng người đuổi theo.
Bọn này khinh công đều thuộc dạng thượng thừa, nhảy lên cành cây như dẫm vào đất bằng.
“Khinh bộ nhất Truy, bọn này ghê gớm thật!”
Quảng Mục Thiên quay đầu nhìn lại, đếm thấy có bốn kẻ truy binh.
Ai nấy đều trùm áo che kín đầu, không thấy rõ diện mục.
Đám người này đều nắm giữ khẩu quyết chữ “Truy” trong bộ pháp độc môn của Tà Phái.
Hiển nhiên thân phận không phải tầm thường!
Tà Phái vốn nổi danh với món truy tung, ám sát.
Chẳng phải tự dưng mà giang hồ đồng đạo ví von “Như thư phụ cốt, như ảnh tùy hình.” Vốn là khinh công của Quảng Mục Thiên thuộc dạng bứt tốc, đánh giáp lá cà còn được.
Chứ truy đuổi hay chạy trốn thì còn kém xa “Khinh Bộ nhất Truy”.
Chợt thấy, một kẻ dẫn đầu trong đám kia vung tay lên, trong tay gã là một cái Thiết Phiến màu đỏ sậm.
Gã quát lên một tiếng the thé nghe thật rùng rợn:
“Tiểu tặc, chạy đi đâu?”
Vừa dứt lời, Quảng Mục Thiên đang chạy phía trước chợt cảm thấy một luồng khí mãnh liệt đang tụ lại phía sau lưng.
Luồng khí này toả ra đầy u ám, khiến huyết dịch trong cơ thể hắn tựa như không thể khống chế, muốn vọt ngược lại phía sau.
Hai mắt Quảng Mục Thiên hoa lên, chỉ nhìn thấy xung quanh đâu đâu cũng chỉ thấy màu đỏ như huyết.
Từng âm thanh the thé đầy rùng rợn không ngừng phảng qua tai.
Trầm Uyên ở một bên, chợt lạnh giọng, quát:
“Các hạ tỉnh táo! Chớ trúng huyễn thuật của địch nhân.”
Quảng Mục Thiên giật mình, một luồng khí từ đan điền tràn lên, khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Trên khuôn mặt bất giác chảy mấy giọt mồ hôi, hắn trầm giọng hỏi:
“Vừa rồi chuyện gì xảy ra?!”
Trầm Uyên đáp:
“Các hạ trúng Huyết Ma thuật của địch nhân.
Là một chiêu thi triển khí công quấy nhiễu đối thủ.
Mặc dù các hạ ý chí hơi kém, bị huyễn thuật mê hoặc.
Nhưng bù lại nội công thâm hậu nên mới tránh khỏi một kiếp!”
Quảng Mục Thiên nghe thấy thế, cũng hơi chút ngượng ngùng.
Hắn không nhiều lời, đề thêm khí vào chân, tăng gấp đôi tốc độ.
Nhất thời, hai người vụt lên như bóng câu tạm cắt đuổi được truy binh.
Đoạn chạy tới một ngọn đồi nhỏ.
Lúc này, hắn mới để Trầm Uyên xuống, hỏi:
“Vừa rồi gã kia dùng binh khí là gì, ngươi biết không?”
Trầm Uyên đáp:
“Bách Huyết Ma Phiến, là một món hung binh cực kỳ ác độc.”
Hắn hừ một tiếng trong cổ họng, lại nói:
“Phiến này vốn phỏng theo Ngọc Phiến của Bạch Ngọc Phiến Đế mà tạo thành.
Nhưng trước khi nó thành hình được Tà Phái ngâm trong huyết dịch của một trăm tên võ giả, hấp thụ đủ một trăm giọt tinh huyết.
Nên mới gọi mà Bách Huyết Ma Phiến!”
Quảng Mục Thiên vốn không ưa cách tạo ra hung binh của Tà Phái.
Nhưng hắn trước cũng sử qua mấy món, khó trách có chút nói một đằng làm một nẻo.
Lại nói, hung binh tuy ác độc là thế, nhưng uy lực lại hơn xa so với Kỳ binh thông thường của Chính đạo.
Tựa như vừa rồi nếu không phải nội lực hắn hơn người thì chắc hẳn đã bị mê huyễn trong ảo giác do đám người kia tạo ra.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Trầm Uyên lại nói tiếp:
“Thanh Ma Phiến này uy lực không lớn, nhưng lại cực kỳ khó đối phó.
Không những có thể dùng Oán Khí trong Phiến mê hoặc địch nhân rơi vào huyễn thuật.
Đáng sợ hơn là do hấp thụ Tinh Huyết của một trăm võ giả, nên hễ cứ chạm vào máu của kẻ địch sẽ làm máu kẻ địch phát nổ.
Giang hồ trước còn đặt cho nó cái tên khác là Bộc Huyết Ma Phiến.”
Quảng Mục Thiên trầm ngâm chốc lát, đáp:
“Hung binh tuy lợi hại, nhưng không thoát khỏi quy luật được cái lọ phải mất cái chai.
Sử được hung binh nguy hiểm như thế ắt hẳn cũng phải trả một cái giá tương đối.
Ta nghĩ gã đấy không có mấy lần sử được chiêu thức ấy nữa đâu.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao thoát khỏi truy binh của bọn chúng.
Ta không sợ phải đánh nhau, nhưng chỉ cần chúng câu kéo chút thời gian thì quân tiếp viện hẳn sẽ tập hợp đến.
Lúc đấy nan quyền khó địch tứ thủ, hai ta ắt phải vong mạng nơi rừng thiêng nước hiểm này.
Các hạ có cao kiến gì chăng?”
Trầm Uyên không đáp ngay mà suy nghĩ lát rồi hỏi lại:
“Không biết khinh công của huynh đài nếu thi triển toàn lực thì tốc độ như thế nào?”
Quảng Mục Thiên đáp:
“Không nhanh lắm, ta sở trường khinh công bộc phát.
Đánh nhau còn được chứ chạy trốn đường dài không ăn thua.
Bất quá ta trước ở Tà Phái hiểu công phu ẩn nấp truy tung của chúng, nếu một mình còn được.
Nhưng thêm các hạ thì…”
Trầm Uyên nói:
“Tại hạ có đeo một đôi Thanh Vân Ngọa.
Do Pháp Sư yểm chú, khi kích phát có thể duy trì tốc độ trăm dặm mà không biết mệt.
Hai ta tách nhau ra, với nội lực của huynh đài thì duy trì cước bộ hẳn không sai biệt lắm.”
Quảng Mục Thiên suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu, chắp tay nói:
“Được, nếu vậy chúng ta chia nhau ra từ đây.
Các hạ dọc đường cẩn thận!”
Trầm Uyên cũng chắp tay đáp lễ, cười đáp:
“Tại hạ còn nợ huynh đài một lần cứu mạng, sau này có gì nhờ vả cứ việc đi về hướng Bắc.
Ở đó có một ngọn núi gọi Lôi Hoành Sơn, đó là nơi tại hạ Táng Binh.
Lời ít ý nhiều, tới đây dừng là được.
Non sơn còn đó, nước biếc chảy dài.
Hẹn ngày tái ngộ!”
Gã nói rồi cúi người vỗ vào giày, một luồng thanh quang lóe lên.
Thân hình Trầm Uyên chớp một cái đã cách xa vài trượng.
Khinh công không kém gì Khinh Bộ nhất Truy.
Quảng Mục Thiên ánh mắt hơi nhìn hướng Trầm Uyên trong chốc lát, rồi cũng theo một hướng khác phóng đi.
Khoảng tầm thời gian uống cạn một chén trà, bốn bóng đen không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện nơi Quảng Mục Thiên và Trầm Uyên vừa tách nhau ra.
Gã cầm Ma Phiến bước lên trước, cúi người xuống đưa tay sờ vào mặt đất quan sát, một hồi lâu sau mới nói:
“Mặt đất có hai dấu chân.
Một dấu chân sâu nửa tấc, dấu còn lại sâu hai tấc năm ly.
Táng Binh Nhân khinh công yếu kém, lại cộng thêm bao bố chứa Kỳ Binh sau lưng.
Trọng lượng cơ thể khá nặng.
Hiển nhiên dấu chân sâu hai tấc năm ly này là của gã.
Còn một tên khác thì khinh công chạy trốn bình thường, cơ thể cao lớn nhưng chỉ lưu lại dấu chân sâu có nửa tấc…
Hạ bàn vững chãi, khí công suy mà không loạn.
Quả nhiên là đang bị trọng thương, nếu không cũng sẽ không lưu lại dấu chân.
Đây là cao thủ về cận chiến giáp lá cà, khinh công dạng bứt phá!”
Nói rồi gã đứng dậy phân phó:
“Tản ra tìm thêm dấu vết!”
Lời gã vừa dứt, ba người phía sau vút lên một cái trong chớp mắt đã biến mất.
Một hồi lâu sau, cách đó vài trượng về hướng Tây Bắc có tiếng huýt sáo.
Cả bốn người tụ lại bên một cái cây.
Tên cầm Ma Phiến nhìn lên một cành cây bị uốn cong, cười lạnh nói:
“Cành cây kia chịu đủ hai người cùng đứng lên mà không ngã…
Nếu là tên mà chúng ta truy đuổi thì khinh công có kém đến đâu cũng không đến nỗi cong cả cành cây như vậy.
Hiển nhiên bọn chúng tách nhau ra.
Táng Binh Nhân đi hướng này, dẫm cong cành cây! Chỗ này cách dấu chân chừng mười trượng.
Tên Táng Binh Nhân khinh công không cao như thế, ắt phải dùng trang bị phụ trợ…
Hẳn là Pháp Cụ của Pháp Sư.”
Nói rồi gã chỉ vào hai người áo đen ra lệnh:
“Hai ngươi theo hướng Tây Bắc đi một đường.
Thấy Táng Binh Nhân cứ việc giết chết đi là được.”
Hai gã kia chắp tay đáp “Vâng” một tiếng rồi theo hướng Tây Bắc thi triển khinh công đuổi theo.
Gã cầm Ma Phiến lại quay qua hỏi:
“Không thấy dấu vết của tên kia để lại?!”
Tên áo đen kia lắc đầu.
Gã kia trầm ngâm chốc lát rồi lẩm bẩm:
“Công phu phản Truy tung ư! Lẽ nào lại như thế?”
Gã hơi nhíu mày rồi nói:
“Cách chỗ này hai trăm dặm về hướng Đông có một tòa thành của Thương Lan đế quốc.
Chúng ta đi đến đấy đi.”
Dứt lời, hai người vút lên một cái, theo hướng Đông mà chạy đi.
Nói tới cũng thật trùng hợp, Quảng Mục Thiên vừa rồi cũng theo hướng Đông mà chạy đi.
Hắn mặc dù không biết hướng này có tòa thành thị, nhưng cảm giác được hướng Đông sinh khí tỏa ra nồng hơn các hướng còn lại.
Hiển nhiên là có nhiều người tụ tập.
Vậy nên hắn không nghĩ ngợi nhiều, một dòng theo hướng Đông mà chạy.
Trên đường, Quảng Mục Thiên chỉ dám dẫm lên những nơi mà mặt đất cứng cáp tránh lưu lại dấu chân.
Hơn nữa, hắn khí công không ngừng lưu chuyển, bao bọc lấy cơ thể, đề phòng lưu lại mùi.
Mũi của đám Tà Phái còn thính hơn mũi chó, chỉ cần một dấu vết nhỏ nhoi cũng khiến bọn chúng truy ra manh mối.
Đánh nhau thì dễ, chạy được mới khó, trốn tìm vốn là một môn nghệ thuật đòi hỏi sự quan sát tinh tế cùng nhẫn nại.
Bao nhiêu năm ở Tà Phái khiến Quảng Mục Thiên hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Chạy được nửa ngày Quảng Mục Thiên đã ra khỏi rừng.
Trước mặt hắn là một màu xanh mướt, lấp đầy bởi cánh đồng cỏ rộng lớn, thi thoảng có vài ba con ngựa hoang chạy nhông nhông.
Phía trên bầu trời hàng ngàn con chim thản nhiên bay lên bay xuống, rợp cả một vùng.
Hắn nhíu mày nghĩ thầm:
“Cánh đồng cỏ này rộng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối.
Nếu ta thi triển hư không đạp bộ thì không để lại dấu vết, nhưng nếu thế chỉ đi được tầm vài dặm thì nội lực hết sạch.
Còn nếu như thi triển Thảo Thượng Phi thì nhanh thật, bất quá chẳng khác nào vẽ đường cho bọn kia truy tung.”
Quảng Mục Thiên ghé mắt nhìn quanh, thấy có vài ba tảng đá to lớn bị rêu phủ xanh rờn.
Cạnh đấy còn có mấy gốc cây xiêu vẹo, dường như bị gió bão quật ngã.
Trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ:
“Nơi này hoàn cảnh lộn xộn, tựa như trận pháp tự nhiên tạo thành.
Nếu như ta tạo dấu vết giả rồi dụ bọn chúng vào đây mai phục được hay không? Bọn chúng có bốn người, nếu muốn giết Táng Binh Nhân thì cần ít nhất hai người.
Hai người còn lại chắc sẽ truy ta.”
Quảng Mục Thiên phi thường hiểu rõ, ưu thế lớn nhất của mình đến cùng là ở đâu.
Ưu thế của kẻ địch là dựa vào Hung Binh, cùng kinh nghiệm! Nói tới kinh nghiệm thực chiến, hắn không sợ bất luận kẻ nào.
Nhưng tùy lúc tùy thời, bây giờ chỉ cần đối phương câu giờ hắn chắc chắn gặp nguy hiểm.
Còn nếu quay đầu chạy đi, chỉ là chạy thoát được nhất thời.
Trong lúc hắn đang nghĩ thì phía sau lưng đã nghe tiếng gió.
Quảng Mục Thiên quay đầu thấy phía xa xa có mấy con chim bị khinh động vỗ cánh bay ra khỏi rừng.
Hắn nghiến răng, hừ nhẹ:
“Đúng là mũi cẩu, truy nhanh thật!”
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội tiến tới một gốc cây gãy bị rêu rợp kín, Quảng Mục Thiên trút bỏ áo trên người, thân hình hắn như quỷ mị áp sát vào gốc cây kia, chỉ trong thoáng chốc cả người hắn dường như biến thành một cái vỏ cây áp sát vào đó.
Người ngoài nhìn vào không phân biệt được thật giả.
Đây là một môn Ẩn Nấp Thuật cơ bản của Tà Phái thường dùng.
Khoảng tầm thời gian một chén trà qua đi, hai gã truy tung đã đuổi tới nơi.
Chuyện đầu tiên bọn chúng làm là nhảy lên một nơi có tầm quan sát cao nhất, đưa mắt nhìn bốn phía.
Nhưng hai gã nhìn xung quanh mấy vòng liền, đâu thấy chút bóng dáng nào của Quảng Mục Thiên?
Gã cầm Ma Phiến nhìn cánh đồng cỏ hồi lâu, nhíu mày, tự nhủ:
“Phía trước là cánh đồng cỏ rộng mênh mông, tên kia trừ khi biết công phu Hư Không Đạp Bộ.
Nếu không ít nhiều cũng phải chừa lại dấu vết.
Thế nhưng những ngọn cỏ này lại không có dấu vết gãy đứt hay bị bẹp dúm.
Chẳng lẽ ta phán đoán sai hướng, hắn không đi về phía Đông?”
Đột nhiên, đồng tử của gã co lại, một luồng sát khí cực nồng, không biết khi nào đã tỏa ra ngay cạnh bên gã.
Luồng sát khí này khoá chặt gã lại, đồng thời phong tỏa bát phương, khiến ánh mắt gã cầm Ma Phiến trở nên trì độn.
Chỉ chực chờ có thế, Quảng Mục Thiên từ chỗ núp bắn ra như tên rời cung.
Song chưởng hắn đan vào nhau chộp vào đầu gã cầm Ma Phiến.
Kình phong bao trùm cả mười đầu ngón tay, chỉ tụ chứ không tán, trông chẳng khác nào một đầu giao long đang há miệng đớp lấy con mồi.
Gã cầm Ma Phiến sợ tái mặt, Ma Phiến trong tay xòe ra trước mặt đánh ra một chiêu Phiên Vân Trảm Mãng.
Lưỡi Phiến lóe lên một đường hắc quang, nhắm ngay vào cổ Quảng Mục Thiên mà chém tới, đây là muốn Vây Ngụy Cứu Triệu.
Mặt khác, tay còn lại của gã thì đánh một chiêu Phá Thủ Trầm Chu, ý đồ muốn tá lực đả lực, khiến thế công của Quảng Mục Thiên chệch đi.
Hai chiêu nhìn thì không tương thích một chiêu cương mãnh, một chiêu nhu hoà, nhưng trong thế công của gã lại đầy biến số huyền diệu.
Quảng Mục Thiên thế công bất ngờ, vốn đã chiếm trước tiên cơ.
Nhưng biến chiêu của kẻ địch thực ngoài sở liệu của hắn, trên đời này còn có kẻ có thể nắm giữ Thiên khí Địa khí vào cùng một đan điền?
Bất quá kinh nghiệm chiến đấu của Quảng Mục Thiên phong phú cực kỳ, chỉ trong tích tắc đã biến chiêu ngay lập tức.
Tay trái của hắn trở ngược lên, ra chiêu Kim Tinh Trấn Hải kình khí bao trùm vào lòng bàn tay, đánh vào Ma Phiến.
Tay phải vẫn không ngừng thế công, nhưng lại chuyển hướng đánh vào huyệt Cưu Vĩ nơi ngực địch nhân.
Chỉ nghe Bình một tiếng, chưởng phải của Quảng Mục Thiên đã đánh vào bụng gã kia.
Nguyên là chưởng này của hắn mục tiêu là đánh vào ngực, nhưng bị chiêu Phá Thủ Trầm Chu của địch nhân làm chệch đi.
Phá Thủ Trầm Chu là nhu công, lợi dụng Địa khí làm lệch thế công của đối thủ.
Nhưng Quảng Mục Thiên tu đường Thiên Khí nên chiêu chiêu hung mãnh dị thường, mặc dù đã lệch đi nhưng cũng không tác dụng quá lớn.
Gã cầm Ma Phiến lần đầu đối địch, mặc dù đánh giá rất cao khí công của đối thủ, những vẫn còn hơi thấp!
Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra nhanh cực kỳ, từ lúc Quảng Mục Thiên lao tới tấn công cho đến lúc hai người chiêu đối chiêu chỉ diễn ra chớp nhoáng.
Gã cầm Ma Phiến kia bị trúng một chưởng, thân hình lùi về sau mấy chục bước.
Gã chỉ cảm thấy khí huyết nhộn nhạo cả lên.
Giữa bụng nóng thành một đoàn, gã không nhịn được phun ra ngụm máu tươi.
Nhưng gã cố nhẫn nhịn, Ma Phiến xòe ra hứng lấy ngụm máu tươi mới phun.
Chỉ thấy Ma Phiến kêu xì xì như nước chảy.
Đột nhiên, gã cầm Ma Phiến vẽ lên không trung một đường thật đẹp, rồi hướng về phía Quảng Mục Thiên mà phất ra một chiêu Tán Đậu Vi Binh.
Máu tươi ở trên Phiến chuyển sang màu xanh thẫm, bị kình khí của gã kích phát, bắn ra như mưa.
Hướng Quảng Mục Thiên mà bay đến mau cực.
Giữa lúc mặt trời chói chang, hàng trăm đạo kình khí bị ánh sáng chiếu vào tỏa ra hào quang chói mắt, tựa như lưu tinh xẹt qua.
Quảng Mục Thiên thấy thế công của gã, chợt nhớ lại lời Trầm Uyên từng nói: “Ma Phiến vì ngâm trong huyết dịch của Võ Giả, nên khi chạm vào máu sẽ phát nổ!” Hắn không dám khinh thường, vội thi triển chấn bộ, lấy phản lực mà lùi về sau thật mau.
Nhưng vừa mới di động thì phía sau đã nghe tiếng xé gió cùng với tiếng quát:
“Chạy đi đâu!?”
Hoá ra kẻ áo đen thứ hai đứng quan chiến nãy giờ đã xuất kích.
Kẻ này không ra tay thì thôi, nhưng khi xuất chiêu thì nhắm vào chỗ hiểm, một chiêu nhắm vào vai trái mà chém xuống.
Quảng Mục Thiên mặc dù đối chiêu với gã cầm Ma Phiến kia, nhưng trong bụng vẫn luôn đề phòng gã còn lại.
Chỉ thấy lúc này, gã áo đen kia đã trút bỏ áo choàng trên người, để lộ thân hình.
Là một nam nhân tuổi tầm trung niên, khuôn mặt đầy sẹo.
Gã cầm một thanh binh khí, vì xuất chiêu quá nhanh nên không phân biệt được là Đao hay Kiếm.
Quảng Mục Thiên thông qua tiếng xé gió của binh khí, đoán ra đây là một thanh Nhạn Linh Đao.
Nhưng đường đao của gã này nhanh quá, hiển nhiên không phải phổ thông đao.
Hơn nữa trên đao ẩn ẩn sát khí.
Sát khí có thể phá vỡ Hộ Thân Cường Khí, Quảng Mục Thiên không muốn đối cứng, vội chùng người xuống lấy đà nhảy qua bên phải.
Nghe “Vụt” một cái, đường đao của gã phía sau chém hụt vào không khí, để lại một đường cong tàn ảnh chói mắt.
Vừa lúc đấy, mấy trăm đạo huyết kình của gã cầm Ma Phiến cũng bắn tới.
Gã cầm Nhạn Linh Đao múa ra chiêu Phong Vũ Phiêu Dao, lưỡi đao xoay thành một vòng trước mặt, đao hơi xiên xiết đón lấy huyết kình bay tới.
Từng tia huyết kình đang màu xanh thẫm, chạm vào lưỡi đao lại chuyển thành màu đen.
Gã cầm Đao chợt quát:
“Xem chiêu!”
Quát rồi vung đao nhắm Quảng Mục Thiên chém tới.
Đao kình bắn ra thành một đường hắc quang.
Đến lúc này Quảng Mục Thiên còn không biết trong máu của Gã cầm Ma Phiến có độc thì cũng không cần lăn lộn trên giang hồ nữa rồi.
Trên đời này có một loại thể chất từ khi sinh ra đã tương thích với độc dược.
Gọi là Tiên Thiên Độc Thể.
Hiển nhiên gã cầm Ma Phiến kia chính là loại thể chất hiếm thấy trên đời đấy.
Chiêu đao kình kia không những chứa Sát Khí, Tinh Huyết, còn có cả Độc Huyết.
Sát khí có thể phá vỡ Hộ Thân Cương Khí, Tinh Huyết có thể phá Luyện Thể thuật, Độc có thể lưu lại ám thương.
Hai kẻ này không những võ công trác tuyệt, lại tu luyện Hợp Kích Chi Thuật.
Thủ không kẽ hở, công không đường lùi.
.