Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 8: Thiểm điện Lôi Thú
Cả vị công chúa lẫn Chu Thái đều vô cùng ngạc nhiên, hỏi:
“Thúc Thúc biết người này sao?”
Tướng quân không giấu diếm mà gật đầu, nói:
“Ta biết, không những biết mà người đưa ta đến thế giới này chính là hắn.”
Dừng một chút, tướng quân lại nói tiếp:
“Không biết công chúa điện hạ còn nhớ câu chuyện ta kể trước đây không?”
Công chúa trầm tư suy nghĩ một lát rồi đột nhiên giật mình hai mắt sáng lên nói:
“Phải chăng người nhắc đến là câu chuyện đại chiến lần cuối cùng của hai phe chính tà? Ta còn nhớ thúc thúc từng kể, có một người đơn độc cầm kiếm chém rách bầu trời. Phải chăng chính là y!?”
Tướng quân biểu tình trầm trọng, gật đầu, nói:
“Phải! Chính là người này.”
Cả Chu Thái lẫn công chúa nghe xong đều hít sâu một hơi khí lạnh. Khó có thể tin nổi người thanh niên tàn tạ trước mặt này lại là một tồn tại khủng bố như vậy.
Công chúa quan sát Quảng Mục Thiên đang nằm trên chiếc xe ngựa một lát. Thấy hắn đang hôn mê bất tỉnh, ngoại trừ đầu cùng với hai chân ra thì phần ngực và bụng được băng bó rất cẩn thận, chắc có lẽ do mấy tên lính ra tay trị liệu. Tuy nhiên, máu vẫn thấm qua những miếng vải băng một mảng đỏ, chứng tỏ hắn bị thương rất nặng. Nhìn lên khuôn mặt gầy guộc kia, tuy không có vẻ tuấn lãng nhưng trong đó lại ẩn ẩn sự huyền bí vô cùng hấp dẫn. Đột nhiên nàng thấy tim mình đập thình thịch, khuôn mặt ửng đỏ liền vội ngoảnh đi nơi khác không dám tiếp tục nhìn vào nữa.
Tướng quân thấy lạ bèn hỏi:
“Điện hạ có gì sao!?”
Công chúa ậm ừ một tiếng, đánh trống lảng hỏi:
“Theo như thúc thúc nói thì hắn rất mạnh? Tại sao bị thương nặng đến như vậy?”
Tướng quân nghe nàng hỏi vậy thì cũng nghĩ chút, lát sau lại lắc đầu, nói:
“Cái này ta cũng không rõ!”
Nhưng dường như lại nhớ ra điều gì đó. hắn lập tức cho gọi tên lính lúc trước phát hiện dực nhân kia lại hỏi:
“Lúc hắn xuất hiện có gì đặc biệt không!?”
Tên lính đó ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:
“Bẩm! Lúc người đó xuất hiện thì trên trời có một cái lỗ xoáy màu đen. Thuộc hạ thấy hắn rơi từ bên trong ra, hắn rơi khỏi thì lỗ đen đó cũng biến mất.”
Tướng quân à một tiếng, lẩm bẩm:
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy…”
Công chúa ngạc nhiên hỏi:
“Thúc thúc biết được gì sao?”
Tướng quân đáp:
“Đúng vậy! Nếu điều tên lính kia nói là thật. Thì chắc hẳn người này mới xuyên qua lỗ đen kia tới đây!”
Nghĩ chốc lát, hắn tiếp tục giải thích:
“Chuyện này cũng thực là kỳ lạ quá mức. Ta và những người khác đến cùng một không gian nhưng lại khác nhau về thời gian. Giống như ta đã đến đây được mười lăm năm, còn hắn tại sao bây giờ mới được truyền tống đến? Lại nói cái lỗ đen quỷ dị kia sao lại xuất hiện trên trời nha. Thật là kỳ quặc!?”
Chu Thái tuy không biết vấn đề mà Công chúa lẫn vị tướng quân kia đang bàn luận là gì. Nhưng hắn biết được kẻ đang nằm kia lai lịch không hề nhỏ. Liền tiến đến hỏi nhỏ:
“Tướng quân! Bây giờ phải làm gì tiếp theo? Chúng ta nên cắm trại ở đây chữa thương cho y hay là…”
Ý hắn muốn hỏi là có nên dừng lại tạm thời không hay là cứ thế mà tiếp tục hành quân.
Tướng quân nghe vậy, liền quan sát xung quanh một phen. Trong lòng thầm tính:
“Bây giờ đang ở giữa rừng rậm đầy rẫy Ma thú như thế này, nghỉ một ngày là nguy hiểm một ngày!”
Hắn nghĩ lát rồi quay ra hỏi:
“Chúng ta còn cách đế quốc bao xa?”
Chu Thái giơ tay lên bấm bấm tính toán một hồi rồi nói:
“Bẩm. Khoảng tầm bảy ngày đường.”
Tướng quân gật đầu:
“Chúng ta nên đi tiếp thôi, không nên ở nơi này quá lâu. Còn…”
Nói đoạn hắn nhìn Quảng Mục Thiên nghĩ thầm:
“Người này tuy trong trận chiến cuối cùng kia có giúp đỡ chính phái đánh lui ma chủ, nhưng nói cho cùng hắn cũng từng là một đại ma đầu giết người không ghê tay. Ta cứu hắn một mạng xét ra cũng có phần mạo hiểm. Nhưng nghĩ lại, quả thật hắn cũng là một hảo nam nhi có ơn tất báo…”
Vị Tướng quân này có vẻ từng là một người trong giang hồ trước đây, hắn đã thấy Quảng Mục Thiên vì một ân cứu mạng, một lời hứa nhiều năm trước, mà sẵn sàng đứng ra bảo vệ kẻ từng là địch nhân của mình thì trong lòng không khỏi trầm mặc.
Một lát sau hắn liền dứt khoát, quay sang ra lệnh:
“Chúng ta sẽ tiếp tục đi. Còn… người này, chăm sóc hắn cẩn thận.”
Toàn trường đồng thanh hô:
“Rõ! Tướng quân.”
“Đi.”
Khi đoàn người đã chuẩn bị xong, Tướng quân lấy ra một tấm bản đồ dựa vào phương vị đã định sẵn từ trước, thúc ngựa phóng đi. Đằng sau, hơn một ngàn người hộ tống hai chiếc xe ngựa đi theo.
Đến buổi tối hôm đó, mọi người thay phiên nhau canh gác, đốt những đống lửa lớn để xua đuổi Ma thú săn đêm.
Một đêm bình thường không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người tiếp tục di chuyển, tướng quân tìm được một ngọn đồi nhỏ liền phóng ngựa tiến đến quan sát, đem phạm vi khu vực xung quanh tầm khoảng vài chục dặm đều thu tại trong mắt, sau đó dựa theo phương vị trên bản đồ, tìm một con đường an toàn nhất.
Đó luôn là một hành động sáng suốt khi đang đi trong một khu rừng đầy rẫy ma thú như này.
Thời gian trôi qua cũng rất là nhanh, thoáng cái đã đi được năm ngày.
Quảng Mục Thiên cũng đã gần như bình phục hoàn toàn, vết thương bên ngoài cũng lành lại khiến cho Chu Thái lẫn đám binh sĩ đều một phen ngơ ngác, tên này hồi phục còn nhanh hơn cả mấy *Đại tế tự a, tuy nhiên điều kỳ lạ là hắn vẫn luôn bất tỉnh như vậy.
Ngày thứ sáu, chỉ còn cách đế quốc khoảng tầm một ngày đường nữa.
Vị tướng quân liền dừng ngựa lại, giơ tay lên. Lập tức đoàn quân đang rầm rộ liền dừng lại, một tên lính phi ngựa lại:
“Tướng quân có gì dặn bảo?”
Tướng quân kia liền giơ tay chỉ về trước, nói:
“Ngươi đi do thám phía trước xem có gì không!?”
Rõ!”
Tên lính kia đáp một tiếng, lập tức phóng nhanh đi.
…
Năm phút, mười phút, hai mươi phút… sau, vẫn chưa thấy tên do thám quay lại. Tướng quân nhíu mày, lại phái thêm một người nữa.
Kết quả lần này vẫn như vậy. Tướng quân nghi hoặc, định phái người thứ ba đi thì đột nhiến phía trước vang lên tiếng vó ngựa:
Lọc cọc… lọc cọc…
Một con xích huyết chiến mã đang chậm rãi đi đến, trên lưng nó cõng một người… nhìn kỹ lại thì người đó chính là tên lính thứ hai lúc nãy phái đi do thám kia sao?
Tướng quân vội chạy đến, xem xét tên kia. Chỉ thấy hắn giống như bị sét đánh, đầu tóc cháy đen thui một mảng, miệng còn thở ra vài ngụm khói đen. Trông như bao công giáng thế, tuy vậy nhưng thật may mắn hắn vẫn chưa chết, dường như hắn gặp phải một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, run rẫy nói:
“Là, Là… Thần Thú…”
Nói xong liền ngất đi.
Nhưng câu nói của hắn lại khiến cho Tướng quân lẫn Chu Thái bên cạnh kia đều phải khiếp sợ. Thứ mà bọn họ không muốn gặp nhất khi còn đang ở trong này chính là nó – Thần thú.
Thần thú ở đây được biết đến như là một loài Ma thú tiến hóa đến một đẳng cấp cao rồi mở ra linh trí, hiểu và biết nói tiếng người. Thần thú có sức mạnh vô cùng kinh khủng và vô cùng giảo hoạt. Thường thì thần thú rất hiếm gặp nhưng trong Vạn Thú sơn này lại khác.
“Sao lại có thần thú ở đây cơ chứ? Rõ ràng đây là con đường an toàn nhất. Trong mười lăm ngày đi đường không thấy nhất một con thần thú. Đến ngày cuối cùng lại chui ở đâu ra!?”
Tướng quân ngửi thấy có mùi âm mưu trong chuyện này. Nhưng bây giờ đâu phải lúc suy nghĩ! Một ngàn người cộng với số trang bị mang theo hiện tại, có thể sẽ bắt được thần thú. Tuy nhiên, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Nếu lúc bình thường với tính cách của hắn chắn chắn sẽ thử tỉ thí với nó một phen. Nhưng bây giờ lại khác, hắn đang hộ tống chứ không phải đi săn bắt. Nếu có chuyện gì bất trắc thì hối hận không kịp.
Dường như thấy điều không ổn sắp xảy ra, tướng quân liền vội vã bảo Chu Thái:
“Nếu có gặp thần thú thật thì ngươi phải bảo vệ điện hạ rời khỏi thật nhanh. Ta sẽ cản nó lại.”
Chu Thái không đồng ý, hỏi lại:
“Tướng quân? Sao ta không vây bắt Thần Thú kia luôn? Chúng ta có một ngàn người, muốn bắt được nó không phải không làm được.”
Tướng quân lắc đầu, khuôn mặt mang vẻ trầm trọng nói:
“Ta nghĩ không dễ như vậy đâu. Đây là địa bàn của nó, nếu đánh nhau trong này, thần thú có thể kêu gọi các ma thú cấp thấp hơn tới trợ chiến. Nếu cứ dây dưa chắc chắn sẽ mắc kẹt trong này. Hơn nữa ta cảm thấy trong này có điều gì bất thường. Mười lăm ngày qua, chúng ta đừng nói là một con Thần thú. Ngay cả ma thú cấp cao cũng chẳng thấy một con. Tại sao bây giờ lại xuất hiện? Ta nghi ngờ chính là chuyện này! Các ngươi chỉ cần bảo vệ điện hạ qua khỏi khu rừng này, việc cản nó cứ giao cho ta.”
Chu Thái hốt hoảng:
“Nhưng…”
Tướng quân nghiêm mặt, quát:
“Không nhưng nhị gì nữa, ý ta đã quyết… đây là quân lệnh. Nếu điện hạ có gì nguy hiểm, chính ta sẽ lấy đầu ngươi.”
“Vâng.”
Chu Thái bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý.
Tướng quân nói tiếp:
“Ngươi đi thông báo cho mọi người phía sau đi. Nhưng đừng để kinh động đến điện hạ.”
“Rõ!”
Chu Thái lập tức lĩnh mệnh, đi thông báo cho toàn thể binh sĩ, đương nhiên điều này được hoàn toàn giữ bí mật với vị công chúa ở bên trong chiếc xe kia.
…
Đoàn quân lại tiếp tục di chuyển, hơn ngàn người đều trong tư thế cảnh giác.
Đột nhiên…
Roẹt… roẹt…
Một tia lôi điện màu xanh từ trong đám bụi cách đó không xa phóng ra cực nhanh nhắm vào đoàn người mà phóng tới.
“Là nó!”
Tướng quân dường như đã đề phòng từ trước, song chùy cầm sẵn trong tay liền ném ra một cái, đón đường lôi điện.
Roẹt… roẹt…
Oành!!!
Lôi điện đánh trúng chùy nổ oành một tiếng giữa không trung.
Tướng quân nhảy xuống ngựa, cự chùy cầm nơi tay, miệng hô lớn:
“Không mau chạy đi, còn đợi đến khi nào!”
“Đi!”
Chu Thái lập tức hiểu ý, hét một tiếng, lập tức hơn một ngàn xích huyết kỵ binh hộ tống chiếc xe xa hoa kia rầm rầm chạy đi.
Cùng lúc đó, trong bụi rậm truyền ra tiếng gầm gừ. Tiếp theo đó một con vật lớn thừ trong bụi nhảy ra, chỉ thấy thân hình nó to như một con bò mộng, hình dáng bên ngoài lại có phần giống con chồn, đuôi gấp khúc thành hình lưỡi sét. Bộ lông xanh mượt, nếu không phải biết trước đây là một thần thú thì chắc rất nhiều người sẽ cảm thấy con vật này cực kỳ đáng yêu. Trên đầu mọc một chiếc sừng màu xanh dài khoảng vài gang tay, loáng thoáng có thế thấy được vài tia điện quang bao quanh chiếc sừng của nó.
Đây là loài Thiểm điện Lôi Thú vô cùng quý hiếm, được liệt vào trong những loài cực kỳ nguy hiểm. Nó rất ghét có kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của nó. Có vẻ như đoàn quân đã vô tình phạm vào điều cấm kỵ này.
Chỉ nghe con chồn điện này kêu chít chít rồi phun ra tiếng người:
“Nhân loại… Dám xâm phạm lãnh địa của ta. Còn không chịu chết!”
Quả nhiên, thần thú là loài cao cấp hơn hẳn Ma thú bình thường, mở mang linh trí hiểu biết cũng cao.
Nhưng để nói được thành thục như vậy, khẳng định nó đã sống trên vài trăm năm.
Tướng quân tuy được biết Thần thú biết nói tiếng người nhưng đây cũng là lần đầu chứng kiến. Không khỏi ngạc nhiên đến ngẩn người, một lát sau mới hồi phục, vội nói:
“Bọn ta không cố ý…”
Còn chưa nói hết câu thì Lôi thú kêu chít chít ngắt lời:
“Nhân loại giảo hoạt, ta không thể tin tưởng.”
Nói đoạn, chỉ thấy chiếc sừng trên đầu Thiểm Điện Lôi Thú sáng lên, lại là một đạo thiểm điện bàng bạc thật vô cùng lớn xẹt qua, vọt thẳng tướng quân mà giết tới. So với đạo lôi điện lúc nãy thì quả thực kinh khủng hơn gấp bội.
Đạo lôi điện kia cứ vậy mà đánh thẳng tới, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, ít nhất có thể đủ đánh tan bất luận cái gì cản đường nó, cây cối xung quanh bị lôi điện đánh cho tanh bành khói lửa.
“Không xong!”
Tướng quân trong lòng thầm kêu khổ một tiếng, huy động toàn bộ nội lực đánh mạnh một chùy xuống đất.
Ầm!
Mặt đất bị cự chùy đánh trúng vỡ thành ngàn mảnh, tướng quân hít một hơi, đề khí nhảy lên, hai chân thoăn thoắt đá các mảnh đất đá về phía lôi điện đang đánh tới kia.
Oanh… oanh…
Lôi điện cực kỳ bá đạo, phá tan đất đá bay tới dễ như ăn bún, rồi tiếp tục đánh tới. Tướng quân không nghĩ lôi điện mạnh đến như vậy, liền bị đánh trúng. Thân hình bay ra cả chục trượng, miệng hộc máu tươi.
May thay hắn trang bị trên người khải giáp được khắc *Ma pháp văn – phòng ngự đa hệ, nên lôi điện kia đánh trúng đã bị cản lại hết sáu đến bảy thành. Nhưng hắn vẫn cảm nhận được cơ thể tê dại sau đòn đánh vừa rồi. Thử hỏi xem, nếu không có giáp khắc ma pháp văn thì giờ này có thể hắn đã trở thành thịt nướng mất rồi.
Tướng quân quệt vết máu còn lưu lại trên khóe miệng, hít sâu một hơi chân khí. Thân hình đột nhiên biến mất, bằng tốc độ nhanh như điện xẹt lao đến, chỉ thấy tướng quân khoa chân nhẹ bước, thân mình đã vọt ra xa ngoài vài trượng vụt đến sát bên Lôi Thú. Nếu như có cao thủ võ lâm ở đây chắc hẳn phải thốt lên kinh ngạc: “Thân pháp thật vi diệu!”
Thiểm điện Lôi Thú hoảng sợ trợn tròn mắt, nó nhìn không chớp vào đối phương, nhưng chẳng thể nhận biết kẻ địch đang đứng trước mặt kia dùng ma thuật gì mà trong chớp mắt đã ở bên cạnh nó.
Tuy nhiên, bản năng của thú vật không phải tầm thường. Trong khoảnh khắc chùy sắp đánh tới, Lôi Thú gầm nhẹ một tiếng nhảy lui về phía sau.
Ầm!
Cự chùy đánh hụt Thiểm điện Lôi Thú, va vào mặt đất nổ ầm dữ dội. Lôi thú tuy tránh được đòn chí mạng nhưng cũng không dễ chịu vào đâu được, bị kình phong từ cự chùy hất văng ra chục trượng, đụng ngay vào vách đá.
“Chít… chít… Nhân loại mạnh mẽ! Nhưng ta không sợ, ta phải ăn ngươi!”
Lôi Thú lần này điên thật rồi, nó kêu chít chít vài tiếng. Thân hình lại bành trướng lên gấp bội. Nếu lúc trước chỉ lớn bằng con bò mộng, thì bây giờ cơ thể của nó đã có thể so sánh với cả một con voi, nguồn năng lượng tỏa ra từ Lôi Thú khiến cho lòng người phải khiếp đảm.
Lôi Thú ngửa đầu lên trời, gầm nhẹ ba tiếng, tất cả lôi điện, không biết từ đâu tất cả toàn bộ đều hội tụ đến cùng nhau, hội tụ thành một đạo lôi quang to lớn, hướng về vị tướng quân kia mà mà đánh tới.
“Khoan. Ta đã nói ta không cố ý…”
Tướng quân không khỏi kinh sợ trong lòng, song cước nhẹ nhàng trở bộ một cái đã bay ra xa vài trượng.
Ầm…
Lôi quang đánh tới nổ ầm một tiếng, tạo nên một cái hố cực lớn, khói bụi mịt mù.
⚠Chú thích:
*Đại Tế Tự: một loại chức nghiệp, cũng thuộc phạm vi ma pháp sư. Tóm lại, là những Ma Pháp Sư có khả năng hồi phục thể lực, năng lượng, buff sức mạnh, tốc độ, kháng phép… cho đồng đội. Phân chia cấp độ có phần tương tự với Ma Pháp Sư.
– Tạp đồ.
– Tế tự (Không chia sơ, trung, cao cấp như Ma Pháp Sư.)
– Đại Tế Tự.
*Ma pháp văn: Là một loại cổ ngữ Ma pháp, dùng để khắc vào các đồ vật có thể chứa Ma lực. Sau khi khắc vào thì đồ vật đó có các đặc tính của ma pháp cổ ngữ.
VD:
• khắc ma pháp phòng ngự hệ lôi vào giáp => có thể kháng lôi.
(Đây chỉ là kháng chứ không hoàn toàn loại bỏ.)
• khắc ma pháp tấn công hệ hỏa vào kiếm => Kiếm có thể chém ra lửa.
Đã edit.