Đọc truyện Giang Hồ Dị Giới – Chương 7: Xuyên Qua!
Nói đến lỗ đen đang điên cuồng hút tất cả mọi thứ nó đi qua. Tiếng kêu cứu vang vọng khắp nơi.
Quảng Mục Thiên nhíu mày, trong lòng ngàn câu nghi vấn, nhưng thời gian không cho phép hắn đặt câu hỏi. Vô số võ sĩ chính tà đang bị hút vào bên trong lỗ đen. Nếu cứ để vậy thì toàn bộ người ở đây chẳng mấy chốc nữa sẽ bị hút hết, lời hứa năm xưa của hắn với Lâm Ngọc Quân cũng chẳng thể giữ được! Nghĩ vậy hắn liền quay sang Lâm Ngọc Quân hét lớn:
“Còn không mau rút lui, để ta ngăn cản nó!”
Lâm Ngọc Quân như vừa tỉnh mộng, lập tức ra lệnh:
“Mọi người mau chạy đi!”
Bây giờ không cần lão ra lệnh, tất cả võ sĩ không phân biệt chính tà, mạnh ai nấy chạy dày xéo lên nhau, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Trong khi đó, Quảng Mục Thiên cầm Hàn Băng Ngọc kiếm huy động toàn bộ nội lực toàn thân lại chém ra một kiếm, lại một kiếm. Nhưng chẳng ăn thua, lỗ đen càng chịu bao nhiêu lực đạo, càng to ra bấy nhiêu. Lại nói, tất cả đòn thế hắn tấn công vào một lát sau đều phản chấn lại với cường lực còn lớn hơn gấp bội. Quảng Mục Thiên bị thương không hề nhẹ, toàn thân bị kiếm cương do chính mình chém ra cắt vô số đường, máu chảy không ngừng khiến toàn thân hắn biến thành màu đỏ vô cùng quỷ dị. Ngay cả có Kim Cang Bất Hoại Thân cũng chẳng mảy may ăn thua.
“Khốn nạn! Cái quái gì xảy ra vậy!?”
Quảng Mục Thiên thầm chửi một câu, nội lực hắn tuy cao thâm nhưng cũng phải có giới hạn. Hơn nữa vừa công kích lỗ đen, vừa phải chống chọi với phản lực phát trở lại. Dù hắn có là đệ nhất tà phái năm xưa cũng ăn không tiêu. Mặc dù đã có công lực siêu việt, vượt qua cả pháp tắc thiên địa, nhưng con người vẫn là con người, đối chọi với ông trời vẫn chỉ là con sâu cái kiến.
Một lúc sau Quảng Mục Thiên cũng đã đến giới hạn, mà lỗ đen kia thì dần bành trướng bất tận, trong bán kính vạn dặm trở lại không thứ gì không bị nó hút vào, quang cảnh hiện tại giống như một đầu quái vật lớn đang tham lam nuốt chửng tất cả. Hắn hự lên một tiếng, khụy xuống ngất ngay đương trường.
Khoảng chừng vài canh giờ sau, lỗ đen bắt đầu ngưng càn quét, nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất hoàn toàn. Nhưng dư âm nó để lại không hề nhỏ, một vùng đất xanh tươi, trù phú giờ đây ngoài khói bụi mịt mù ra thì chẳng còn lại một chút dấu vết.
Sau này, người giang hồ gọi đó là ngày: “Tuyệt Mệnh.” nhưng đó lại là chuyện của sau này.
-oOo-
Một nơi xa lạ – Trên bầu trời của Vạn Thú sơn.
Không khí xung quanh đột nhiên méo mó rồi nứt vỡ ra, dần dần hình thành một lỗ đen cực kỳ dị. Điều đặc biệt là lỗ đen này lại xuất hiện ở trên không trung, cách mặt đất rất xa, bằng mắt thường khó mà thấy được.
Từ bên trong bỗng xuất hiện một người, toàn thân đẫm máu, chẳng phải Quảng Mục Thiên đây hay sao!?
Dường như cảm nhận được luồng gió thổi qua tai, Quảng Mục Thiên tỉnh dậy, hắn ngạc nhiên đến nỗi suýt chửi cả ông trời. Lần cuối cùng hắn tìm được ý thức là đang ở trong một không gian đen tối. Hắn chỉ nhớ là mình đang trôi trên một dòng sông ấp áp và thoải mái tột cùng rồi đột nhiên tỉnh dậy đã thấy như thế này?
Chẳng lẽ ta chưa chết hay sao? Tại sao ta lại ở đây?
Hắn tự hỏi như vậy, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ.
Tai sao ư? Tại vì hắn đang rơi từ trên không trung xuống. Nếu là lúc công lực đỉnh phong, độ cao này đối với hắn không là cái đinh gì cả.
Nhưng, mới lúc nãy để cản cái lỗ đen kia lại, hắn đã phải thi triển hết tuyệt học bình sinh. Đã hao tổn hơn tám, chín phần công lực. Lại nói tiếp, chém vào lỗ đen, lực phản chấn đánh ra uy lực lại mạnh gấp đôi lúc hắn đánh vào. Cho dù là có kim cang bất hoại thân đi chăng nữa thì cũng chẳng chịu nổi. Thân thể đã tàn tạ, nội lực lại hao kiệt, so với phế nhân thì đã gần hơn đến tám phần.
“Đành liều một phen thôi.”
Trong lòng Quảng Mục Thiên thầm tính toán.
“Nếu như với công lực hiện tại, ta không thể dùng hư không lăng bộ được, nếu miễn cưỡng ắt hai chân sẽ bị phế ngay. Còn nếu dùng chưởng lực đợi sắp tiếp đất rồi tung liên hoàn chưởng lấy phản lực mà tiếp đất thì may ra còn đường sống!”
Nhưng vẫn đề là, công lực của hắn đã gần như cạn kiệt, để tung liên hoàn chưởng cần một lượng nội công vô cùng lớn.
“Vậy thử dồn từng lần xem sao?”
Nghĩ sao làm vậy, đợi cách mặt đất chừng vài dặm, hắn nhắm xuống tung liền một chưởng.
“Phách Không chưởng.”
Một chưởng phách không, chưởng lực vừa ra nổ phành một tiếng, lực phản chấn làm giảm tốc độ rơi của hắn xuống.
Thấy có hiệu quả bất ngờ, Quảng Mục Thiên tiếp tục thực hiên. Cứ cách một khoảng lại tung một chưởng. Chẳng mấy chốc, tốc độ rơi của hắn giảm đáng kể.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Còn cách mặt đất một khoảng khá xa thì công lực của hắn gần như cạn kiệt đến không thể cạn hơn. Quảng Mục Thiên thất vọng thở dài:
“Chẳng lẽ số ta đến đây là hết!”
Đột nhiên trong túi hắn bay ra một vật hình tròn màu tím sẫm. Quảng Mục Thiên nhanh tay nhanh mắt chụp lấy. Đưa lại gần xem rõ thì hóa ra đó lại là một viên đan dược. Quảng Mục Thiên hai mắt sáng ra, lẩm bẩm:
“Mịa nó, là xuân dược đây hay sao? Không ngờ có lúc phải dùng đến ngươi.”
Nếu mà để người trên giang hồ biết được một cao thủ đệ nhất tà phái, lại giấu trên người xuân dược không hiểu biểu tình của họ sẽ đặc sắc cỡ nào?
Không chần chừ, lập tức Quảng Mục Thiên nhét đan dược vào miệng. Thuốc vào quả nhiên diệu dụng, máu huyết trong người hắn đột ngột sôi trào lên, kích thích đan điền khiến công lực phục hồi được một thành. So với các loại đan dược hồi phục khác thì một thành công lực chẳn đáng là gì, nhưng trong trường hợp này thì chỉ nửa thành thôi cũng đã mừng lắm rồi.
“Mong chỗ này không có quái thú, chứ nếu không ta ngất đi chắc chắc làm mồi cho bọn chúng.”
Quảng Mục Thiên tìm được đường sống trong chỗ chết tuy có vui mừng nhưng không vì vậy mà lơ là cảnh giác.
Thời điểm gần kề, lúc cách mặt đất ước chừng tầm khoảng vài chục trượng. Quảng Mục Thiên gầm lớn, nội lực xoắn vào hai tay.
“Thần Long Chưởng – Song Long xuất hải.”
Ầm!
Ầm!
Hai luồng kình phong từ song chưởng của hắn huyễn hóa thành hai con rồng lớn, lao xuống mặt đất, càn quét mọi vật nó đi qua. Thân hình Quảng Mục Thiên trong phút chốc đó bị bật ngược trở lên. Quảng Mục Thiên hự một tiếng, ngất đi rồi vô lực rơi xuống. Đương nhiên, lực rơi bây giờ đã không còn ảnh hưởng tới tính mạng của hắn nữa.
——
Khoảng chừng vài phút sau.
Một tốp người cưỡi ngựa lao như bay đến chỗ Quảng Mục Thiên rơi xuống.
Đoàn người đó chính là đội do thám mà vị tướng quân kia phái tới. Người dẫn đầu chính là phó tướng quân Chu Thái, đằng sau hắn là ba mươi người được trang bị võ giáp đầy đủ, tay cầm trường thương, lưng giắt cung tên.
…
(Mọi việc tiếp diễn như chương 1.)
…
Nhưng khi đoàn người định rời khỏi, một tên tính hô lên:
“Ở đây còn có một thanh kiếm.”
Nói rồi, đưa tay cầm lên. Nào ngờ, hắn vừa chạm vào kiếm, một luồng hàn khí lập tức bao trùm tên đó vào bên trong.
“Ahhh… cứu…”
Còn chưa kịp thốt hết câu, thân hình tên lính kia lập tức đóng thành một tảng băng hình người.
C-rắc… C-rắc…
Băng nhân bỗng xuất hiện vài vệt nứt rồi vỡ ra thành ngàn mãnh rơi lã tã xuống mặt đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc mà tên lính đó đã bị đóng băng rồi tan vỡ, giống như một giấc mơ vậy.
Một tên quay sang bảo đồng bọn:
“Nè… ngươi tát ta một phát xem có phải đang mơ không?”
Bốp!
Tên kia không khách khí, tát một tiếng vang dội. Tên đó đau quá, rên một tiếng rồi giận giữ chửi:
“Khốn kiếp. ngươi tát đau vậy!”
Tên kia liền gật đầu quả quyết nói:
“Ngươi thấy đau, chắc là không phải mơ đâu.”
Chu Thái không để ý đối thoại của đám lính, thấy được bằng mắt chắc chắn không phải mộng tưởng rồi, cần gì kiểm chứng. Hắn suy nghĩ một lát rồi xuống ngựa, lập tức lại gần xem thử.
Đám lính thấy vậy vội vàng ngăn lại nói:
“Tướng quân chớ lại gần. Chỗ đó rất nguy hiểm!”
“Các ngươi yên tâm, ta biết chuyện gì xảy ra. Thanh kiếm đó có chút đặc biệt. Chỉ cần không chạm vào nó thì không sao. Các ngươi có thể kiểm chứng!”
Chu Thái cười cười, khẳng định nói.
Mấy tên lính ngơ ngác nhìn nhau tự hỏi:
“Thật thế ư!”
Bọn họ liền thử dùng trường thương động vào kiếm. Quả nhiên, trường thương không bị đóng thành băng. Một tên thở phù ra một hơi, nói:
“Phù. Tướng quân thật anh minh, chỉ nhìn qua là đã biết.”
Chu Thái chỉ suy luận một chút là có thể hiểu được. Tên lúc nãy vì động tay vào kiếm nên mới bị hóa băng. Mà cây cỏ xung quanh thanh kiếm lại không bị ảnh hưởng thì có thể đoán được tám chín phần là hắn suy luận đúng.
Hắn quay lại, lên ngựa rồi nói:
“Thanh kiếm kia rất có thể là của thanh niên này. Mọi người làm thêm một chiếc hộp gỗ nữa rồi mang nó theo.”
“Vâng! Tướng quân.”
Rất nhanh chóng, bọn họ đã làm xong, thanh Hàn Băng Ngọc kiếm được bốn tên lính dùng dây làm từ vỏ gỗ nhấc lên rồi đặt vào trong hộp. Đoàn người liền lên ngựa quay về, riêng Quảng Mục Thiên được ưu ái dành riêng cho một chiếc xe ngựa đơn sơ (do làm tạm thời), bên cạnh hắn là chiếc hộp đựng hàn kiếm.
Một lát sau, phía bên đội quân của vị tướng quân kia đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi lệnh là tiếp tục xuất phát.
Tướng quân liền phi ngựa quanh kiểm tra một vòng xem đã ổn định lại chưa, thì có một tên phi lại báo:
“Bẩm báo tướng quân! Chu Thái Phó tướng quân đã đi do thám về. Đang đợi lệnh phía ngoài.”
Vị tướng quân liền gật đầu nói:
“Tốt. Ta qua đó ngay.”
Đúng lúc này một nhân ảnh màu trắng từ trong xe ngựa đi ra:
“Thúc thúc. Đã tìm thấy dực nhân rồi sao? Con muốn đi xem được không?”
Giọng nói này, chẳng ai khác ngoài vị công chúa ở trong trướng bồng lúc trước. Nhưng bây giờ nàng đã bước ra bên ngoài. Chỉ thấy đó là một thân ảnh màu trắng diễm lệ.
Quá đẹp.
Tuy nàng chỉ đeo khăn che mặt nhưng lại không giấu nổi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, mỹ lệ, thánh khiết, không lời nào miêu tả được vẻ đẹp của nàng, vẻ đẹp đó đủ để điên đảo chúng sinh.
Mấy tên lính gần đó đều ngây ngất, hô hấp đều hơi có chút gấp gáp, ánh mắt cũng không nháy mắt lấy một cái, liên tục nhìn chằm chằm vào thân hình kia. Bọn họ tuy đã thấy qua nàng nhiều lần, nhưng tất cả vẫn không giấu nổi vẻ say mê. Công chúa của bọn họ quả thực quá đẹp.
Tuy nhiên, ánh mắt của vị tướng quân này lại khác, không giống như mọi người, trong ánh mắt đó chỉ có sự quan tâm của trưởng bối dành cho hậu bối, giống như của người cha dành cho con gái vậy.
Tướng quân cười dịu hiền rồi nói:
“Được. Chúng ta đi xem một chút.”
Nói đoạn, bảo tên lính dẫn đường, nhưng kỳ lạ thay, không chỉ có tên lính đó mà tất cả xung quanh đều đang ngất ngây ngây ngất nhìn nàng công chúa. Tướng quân chỉ biết cười khổ, lão không thể trách bọn họ. Vẻ đẹp như vậy? Ai mà cưỡng nổi cơ chứ. Chẳng trách mấy năm liền, đế quốc luôn bị các nước khác nhòm ngó. Người đời bảo: “Mỹ nhân họa thủy.” quả không sai.
“Hừ!!!”
Tướng quân liền hừ một tiếng. Thật linh diệu, tất cả bị tiếng hừ kia chấn động tỉnh lại nhưng đó không phải là tất cả. Điều đáng nói ở đây là vừa rồi, tiếng hừ kia có kèm theo chút nội lực. Chỉ cần là cao thủ về khí là lập tức có thể nhận biết.
Điều mà phải nghi ngờ ở đây là: Thế giới này có võ giả!?
Đương nhiên, điều này chưa ai hỏi mà cũng chưa ai nói.
Tướng quân chấn chỉnh mọi người một phen xong, liền cùng với công chúa đi xem dực nhân.
Chu Thái ở cách đó cũng không xa. Chỉ một lát sau, hai người đã đến.
“Thuộc hạ bái kiến Công chúa. Bái kiến tướng quân.”
Mọi người thấy công chúa giá đáo thì lập tức quỳ xuống.
“Miễn lễ!”
Tướng quân tiến đến hỏi:
“Do thám được gì không?”
Chu Thái đáp:
“Thuộc hạ phát hiện có người bị thương nặng, kèm theo hắn là một thanh kiếm. Còn lại không phát hiện gì cả.”
Cả công chúa cùng vị tướng quân kia đồng thời hỏi:
“Người! Chứ không phải dực nhân?”
Chu Thái gật đầu, đáp:
“Vâng! Là người.”
Công chúa lập tức xịu mặt xuống, lầm bầm:
“Còn tưởng được thấy dực nhân chứ. Hóa ra lại là người!”
Tướng quân nghi hoặc hỏi tiếp:
“Có gì đặc biệt không?”
Chu Thái nghĩ rồi đáp:
“Bẩm! Có chút kỳ lạ ở đây. Người này bị thương nặng đang bất tỉnh không có gì đáng nói. Nhưng điều đặc biệt là ở thanh kiếm của hắn.”
Nói rồi, lệnh cho người dâng kiếm lên.
Chỉ thấy, hai tên lính khiêng lên một chiếc hộp gỗ. Một tên mở hộp ra, bên trong là một thanh kiếm, tính cả lưỡi kiếm đến chuôi kiếm đều là một màu xanh ngọc bích vô cùng đẹp.
Công chúa là con gái, con gái vốn yêu thích những thứ đẹp đẽ. Thấy thanh kiếm không kìm được tò mò, tiến lại toan cầm lên.
“Không được!”
Một câu này phát ra từ hai người là Chu Thái và vị tướng quân kia.
Công chúa ngạc nhiên quay sang nũng nịu hỏi:
“Tại sao không được vậy? Thúc thúc!”
Nàng biết trong hoàng thất thì Cha nàng và vị thúc thúc này rất cưng chiều nàng. Tuy không biết lý do vì sao hai người cấm nàng cầm thanh kiếm này lên, nhất thời có chút bất mãn. Bĩu môi lên hừ nhẹ một tiếng.
Tướng quân tuy cưng chiều nàng nhưng lần này lại khác, khuôn mặt trầm trọng nói:
“Đây không phải binh khí tầm thường đâu. Nếu ta nhớ không lầm, tên của nó là Hàn Băng Ngọc kiếm. Kẻ không phải chủ nhân của nó hoặc không được chủ nó chấp thuận mà cầm vào ắt bị đóng băng mà chết.”
Chu Thái bên kia cũng phụ họa:
“Đúng vậy a! Lúc nãy một tên lính không biết nên cầm vào liền bị hóa băng vỡ thành ngàn mảnh!”
Đột nhiên, hắn cảm thấy không ổn? Ủa!? sao tướng quân biết thanh kiếm này nguy hiểm, sao lại biết có người chạm vào liền bị đóng băng? Hắn liền nghi hoặc hỏi sang:
“Tướng Quân…. sao ngài biết nó! Thuộc hạ chưa kịp nói…”
Cả công chúa cũng giật mình kinh ngạc, hỏi:
“Thúc thúc biết thanh kiếm này sao?”
Vị Tướng quân kia liền gật đầu, nói:
“Trước đây từng thấy qua, không thể nhầm lẫn được. Nó đến cùng một nơi với ta.”
Cả công chúa lẫn Chu Thái đều giật mình thốt lên:
“Cùng một nơi!? Là thế giới trước đây của (thúc thúc) Tướng quân ư?”
Tướng quân trầm giọng, quả quyết:
“Đúng vậy! Nó chính là một trong tám binh khí truyền thuyết của võ lâm. Chính là bát đại kỳ binh.”
Công chúa lần đầu nghe đến đại danh này, tính tò mò nổi lên, bèn tiến lên hỏi:
“Bát đại kỳ bảo so với *Thập đại danh kiếm hiện tại thì cái nào lợi hại hơn?”
Tướng quân trầm tư một lát rồi trả lời:
“Bát đại kỳ bảo là tám loại binh khí lưu truyền trong thế giới cũ của ta. Tương truyền gồm có Hỏa Long bảo đao, Thiên Diệt kiếm, Hàn Băng Ngọc kiếm, Huyền Vũ phá thiên cung, Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo, Bá Vương Quỷ Diện Giáp, Lục Chỉ Cầm Ma, Bích Ngọc Thiên Tượng. Tất cả đều là bảo khí có linh hồn bên trong. Nếu không phải chủ nhân của nó, chạm vào ắt vong mạng. So với Thập đại kỳ binh hiện thời thì vừa thần bí vừa lợi hại hơn gấp bội, đơn giản là không ở cùng một đẳng cấp.”
Nhắc đến chủ nhân của bảo khí, vị tướng quân chợt giật mình gấp gáp hỏi:
“Chu Thái! Mau đưa ta tới chỗ người mà ngươi tìm thấy. Nhanh!”
“Vâng!”
Rất nhanh, Chu Thái đưa hai người đến gần chiếc xe gỗ, hắn dừng lại nói:
“Đây là người mà thuộc hạ tìm thấy. Tướng quân xem.”
Tướng quân tiến đến xem thì giật mình trợn mắt kinh hoảng sững sờ như trời trồng.
Công chúa và Chu Thái thấy vậy không khỏi ngạc nhiên:
“Thúc thúc (Tướng quân) biết người này sao?”
Chỉ thấy tướng quân trong con mắt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn sợ hãi, miệng lắp bắp từng chữ:
“Là, là… Cửu Long, Quảng Mục Thiên.”
Đã edit.