Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Chương 28


Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 28

Thomas theo sau Newt, nhanh chóng leo xuống cầu thang và ra khỏi Trang ấp, tiến vào vùng nắng chiều chói chang. Suốt một hồi lâu không đứa nào lên tiếng. Đối với Thomas, mọi chuyện dường như càng lúc càng tồi tệ hơn.
– Đói không, Tommy? – Newt hỏi khi hai đứa đã ra ngoài.
Thomas không tin nổi vào tai mình.
– Đói á? Tôi buồn nôn thì có, sau những gì vừa chứng kiến. Không, tôi không đói.
Newt chỉ cười.
– Còn tôi thì đói. Chúng ta đi xem xem bữa trưa còn sót lại chút gì để ăn không. Ta cần nói chuyện.
– Biết ngay là cậu sẽ bảo như thế mà. – Bất kể nó đã làm điều gì, Thomas đang ngày càng dính sâu vào các biến cố trong Trảng. Và nó cũng dần dần trở nên không còn bất ngờ với chuyện này nữa.
Hai đứa đi thẳng vào trong bếp, và mặc cho những lời cằn nhằn của Chảo chiên, chúng vẫn tìm được bánh mì kẹp phô mai và xà lách. Thomas không thể bỏ qua việc thằng bé Trang chủ đầu bếp cứ ngó mình một cách lạ lùng và đưa mắt đi chỗ khác mỗi khi nó nhìn lại.
Có cái gì đó mách bảo Thomas rằng thái độ đó từ giờ sẽ trở thành bình thường. Vì một lý do nào đó chưa rõ, nó không giống với các trảng viên còn lại. Nó cảm thấy như nó đã sống một cuộc sống hoàn toàn khác kể từ khi tỉnh lại với ký ức bị xoá sạch, mặc dù mới chỉ ở đây được một tuần.
Hai đứa quyết định mang bữa trưa ra ngoài ăn. Vài phút sau, chúng đã thấy mình ở bức tường phía Tây, lưng dựa vào một đám dây thường xuân dày, mắt quan sát các công việc phong phú đang diễn ra khắp trong Trảng. Thomas buộc mình phải ăn. Với cái cách mà mọi thứ đang diễn ra, nó cần phải đảm bảo rằng mình có đủ sức để đương đầu với bất kỳ chuyện điên rồ nào sắp ập tới.
– Trước đây cậu có từng thấy như vậy hay chưa? – Thomas hỏi sau khoảng một phút.
Newt nhìn nó, mặt bỗng sa sầm.
– Điều Alby vừa làm à? Không. Không bao giờ. Nhưng thật sự là, chưa có ai từng nói cho chúng tôi biết những gì mà mình nhớ ra khi bị Biến đổi. Tụi nó luôn thoái thác. Alby đã cố thử… chắc hẳn đó là lý do tại sao cậu ấy bị mất kiểm soát một lúc.
Thomas ngừng lại giữa lúc đang nhai. Có lẽ nào những kẻ đứng đằng sau Trảng bằng một cách nào đó có thể kiểm soát được bọn trẻ? Đó là một ý nghĩ đáng sợ.
– Chúng ta phải đi tìm Gally. – Newt nói trong lúc gặm một củ cà rốt, thay đổi chủ đề. – Thằng điên bỏ đi trốn đâu đó rồi. Ngay sau khi ăn xong, tôi cần phải tìm ra nó và tống nó vào ngục.
– Nghiêm túc chứ? – Thomas không thể không cảm thấy một chút phấn khởi với ý nghĩ đó. Nó thậm chí còn rất sung sướng nếu được tự tay mình đóng cửa và quăng chìa khoá đi.
– Thằng điên đó đã đe doạ giết cậu, và chúng ta cần phải bảo đảm là chuyện đó không lặp lại. Cái đồ mặt dẹp đó sẽ phải trả một giá đắt cho việc hành xử như vậy. Nó may lắm nên mới chưa bị Trục xuất đấy. Hãy nhớ những gì tôi đã nói với cậu về trật tự.
– Rồi. – Mối bận tâm duy nhất của Thomas là Gally sẽ chỉ càng căm thù nó hơn sau khi bị tống giam. Mình cóc cần, nó nghĩ. Mình không còn sợ nó nữa.
– Tommy này, chúng ta sẽ làm thế này. – Newt nói. – Cậu đi cùng với tôi cho đến hết ngày hôm nay. Chúng ta cần làm rõ nhiều chuyện. Ngày mai, cậu vào Trang thất. Rồi cậu là của Minho, và tôi muốn cậu tránh xa cái thằng điên kia một thời gian. Hiểu ý tôi chứ?
Thomas còn gì sung sướng hơn nếu được như thế. Được yên thân thì còn gì bằng.
– Nghe hay đấy. Vậy Minho sẽ huấn luyện tôi à?
– Đúng vậy. Bây giờ cậu là một Tầm đạo sinh. Minho sẽ đào tạo cậu. Mê cung, mê đồ, mọi thứ. Có nhiều điều cần phải học lắm. Tôi muốn cậu học hành nghiêm túc.
Thomas thấy sững sờ vì việc vào trong Mê cung lần nữa không làm nó sợ lắm. Nó quyết định cứ làm theo lời Newt nói, và hy vọng việc đó sẽ giúp đầu óc nó thảnh thơi. Trong thâm tâm, nó chỉ muốn rời khỏi Trảng càng sớm càng tốt. Tránh đụng độ với người khác là mục tiêu mới của nó lúc này.

Hai đứa lẳng lặng ăn hết bữa trưa, cho tới khi cuối cùng Newt cũng đi đến điều mà thằng bé thực sự muốn nói. Gói chỗ thức ăn thừa lại, Newt quay qua nhìn thẳng vào Thomas.
– Thomas này. – Newt mở lời. – Tôi cần cậu chấp nhận một chuyện. Chúng ta đã nghe nó quá nhiều lần nên không cần phải chối nữa, và đây là lúc phải thảo luận về nó.
Thomas biết điều sắp xảy ra, nhưng cũng giật mình thon thót. Nó kinh hãi chờ nghe những từ đó.
– Gally nói. Alby nói. Ben nói. – Newt tiếp tục. – Cô gái, sau khi được chúng tôi đưa ra khỏi chiếc Hộp, cũng đã nói điều đó.
Newt ngừng lời, có lẽ là chờ xem Thomas hỏi nó muốn ám chỉ chuyện gì. Nhưng Thomas đã hiểu.
– Tất cả bọn họ đều nói là mọi chuyện sắp sửa thay đổi.
Newt nhìn xa xăm một lúc, rồi quay lại.
– Đúng vậy. Gally, Alby và Ben đều khẳng định là đã nhìn thấy cậu trong những ký ức của họ sau quá trình bình thường. Và theo những gì tôi chắp nối được, thì cậu không chỉ trồng hoa và giúp đỡ các bà già qua đường. Theo lời Gally nói thì có gì đó về cậu thối tha tới mức nó muốn giết cậu.
– Newt này, tôi không biết… – Thomas nói, nhưng Newt không để cho nó nói hết.
– Tôi biết là cậu không nhớ gì hết, Thomas ạ! Không cần phải nhắc lại nữa. Đừng bao giờ nhắc lại điều đó nữa. Không ai trong số chúng tôi nhớ được cái gì, và chúng tôi phát ốm lên khi cậu cứ nhai đi nhai lại chuyện đó. Vấn đề là có một điều gì đó khác biệt ở cậu, và đã đến lúc chúng ta tìm ra nó.
Thomas thấy nóng đầu.
– Tốt thôi, vậy ta sẽ làm chuyện này như thế nào? Tôi cũng muốn biết rõ về mình nhiều như mọi người thôi. Hiển nhiên là vậy rồi.
– Tôi muốn cậu thật cởi mở. Thật trung thực nếu có điều gì đó tỏ ra quen thuộc với cậu, dù nó có là gì chăng nữa.
– Chẳng có gì… – Thomas mở miệng, nhưng im bặt. Rất nhiều điều đã xảy ra kể từ khi nó xuất hiện, khiến nó gần như đã quên việc mình cảm thấy quen thuộc với Trảng đến mức nào ngay từ đêm đầu tiên, khi nó nằm ngủ bên cạnh Chuck. Nó đã cảm thấy thoải mái như ở nhà. Nó không hề khóc lóc sợ hãi như lẽ ra nó phải thế.
– Tôi có thể thấy cậu đang nghĩ lại. – Newt nhẹ nhàng nói. – Cậu kể đi.
Thomas ngập ngừng, e ngại những hậu quả của điều nó sắp kể. Nhưng nó đã quá mệt mỏi vì phải giữ bí mật rồi.
– Ơ… tôi không thể chỉ ra cái gì cụ thể. – Nó nói một cách chậm rãi và thận trọng. – Nhưng hôm đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy giống như là đã từng ở đây trước kia. – Nó nhìn vào mắt Newt, hy vọng sẽ thấy một chút đồng cảm trong đó. – Đã từng có ai bị như vậy chưa?
Nhưng khuôn mặt của Newt không biểu hiện gì. Thằng bé chỉ đảo mắt.
– À không, Tommy. Phần lớn chúng tôi bỏ ra một tuần đầu để khóc lóc và lo lắng.
– À thì… – Thomas ngừng lại, thất vọng, và đột nhiên cảm thấy lúng túng. Tất cả chuyện này có nghĩa gì chứ? Vậy là nó khác với mọi người sao? Có điều gì không đúng với nó à? – Nó có vẻ quen thuộc với tôi, và tôi đã biết mình muốn trở thành một Tầm đạo sinh.
– Cái đó thú vị đấy. – Newt xem xét nó một lúc, không che giấu sự nghi ngờ. – Cứ thế mà phát huy nhé. Hãy đào sâu trong tâm trí cậu, dùng thì giờ rảnh rỗi để lướt qua các ý tưởng, và nghĩ về nơi này. Moi móc trong đầu cậu để lôi nó ra. Cố gắng lên, vì lợi ích của tất cả chúng ta.
– Tôi sẽ cố. – Thomas nhắm mắt, bắt đầu tìm kiếm trong đầu óc tăm tối của mình.

– Không phải bây giờ, cậu ngốc thật. – Newt cười. – Tôi chỉ có ý nói là từ giờ trở đi. Thời gian rảnh, lúc ăn uống, khi đi ngủ hoặc đi loanh quanh, luyện tập, lao động. Hãy kể cho tôi nghe bất cứ cái gì dù chỉ hơi quen quen với cậu thôi. Cậu hiểu chứ?
– Rồi, hiểu rồi. – Thomas không thể không lo ngại rằng nó vừa để cho Newt thấy vài tín hiệu báo động, và thằng bé này chỉ đang cố che giấu sự lo ngại của nó mà thôi.
– Tốt rồi. – Newt nói, tỏ ra hài lòng một cách thái quá. – Để bắt đầu, chúng ta nên đi gặp một người.
– Ai vậy? – Thomas hỏi, nhưng nó hiểu ra ngay câu trả lời. Nó lại bắt đầu thấy sợ.
– Nhỏ con gái. Tôi muốn cậu nhìn nó đến rách mắt ra, để xem có khơi được chút gì đó trong cái đầu của cậu hay không. – Newt thu dọn chỗ thức ăn thừa và đứng dậy. – Sau đó tôi muốn cậu kể cho tôi nghe những gì Alby đã nói với cậu, từng chữ một.
Thomas thở dài đứng lên.
– Được thôi. – Nó không biết liệu có thể nói ra toàn bộ sự thật về những lời buộc tội của Alby hay không, chứ đừng nói tới những cảm giác của nó đối với đứa con gái. Có vẻ như nó vẫn chưa thể ngừng giữ bí mật được.
Newt và Thomas quay trở lại Trang ấp, nơi đứa con gái vẫn đang nằm hôn mê. Thomas không thể kiềm chế nỗi lo lắng của mình với những điều mà Newt đang nghĩ. Nó đã rất cởi mở, và nó thấy thực sự quý mến thằng bé. Nếu bây giờ Newt quay lưng lại với nó thì Thomas không biết liệu sẽ xoay sở như thế nào.
– Nếu tất cả mọi thứ đều thất bại, – Newt hỏi, cắt ngang những suy nghĩ của Thomas, – thì chúng tôi sẽ giao cậu lại cho lũ Nhím sầu, cho cậu bị chích để cậu có thể trải qua quá trình Biến đổi. Chúng tôi cần ký ức của cậu.
Thomas cười phá lên đầy mỉa mai trước cái ý tưởng đó, nhưng Newt không cười.
Đứa con gái dường như đang ngủ một cách yên bình và có thể thức dậy bất cứ lúc nào. Thomas cứ tưởng sẽ trông thấy cơ thể da bọc xương của một kẻ sắp chết. Nhưng ngực con bé vẫn đang nhấp nhô theo các hơi thở đều đặn, làn da không bị tái đi.
Một đứa trong đám Y-tờ đang ở đó, đứa lùn hơn. Thomas không nhớ được tên của thằng bé. Nó đang nhỏ vài giọt nước lên đôi môi của đứa con gái. Một cái dĩa và cái bát ở trên chiếc bàn cạnh giường là những gì còn lại của bữa trưa dành cho người bệnh – khoai tây nghiền và súp. Chúng đang làm mọi điều có thể để giúp con bé sống sót và khoẻ mạnh.
– Này, Clint. – Newt nói một cách thoải mái, giống như thằng bé từng viếng thăm nhỏ con gái nhiều lần trước đó. – Cô ta qua khỏi chứ?
– Ừ. – Clint đáp. – Con nhỏ vẫn ổn, mặc dù luôn miệng nói trong lúc ngủ. Chúng tôi nghĩ nó sẽ tỉnh dậy sớm thôi.
Thomas thấy nỗi lo ngại dâng lên. Vì một lý do nào đó, nó chưa bao giờ tình đến khả năng con bé sẽ tỉnh lại, phục hồi, và có thể nói chuyện với mọi người. Nó không hiểu được lý do tại sao chuyện này đột nhiên làm nó căng thẳng.
– Cậu có viết lại những gì nó nói không? – Newt hỏi.
Clint gật đầu.
– Đa phần là những từ vô nghĩa. Nhưng khi có thể là chúng tôi ghi lại liền.
Newt chỉ một tập giấy nằm trên bàn.
– Đưa tôi xem nào.

– Ờ thì, cũng vẫn là cái câu mà con bé đã nói khi được chúng ta đưa lên khỏi chiếc Hộp, rằng mọi thứ sắp sửa thay đổi. Không thì nó nói về các Hoá công, và tất cả sẽ phải kết thúc. Và, ơ… – Clint nhìn Thomas tỏ ý không muốn tiếp tục nói trước mặt nó.
– Không sao. Cậu ta có thể nghe tất cả những gì mà tôi được nghe. – Newt trấn an.
– Thật ra… tôi chưa đoán được hết, nhưng… – Clint lại nhìn Thomas. – Cô ta cứ liên tục nhắc tới tên của cậu đấy.
Mới nghe tới đó mà Thomas đã muốn xỉu. Không lẽ những ám chỉ nhằm vào nó không bao giờ dứt sao? Làm sao mà nó biết con bé này được kia chứ? Chuyện đó cứ như là một ý tưởng ngứa ngáy điên rồ nằm dính trong sọ nó mà không chịu rứt ra.
– Cám ơn cậu, Clint. – Newt nói với một giọng mà Thomas nghe như đuổi khéo. – Cậu hãy báo cáo tất cả cho chúng tôi nhé, được không?
– Được. – Thằng bé Y-tờ gật đầu chào hai đứa rồi rời khỏi phòng.
– Kéo một cái ghế lại đây nào. – Newt nói trong lúc ngồi xuống mép giường. Thomas nhẹ cả người khi thấy Newt vẫn chưa có vẻ lung lay trước những chuyện vừa rồi. Nó lôi một cái ghế ra từ bên dưới bàn dài và đặt xuống ngay phía bên cạnh đầu của đứa con gái, rồi ngồi xuống, cúi người về phía trước để quan sát gương mặt của con bé.
– Có thấy gì không? – Newt hỏi. – Có chút gì không?
Thomas không trả lời mà chỉ tiếp tục nhìn, hy vọng có thể phá vỡ những rào cản trong trí nhớ và lôi con bé ra trong quá khứ của mình. Nó nhớ lại những khoảnh khắc ngắn ngủi mà con bé mở mắt, sau khi được đưa ra khỏi chiếc Hộp.
Đôi mắt ấy có màu xanh dương rõ hơn mắt bất kỳ người nào mà nó có thể nhớ lại được. Nó cố gắng đặt đôi mắt đó lên con bé ngay lúc này, khi nó nhìn gương mặt đang say ngủ kia, hoà nhập hai hình ảnh đó ở trong đầu. Mái tóc đen, làn da trắng tuyệt mỹ, đôi môi mọng… Trong khi nhìn chăm chú con bé, một lần nữa Thomas lại nhận ra nó đẹp tới mức nào.
Một sự nhận biết mạnh mẽ hơn thoáng gây kích thích tâm trí của Thomas, như một cái đập cánh trong góc tối, không thấy được nhưng vẫn ở đó. Nó chỉ tồn tại một khoảnh khắc rồi lặn xuống vực thẳm đen tối của những ký ức bị chôn chặt trong đầu Thomas. Nhưng nó đã cảm thấy một điều gì đó.
– Tôi biết nó. – Nó thì thầm, ngả người ra sau trên chiếc ghế. Thật là dễ chịu khi cuối cùng cũng có thể nói ra điều đó ra thành lời.
Newt đứng dậy.
– Cái gì? Vậy nhỏ này là ai?
– Không biết. Nhưng có gì đó vừa loé lên. Tôi đã biết nó ở một nơi nào đó. – Thomas xoa mắt, bực bội vì nó không thể củng cố thêm mối quan hệ.
– Vậy cứ tiếp tục suy nghĩ đi. Đừng để mất nó. Hãy tập trung vào.
– Tôi đang cố đây. Yên nào. – Thomas nhắm mắt lại, lục lọi trong đầu óc tối tăm của mình để tìm kiếm khuôn mặt của con bé. Nó là ai? Thomas nhận ra sự trớ trêu trong câu hỏi của mình. Ngay chính bản thân nó còn chưa biết được mình là ai.
Nó cúi người tới trước và hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào Newt, lắc đầu buông xuôi.
– Tôi thật sự không…
Teresa.
Thomas bật dậy, xô cái ghế ra, quay người một vòng tìm kiếm. Nó đã nghe thấy…
– Có chuyện gì vậy? – Newt hỏi. – Cậu đã nhớ ra chuyện gì sao?
Thomas phớt lờ thằng bé, tiếp tục bối rối tìm kiếm quanh phòng, biết rằng nó vừa nghe thấy một giọng nói, rồi nó quay lại phía đứa con gái.
– Tôi… – Nó lại ngồi xuống, nghiêng người tới trước, nhìn chằm chằm vào con bé. – Newt này, cậu vừa nói gì đó trước khi tôi đứng dậy đúng không?
– Đâu có.
Tất nhiên là không rồi.

– Ờ thì, tôi chỉ nghĩ mình đã nghe thấy cái gì đó… Không biết nữa. Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi. Con nhỏ này… có nói gì không vậy?
– Con bé này á? – Newt hỏi, mắt sáng lên. – Không. Sao vậy? Cậu đã nghe thấy gì?
Thomas thấy sợ khi phải chấp nhận chuyện đó.
– Tôi… tôi thề là đã nghe thấy một cái tên. Teresa.
– Teresa à? Không, tôi đâu có nghe thấy. Chắc là nó xì ra từ mấy cái hòm chứa ký ức của cậu. Đó là tên của con nhỏ này. Teresa. Chắc là vậy rồi.
Thomas cảm thấy… kỳ cục. Một cảm giác khó chịu, như thể một điều gì đó siêu nhiên vừa mới xảy ra.
– Nó là… Tôi thề là tôi đã nghe thấy nó. Nhưng ở trong đầu tôi, trời ạ. Tôi không thể lý giải nổi.
Thomas.
Lần này thì nó nhảy dựng dậy và loạng choạng lùi ra thật xa khỏi cái giường, hất đổ cây đèn bàn. Những mảnh thuỷ tinh bắn tung toé. Một giọng nói. Một giọng con gái. Thì thầm, ngọt ngào, tự tin. Thomas đã nghe thấy. Nó biết mình đã nghe thấy.
– Cái quái quỷ gì đang xảy ra cho cậu vậy? – Newt hỏi.
Tim Thomas đập dồn. Nó cảm thấy những tiếng thình thịch trong đầu. Dịch vị sôi lên trong bao tử nó.
– Nhỏ con gái… đang nói với tôi. ở trong đầu tôi. Nó vừa mới gọi tên tôi.
– Cái gì?
– Tôi thề! – Mọi thứ quay cuồng xung quanh Thomas, ép lên nó, nghiền nát tâm trí nó. – Tôi đang… nghe thấy giọng nói của con nhỏ này ở trong đầu, hay đại loại thế… đó không thật sự là một giọng nói…
– Tommy, đặt cái mông cậu xuống ghế nào. Cậu đang nói về cái quái quỷ gì vậy?
– Newt, tôi nói thật mà. Nó… không thật sự là một giọng nói… nhưng nó có that
Tom, chúng ta là những người cuối cùng. Nó sẽ sớm kết thúc. Nó buộc phải kết thúc.
Những từ đó vang vọng trong đầu Thomas, chạm vào màng nhĩ của nó. Nó có thể nghe được chúng. Đúng là chúng có vẻ không vọng tới tai nó từ bên ngoài cơ thể. Chúng thật sự vang lên ở bên trong đầu của Thomas, theo đúng nghĩa.
Tom, đừng sợ.
Thomas lấy tay bịt tai lại, nhắm tịt mắt. Chuyện này thật quá khác thường. Nó không thể nào bắt lý trí của mình chấp nhận điều đang diễn ra.
Ký ức của tớ đã mất đi một phần, Tom à. Tớ sẽ không nhớ được nhiều thứ khi tỉnh lại. Chúng ta có thể vượt qua Thử nghiệm. Nó phải kết thúc. Họ đưa tớ đến với vai trò một sự kích hoạt.
Thomas không thể chịu được nữa. Mặc kệ những thắc mắc của Newt, nó lảo đảo bước tới mở toang cửa, rồi đi ra hành lang, bỏ chạy. Xuống cầu thang, ra tới cửa trước, nó cứ thế chạy. Nhưng nó không thể làm cho con bé im tiếng.
Mọi thứ sẽ thay đổi, con bé nói.
Thomas muốn hét lên và vùng chạy cho đến khi không thể chạy được nữa. Nó phóng tới Cửa Đông và lao qua đó, ra khỏi Trảng. Nó mải miết chạy mãi, hết lối này tới lối khác, sâu vào trong Mê cung, cho dù vi phạm luật lệ cũng mặc kệ. Nhưng nó vẫn không thể thoát nổi giọng nói kia.
Là cậu và tớ, Tom ạ. Chúng ta đã làm điều này vì họ. Vì chúng ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.