Đọc truyện Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner) – Chương 27
Lần thứ hai trong này hôm đó, Thomas sững người.
– Được, ta đi thôi. – Newt vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Thomas. – Không đời nào tôi để cậu đi một mình.
Thomas đi theo thằng bé, Chuck bám sát đằng sau, ba đứa rời khỏi phòng Hội đồng và đi theo hành lang tới chỗ cầu thang xoắn nhỏ mà Thomas không nhận ra trước đây. Newt bước lên một bậc thang, rồi quay lại nhìn Chuck, lạnh lùng ra lệnh:
– Cậu. Ở lại.
Lần đầu tiên Chuck chỉ gật đầu mà không nói gì. Thomas suy ra rằng thái độ của Alby chắc đã làm thằng nhóc lo ngại.
– Vui vẻ lên nào. – Thomas nói với Chuck trong lúc Newt tiếp tục lên cầu thang. – Họ vừa mới bầu tớ làm Tầm đạo sinh, nên bây giờ cậu được làm bạn với người nổi tiếng rồi đấy. – Nó cố pha trò để khoả lấp sự sợ hãi đang canh cánh trong lòng. Nếu như Alby kết tội nó, giống như Ben đã làm thì sao? Hay tệ hơn?
– Ờ, phải rồi. – Chuck lí nhí, trơ mắt nhìn mấy bậc thang gỗ.
Thomas nhún vai, bắt đầu bước lên cầu thang. Lòng bàn tay nó rịn nước, và nó cảm thấy giọt mồ hôi đang lăn xuống trên thái dương. Nó không muốn leo lên trên kia.
Newt đang đợi Thomas ở trên đầu cầu thang với vẻ mặt cứng rắn và cương quyết. Hai đứa đứng ở cuối đoạn hành lang dài và tăm tối bắt đầu từ cầu thang quen thuộc ở đầu kia, cái cầu thang mà Thomas đã leo lên đây trong ngày đầu tiên để nhìn mặt Ben. Ký ức đó làm cho Thomas nôn nao trong bụng. Nó hy vọng là Alby đã hoàn toàn bình phục qua các đợt hành xác để không phải chứng kiến điều đó lần nữa: làn da bệnh hoạn, đám tĩnh mạch xanh lè, thái độ bạo lực. Nhưng nó đã chuẩn bị cho điều tệ hại nhất.
Thomas đi theo Newt tới cánh cửa thứ hai bên phải, nhìn thằng bé nhẹ nhàng gõ cửa. Một tiếng rên rỉ đáp lại. Newt đẩy cửa mở ra, tiếng kèn kẹt khiến Thomas mang máng nhớ lại những bộ phim về ngôi nhà ma đã coi hồi còn bé. Lại một lần nữa nó bắt gặp một hình ảnh từ quá khứ. Nó nhớ đã từng coi phim, nhưng lại không nhớ những gương mặt của các diễn viên hoặc người cùng đi với mình. Thomas nhớ rạp chiếu bóng, nhưng không nhớ cụ thể nó trông giống cái gì. Nó không tài nào diễn tả được cảm giác ấy, kể cả đối với bản thân nó.
Newt đã bước vào trong phòng và ra hiệu cho Thomas vào theo. Nó đã chuẩn bị tư tưởng cho cảnh tượng hãi hùng mà nó sắp nhìn thấy. Nhưng khi vào trong và đưa mắt nhìn thì nó trông thấy một thằng bé có vẻ rất yếu đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền.
– Cậu ấy đang ngủ à? – Thomas thì thào, tránh không hỏi cái cậu đang hiện lên trong óc: Cậu ấy chưa chết, đúng không?
– Tôi không biết. – Newt khẽ nói. Thằng bé bước tới ngồi lên một cái ghế gỗ đặt gần giường. Thomas cũng ngồi xuống ở phía bên kia.
– Alby. – Newt thì thầm, rồi gọi to hơn. – Alby. Chuck nói cậu muốn nói chuyện với Tommy.
Đôi mắt Alby chớp chớp rồi mở ra. Hai nhãn cầu vằn đỏ long lên dưới ánh đèn. Nó nhìn Newt rồi nhìn Thomas. Với một tiếng rên, nó cựa mình ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.
– Ừ. – Alby thều thào, giọng khàn thê thảm.
– Chuck nói cậu vùng vẫy quá trời và cư xử như người điên. – Newt nghiêng người tới trước. – Có chuyện gì không ổn sao? Cậu vẫn còn bệnh à?
Alby khò khè rặn từng chữ, như thể mỗi lần cố gắng tuổi thọ của nó sẽ bị giảm đi một tuần.
– Mọi thứ… sẽ thay đổi… Đứa con gái… Thomas… Tôi đã thấy tụi nó. – Mi mắt thằng bé run rẩy khép lại rồi mở ra. Alby trượt người xuống, nằm dài trên giường, mắt nhìn lên trần nhà đăm đăm. – Tôi không khoẻ.
– Cậu muốn nói gì, cậu đã nhìn thấy… – Newt mở lời.
– Tôi muốn gặp Thomas! – Alby hét lên với một nguồn năng lượng mà chỉ vài giây trước đó Thomas không hề ngờ tới. – Tôi đâu có yêu cầu cậu! Thomas! Tôi muốn gặp Thomas!
Newt nhìn Thomas và nhướng mày dò hỏi. Thomas nhún vai, cảm thấy tình hình mỗi lúc một tệ. Alby muốn gặp nó để làm gì?
– Tốt thôi, quỷ quái nhà cậu. – Newt nói. – Thomas đang ở ngay đây. Cậu nói chuyện với cậu ta đi.
– Đi ra. – Alby nói, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề.
– Không đời nào. Tôi muốn nghe.
– Newt. – Alby ngừng một chút. – Đi ra ngoài.
Thomas cảm thấy cực kỳ lúng túng. Nó lo lắng tự hỏi Newt đang nghĩ gì và Alby muốn nói gì với nó.
– Nhưng… – Newt phản đối.
– Ra ngoài! – Alby vừa nói vừa ngồi dậy, giọng nói rè đi vì gắng sức. Thằng bé lùi lại để tựa lưng vào đầu giường. – Đi ra!
Khuôn mặt của Newt chùng xuống, rõ ràng là phật lòng. Thomas ngạc nhiên khi không nhìn thấy chút tức giận nào ở đó. Rồi, sau vài phút căng thẳng dài dằng dặc, Newt đứng dậy và đi ra mở cửa. Cậu định bỏ đi thật hả? Thomas thầm hỏi.
– Đừng có mong tôi ôm cậu khi cậu tới tìm tôi để xin lỗi. – Newt nói, rồi đi ra ngoài hành lang.
– Đóng cửa lại. – Alby hét lớn.
Newt làm theo, sập cửa cái rầm.
Tim Thomas đập dồn. Bây giờ nó chỉ còn lại một mình với một thằng bé vốn bẳn tính, lại Nhím sầu chích và vừa trải qua quá trình Biến đổi. Nó hy vọng là Alby sẽ nói những gì mình muốn rồi thôi. Sự im lặng kéo dài trong vài phút. Bàn tay của Thomas run rẩy vì sợ hãi.
– Tôi biết cậu là ai. – Cuối cùng Alby lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Thomas không biết phải nói sao. Nó cố thử, nhưng không có chữ nào chui ra khỏi miệng mà chỉ có những tiếng lầm rầm. Nó đang cực kỳ hoang mang và sợ sệt.
– Tôi biết cậu là ai. – Alby chậm rãi nhắc lại. – Tôi đã nhìn thấy điều đó. Nhìn thấy mọi thứ. Nơi từ đó chúng ta đến, cậu là ai. Con bé kia là ai. Tôi đã nhớ ra. Nhật trùng.
Nhật trùng? Thomas cố nói nên lời:
– Tôi chẳng biết cậu đang nói tới chuyện gì. Cậu đã nhìn thấy cái gì? Tôi còn không biết mình là ai.
– Chẳng tốt đẹp gì đâu. – Alby trả lời, và lần đầu tiên kể từ lúc Newt đi ra, thằng bé đưa mắt lên nhìn thẳng vào Thomas. Hai mắt nó trũng sâu và tăm tối, ánh lên nỗi buồn vô hạn. – Nó kinh khủng lắm, cậu biết không. Tại sao mấy kẻ độc ác đó muốn chúng ta nhớ lại? Tại sao không để chúng ta sống vui vẻ ở đây?
– Alby… – Thomas ước gì có thể nhìn sâu vào trong đầu Alby và thấy những gì thằng bé đã thấy. – Sự Biến đổi. – Nó gằn giọng. – Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái gì đã quay trở lại? Cậu nói khó hiểu quá.
– Cậu… – Alby mở miệng nói, rồi bất thình lình đưa tay tự bóp cổ mình, làm phát ra những âm thanh khọt khẹt. Hai chân thằng bé đá lung tung, rồi nó nằm lăn lộn như thể ai đó đang bóp cổ mình. Lưỡi Alby thè cả ra ngoài, hàm răng nó nhay nhay lưỡi liên tục.
Thomas vụt đứng dậy, loạng choạng lùi lại trong kinh hoàng. Alby co giật như đang lên cơn động kinh, chân nó đá tứ tung. Làn da sậm màu trên khuôn mặt của nó, lúc nãy còn tái mét thì bây giờ đã chuyển sang màu đỏ tía. Hai mắt Alby trợn ngược lên, trắng dã.
– Alby! – Thomas hét lên, không dám cúi xuống chạm tay vào người thằng bé. – Newt! – Nó hét lên, khum tay làm loa. – Newt, vào đây nhanh!
Cánh cửa bật mở trước khi nó kịp nói dứt câu.
Newt chạy bổ tới, nắm lấy hai vai Alby, dùng cả thân hình đè nghiến thằng bé đang giãy giụa xuống giường.
– Tóm lấy chân cậu ta! – Newt hét lên.
Thomas bước tới, nhưng hai chân của Alby đạp dữ quá làm nó không tài nào lại gần hơn được nữa. Một bàn chân của Alby đá trúng vào quai hàm Thomas làm nó đau thấu xương. Thomas lảo đảo lùi lại, tay xoa xoa chỗ đau.
– Cứ làm đi! – Newt la lớn.
Thomas gồng người nhảy lên người Alby, tóm lấy hai chân thằng bé đè xuống giường. Nó vòng tay giữ hai đùi Alby, kẹp chặt lại, trong khi Newt đặt một đầu gối lên một bên vai của Alby, rồi tóm lấy hai bàn tay của Alby, lúc này vẫn đang tự bóp cổ mình.
– Buông ra! – Newt la lên trong lúc kéo mạnh. – Cậu đang tự giết mình đấy!
Thomas có thể nhìn thấy các cơ bắp trên cánh tay Newt gồng mạnh và nổi gân trong lúc thằng bé gỡ hai tay của Alby, cho đến khi, dần dần từng chút một, nó cạy được chúng ra khỏi cổ của Alby và ép chặt lên ngực thằng bé da đen. Cả cơ thể Alby vùng vẫy một vài lần, thân mình của nó cứ ưỡn lên khỏi giường. Rồi dần dần nó dịu đi và chỉ vài giây sau Alby đã nằm yên, hơi thở đều đặn trở lại, mắt đờ ra.
Thomas giữ chặt hai chân Alby, sợ rằng nếu lơi tay thì thằng bé sẽ lại vùng vẫy tiếp. Newt đợi hẳn một phút rồi từ từ buông tay Alby ra. Thêm một phút nữa, rồi nó nhắc đầu gối ra và đứng dậy. Thomas coi đó như cử chỉ ra hiệu và cũng buông tay, thầm hy vọng rằng cơn hành xác đã thực sự chấm dứt.
Alby nhìn lên, hai mắt thất thần như thể sắp sửa chìm vào một giấc ngủ sâu.
– Tôi xin lỗi cậu, Newt ạ. – Alby thì thào. – Không biết chuyện gì vừa xảy ra. Giống như là… Có thứ gì đó kiểm soát cơ thể của tôi. Tôi xin lỗi…
Thomas hít một hơi thật sâu, dám chắc là mình chưa bao giờ chứng kiến điều gì ghê gớm và lộn xộn như vậy.
– Xin lỗi, không có gì. – Newt đáp. – Cậu chỉ cố tự giết mình.
– Không phải tôi đâu, tôi thề. – Alby lẩm bẩm.
Newt giơ hai tay lên trời.
– Ý cậu là sao? – Nó hỏi.
– Tôi chẳng biết… Nó… nó không phải tôi. – Alby có vẻ hoang mang không kém gì Thomas.
Nhưng dường như Newt nghĩ rằng chuyện đó không đáng để làm rõ. Ít ra trong lúc này. Nó nhặt tấm chăn đã bị văng khỏi giường trong khi Alby giãy giụa, rồi đắp lên người thằng bé.
– Cậu ngủ đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện đó sau. – Newt xoa tay lên đầu Alby rồi nói thêm. – Cậu làm mọi thứ rối tung lên rồi, sư huynh.
Nhưng Alby đã bắt đầu lơ mơ và chỉ khẽ gật đầu trong khi hai mắt nhắm lại.
Newt bắt gặp cái nhìn của Thomas và hất đầu ra cửa. Thomas rất muốn ra khỏi căn nhà điên khùng này. Nó nối gót Newt đi ra hành lang. Nhưng ngay lúc chúng bước qua ngưỡng cửa, Alby lảm nhảm điều gì đó từ trong giường.
Cả hai dừng bước.
– Cái gì? – Newt hỏi.
Alby mở mắt ra nhanh rồi lặp lại câu vừa nói, hơi to hơn một chút:
– Hãy coi chừng con bé đó. – Hai mắt nó nhắm lại.
Lại thế nữa rồi. Đứa con gái. Chẳng hiểu sao mọi chuyện cứ dẫn tới đứa con gái. Newt nhìn Thomas đầy thắc mắc, nhưng Thomas chỉ biết nhún vai đáp lại. Nó chẳng có chút khái niệm nào về điều đang diễn ra.
– Ta đi thôi. – Newt thì thầm.
– À Newt này. – Từ trong giường, Alby lại gọi với ra lần nữa, không buồn mở mắt.
– Ừ?
– Hãy bảo vệ mấy tấm mê đồ. – Alby xoay lưng lại, coi như đã nói xong.
Thomas không nghĩ là câu này có gì tốt đẹp. Không một chút nào. Nó cùng với Newt ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.