Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 113: Thiếu


Đọc truyện Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác – Chương 113: Thiếu


Đôi mắt Lý Do Hỉ cảnh giác nhìn xung quanh, đảo qua, quét lại, dựng thẳng một ngón tay lên, nói rất nghiêm trọng: “Tạm thời an toàn, nhưng mà không thể buông lỏng cảnh giác!”
Vô Trần nhìn hai má đỏ ửng của nàng, bất giác nhếch khóe môi, thật sự là nàng thế này đáng yêu quá đi mất.

Chàng thuận theo, ừ một tiếng, cũng hứa hẹn rất trịnh trọng: “Tôi sẽ bảo vệ nàng.”
Lý Do Hỉ làm tổ trong lòng chàng, căng thẳng nắm tay lại, hô hấp lại càng lúc càng dồn dập.

Nàng thở ra một hơi nóng bỏng, hơi bất mãn, “Nóng quá! Ở đây nóng quá! Em sắp chín rồi! Chúng ta không thể ra ngoài à?”
Trước mắt nàng vẫn còn ảo giác, tưởng bản thân đang đứng giữa biển nham thạch nóng chảy không thấy bờ, nhiệt độ xung quanh có thể hấp chín người.

Nàng giãy giụa đứng xuống từ trong lòng chàng, lại bắt đầu cởi thắt lưng.
“Ối?” Vô Trần vươn tay ra, muốn ngăn nàng, mà chạm phải làn da nóng bỏng của nàng, vội thu tay lại.
Chỉ có một lát không cản, nàng đã cởi hết chỉ còn lại một lớp áo mỏng manh, “Lẽ nào là Hỏa Diệm sơn?” Còn vừa cởi, vừa lẩm bẩm.
Chàng thiếu niên Vô Trần bị giật mình ngốc luôn, luống cuống chân tay, đứng nguyên tại chỗ.

Mắt thấy nàng sắp cởi sạch sẽ, đã lộ ra nửa bờ vai thơm.

Chàng tiến lên một bước giữ nàng lại, ấn đầu nàng vào trong ngực, ngăn cản động tác của nàng.

Trên người nàng nóng bỏng đến lạ, là độc tố của nấm đang phát tác.

Độc này không có thuốc giải, chỉ có thể làm cho độc tố bị hòa tan, giải dần trong cơ thể, nếu không thì nấm này đã bị hái sạch từ lâu rồi.
Mặc dù độc tố không chí mạng, nhưng cũng đủ làm cho người ta khó chịu.
Hai thân thể dính chặt lấy nhau, toàn thân chàng như bị bỏng, chỉ thấy da thịt trong tay mềm mại, mịn màng, chàng cũng bị nhiệt độ trên người nàng hun đỏ cả má.
Mồ hôi trên trán nàng lăn từng giọt to đùng xuống, lòng bàn tay đang chống ở ngực chàng khẽ đẩy, “Nóng quá rồi…..” Cổ họng vừa khô, lại vừa ngứa, nàng không khỏi ngẩng đầu đi tìm không khí ở chỗ cao, hơi hé miệng hít thở lại vô tình chạm cánh môi vào vành tai chàng.
Yết hầu của chàng thiếu niên chuyển động, hô hấp chợt ngừng, lúc hít thở một lần nữa thì vừa vội vừa sâu.

Trong lòng là một mảnh nóng bỏng thấu tim, thỉnh thoảng bên tai lại truyền đến tiếng nàng rên khẽ.

Chàng nhắm mắt lại, lên tinh thần, nắm chặt eo nàng, nhảy mấy bước thật nhanh đến cái hồ cách gian phòng không xa.
“Tõm —” Nước hồ lạnh giá đã làm vơi đi cái nóng như thiêu như đốt.

Lý Do Hỉ mềm mại dựa vào người chàng, rốt cuộc cũng cảm giác thoải mái hơn một chút, gối lên vai chàng, mơ mơ màng màng híp mắt lại.
Chàng rủ mắt, nhìn đôi môi ướt át kia, không biết đang ấp úng nói cái gì.

Lại không hề đề phòng lướt qua bên dưới cái áo mỏng manh bị ướt đẫm nước, đường cong lung linh, tinh tế, đầy đặn.
Trong lòng chàng hoảng hốt tức khắc, hệt như bị sét đánh trúng, trái tim đập nhanh hẳn lên.

Không nỡ buông tay, chỉ đành ôm nàng chặt hơn nữa, che khuất tầm nhìn.

Chỉ có điều, khoảng cách bằng không như vậy lại càng làm cho cảm giác của thân thể thêm rõ ràng.
Lúc trước không để ý đến, giờ đây, cảm quan của nơi bị mềm mại kia chạm tới được phóng đại vô hạn.

Chung quanh im ắng, thậm chí chàng còn nghe được tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
Ở trong ngực chàng bị bí đến hít thở khó khăn, đầu nàng cọ đi cọ lại, tìm kiếm không khí trong lành ở xung quanh, lúc hơi ngẩng đầu lên, chóp mũi lướt qua cái cằm gầy gò của chàng.
Lòng chàng như bị siết chặt, cúi đầu xuống, ánh mắt dần trở nên tối tăm, tầm nhìn ngưng đọng ở đôi môi hồng hơi hé mở kia.
Ma ăn uế khí mà sinh, hấp thu vạn niệm, tham, điên, si, khổ, ác, đục… của thế gian.
Uế khí màu đen như có như không, bắt đầu hội tụ từ bốn phương tám hưóng đến, bị chàng hấp thu từng chút một, bổ sung vào thân thể chàng, quay cuồng trong thức hải của chàng.


Trên mặt hồ, khí đen như sương mù trôi nổi, cuộn vòng.

Con ngươi của chàng càng lúc càng trở nên sẫm, năm ngón tay dần ra sức siết chặt lại, lông mày cũng nhíu chặt, đang cực lực khắc chế.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, trên lông mi vẫn còn treo giọt nước, ánh mắt lấp lánh, xinh đẹp động lòng người.
“Sao thế?” Nàng hơi tỉnh ra một chút, mềm mại đưa tay lên, áp mu bàn tay lạnh giá lên hai má nóng bỏng.

Chàng đè nén hô hấp nặng nhọc, bàn tay to nâng gáy nàng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cúi đầu hôn xuống.

Không cần thầy dạy mà tự hiểu, tinh tế nhấm nháp, hé mở hàm răng, tham lam đòi lấy.
Tâm trí bị châm lửa, đã đốt cháy trong sáng được giữ vững nhiều năm, chỉ để lại một đống tro tàn.
Thập Dương đi theo chỉ dẫn của Điểm Đăng, dễ dàng tìm thấy Táng Tinh hải.

Điểm Đăng còn cố tình ra ngoài hấp dẫn hỏa lực của Ngọc Yên, đánh yểm trợ cho cậu ấy.
Bách Lý Minh Minh ẩn trong góc tối, thấy Thập Dương, lập tức đi ra, “Rốt cuộc cậu đã trở lại.”
Thập Dương gật đầu, “Tình huống thế nào rồi?”
Bách Lý Minh Minh bĩu môi, ý chỉ bức tranh cho cậu ấy.

Cuộn Phương Hồi Tố Duyên đang lơ lửng giữa không trung, vì được cúng tế máu tươi, màu sắc mẫu đơn trong tranh đã hồi phục được một phần ba.

Đây vốn là một pháp bảo tuyệt thế, không biết Ngọc Yên đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể lấy máu người sống để cúng tế.
Chỉ là, đồ có tốt đến đâu thì cũng sẽ có nhược điểm.


Cho dù Ngọc Yên có được nửa tu vi của Điểm Đăng cũng chẳng giả dối bằng nửa cái móng tay của lão ta.
Điểm Đăng là một nhân tinh đã sống cả vạn năm, lúc đầu nếu không có Già Diệp đại sư giáo dục, cảm hóa, nếu vẫn kiên trì không ngừng làm bậy, chỉ sợ đến nay toàn bộ thế giới tu chân cũng chẳng làm được gì lão, chỉ có thể đợi cảnh giới lão ta viên mãn, hoặc là phi thăng đi gây họa cho người khác, hoặc là thành thành thật thật tọa hóa (hòa thượng ngồi chết).
Thập Dương cũng không trì hoãn, lập tức hóa trường kiếm ra, chuẩn bị cứa một phát vào cổ tay.

Bách Lý Minh Minh vội kéo cậu ấy, “Cậu làm gì thế!”
Thập Dương nói: “Tiến vào cứu người mà! Điểm Đăng nói chỉ có thể lấy máu cúng tế thì mới đi vào tranh được.”
Bách Lý Minh Minh khoát tay, “Cất kiếm đi.” Nói xong, nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, cứa khẽ một đường trên cổ tay cậu ấy, “Cậu chém thế kia thì chẳng cần một khắc mà máu đã chảy sạch rồi, còn cứu người cái rắm gì nữa.”
Thập Dương nhìn cậu ta, hé môi nói một tiếng cảm ơn.

Mắt thấy tia máu bay vào trong tranh, bỗng nhiên cậu ấy lại lấy một cái chày cán bột trong người ra, ném cho Bách Lý Minh Minh, “Chăm sóc tốt Viên Viên hộ tôi.”
“Hả? Viên Viên?” Bách Lý Minh Minh bắt được, nhíu mày, “Sao cậu lại biến cô bé thành chày cán bột?”
Thập Dương không trả lời, đã quay người nhập vào trong tranh.
Cũng đứng trong vườn hoa mẫu đơn như thế, Thập Dương ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Thế mà lại làimg
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
Tập tin gởi kèm:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.