Đọc truyện Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác – Chương 112: Thiếu
Thập Dương vội vàng chạy về Dương Thiền Tông giới mới biết được tin tức mang tính chất bùng nổ.
Một phần uế khí cuối cùng đã bị Ngọc Yên tìm được, cộng thêm một phần Lăng Hoa đưa cho ả ta, tổng cộng là hai phần.
Ả đã thu hết để bản thân dùng, thực lực tăng khủng khiếp ngay lập tức, bắt đầu đại khai sát giới ở Dương Thiền Tông giới.
Thấy người giết người, gặp yêu giết yêu, ngay cả con chó ta A Mao mà Chưởng môn Kim Cương phái nuôi cũng không buông tha, quả thật là đạo đức suy đồi, điên loạn mất trí, cuồng vọng bất khâm!
May mà Dương Thiền Tông giới đất rộng, người thưa, đám thổ tu của Kim Cương phái có thể hóa thân thành cát, nhất thời Ngọc Yên cũng không bắt được người.
Giờ đây, hầu như tất cả mọi người đều trốn trong Tây Sơn tự, có kết giới bảo vệ chùa mà Già Diệp đại sư để lại, Ngọc Yên chẳng có cách nào tấn công vào.
Ả ta lượn đi lượn lại ở bên ngoài cả ngày, tức đến xì khói, lại bắt đầu xuống tay với người bình thường qua đường.
Điểm Đăng ra mặt ngăn cản, nhưng thực lực của ả ta lại không phân cao thấp với Điểm Đăng, ác chiến mấy ngày liền.
Hôm đó là ngày nghỉ ngơi hiếm có.
Tiểu hòa thượng trong chùa rất buồn bực, nhiều người thế này, người nào người nấy ăn rõ lắm, gạo thì không đủ.
Quả thật là hầm cháo mà có thể gọi là nước gạo, trong vắt, trong vắt đấy.
Thập Dương trở lại Tây Sơn tự, người trong chùa đã kín hết cả chỗ, đệ tử Kim Cương phái tu luyện ở bên ngoài, hai người một tổ, thay nhau lấy gậy sắt to đùng đập đối phương.
Cậu ấy tìm trong đám người một lượt mà chẳng thấy Lý Do Hỉ đâu.
“Chị gái tôi đâu?” Thập Dương xông vào đại điện trong chùa, chất vấn.
Trong điện, Điểm Đăng đại sư đang bàn bạc đối sách với Ngọc Vô Tình, Chưởng môn Kim Dã.
Lỗ thủng trên trần nhà chiếu xuống một tia sáng, vừa vặn đúng vào bức tượng đất đại Phật.
Vẻ mặt đại Phật thương xót, nhìn xuống chúng nhân.
Điểm Đăng quay đầu nhìn cậu ấy, vẻ mặt mừng rỡ, “Người bạn nhỏ, cung kính chờ đợi đã lâu.”
Ánh mắt của Thập Dương đảo qua bên trong điện một vòng, truy hỏi: “Chị gái tôi đâu?”
Bách Lý Lộ Lộ nghe thấy giọng nói của cậu ấy, vội đứng ra từ trong góc, “Thập Dương! Cuối cùng cậu cũng về rồi, a Hỉ bị ả Ngọc Yên kia bắt vào trong tranh rồi, bây giờ còn chưa rõ sống chết! Minh Minh đang thủ ở Táng Tinh hải, nhưng không biết nên cứu thế nào!”
Điểm Đăng vĩnh viễn mang dáng vẻ tươi cười phớ lớ.
Thập Dương vừa nhìn thấy lão ta đã tức, giọng nói hung hăng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Điểm Đăng vuốt râu, “Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy.”
Thập Dương nhíu mày, “Không phải ông đã đồng ý với chị gái tôi là sẽ tìm giúp uế khí à? Vì sao lại bị Mẫu đơn hoa yêu kia lấy mất?”
Điểm Đăng nói: “Thế không phải cậu đi tìm Ngọc Yên à, vì sao bây giờ Ngọc Yên lại xuất hiện ở đây trước cậu một bước! Còn có thêm một phần uế khí.”
“Tôi…..” Thập Dương bị ông ta hỏi cho đứng hình.
Bởi vì sao, còn có thể bởi vì sao chứ! Đương nhiên là tắm uyên ương làm chậm trễ mà! Nhưng cậu ấy cũng là số một trong việc đá bóng sang chân kẻ khác, “Ả là con gái ông, nuôi mà không dạy là lỗi của người cha (1)! Còn không phải đều tại ông à.
Có một phần uế khí mà ông cũng không giữ nổi, còn hại chị tôi phải đi mạo hiểm, ông làm ăn cái kiểu gì thế hả?”
Điểm Đăng cười ha ha, nói: “Lão nạp đồng ý tìm uế khí cho mấy người, bây giờ hai phần đều tập hợp ở đây, chưa từng làm biếng.”
Thập Dương nói: “Uế khí đâu?”
Điểm Đăng trơ mặt, chẳng biết liêm sỉ là gì, “Chỗ Ngọc Yên kìa.”
Thập Dương bị lão ta làm cho tức chết thật! Chỉ vào lão, “Ông, ông, ông…..
Cái đồ trọc đầu này!”
Kim Dã gầm lên giận dữ: “Thằng nhóc con! Không được vô lễ!”
Điểm Đăng tiến lên vỗ vai cậu ấy, “Đừng bực bội, bực thành bệnh thì không người thay được.
Mấy ngày nay, mọi người đều đang đợi cậu đấy.”
Thập Dương không hiểu, “Đợi tôi làm gì?”
Bách Lý Lộ Lộ cướp lời: “Bức tranh kia là Già Diệp đại sư để lại, tên là Phương Hồi Tố Duyên (quay về tìm lại nguyên nhân?).
Ngọc Yên muốn lấy uế khí để trở vào bức tranh cứu mẹ ruột của ả, cho nên mới làm như thế này.
Bây giờ bức tranh đã được mở ra, thời gian định trước của bức tranh đã bắt đầu chuyển động, cậu phải nhanh chóng vào trong tranh, thay đổi chuyện sắp xảy ra thì mới có thể cứu người được!” Đương nhiên, những điều này là nàng ấy vừa mới nghe Điểm Đăng nói với Kim Dã.
Thập Dương chẳng thèm để ý: “Liên quan cái rắm, sao tôi phải đi cứu, cũng chẳng phải do tôi sinh Ngọc Yên.” Nói xong thì liếc Điểm Đăng trắng mắt, “Ai sinh thì người đấy tự đi cứu.”
“Ồ…..” Bách Lý Lộ Lộ sờ cằm, “Hình như là thế đấy.” Nói xong, lặng lẽ nhìn Điểm Đăng.
Điểm Đăng thở dài, chọn lời khuyên nhủ: “Thế cậu không đi cứu Lý cô nương à? Cậu là kiếm linh của cô ấy, ràng buộc giữa cậu và cô ấy là sâu nhất.
Ở đây chỉ có cậu mới có thể vào trong tranh được.
Ngọc Yên dùng Lý cô nương và Kim Kiên, đệ tử Kim Cương phái làm đồ cúng, cúng tế cho mẫu đơn trong Phương Hồi Tố Duyên, mở cuộn tranh ra.
Đợi đến khi toàn bộ màu của mẫu đơn được tô xong, chỉ sợ bọn họ lành ít dữ nhiều…..”
Thập Dương nghe được, giận dữ, lập tức bổ một chưởng qua, “Ông có ý gì? Vì sao ông không tự đi, còn không phải đều do ông hại à!”
Điểm Đăng đứng lù lù bất động mà lại nhận chưởng này của cậu ấy! Lão ta bị đánh đến lảo đảo ngay tức khắc, ôm ngực, khóe miệng tràn ra một tia màu đỏ.
Kim Dã, Chưởng môn Kim Cương phái, cũng đứng ngay sau lưng lão ta, vội đỡ lão, thổi râu, trừng mắt với Thập Dương: “Chỉ là một tiểu bối, sao lại dám bất kính với đại sư! Mấy ngày này, Điểm Đăng đại sư đấu pháp với yêu nữ kia đã mệt đến không chịu nổi rồi.
Bảo cậu đi thì cậu đi, dong dong dài dài cái gì chứ!”
Ngọc Vô Tình cũng vội đỡ Điểm Đăng ngồi xuống bồ đoàn, vẻ mặt lo lắng, “Sư tôn, người không sao chứ? Có phải là đấu pháp với yêu nữ bị tổn hại nguyên khí…..”
Thập Dương trợn mắt, há mồm, nhìn đôi tay chính mình — Rõ ràng ta cmn không dùng lực mà!
Cậu ấy nhìn Điểm Đăng thừa chết thiếu sống dựa vào lòng Kim Dã, không khỏi nhớ đến một từ mà Lý Do Hỉ từng nói với cậu ấy.
Em gái trà xanh.
Quả thật, lão Điểm Đăng này chính là một em gái trà xanh!
Thập Dương nổi trận lôi đình: “Thế các người thì sao, người nào người nấy đều chết hết rồi à? Sao lại không đi giết yêu nữ đi! Ai nấy như rùa rụt cổ, còn giả vờ giả vịt cái gì, dạy đời người ta như đúng rồi!”
Bách Lý Lộ Lộ sốt ruột xua tay, “Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, cứu người gấp hơn mà.
A Hỉ còn ở trong đó đấy!”
Kim Dã im lặng, nếu đánh lại được thì đã đi từ lâu rồi.
Vẫn là Ngọc Vô
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.