Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 67: Phiên Ngoại (2)
Có một hôm, sứ giả của Lục vương đến tìm A Nhãn. Nghe nói hắn là một vị trọng thần gì đó trong triều, vì vậy cả làng đều dè dặt, cung kính đón tiếp.
A Cách Ta nghĩ, cho dù hắn chỉ cần hắn là một người Lục quốc, cho dù có phải trọng thần gì không, cũng sẽ được tôn kính như thế.
Hắn khính thường liếc nhìn người Di, cái ánh nhìn dành cho loài súc vật hạ đẳng.
A Nhãn cúi người hầu hắn vào trướng bàn việc,
Họ nói chuyện rất lâu, gần cả canh giờ sau, gã trọng thần ngạo nghễ đi ra, A Nhãn vãn lẽo đẽo đi sau hắn.
Trên con đường hắn đi qua, tất cả người Di đều cúi thấp đầu,
Lúc đi ngang A Cách Ta, hắn dừng bước.
Hắn khẽ nắm cằm cô, rất chặt, xoay quay xoay lại như đang đánh giá món đồ, cười nhếch mép, nói
“Cũng khá đấy, nhưng chưa đủ. Nhan sắc nhiêu đây mà dám quyến rũ vương gia sao? Cho dù chỉ là một vương gia thừa thãi cũng không đến lượt hạng nô bộc như ngươi đâu. Ta khuyên người, nếu muốn thoát khỏi bộ tộc man rợ này, cách tốt nhất là bỏ tiền ra mua hộ tịch, chứ đừng làm ra những trò mê hoặc bẩn thỉu này, kẻo mang họa sát thân.”
A Nhãn vội chạy đến cản thận nắm tay gã, nịnh nọt nói
“Sắc trời đã tối chắc đại nhân còn nhiều công vụ phải xử lý. Nô sẽ đích thân tiễn ngài về thành ạ.”
Hắn nhìn A Nhãn khinh miệt, dùng khăn chà tay thật mạnh, nói
“Không cần đâu.”
Dường như A Cách Ta lờ mờ hiểu được những gì A Luật Na nói, thì ra không xem là con người là như thế. Cô muốn phản ứng lại, nhưng rồi nhớ ra, gã là một người Lục, nên đành im miệng. A Hải A cũng nhìn gã đàn ông ngạo mạn ấy, nắm tay chặt đến nổi nổi cả gân xanh, sát khí ngập tràn.
Cả hắn và A Cách Ta đều không ngờ rằng, một cái nằm cằm đấy, đã khiến cả cuộc đời hắn chuyển sang hướng khác.
Sau này, A Cách Ta biết được tên hắn là Thượng Văn Nghị, là thái giám thân cận của Lục vương. Sau khi trở về cung, chuyện hắn ăn hối lộ của các phi tần bị lộ ra, bị Lục vương đuổi ra khỏi cung. Trên đường về quê gặp cướp, chẳng những bị cướp hết tài sản, mà còn bị chặt hết tay chân, lê lết ăn xin đầu đường xó chợ. Nhưng đó là chuyện sau này.
A Nhãn xoa đầu cô, thở dài buồn rầu, nói
“Có lẽ A Luân A không lấy được con, cũng là cái phước của con và cả của cậu ta nữa.”
Bắt đầu từ hôm đấy, thái độ của A Nhãn đã dần thay đổi.
A Nhãn rất thích uống rượu, A Hải A lại là một bậc thầy ủ rượu. A Hải A ủ rất nhiều rượu cho A Nhãn, khiến ông vui vẻ cười tít mắt như trẻ con nhận được quá.
Dần dần, không biết tự lúc nào, không còn ai quan tâm xuất thân của A Hải A nữa, dường như không cò Chung Tuấn Hải, chỉ còn A Hải A.
Sức khỏe của A Nhãn yếu dần, A Cách Ta trở thành tộc trưởng kế tiếp.
A Hải A nói rằng, những người anh em của chàng cũng đang bị kẻ thù truy đuổi, muốn tìm một nơi lẩn trốn.
A Cách Ta lo lắng nói
“Tộc của em trước giờ chỉ toàn người Di với nhau, nếu cho người khác tôc vào ở cùng, e rằng không quen, chi bằng chúng ta cho họ mượn một số ngân lượng, để họ tìm một nơi khác trú ẩn.”
“Không nơi nào an toàn bằng bản làng ta.” A Hải A ôm cô vào lòng, nói.
“Nhưng…..”
“Hảy tin ta.” Hắn thì thầm bên tai cô.
A Cách Ta như bị mê hoặc, cô không nhớ mình gật đầu lúc nào nữa.
Rồi những người anh em của A Hải A bắt đầu dọn vào làng. Họ cũng được gọi bằng những cái tên của tộc Di, A Phong A, A Tuấn A, A Công A,…… Và cũng như A Hải A, họ nhanh chóng chiếm được tình cảnh của người Di. Họ giúp người Di huấn luyện ngựa, săn bắt, họ uống rượu cùng người Di, họ dạy người Di học võ, người Di dạy họ học tiếng Di.
Lúc đầu A Nhãn còn nghi kỵ, nhưng sau một thời gian dài thấy họ không động tĩnh gì, nên cũng lo lắng nữa. Đơn giản và phóng khoáng là bản tính của người Di.
Chỉ có A Loan A là nhất quyết phản đối. Nhưng A Cách Ta vẫn bỏ ngoài tai.
Dần dần, những “người anh em” đến trú ẩn ngày càng đông, nhưng với cả một thảo nguyên rộng lớn bạt ngàn, vẫn đủ sức để họ tung hoành. Dần dàn, họ cũng chẳng khác gì người Di thực thụ, đeo khăn trùm đầu, cưỡi ngựa, hát hò, uống rượu. Điểm khác biệt duy nhát, là người Di không hiểm độc như họ.
Triều đình vốn để họ tự sinh tự diệt, có thêm vài người bớt vài người cũng chằng gây ra hiểm họa gì.
A Hải A bắt đầu đi đi về về giữa Chung quốc và phía Bắc nhiều hơn.
A Cách Ta mơ hồ nhận ra thân thế của chàng không đơn giản. A Nhãn cũng từng cho người điều tra, nhưng không tìm ra chút manh mối nào.
Tháng bảy, năm Lục đế Lục Quần thứ tám
A Hải A đã bỏ đi gần một năm, trong suốt thời gian đó, chàn chỉ gửi về một phong thư viết bằng tiếng Di vỏn vẹn ba chữ “Hãy tin ta.”
A Cách Ta tin vào ba chữ đó, nên dù có đợi chờ mòn mỏi, dù ai cũng cho rằng có thể chàng sẽ không trở về nữa, nhưng cô vẫn đợi.
Lục – Chung khai chiến với nhau. Dù chỉ là một cô gái tôc Di nhỏ nhoi, A Cách Ta cũng hiểu được, trận chiến này Chung quốc thua chắc.
Nàng liều lĩnh dùng một số ngân lượng lớn, mua quyển sổ hộ tịch giả, giả làm người Lục quốc, trốn vào thành. Nàng tìm một ông đồ người Chung viết một phong thư. Nhưng vì không còn nhiều tiền, nên chỉ có thể viết vài chữ
“Chung quốc tất bại, đừng ra chiến trường, giữ lại mạng để gặp mẹ con em.”
Phong thư viết vội ấy, sau này đã trở thành bảo bối của Minh đế. Có lần vị thái giám thân cận đã đi theo Minh đế hơn hai mươi năm, vô tình làm ướt một góc của phong thư, Minh đế tức giận đến nỗi phế bỏ tay người đó. Ông cầm phong thư mà miệng cứ lẩm bẩm “Không sao rồi, A Cách Ta, không sao rồi.”
Tháng tám, khi trận chiến Chung – Lục dần bước vào giai đoạn ngả ngũ, A Hải A trở lại Phía Bắc. Hắn ôm chặt A Cách ta, nhưng không nói một lời. Chỉ có A Cách Ta ríu rít nói không ngừng. A Hải A thương yêu vuốt ve đầu cô, trên người chàng mặc một bộ quân trang dày cộm, có thêu chữ Chung rất to. A Cách Ta khó hiểu nhìn chàng, như có ngàn vạn câu hỏi, nhưng cuối cùng cô chỉ nhìn chàng.
A Hải A ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn xuống trán cô, khẽ nói
“Chung Tuấn Hải ta thề có Thủy thần làm chứng, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Địch Ba Lịch A Cách Ta nàng vẫn luôn là thê tử duy nhất của ta.”
Hắn ôm cô quá chặt, chặt đến nói cô không nghe được tiếng khóc thét vang lên bên tai, kèm theo tiếng chửi mắng không ngừng của A Loan A
“A Hải A, mi là kẻ phản bội.”
—————-
Những ngày sau đó, cả tôc Di bị nhốt lại trong chính bản làng mình. Quân chung bao vây khắp làng, nhưng họ không hề có bất kỳ hành động thô bạo nào với dân làng.
Tuy nhiên, dù quân Chung không canh gác nghiêm ngặt, thì cũng chẳng có người Chung nào dám bước ra khỏi làng.
Hai hôm trước, A Hách Lâm lén trốn khỏi bản làng, bị một toán người Lục bắt được.
Lúc xác của A Hách Lâm được người Chung tìm về, A Sương A ôm xác chồng khóc khản giọng. Tiếng khóc nức nở như xé tâm can.
Bất thình lình, A Loan A giáng một cú tát vào mặt A Cách Ta.
“Tất cả là tại mi. Tất cả là do mi đã đem gả đàn ông đó về, bây giờ người Chung sắp đánh bại Lục quốc rời, Lục vương sẽ không tha cho chúng ta đâu. Kẻ thù lớn nhất của người Lục bây giờ không phải người Chung, mà chính là người Di.”
Nói xong, bà bưng mặt khóc rống lên. Lúc đầu chỉ có một người khóc, dần dần, cả bản làng củng nhau khóc, nhuốm màu thê lương lên bầu trời phía Bắc.
A Cách Ta thất thểu đi vào trướng của A Nhãn.
Tóc của A Nhãn bạc trắng, yếu ớt nằm trên giường, hơi thở mong manh như sắp đứt.
A Nhãn nghiêng qua nhìn cô, thều thảo hỏi
“Kinh đô đã thất thủ chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
A Nhãn thở phào nhẹ nhõm
“Tốt quá, vậy là Lục quốc vẫn còn.”
Đã hơn tháng nay, mỗi ngày A Nhãn đều hỏi một câu như vậy, mỗi ngảy A Cách Ta đều trả lởi như thế.
A Cách Ta ngồi bên giường, nhẹ nhàng cầm tay ông, tỉ mi lau từng ngón tay.
Bên ngoài vang lên tiếng reo hò của quân Chung, át cả tiếng khóc lúc nãy. Tiếng reo truyền vào trong trướng rõ mồn một
“Chúng ta đoạt được thành Quân rồi.”
Chén thuốc trên tay A Cách Ta rơi xuống, vỡ vụn.
A Nhãn đờ đẫn nhìn cô, giọt nước mắt rơi từ trên khóe mi đầy nếp nhăn.
A Cách Ta chưa từng thấy ông khóc, cô vươn tay khẽ lau nó đi.
“A Cách Ta à, từ lúc còn nhỏ, A Ngả (ông nội) của con đã nói với ta, tổ tiên chúng ta đã từng đi bộ hàng trăm năm từ núi này đến đồng bằng nọ, từ trồng trọt, chăn ngựa, đến bán thân làm nô bộc, vất vả cực khổ như thế, nhưng vẫn không đủ ăn đủ mặc. Bởi vì chúng ta là những kẻ du mục, không đất nước nào xem chúng ta là thần dân, không người nào chịu mua ngựa của chúng ta.
Ngay cả con chim nhỏ bé còn có tổ, mà chúng ta đến cả một nơi dừng chân còn không có, còn thua cả chim. Cũng may nhờ người Lục chịu chứa chấp chúng ta, cho ta một mái nhà, mua trái cây ta trồng, mua ngựa ta huấn luyện. Dù trong thâm tâm họ có coi thường chúng ta cỡ nào, thì chúng ta vẫn là thần dân của họ, sống trên đất họ. Lục quốc này là quê hương của ta. A Ngã con đã dặn ta phải canh chừng phía bắc này thật kỹ, không để lũ ngoại xâm tấn công “nhà” của chúng ta..Thế mà,….”
Nói đến đây, ông bắt đầu khóc nức nở như đứa trẻ, giọng nói đứt quãng nghe không nghe rõ, nhưng từng câu nói vẫn luôn khắc sâu vào tâm A Cách Ta, đi theo cô cả đời. Ông nói
“Chúng ta mất hết hết rồi, chính chúng ta đã tự đánh mất “nhà” của chúng ta, con cháu đời sau của ta sẽ lại trở thành những kẻ du mục đáng thương. A Thát (thần trong tiếng Di) sẽ đày ta xuống địa ngục.”
A Cách Ta ôm chặt cánh tay ông, khóc
“A Nhãn, con xin lỗi, là lỗi của con, Tất cả là lỗi của con. A Thát sẽ trừng trị con, không liên quan đến A Nhãn”
“A Thát sẽ đày ta xuống đạ ngục, A Thát sẽ đày ta xuống địa ngục….”
Ông cứ lẩm bẩm như vậy cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt vẫn trợn to như đang thấy A Thát đến đòi mạng.
A Cách Ta dường như không còn nước mắt để khóc. Cô vuốt mắt ông, rồi khẽ hôn lên đấy. A Nhãn của cô, mới chỉ cách đây một năm, ông còn vỗ vai A Hải A thật mạnh, nói rằng, cả đời ông yêu thương nhất là bộ tộc của mình, sau đó là cô. Nửa đời của ông đã dốc lòng gầy dựng bộ tộc, bảo vệ A Cách Ta, nay ông đã già, lực bất tòng tâm, chỉ đành phó thác A Cách Ta cho chàng. Lúc đấy ông còn nói, bây giờ mọi việc đã có chàng, ông có thể thanh thản đến gặp A Ngả rồi.
Thế mà bây giờ, ông phải chết trong sự hổ thẹn, chết trong nỗi sợ bị đày xuống đạ ngục.
Nếu có một kẻ đáng bị đày xuống địa ngục thì đó chính là cô.
A Cách Ta đứng dậy, ánh mắt cô lạnh như băng, lạnh đến thấu xương. Cô xoay người, gọi lớn
“A Công A, ngươi vào đây cho ta,”
Chương Công vội vã đi vào, nói
“Chủ mẫu, xin nén bi thương,….”
“Xem này, ta lại gọi nhầm nữa rồi, phải gọi là Chương thiếu tướng mới đúng chứ. Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi.”
Chương Công vội quỳ xuống, nói
“Chủ mẫu xin thứ tội, chủ nhân đã ra lệnh không thể để chủ mẫu ra khỏi làng. Bên ngoài người Lục hung hãn như hồ tình mồi, hơn nữa đường rất xa, sợ rằng sẽ gây tổn hại long chủng trong bụng người.”
“Ta có nói sẽ đi gặp hắn sao?”
“Vậy ý người là……”
“Bảo hắn về gặp ta.”
“Nhưng chiến sự,…..”
A Cách Ta đập mạnh xuống bàn, quát lên
“Ta không cần biết. Bảo hắn dẫn xác về ggap85 ta.”
Chương Công nhìn người phụ nữ trước mặt mình, dường như A Cách Ta vô lo hiền hậu trước kia đã chết.
Đêm hôm đó, một bức thư khẩn được ngựa phi nước đại phi đến tận Lương thành.
Hai ngày sau, trận chiến ở Lương thành vẫn diển ra rất cam go, nhưng chủ tướng của quân Chung thì đã rời trướng.
Khi Chung Tuấn Hải gặp lại A Cách Ta, là lúc tang lễ của A Nhãn đang được cử hành.
Tất cả mọi người trong làng đều mắng hắn thậm tệ. Có những người bạn từng choàng vai bá cổ uống rượu với hắn, có những người già từng yêu thương gọi hắn là “A Mộc A” (chảng trai tốt), có những đứa trẻ từng bám theo hắn đòi học tiếng Chung.
Hắn xem nhẹ tất cã, bởi hắn biết, đó là cái giá hắn phải trả. Nhưng khi đi ngang qua linh vị A Nhãn, hắn vẫn nghe con tim nhói đau từng cơn. Người đàn ông đó từng yêu thương hắn hơn cả cha ruột hắn.
Hắn bước vào trướng trong tâm trạng nặng nề. Hắn đến gần khẽ ôm A Cách ta vào lòng, thủ thỉ
“Ta đã về.”
A Cách Ta không hề vùng vẫy như hắn đã tưởng.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vẫn trìu mến dịu dàng,
“A Hải A, chàng đã từng hứa với ta rằng, chỉ cần là thứ ta muốn, thì cho dù là sao trên trời chàng củng sẽ tìm cách hái xuống, chàng có nhớ không?”
Hắn vừa vuốt đầu cô, vừa gật đầu
“Ta nhớ.”
“A Hải A, hãy rút quân đi, hãy cho Luc quốc một cơ hội.”
Bàn tay đang vuốt ve khựng lại, hắn quay đầu né tránh ánh mắt cô.
A Cách Ta vòng tay ra ôm hắn, giọng nói khe khẽ khẩn cầu
“A Hải A, chàng hãy nghe ta nói.Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tất cả những việc chàng làm, sự phản bội của chàng, cái chết của A Nhãn, ta sẽ tha thứ tất cả, ta sẽ quên tất cả. Chỉ cần chàng buông tay lần này thôi, được không? Bộ tộc ta đã nợ người Lục quá nhiều rồi, ta phải trả cho họ. Nếu không A Nhãn sẽ bị A Thát đày xuống địa ngục. Chàng đã đánh bại được người Lục, sau này họ sẽ không dám xem thường người Chung nữa. Họ đã thua rồi, hãy tha cho họ, hãy cho bộ tộc ta một con đường sống.”
Nước mắt của cô thấm ướt bộ quân trang cũa hắn, Chung Tuấn Hải ôm cô càng chặt hơn,
“Nàng đừng lo. ta sẽ để người Di sát nhập vào Chung quốc. Bộ tộc của nàng sẽ trở thành người Chung, sẽ có “nhà” của mình.”
“Nhưng bộ tộc của ta vẫn sẽ phải gánh cái danh chó phản chủ, vong ân bội nghĩa, sẽ bị người đời xem thường. Lục quốc là quê hương của chúng ta. Là nhà của ta.”
“Nhưng bọn chúng có bao giờ xem bộ tộc các nàng là người đâu.”
“Nhưng họ đã cho chúng ta thảo nguyên này, họ đã cho chúng ta thung lũng Hoang Vắng, bầu trời này.Họ đã mua ngựa do chúng ta huấn luyện. A Hải A, ta đang mang đứa con của chàng, chàng đã hứa mà, chàng đã hứa mà. Ta và con sẽ theo chàng về Chung quốc, tất cả mọi thứ sẽ như cũ, được không?”
Khóe miệng hắn khẽ động đậy, tiếng khóc nức nở của cô như vang ngay bên tai hắn, khiến tam can hắn đau đớn và sợ hãi. Sống với nhau hai năm nay, hắn luôn tâm niệm phải cho nàng thật nhiều, thế nhưng, điều đầu tiên, và có lẽ cũng là duy nhất nàng mở miệng cầu xin hắn, hắn lại….
Hắn chưa từng có càm giác bát lực như thế, đấy là người đàn bà mà hắn yêu, còn có đứa con của hắn nữa. Nàng nói đúng, chỉ cần hắn đồng ý, chỉ cần hắn gật đầu, hắn sẽ lại có mọi thứ,
Nhưng trong khoảnh khắc hắn gom góp đủ dũng khí để nói “được”, thì hình ảnh mẫu thân lại hiện ra trong đầu hắn.
Mẫu thăn đẹp đẽ như thế, thế mà lúc được sứ giả Lục quốc đưa về, chỉ còn là một thi thể lạnh cóng.
Phụ thân của hắn đã khóc, đó là lần duy nhất hắn thấy ông khóc. Là một hoàng đế, thế mà ông phải cắn rằng đóng Ngọc Ấn vào bức thánh chỉ phế hậu, chỉ để giữ thế diện triều đình.
Lúc đấy ông đã bắt hắn phải học thuộc lòng nội dụng bức thánh chỉ ấy, khắc sâu vào long hắn nỗi nhục nhã của kẻ yếu.
“Hoàng hậu dâm ô, ti tiện, không giữ đạo hạnh, nay tuyên cáo thiên hạ phế bỏ tước vị, ban một khúc lụa trắng”
Phụ tử hắn đã cùng thế với Thủy thần, nhất quyết phải rửa mối hận nhục nhã này.
A Cách Ta hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, giây phút chần chừ ấy đã đánh tan hy vọng cuối cùng của cô.
Hắn nắm lấy bàn tay cô để lên môi, gấp gáp nói
“A Cách Ta, nàng đừng lo. ta sẽ xóa sạch mọi dấu vết, sẽ không có tên ngự sử nào viết một câu bậy bạ nào. Tộc Di sẽ nhập tịch Chung quốc, sẽ trở thành con dân của ta. Phụ hoàng và ta đã phải cắn răng nhẫn nhịn hơn chục năm trời mới có được cơ hội này. Nàng phải hiểu cho ta.”
A Cách Ta chặn lời hắn. Sự lạnh nhạt thể hiện trong từng câu chữ.
“Quân vô hý ngôn, nếu hoàng thượng đã thì phải giữ lời.”
Chung Tuấn Hãi đanh mặt lại, bàn tay đang ôm cô buông lỏng ra trong vô thức.
“Đó là do A Hải A hứa, không phải Chung Tuấn Hải.”
A Cách Ta cười, đó là một nụ cười còn khó coi hơn khóc, bẽ bàng và thất vọng.
Vậy ra tất cả những nhớ nhung, yêu thương, tình cảm, đợi chờ suốt bao nhiêu năm qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha vủa riêng cô. Vậy ra người đàn ông cô yêu thương cả đời chỉ là một thân phận không có thực. Bất thình lình, giáng một cú tat vào mặt hắn. Dường như sức mạnh cả đời của cô đả dồn vào cú tát này.
“Vậy nhờ thánh thượng chuyển cái tát này cho A Hải A giúp tiện nữ. Nói với hắn ta rằng, từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Lúc Chương Công đi vào trong trướng, Mình đế vẫn đang nắm chặt bàn tay của chủ mẫu, như thể đó là bùa hộ mạng cuối cùng.
Hắn chưa từng thấy một Minh đế như vậy. Hoảng loạn, sợ hãi, thất vọng, bàng hoàng, đau đớn, những xúc cảm phức tạp cùng xuất hiện trên gương mặt hắn.
Cuối cùng, hắn thấy người trở về với vẻ lạnh nhạt, bá đạo nên có của một bậc đế vương.
Hắn đặt một nụ hôn phớt lên môi nàng, và nói
“A Cách Ta, nàng hãy nghỉ ngơi. Đợi khi ta công chiếm được Lương thành, ta sẽ đưa hai mẫu tử nàng về Chung quốc.”
Lúc hắn toan xoay người rời đi, chợt phát hiện có thêm kẻ thứ ba trong trướng, bèn tức giận quát
“Chương Công, từ lúc nào mà ngươi dám cả gan như thế, chưa có lệnh của trẫm mà dám bước vào.”
Chương Công sợ hãi quỳ sụp xuống
“Xin thánh thượng thứ tội.”
“Có việc gì?”
“Bẩm, có Thừa vương Lục Luân xin cầu kiến, muốn được vào dự lễ tang của tôc trưởng.”
Mình đế phất tay
“Đuổi hắn đi.”
“Để huynh ấy vào đi.” A Cách Ta nói “Huynh ấy cũng là một người Di. Lúc A Nhãn mất, huynh ấy đã không được gặp mặt người lần cuối rồi. Xem như ta cầu xin ngươi.”
“Vậy hãy để hắn vào.”
“Nhưng…” Chương Công do dự.
“Hãy để hắn vào.” Minh đế lặp lại lần nữa, giọng điệu cứng rắn và dứt khoát.
Những gì Chương Công nghĩ đến, tất nhiên hắn cũng hiểu. Lục Luân đến vào lúc này, tuyệt không có ý tốt.
Nhưng như vậy thì sao, chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ làm.
Sau đó, hắn bỏ đi.
Tất cả những gì lưu lại trong ký ức của A Cách Ta, không phải là vẻ mặt tự tin lúc thi cười ngựa “cướp” nàng về làm vợ, không phải lúc hắn dịu dàng nói với nàng “hãy tin ta”, mà là bóng lưng to lớn che khuất cả ánh mắt trời của hắn.
Đó là A Hải A của cô.
———-
Đã hơn hai năm rồi cô mới có cơ hội gặp lại A Luân A. Kể từ ngày cò trờ thành thê tử của Chung Tuấn Hải, A Luân A chưa từng đặt chân vào tôc Di.
A Luân A mỉm cười nhẹ nhàng ôm cô. Nụ cười của hắn vẫn ấm áp và bao dung như thế,
“Ai khóc là A Hách A (con rùa), chính em đã nói thế mà. Sắp làm mẹ đến nơi mà còn khóc nhè”
A Cách Ta nhào vào lòng hắn khóc nức nở như trẻ con, lúc cô bảy tuổi, có một làn vì nghịch ngợm mải chơi nên đã lạc trong thung lũng Hoang Vắng suốt cả đêm. A Luân A là người đầu tiên tìm thấy cô, lúc đó cô cũng khóc như thế.
Như kẻ lạc đường trong bóng tối. Lúc này đây, bóng tối trong lòng cô còn tối tăm u ám hơn thung lũng Hoang Vắng về đêm.
“A Cách Ta, đừng khóc nữa, hắn không xứng đáng để em khóc nhiều như vậy.”
A Cách Ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Luân, cô không còn khóc nữa.
“Em không khóc vì hắn, em đã khóc đủ rồi. Em khóc vì A Nhãn. A Nhãn đã tin tưởng, thương yêu anh như vậy, ông coi anh như con trai vậy, thế mà anh chỉ vì lợi ích, lại tiếp tay với người ngoài, hãm hại bộ tộc, khiến người Di đời đời mang danh bất nghĩa. Trong người anh cũng đang chảy dòng máu của người Di mà.”
Cô có thể cảm nhận được bờ vai cứng ngắc của Lục Luân.
“Em đang nói gì vậy?”
A Cách Ta vươn tay vuốt mặt Lục Luân.
“A Luân A, trong đời em chỉ có ba người đàn ông quan trọng nhất. Một người là A Nhãn, một người là A Hải A, người cuối cùng là huynh. A Hải A lừa muội, muội rất đau. Nhưng người từ nhỏ đã lớn lên với em lại lừa dối em. mới thực sự đau thấu tim gan. Lục Luân, huynh có dám thề trước A Thát rằng, anh không lừa em không? Anh dám nói rằng anh không phải là người giúp Chung Tuấn Hải vào làng. Nếu không phải anh ra mặt, thì A Nhãn yên tâm để một người lạ vào làng sao? Còn nữa, nếu không phải do anh lén bán tin tức cho Chung quốc, thì Lục quốc sẽ dễ dàng bại trận thế ư? Anh là Thừa vương không màng vương vị mà, cho dù hoài nghi người khắp thiên hạ, chắc Lục đế cũng chưa từng nghi ngờ anh. Anh dám nói anh và Chung Tuấn Hải không bắt tay cới nhau ư? Anh thật sự quá nhẫn tâm, chỉ vì vương vị mà anh bán đứng chúng tôi, để người Chung sát hại người Lục.Trận chiến ngai vị là việc của hoàng tộc các người, người dân vô tội chúng tôi có tội tình gì chứ?”
Lục Luân không trả lời. Vẻ mặt bình thản, lạnh lùng không chút hối cải của hắn khiến lòng cô lạnh dần.
“Vậy ra em bắt A Hách Lâm vượt cả trăm dặm, hy sinh cả mạng sống mời anh đến chỉ để chất vấn anh sao?”
“Không, tôi không có quyền chất vấn anh. Các người đều là những bậc đế vương, quá thông mình, quá máu lạnh, tôi chỉ là một tiện dân, làm sao dám? Tôi không đấu lại với các người, cũng đã quá mệt mỏi, tôi không còn sức để hận. để trách móc ai nữa? Tôi gọi anh đến đây chì để làm một vụ giao dịch.”
“Giao dịch?” Lục Luân hỏi lại.
A Cách Ta lấy từ trong người ra một khối ngọc trắng.
Lục Luân trợn mắt, cầm chiếc nhẫn trong tay ngắm thật kỹ, vẫn không thề tin được đây là quốc bảo trấn quốc của nước Chung Bạch Ngọc Quan Âm.
“Làm sao em có được nó?”
“Đấy là món quà hắn tặng tôi sau khi chúng tôi thành thân, hình như ở Chung quốc người ta gọi là “sính lễ” A Cách Ta còn nhớ vẻ mặt trịnh trọng của hắn khi giao nó cho cô.
“Có lẽ vật này rất quý vì trước khi tặng tôi, hắn thường mang theo sát người. Chắc anh cũng hiểu, một kẻ đầy tham vọng như Chung Tuấn Hải, một khi đã có cơ hội đặt chân vào Lục quốc, thì sẽ không dễ dàng rút quân về nước như vậy. Tất nhiên, một người khôn khéo như anh chắc cũng không dễ dàng để hắn đạt được dã tâm. Chắc anh cũng đã có sẵn một kế hoạch để hất cẳng hắn về nước. Nhưng dù kế hoạch của anh có hoàn hảo cỡ nào. chắc chắn cũng phải tiêu tốn binh lực. Tôi có một kế hoạch hoàn hảo hơn.”
Lục Luân nhướng mày, đợi cô nói tiếp.
“Dã tâm tạo phản của Dương vương Chung Tuấn Kiệt rõ như ban ngày. Nhưng vì Chung Tuấn Hải quá thông mình, nên hắn mãi vẫn không tìm ra cơ hội. Minh đế vắng mặt trong triều rõ ràng chính là một cơ hội tốt nhất để đảo chính, nhưng gã Dương vương này có chí mà không có thực lực, cứ lưỡng lự, sợ hãi mãi không dám manh động. Anh thử nghĩ xem, triều đình Chung quốc có biến, Chung Tuấn Hải không thể không trở về, đó là thời cơ tốt nhất để Lục quốc trở mình. Anh chỉ cần tạo ra một “động lực” thúc đẩy Dương vương, là có thể đánh đuổi Chung quốc.”
“Động lực đó là…….”
“Minh đế băng hà.”
“Ý em là ám sát hắn?” giọng nói của Lục Luân có chút khó tin, pha lẫn sự hưng phấn khó kiềm chế.
A Cách ta cười rộ lên, lắc đầu
“Ám sát hắn còn khó hơn giết sạch đom đóm tháng mười ở thung lũng Hoang Vắng. Nếu anh thực sự có năng lực đó, thì đã không cần phải lao tâm khổ tứ như vậy.”
“Vậy,……”
“Anh chỉ cần phao tin giả về Chung quốc, kèm theo chiếc nhẫn này, tin chắc Dương vương sẽ mắc bẫy. Một khi Minh đế không còn, Dương vương sẽ không còn e ngại gì hết.”
Lục Luân thở dài nhìn cô, hắn giơ tay định xoa đầu cô theo thói quen, nhưng A Cách Ta nghiêng người né tránh.
“Anh có còn là A Hảo Ca (anh em tốt) của em không?”
A Cách Ta nhếch mép cười khẩy
“A Luân A luôn là A Hảo Ca của A Cách Ta, còn tôi và anh chỉ là bèo nước tương phùng,”
“Thật sự không thể trở lại ?”
“Ngay từ khi anh bắt đầu lợi dụng cha con chúng tôi, thì đã biết trước sẽ có ngày hôm nay rồi. Lục Luân, làm người không nên quá tham lam, không thể vừa có ham muốn quyền lực, vừa muốn giữ lấy tình thân.” A Cách Ta nói.
Lục Luân cúi đầu buồn buồn, nói
“Nếu đây là một cuộc giao dịch, vậy em muốn gì từ anh?”
“Xóa bỏ tất cả tội trạng của người Di, nghiêm cấm người Lục sát hại người Di, không được đoạt lại vùng đất phía Bắc của người Di.”
“Được. Đó vốn dĩ là những gì anh nợ người Di.”
Hai người đều im lặng. Hắn mãi nhìn cô. Trước đây, mỗi lần hắn nhìn cô như vậy, A Cách Ta thường sờ vào mặt mình và hỏi
“Mặt em dính cái gì sao?”
Nhưng giờ, cô chỉ im lặng nhìn ngược lại hắn. Có lẽ cả cô và hắn đều biết đây là lần cuối cùng họ gặp nhau với thân phận A Cách Ta và A Luân A.
Một lúc lâu sau, Lục Luân đứng dậy, trước khi rời khỏi trướng, hắn nói
“Em nói đúng A Cách Ta, anh không thể vừa muốn quyền lực vừa muốn em. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em hay, anh chưa bao giờ muốn tổn thương hay lợi dụng em. Đêm hôm đấy, đáng lý ra người sẽ “cướp” em về làm thê tử là anh. Nếu anh biết hắn dám cả gan “cướp” em, thì cho dù bị Lục đế đánh gãy chân, cho dù có phải trở mặt với Chung Tuấn Hải, anh cũng sẽ lết đến ngăn cản.”
Có lẽ, thứ duy nhất A Thát không ban cho họ, chính là duyên phận.
Có lẽ, ………gã ấy cũng yêu A Cách Ta thật lòng.
Nhưng những lời này Lục Luân chỉ giữ trong lòng.
Sau đó, hắn bỏ đi. Hắn yêu cô nhiều như thế nào, cô sẽ không bao giờ biết được. Chính hắn củng không biết được, bởi tình cảm đó đã bị nhét sâu dưới giấc mộng quyền lực.
A Cách Ta nhìn theo bóng lưng hắn. Cả hai người đàn ông này đều ích kỷ như thế, chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng. A Cách Ta vuốt ve bụng mình, nơi đó có một sinh mạng. Cuối cùng thì chỉ có nó là không bao giờ rời bỏ cô.
—–
Sau đó, mọi việc diễn ra như những gì sử sách đã ghi lại. Dương vương làm phản, Chung _ Lục cầm hòa, Lục Luân kế thừa hoàng vị.
Chỉ có điều, người đã diệt cả bộ tộc người Di, không phải Lục đế Lục Thừa, mà chính là Minh đế Chung Tuấn Hải.
Trong cả cuộc đời mình, việc duy nhất khiến Minh đế hối hận cả đời, chính là quyết định diệt tộc Di,
Hắn muốn giá cái danh bất nghĩa, tàn độc cho Lục quốc, hắn muốn Lục Thừa bị con cháu đời sau thóa mạ, hắn muốn xóa bỏ mọi dấu vết, hắn không muốn sử sách viết rằng hắn phải lợi dụng những người Di “chân chỉ hạt bột” mới đánh bại được Lục Thừa, và quan trọng nhất là, hắn muốn làm A Cách Ta oán hận người Lục mà bằng lòng trở về Chung quốc với hắn,
Vì vậy, người Di phải chết,
Thế nhưng hắn đã bỏ sót một điều.
Trong Tồ Huấn của Lục quốc ghi rõ, cho dù người Di có gây ra bất kỳ lỗi lầm nào, thì cũng là con dân Lục quốc, nhưng con cháu Lục gia tuyệt đối không được phép giết họ. Nếu không, sẽ không đủ tư cách ngồi vào ngai vàng.
Cho dù Lục Thừa có hận người Di đến mức nào, nhưng vì ngai vàng của mình, hắn tuyệt đối không dám động đến một cọng tóc của người Di.
Nhưng trong khắp thiên hạ, ngoài Lục Thừa ra thì không còn ai có động cơ thích hợp hơn, cộng thêm Lục Luân bên cạnh đổ dầu vào lửa, nên tất cả mũi dùi đều nhàm về phía Lục Thừa.
Lục Luân từng bước từng bước một thu phục lòng người, chia rẻ nội bộ, gầy dựng lực lượng, cuối cùng trong lần mừng thọ thứ bốn mươi hai của Lục Thừa, Lục Luân đã thành công ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
Tất nhiên, cả quá trình đẫm máu đấy, thì chỉ được ghi lại qua loa vài chữ “tức giận mà băng hà.” trong sử sách.
Còn số phận của người Di, dưới ngòi bút của các sử gia, cũng chỉ được khái quát vài chữ “Xác chết phơi đầy cả vùng hoang mạc phía Bắc, tộc trưởng biến mất không rõ tung tích.”
————
Năm Lục đế Lục Thừa thứ mười.
A Cách Ta mang theo cái bụng bầu hơn bảy tháng vượt qua nghìn dặm từ phía bắc Lục quốc đến tận kinh thành Chung quốc.
Khi nàng vừa đặt chân đến kinh thành, thủ hạ của Minh đế đã nhanh chóng dưa cô vào cung.
Cả đường đi cô đều thờ thẫn như người mất hồn không nói một lời.
Khi gặp lại A Cách Ta, hắn đã ôm cô thật chặt, cô nói luôn miệng như câu bùa chú
“A Hách Sơn, A Loan A, A Linh Na, tất cả đều đã chết rồi.”
“Ta biết nàng rất khó chịu, nhưng hay tin ta, cho dù tất cả mọi người đều chết hết, không ai bên nàng nữa, thì vẫn còn có ta. Ta sẽ giúp nàng trả thù.” hắn nói.
“Chàng sẽ giúp ta trả thù sao?” cô lặp lại.
“Ta sẽ giúp nàng trả thù.”
“Không cần đâu, ta đã nghĩ ra cách trả thù tốt nhất rồi.”
Minh đế buông nàng ra, hắn có dự cảm không lành.
A Cách Ta mỉm cười ngọt ngào với hắn, cô nói
“Chàng biết không?Tháng tới ta sẽ lâm bồn. Chàng thích con trai hay con gái?”
Minh đế hơi bất ngờ, nhưng vẫn vui vẻ đáp lại
“Cho dù là hoàng tử hay công chúa đều tốt. Ta sẽ luôn yêu thương mẫu tử nàng.”
A Cách Ta đột nhiên cười nắc nẻ, cười như điên dại, cười đến nước mắt trào ra, cười gập cả người.
“Không đâu, ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu, kẻ máu lạnh, tuyệt tình như ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội đó đâu.”
Cô rút con dao găm bên hông hắn ra, đâm thật mạnh vào bụng mình.
Khoảnh khắc cô gục ngả xuống, trái tim hắn như bị một con dao đâm thẳng vào.
Hắn siết thật chặt tay nàng, miệng rống lên như con thú bị thương
“Gọi thái y, gọi thái y mau, lũ vô dụng này.”
“A Cách Ta, nàng đừng lo, thái y sắp đến rồi, nàng đừng lo.” giọng nói của hắn run rẩy như sắp tan vỡ.
Sắc mặt hắn trắng bệch, máu tuôn ra như suối, đỏ thẫm bộ y phục màu trắng tinh. Trước đây cô rất thích mặc y phục trắng, máu đỏ nổi bật trên nền y phục trắng nhìn chói mắt đến rợn người.
Hắn khóc, những giọt nước mắt rơi trên mi mắt cô, như thể cô và hắn đang cùng khóc.
A Cách Ta giơ tay lên chạm vào mặt hắn, môi cô mấp máp thều thào
“A Hải A, A Hải A…”
“Có ta đây, có ta đây.” giọng hắn lạc đi vì sợ hãi, nỗi sợ vì sắp đánh mất tất cả.
“A Hải A, A Hải A… Đừng bước chân vào Lục quốc nữa.”
“Có ta đây, có ta đây. Ta sẽ không bước vào Lục quốc nửa bước chân.”
cô mỉm cười mãn nguyện rồi lại liên tục lặp lại tên hắn, cho đến khi cơ thể lạnh dần, cho đến khi hơi thở yếu dần, cho đến giây phút nhắm mắt xuôi tai.
Sau bao nhiêu năm cách trở, cuối cùng cô cũng đã trở về vòng tay hắn, dịu dàng, ngoan ngoãn như thế. Toàn thân hắn run lên,
“Không…….” hắn rống lên. Tiếng rống bi thương khiến màn đêm lạnh lẽo chốn hoàng cung càng trở nên thê lương hơn.
Hắn đã gần như có tất cả, có hoàng vị, trả được thù, đánh bại Lục Thừa. Nhưng ngay giây phút hắn đắc ý nhất, ông trồi lại nhẫn tâm lấy lại tất cả.
Cô nói đúng, đây chẳng phải là cách trả thù tốt nhất sao? Màn đêm tối lạnh lẽo có thể bị mặt trời phá vỡ, nhưng bóng tối ngự trị trong lòng hắn kể từ giây phút này, liệu ai có thể phá vỡ?
Ai có thể kéo hắn ra khỏi cơn ác mộng này?
Tối, tối tăm đang nhấn chìm hắn. A Cách Ta chết rồi, A Hải A cũng chết rồi, giờ chỉ còn Minh đế Chung Tuấn Hải. Đó là cái giá của giấc mộng quyền lực.
Hắn nghe văng vẳng bên tai giọng hát dịu êm trong trẻo của cô
“Nắng chiều trên quê hương thảo nguyên tôi
Có chàng trai hát cho ai nghe
Những đường tơ lòng vấn vương theo tiếng hát
Gió cát thổi mù mịt, chàng có chờ được người chàng thương?
Cô gái khăn đống cưỡi ngựa đang hát cho chàng nghe
Chàng có nghe được sợi nhớ sợi thương trong câu hát?”
Cô gái khăn đống cưỡi cỡi ngựa đã từng hát cho hắn nghe đâu rôi?