Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 5: Hạo Thành Đệ Nhất Thần Y


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 5: Hạo Thành Đệ Nhất Thần Y


3 tháng trước ở Hạo thành.
Sau khi có được sự tin tưởng của tam tiểu thư, nàng ngày đêm bào chế thuốc. Thực ra, nàng ta chỉ bị mề đay cấp tính do dị ứng, chỉ cần áp dụng phương pháp chà xát bằng Kinh giới cộng thêm một vị thuốc Đông y là được.
Nhưng nàng biết, thói đời, ai cũng có tư tưởng “Đồ rẻ là đồ ôi”. Nếu nàng chỉ sử dùng những cây thuốc rẻ tiền, dễ tìm sẽ càng làm mọi người nghi ngờ. Vả lại, đối với những kẻ quyền quý này, tiết kiệm nghĩa là coi thường họ. Vì thế, nàng cứ mặc sức mà bốc, từ nhân sâm ngàn năm đến cây cẩu kỷ quý hiếm. Tuy không có công hiệu chữa bệnh dị ứng nhưng những thứ này quả là một bài “thuốc tâm lý” hữu hiệu.
Muốn chữa bệnh thì dễ nhưng phòng bệnh thì khó. Cũng không thể nhổ bỏ vườn hoa nhài được, quá lộ liễu. Vậy chỉ còn một cách là khắc chế mùi hoa. Hoa nhài rất kỵ hương quế, tuy mùi hoa nhài rất mạnh, nhưng gặp hương quế là biến mất hết.
Cái khó là cách làm thanh quế. Cũng may, kiếp trước nàng cũng là dân trồng hoa nghiệp dư, bản thân cũng rất thích mùi quế nên cũng có chút nghiên cứu. Nghĩ đến đây bèn cảm thán một câu: “Kiến thức không bao giờ là dư thừa”.
Không ai ngờ, vị thuốc cho căn bệnh khó trị của Tam tiểu thư chỉ là những loại cây mọc đầy khắp nơi.

Để nhớ lại xem, đầu tiên, chọn những cây quế lâu năm bóc vỏ. Trước khi bóc, lấy lạt buộc quanh thân và cành to, cách khoảng 40 – 50 cm buộc một vòng để cắt cho đều. Dùng dao nhọn cắt đứt phân nửa thân, rồi cắt dọc từng đoạn. Sau đó lấy que nứa đã vót nhọn lách vào khe, tách vỏ quế ra, để riêng từng loại. Vỏ quế to, dày phải ủ, ngâm nước một ngày rồi để ráo nước. Lấy lá tươi, hơ ềm rồi lót quanh sọt, xếp vỏ quế đầy sọt, lấy lá tươi đậy lại. Buộc chặt để 3 ngày, hằng ngày đảo từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên cho nóng đều. Dỡ quế trong sọt ra, đem ngâm nước một giờ nữa. Vớt quế ra, đặt lên một phên nứa, lấy một phên nứa khác đè lên, ép cho thẳng, để chỗ khô mát cho đến khi quế se. Lấy từng thanh quế, buộc ép vào ống nứa tròn, thẳng. Trong thời gian buộc, ép, mỗi ngày lấy ra hai lần, lau chùi mặt trong cho bóng rồi buộc lại. Làm như vậy cho đến khi khô. Thời gian ủ quế khoảng nửa tháng.
Trong khi Thanh Nguyên đang ung dung, nhàn tản, đám người hầu bên ngoài đang sốt ruột không chịu được. San San cứ cách một phút là nhìn vào cửa phòng xem có người ra chưa. Dạo này bệnh của tiểu thư càng nặng. Khắp người ngứa ngáy nên lúc nào cũng khó chịu, chỉ khổ cho đám nô bộc phải hầu hạ người thôi. Tiểu thư lấy cớ cần tập trung chuẩn bị cho “Thi hội”, đóng cửa không tiếp khách gần hai tháng rồi. Chỉ sợ bên phía các phu nhân bắt đầu nghi ngờ thì hỏng bét. Để họ biết được tiểu thư có bệnh lạ thì sẽ tìm cách không cho nàng đến Phong Thành dự thi à xem. Vả lại, bệnh của tiểu thư đã phát gần hai tháng rồi, nếu….
Cánh cửa chợt mở ra, cái người đã một tháng không lộ diện cuối cùng cũng chường mặt ra. Nếu không phải tiểu thư dặn không được quấy rầy nàng ta thì San San đã trực tiếp đá cửa xông vào xem rốt cuộc nàng ta đang làm gì trong đó.
“Cuối cùng ngươi cũng ra rồi, cũng may còn kịp, nhanh đưa thuốc cho tiểu thư đi” San San gấp đến độ phát khóc.
“Dạ.” Tất nhiên là kịp rồi. Nàng nói bệnh này hai tháng là hết cứu. Tam tiểu thư đã phát bệnh hai tuần, nàng bào chế thuốc thêm một tháng, vậy là hết tháng rưỡi. Lúc này có là thần thánh cũng sợ huống hồ người phàm. Nàng cố tình dây dưa, kéo dài để sát ngày đó mới đưa thuốc. Con người chết đột ngột, bất đắc kỳ tử không đáng sợ bằng biết trước cái chết của mình rồi nhìn thời gian trôi, đếm ngược xem mình còn sống thêm bao lâu. Cái cảm giác đó rất đau đớn, khổ sở. Nhưng phải như vậy thì họ mới càng quý mạng mình, công lao của nàng càng to lớn.
Hai người bước nhanh qua hành lang rồi dừng trước cửa phòng tam tiểu thư.
“Thưa tiểu thư, thuốc đã….”

“Nhanh vào đi.” Không còn vẻ trầm tĩnh, nhã nhặn, giọng nói mang theo sự nôn nóng, đồng thời như thở phào. Đấy, cuối cùng nàng ta cũng giống con người một chút, cũng biết sợ.
Nàng bước vào phòng, vẫn là căn phòng đen như mực. Rồi đèn được thắp lên. Đảo mắt qua góc trái nàng chợt nhận ra có người đang ngồi đó. Đó là một thanh niên áo trắng, tuổi chừng đôi mươi. Theo kinh nghiệm của nàng, những người mặc áo trắng trong truyện xuyên không đều là những nhân vật lớn. Màu áo trắng trong sắc tối mờ mờ của căn phòng nhìn càng yêu dị, lạnh lẽo. Nàng hơi ngạc nhiên, đây là khuê phòng của tiểu thư, sao lại có thể để một nam nhân ngồi sừng sững trong phòng được. Nhất là với dung nhan như bây giờ, cả người hầu nàng còn không muốn gặp, huống chi là một nam nhân. Hoặc người này là một vị khách quan trọng, nàng ta không thể không tiếp, hoặc hắn là…….
Nàng có thói quen phân tích mọi việc rất nhanh, nhanh đến nỗi người ngoài không biết nàng đang ngẩn ra suy nghĩ. Vào sâu hơn nàng mới nhìn rõ mặt người này.
Vừa nhìn thoáng qua rồi sững người quay lại ngay. Đúng là một mỹ nam. Mắt kiếm, hẹp dài, nhìn thật lạnh lùng, đáng sợ. Dù chỉ nhìn qua đôi mắt, nhưng có thể khẳng định hắn là một mỹ nam. Tại sao chỉ nhìn được đôi mắt hả? Vì ánh mắt hình viên đạn đó như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đang nhìn nàng chằm chằm. Nhưng nàng có đụng chạm gì hắn đâu. Tự nhận mình không phải nhát gan nhưng Thanh Nguyên cũng phải rùng mình, không còn tâm trạng chiêm ngưỡng mĩ nam đành phải quay lại đối diện tam tiểu thư. Tam tiểu thư mang chiếc mạng che mặt. Kế bên là chỉ có một người hầu, không thấy Kim Thư. Tam tiểu thư này làm việc nhanh thật. Chắc cô ả đã đến Thanh lâu nào đó rồi. Trong chốn “chỉ có hai con sư tử đá là sạch”(1) như Tiêu phủ tuyệt đối không dung chứa những kẻ ngu ngốc, làm hỏng việc.
“Tam tiểu thư, đầy là thuốc…” nàng chưa nói xong đã thấy tên thanh niên áo trắng đoạt cái khay từ tay nàng, cầm chiếc túi đựng thuốc lên ngửi, cau mày ra vẻ khó hiểu. Rồi trầm giọng hỏi. Giọng nói cao ngạo và rõ ràng không thèm che dấu sự khinh thường. Mặt hắn nhếch lên nhìn nàng như nhìn con vật hạ đẳng.
“Đây là thuốc gì?”

“…………..”
Giọng hắn quát lên
“Ta hỏi đây là thuốc gì? Điếc à? Ngươi dám coi thường ta ư? Đây là cách Tiêu phủ dạy dỗ người hầu sao?” câu cuối cùng dường như không dành cho nàng nghe. Thanh Nguyên hơi nhướng mắt lên, nhìn đáp trả hắn. “Đánh chó cũng phải nể mặt chủ”, ngay cả đạo lý này mà hắn cũng không hiểu sao?
“Thưa, nô tỳ mới đến, không biết ngài là ai. Nếu ngài là hạ nhân như ta thì chúng ta bình đẳng, sao ta phải nghe lệnh ngài? Còn nếu ngài là khách thì xin thứ lỗi, nô tỳ cũng sẽ không trả lời. Nô tỳ là người của Tam tiểu thư, nếu nghe lệnh người khác trước mặt tam tiểu thư thì khác nào sỉ nhục người. Trừ khi chủ nhân cho phép, còn không, nhất quyết không nghe lệnh người khác. Đó là những gì Tiêu phủ dạy nô tỳ.”
“Ngươi…..” hắn còn đang muốn nói nhưng Tiêu Lam đã ngăn lại.
“Thôi được rồi, Nô Tú ngươi đừng vô lễ, mau xin lỗi rồi trả lời câu hỏi của Văn Sinh đại phu đi”. Lời nói trách cứ nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, không có tính uy hiếp. Hơn nữa, “cho phép” như vậy khác nào ngấm ngầm thừa nhận những gì Thanh Nguyên nói là đúng. Văn Sinh cũng biết Tiêu Lam đang bênh vực nàng ta. Nhưng cũng biết mình đã thất lễ, “vuốt mặt không nể mũi”, nên đành lặng thinh, không phản đối gì.
Lúc nãy nhìn qua, thấy sắc mặt tam tiểu thư xấu đi mấy phần khi nghe câu “Tiêu phủ dạy dỗ người hầu kiểu gì”, nàng đoán nàng ta cũng tức giận nhưng nể mặt Văn Sinh nên không dám nói gì. Vì vậy, nàng mới dám cãi lại hắn, bởi nàng biết Tiêu Lam sẽ bao che ình. Thậm chí, nàng ta còn hả hê vì đã trút giận được chứ hơi đâu mà phạt nàng.
Vậy là nàng đoán đúng, gã này đúng là tên Văn Sinh đại phu, nổi tiếng khắp nơi vì nhất quyết từ chối vào Thái Y viện, chỉ cầu ở lại nhân gian chữa bệnh cho bách tính.

Nàng nhẹ giọng đáp lại. Có người bắc thang ình mà còn không chịu xuống nước, thì té gãy cổ mất. Dù sao nàng cũng không đấu lại hắn, đành nhỏ nhẹ xin lỗi.
“Xin Văn Sinh đại phu thứ lỗi cho nô tỳ. Bẩm đây là thuốc làm từ cây Kinh giới”
“Cái gì? Kinh giới? Sao người có thể dùng loại thuốc rẻ tiền này để chữa bệnh. Ngươi có biết rõ tác dụng của nó không? Có tác dụng phụ gì với người bệnh không? Ngươi xem người bệnh là nơi thử thuốc hay sao mà dám dùng loại cây không rõ nguồn gốc này làm thuốc? Ngươi chỉ là một tên nô tài, biết cái gì mà đòi chẩn đoán. Ngươi xem mạng người là cỏ rác à?” hắn nói với giọng nói rất gay gắt. Ngay đến Tiêu Lam còn thấy sững sờ, quen nhau đã lâu, nàng chưa từng thấy hắn giận dữ như vậy.
Thanh Nguyên thì rất thản nhiên, không hề có chút sợ hãi, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt còn có chút cười nhạo khiến Văn Sinh càng tức điên lên. Nàng thong dong đáp: “Trước đây, luôn nghe người ta nói Văn Sinh đại phu là một lương y từ mẫu, tấm lòng quảng đại, cứu chữa người không phân biệt sang hèn….”
Ngừng laị một chút, rồi nói tiếp: “Giờ mới biết hóa ra lời đồn chẳng bao giờ đúng sự thật.”
———-
(1) : Câu này trích trong tác phẩm “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần. Nghĩa là chốn danh gia hào môn, khắp nới đều là tranh đấu, không ai không thủ đoạn, không ai giữ được thanh cao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.