Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 43: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (21)
Hôm nay là ngày kết thúc một chặng đường phong ba tại Phong thành. Bắt đầu bước sang một trang mới gay go, phức tạp hơn, tất cả mới chỉ là nấc thang đầu tiên trên đường tìm về nhà của Thanh Nguyên.
Thời tiết hôm nay âm u, ẩm ướt, con người cũng trở nên uể oải mệt mỏi hơn. Người của Kỳ vương bao vây khắp phòng nàng từ sau khi kết thúc bữa tiệc, tin chắc là Kỳ vương cũng biết việc nàng bí mật gặp gỡ Lâm Công Khanh, mà Thanh Nguyên cũng không có ý muốn giấu diếm.
Lâm Công Khanh là một kẻ rất thông minh, xảo quyệt. Một chính trị gia tài năng. Nàng đã quan sát rất kỹ sắc mặt, biểu hiện của hắn đêm qua. Ngay khi biết âm mưu giá họa của Thụy vương, hắn chỉ bất ngờ, sững sốt nhưng không hề có chút tức giận nên có của một kẻ bị lợi dụng. Bởi lẽ đối với hắn, những thủ đoạn chính trị này không phải xa lạ, chính hắn cũng là một tay gian hùng lão lược trong vỏ bọc thư sinh. Có một kẻ như vậy phò tá, Linh vương sẽ làm nên chuyện lớn, thể nào Lục quốc cũng sẽ có một trận nội chiến gà bay chó sủa ra trò cho xem. Tranh giành quyền lực là một mầm mống hiểm họa mà bất kì triều đại nào cũng có. Chỉ khác ở chỗ, nó được phơi ra ánh sáng hay ẩn giấu trong bóng tối.
Vậy là tạm thời giải quyết được mối họa từ Lục quốc.
Thanh Nguyên ngồi ăn sáng với Lương Quan. Hai người đều không nói lời nào với nhau. Lương Quan không phải một người quá trầm lặng, nhưng không hiểu sao, cảm giác bên nngfa thanh bình và ấm áp đến nỗi hắn không muốn phá vỡ. Không khí trầm lắng nhưng không gượng gạo, như hai người bạn lâu năm ngồi ăn một bữa với nhau, không cần nói một lời vẫn hiểu nhau, đích thực là “Quân tử chi giao đạm tựa thủy” (Quan hệ giữa quân tử nhạt như nước)
Thanh Nguyên suy nghĩ rất lung, nàng đang đi trên một sợi dây thừng, có thể té lộn cổ bất cứ lúc nào. Tuy hiện nay, Thụy vương không có động tĩnh gì, nhưng đó là do Kỳ vương ra mặt bảo vệ nàng, nếu hắn cho rút người đi hết, tính mạng nhỏ bé của nàng có thể mất đi bất kì lúc nào. Bây giờ, nàng như cá trên thớt.
Nếu mọi chuyện thuận lợi như dự tính, Kỳ vương thực sự coi trọng nàng, đề bạt nàng vào một chức quan nào đó, thì sẽ thoát hiểm, dù sao Thụy vương cũng không thể lộng hành trong Chung quốc, không thể đuổi giết nàng về tận Hạo thành.
Nhưng nhỡ hắn không ra tay, kết quả là không cần nghĩ đến, chỉ có hai chữ : Chết chắc.
Giống như rút hết gia tài của mình đặt một ván bài vậy, được ăn cả, ngã về không.
Thanh Nguyên rút một tờ giấy ra, vệt một vết mực vào đấy, hỏi: “Huynh có thấy cái gì không?”
Lương Quan giật mình, phải mất một lúc mới hiểu nàng đang hỏi mình, trả lời theo phản xạ: “Một vết mực.”
Nàng cưới, lắc đầu: “Sao huynh không nhìn ra đó là một tờ giấy trắng.”
Lương Quan ngẩn ngơ, không hiểu dụng ý của nàng.
“Con người luôn bị bề nổi của sự việc hấp dẫn, mà không thấy phần chìm của nó. Ai cũng chỉ thấy vết mực đen mà không thấy tờ giấy trắng. Thế đáy”
Người thường luôn cho rằng đoạt giải nhất mới là kẻ tài giỏi, chỉ có người khôn khéo mới hiểu được phần chìm của vấn đề, đấy là đoạt giải cao chưa chắc đã là hay.
Cũng như người tinh ý thì thấy được tờ giấy trắng đằng sau vết mực, người bình thường đơn giản chỉ thấy vết mực.
Mạng sống của nàng nằm ở việc Kỳ vương là người tinh khôn hay đơn thuần.
Nếu suy nghĩ của hắn như người thường, thì nàng chết chắc. Hắn sẽ không bỏ công sức bảo vệ một kẻ “bất tài” như nàng.
———-
Giờ Ngọ
Năm người được đưa đến một đại sảnh cực lớn, xa hoa, và rất lộng lẫy.
Tiêu Lam rất thoải mái, tự tin, mục đích của cô nàng vốn không phải là đoạt giải. Có thua cũng chả sao.
Hồ Nhật thì ngược lại, hết sức khẩn trương, hồi hộp. Có lẽ trong năm người, người duy nhất không có mục đích riêng khi tới nơi này, toàn tâm toàn ý đoạt giải, chỉ có hắn.
Vẫn bộ râu xấu xí, cùng điệu bộ đáng ghét của một tên vô lại. Vẻ mặt phơi phới vui vẻ hoàn toàn đối lập với sự căng thẳng trong lòng. Một trong những quy tắc sống còn của chính trị là không bao giờ để người khác thấy được cảm xúc thật của mình, nhất là trên bàn đàm phán. Chính trị gia đều là những diễn viên tài năng, lúc nào cũng mang sẵn một chiếc mặt nạ thủy tinh.
Như mọi lần, La Viện Kỳ ríu rít trò chuyện với Tiêu Lam, Lâm Công Khanh im lặng ngồi một góc trong phòng.
Lần này, không có vị giám khảo này như những vòng trước, họ được trực tiếp đưa dãy nhà phía Bắc của tòa biệt viện, có năm căn phòng nằm kế nhau.
Tô Hào (Ai không nhớ anh này là ai thì xin mời đọc lại các chương trước) cầm một cái rương nhỏ làm bằng bạc, trên nắp khắc hình một đôi chim tinh xảo.
Hắn đặt cái rương xuống bàn.
“Chúc mừng các vị đã vào được tận vòng này. Các vị đều là những nhân tài tinh hoa của năm nước, cho dù ai là người thắng thì cũng rất xứng đáng. Trước khi bước vào vòng thi, ta xin mạn phép giải thích quy tắc vòng này. Trong rương có năm tờ giấy ghi số thứ tự năm căn phòng, giám khảo phòng thứ nhất là Bình vương, phòng thứ hai là Kỳ vương, phòng thứ ba là đại học giả Lý Tiến, phòng thứ tư là Văn Sinh thần y, và phòng cuối là do Nam quận vương Chung Tuấn Thắng, em họ của đương kim thánh thượng làm chủ khảo. Các vị phải dùng tài biện luận của mình để thuyết phục các giám khảo. Sau khi hết thời gian, các giám khảo sẽ tự chọn ra người chiến thắng. Trong trường hợp có nhiều hơn một người được chọn, thì những người này sẽ tiếp tục tranh luận nhau để tìm ra người giỏi nhất. Xin mới các vị bốc thăm.”
Người đầu tiến là Lâm Công Khanh, bốc trúng thăm số một. Sau là Hồ Nhật, phòng số năm. Tiêu Lam phòng số ba, La Viện Kỳ phòng số bốn. Cuối cùng, đến phần Thanh Nguyên.
Cô bước đến gần cái bàn, đút tay vào chiếc rương, mò mẫm một lúc, mới lấy ra một tờ giấy. Mở tờ giấy ra, trong đó viết số NĂM.
Có đến hai tờ thăm số năm?
Nàng giật mình trong giây lát rồi bình tĩnh quay sang bốn người phái sau, nói to: “Ta bốc trúng thăm số HAI”
Hồ Nhật bực mình: “Ai chẳng biết. Số hai là số cuối cùng, không phải ngươi thì là ai, có vậy cũng nói”
Thanh Nguyên cười cưới, không để ý đến vẻ thù địch của Hồ Nhật.
Một trò tiểu xảo đơn giản. Vốn không hề tồn tại tờ thăm số hai. Nói cách khác, phòng số hai là phòng “đặc biệt” dành riêng cho người cuối cùng. Hơn nữa, tờ thăm cuối cùng được giấu trong một góc nhỏ trong rương, phải quờ quạng một lúc mới tìm được. Những người bốc thăm trước, theo tâm lý, sẽ cố bốc thật nhanh để tránh sự nghi ngờ không cần thiết. Chỉ có người cuối cùng, mới phải tốn sức để lục lọi tờ thăm. Như vậy, xác suất hai tờ thăm số năm lọt vào tay người khác hết, là rất thấp. Kẻ có thể nghĩ ra một cái bẫy nhỏ nhưng tinh xảo như vậy, thực không đơn giản.
Bốn người lại được đưa đến những căn phòng tương ứng với số thăm của họ. Khi lướt ngang qua Thanh Nguyên, Lâm Công Khanh thì thầm bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Nhớ phải giữ lời.”
Nàng quay qua nhìn hắn, nhưng ánh mắt chỉ bắt kịp bóng lưng áo đen.
Không biết nên khen hắn tự tin hay mắng hắn tự phụ đây.
Nàng được một người hầu đưa đến trước cửa phòng thứ hai.
Đẩy cửa bước vào, đó là một căn phòng xa hoa tuyệt đẹp. Có một mùi thơm nhè nhẹ của sách vở, mùi thơm đặc trưng của giấy.
Vật dụng trong phòng đều là thượng hạng, bàn gỗ quý, rèm che cửa bằng lụa. Phải nói là lụa ở Chung quốc còn quý hơn vàng, một khúc lụa còn đắt hơn cả một ngôi nhà.
Chỉ có quý tộc mới dám dùng lụa may áo mặc trong những dịp long trọng.
Vậy mà ở đây người ta lại dùng lụa làm rèm cửa. Đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra.
Đi vào sâu hơn, thấy Kỳ vương ngồi trên ghế. Bên cạnh Kỳ vương là tên thị vệ hôm nọ. Chắng hiểu sao, ánh mắt hắn luôn dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của nàng, đến nỗi bỏ quên cả những người xung quanh.
“Người bị bỏ quên” chán ghét mỉa mai: “Nếu ngươi đã thích nhìn như vậy thì cứ nhìn cho hết giờ đi, tốt nhất là móc con mắt ra dán vào thân thể hắn để nhìn cho thỏa”
Thanh Nguyên giật mình, ra vẻ thông cảm. “Xin lỗi, xin lỗi, không người đàn ông nào thích người khác nhìn chằm chằm vào tình nhân của mình, ta hiểu mà, hiểu mà.”
“Ngươi….” đây là câu hắn nói nhiều nhất mỗi khi gặp tên này.
Tên thị vệ mỉm cười thú vị nhìn màn đấu khẩu của hai người.
Nàng bí mật quan sát gã này.
Gương mặt bình thường đến mức gặp rồi thì quên, nhưng đôi mắt lại rất sâu, rất hiểm, không thấy đáy.
Hắn cũng không khó chịu khi bị nhìn như vậy, rất tự nhiên mỉm cười nhìn lại nàng.
Màn trao đổi ánh mắt chỉ kết thúc khi bị Kỳ vương phá hoại.
“Chúng ta bắt đầu được chứ?”
Thanh Nguyên ngồi xuống chiếc ghế được sắp sẵn đối diện với Kỳ vương.
Thanh Nguyên xoay qua nhìn người thị vệ, rồi rất thản nhiên quỳ xuống: “Xin bái kiến bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Kỳ vương trố mắt ra, Tông đế cũng sững người, thu lại nụ cười, sắc mặt hết sức nghiêm túc, hỏi: “Sao ngươi biết?”
Thanh Nguyên đứng thẳng người, phong thái kiêu ngạo, tự tin, không chút hoảng sợ, đáp: “Lụa là cực phẩm hảo hạng, chỉ dành riêng cho quý tộc. Chỉ có bậc vương tôn, quan lớn mới đủ khả năng dùng. Theo ta được biết, lụa được chuyển từ Song quốc ở phía Tây, qua hơn cả vạn dặm đường mới đến được Chung quốc. Mấy tháng nay Song quốc đang có chiến tranh, nguồn lụa chuyển đến nước ta ngày càng ít, giá trị càng liên thành. Chuyến hàng duy nhất năm nay chỉ có ba khúc, một khúc dành cho thái hậu, một khúc khác dành cho Lan phi và Hoàng hậu, khúc cuối cùng là của hoàng thượng. Bên ngoài ngài mặc một bộ áo bằng vải thô, nhưng đối giày bằng lụa này đã tố cáo thân phận ngài. “
“Nhưng đâu phải chỉ có mình hoàng thượng là được dùng lụa. Bản thân ta cũng đang mặc một bộ áo bào bằng lụa. Sao ngươi không cho rằng đôi giày ấy do ta ban thưởng cho hắn.” Kỳ vương kinh ngạc.
Thanh Nguyên lại thừa dịp mỉa mai: “Tất nhiên ta biết ngài hào phóng rồi, mỗi khúc lụa bằng một năm tiền sinh hoạt của một gia đình bình thường. Vậy mà ngài lại dùng để làm rèm cửa cơ mà. Nhưng đôi giày này làm bằng lụa tơ tằm, loại lụa cao cấp nhất, đắt tiền nhất. Vì nó được tạo ra bởi một loài sâu bướm chứ không phải tằm dâu. Người ta không thể nuôi loài sâu bướm này như tằm dâu được. Loại lụa này khác với những thứ lụa bình thường ở chỗ: bướm nở ra trước có thể làm hỏng các kén khác nên những sợi tơ dài tạo nên các kén đó sẽ bị đứt ra thành nhiều sợi ngắn hơn. Khi nuôi tằm dâu, người ta nhúng các nhộng vào nước sôi trước khi bướm hình thành hoặc xâu từng con một bằng kim nên cả kén còn nguyên sẽ được tháo ra thành một sơi dài liên tục. Nhờ vậy mà vải dệt từ loại lụa này sẽ chắc hơn, đẹp hơn. Lụa trên áo ngài chỉ là loại lụa bình thường, vậy mà lụa trên chiếc giày của thuộc hạ ngài lại là lụa thượng hạng. Hơn nữa, nghe nói loại lụa tơ tằm này mỗi năm chỉ sản xuất có năm mươi khúc, chỉ có hoàng tộc tôn quý mới được ngự dụng. Trùng hợp thay, ba khúc lụa được chuyển tới tháng trước, là lụa tơ tắm thượng hạng. Người có thể dùng loại tơ lụa may giày, lại thân thiết với Kỳ vương, vốn không có bao nhiêu.”
“Giỏi” Tông đế tán thưởng. Tên này quả không tầm thường. Trong vòng thi cuối của một cuộc thi quan trọng như vậy, còn đủ tỉnh táo quan sát, phân tích tình hình như vậy, chỉ có những người có quả gan bằng sắt mới làm được.
“Vậy ngươi thử đoán xem, trẫm sẽ hỏi ngươi câu gì”
Thanh Nguyên thản nhiên cười: “Ngài vốn không định hỏi gì cả, chỉ đến để thăm dò tiểu nhân thôi.”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi xứng đáng để ta thăm dò sao?” Tông đế hứng thú nhìn nàng.
“Vốn lúc đầu tiểu nhân cũng không tự tin lắm. Nhưng sự xuất hiện của ngài chẳng phải là câu trả lời rõ ràng nhất hay sao?”
Tông đế nhìn chằm chằm nàng. Hắn phát hiện, nói chuyện với tên này thật sự rất thú vị.
“Đến đây nào, chúng ta chơi một ván cờ nhé. Nghe nói ngươi đã thắng Lâm Thông, chắc kì nghệ cũng không tầm thường đâu nhỉ.”
“Tài thô học thiển, nhưng cũng mạn phép phụng bồi thánh thượng”
Không phải nàng đang khiêm tốn, đích thực tài đánh cờ của nàng có thể nói là tài thô học thiển. Chỉ là nàng không tin Tông đế đến đây chỉ để đánh cờ với nàng.