Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 42: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (20)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 42: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (20)


Sáng mai là ngày diễn ra vòng năm, cũng là ngày kết thúc Thi hội. Cuộc thi tưởng như hết sức bình thường và đơn giản này, lại ẩn chứa biết bao âm mưu, thủ đoạn chính trị.
Cục diện bây giờ rõ là chiến loạn từ trong ra ngoài.
Lương Quan đứng bên cạnh nhìn Thanh Nguyên đang ngồi thất thần nhìn chằm chằm vào tờ giấy để trên bàn. Tờ giấy vẽ ba vòng lồng vào nhau. Trung tâm của ba vòng tròn đó là một quân cờ màu đen. Hắn chả hiểu gì cả.
“Đây là Chung quốc” Thanh Nguyên chỉ vào quân cờ đen.
Lương Quan giật mình: “Sao ạ?
Không để ý tới vẻ khó hiểu của Lương Quan, Thanh Nguyên chỉ vào ba vòng tròn đang bao vây quân cờ, nói. “Vòng tròn thứ nhất chính là nội chiến của Chung quốc. Cuộc nội chiến này tất sẽ xảy ra, và nó sẽ trở thành một vòng tròn lớn kìm hãm, hay thậm chí sẽ hủy diệt nước Chung. Nội không yên, ngoại tất loạn, bốn nước còn lại đang canh chừng chúng ta như hổ rình mồi. Nội chiến vừa kết thúc, họ sẽ nhảy vào xé xác Chung quốc ngay. Đó là cái vòng lớn thứ hai. Còn cái vòng lớn nhất đang bao vây chúng ta, chính là những nước bên ngoài. Xuân quốc cực kỳ hung tàn, hiếu chiến, tham lam, chỉ cần thống nhất được phía Tây, họ sẽ dòm ngó đến những phía còn lại, mà đầu tiên là phía Bắc – nơi có năm nước chúng ta. Chung quốc thoạt nhìn thì thật thái bình, nhưng người sáng suốt ai cũng thấy, nơi này sắp thành một chiến trường lớn.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Lương Quan đang trầm ngâm suy nghĩ lời nàng.
“Biết sao ta nói với huynh những lời này không?”
Lương Quan thành thực lắc đầu.
“Ta muốn giúp Tông đế lèo lái Chung quốc đột phá ba cái vòng tròn này. Dĩ nhiên ta cũng có mục đích riêng của mình. Những việc ta sắp làm đều hết sức điên rồ, ngu ngốc và cực kì nguy hiểm, thậm chí không chỉ có ta mà tất cả những người xung quanh đều sẽ bị liên lụy. Huynh là trợ thủ duy nhất mà ta có. Ta nói điều này cho huynh biết không phải cho huynh cơ hội rút lui. Con người ta không phải kẻ tốt bụng gì. Ta cứu huynh là có mục đích của mình, “Làm ơn há dễ mong người trả ơn” (Câu này trích trong “Lục Vân Tiên”) chỉ có trong sách thôi. Huynh không còn đường lui đâu. Ta chỉ không muốn có ngày huynh chết mà không hiểu tại sao mình chết. “Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi”, ta đã thành thật tin tưởng huynh, cũng mong huynh phải trung thành với ta. Ta tuyệt đối không chấp nhận sự phản bội”

Có một chút lạnh lùng pha lẫn đáng sợ, khí thế bá đạo vương giả trên người nàng, Lương Quan hoảng sợ nhìn nàng như kẻ xa lạ. Ấn tượng về cô gái quyến rũ, lõi đời, có chút lẳng lơ đã biến mất sạch.
Hắn gật đầu mà không thèm suy nghĩ nhiều. Hắn chẳng còn gì nữa, người thân, tương lai, bạn bè, đã mất hết. Chỉ còn nàng, cho dù chỉ là lợi dụng, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Ít ra ở bên nàng, hắn có cảm giác vẫn còn người thân, vẫn còn người để hắn quan tâm, vẫn còn người cần hắn.
Thanh Nguyên hài lòng gật đầu : “Tốt. Bây giờ hãy tìm cách bí mật nhắn với Kỳ vương là ta muốn biết tất cả mọi thứ về “kẻ ở Mẫn thành”, hắn sẽ tự hiểu. Huynh không cần đến Kỳ phủ đâu, người của Kỳ vương đang bao vây đầy rẫy nơi này, chỉ cần ra nói với họ là được. Sau đó đến Huỳnh phủ, nhắn với Huỳnh tam gia hãy dồn hết tiền bạc đặt một ván cuối vào Lâm Công Khanh. Huynh giúp ta tổng kết số tiền mặt chúng ta đang có, ngày mai, khi Thi hội sắp kết thúc, đặt cược tất cả vào hắn.”
———-
Sau một canh giờ Lương Quan mang theo một bức thư trở về. Thanh Nguyên chăm chú đọc bức thư rất lâu, rồi lấy giấy viết ra, viết một bức thư đưa Lương Quan: “Chuyển cho Lâm Công Khanh. Huynh về phòng nghỉ được rồi.”
———-
Nửa nén hương sau, một tiếng gõ cửa vang lên. Thanh Nguyên lẩm bẩm “Nhanh như vậy sao.”
“Vào đi”
Lâm Công Khanh bước vào. Sắc mặt hắn rất xấu. Vừa bước vào cửa, đã ném tờ giấy lên bàn, quát khẽ: “Thật ra ngươi muốn gì?”
Gió thổi bay tờ giấy, trên đó chì ghi một cái tên “Lý Huệ Trâm”

Thanh Nguyên rót trà vào tách. “Uống tách trà đã. Làm gì mà nóng nảy thế”
Hắn gạt phăng tách trà xuống đất, chiếc tách tan tành. “Thôi ngay đi. Huynh muốn gì? Làm sao huynh biết được chuyện này”
Nàng bình tĩnh đạt tách trà của mình xuống, cơn giận của hắn chẳng nhằm nhò gì với kẻ xã giao lão làng như nàng.
“Được. Người ngay thì không nói lời vòng vo. Ta muốn huynh giúp ta một chuyện, huynh có thể gọi là uy hiếp, nhưng ta thích gọi là hợp tác hơn, bởi cả hai ta đều có lợi.”
“Ta sẽ không để huynh uy hiếp ta đâu.” Lâm Công Khanh lạnh lùng đáp trả.
“Lý Huệ Trâm là mẹ huynh? Bà ấy đã dùng mọi cách để giúp huynh có địa vị như này hôm nay, huynh đành lòng đạp đổ mọi thứ huynh có sao? Vả lại, ta đã nói không phải là uy hiếp bởi đâu phải chỉ mình ta có lợi.”
Những lời của nàng như một nhát đánh vào đầu hắn và những chuyện xưa cũ chợt hiện ra như một thước phim.
Năm đó hắn còn rất nhỏ, nhưng cũng nhận thấy sự kì thị chán ghét của người trong làng dành ẹ con mình. Họ gọi mẹ hắn là đồ lẳng lơ, hắn là đồ con hoang.
Những lúc như vậy, mẹ chỉ mỉm cười, nắm tay hắn bỏ đi.

Rõ ràng bà đã có thể phá bỏ hắn đi, rồi sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Nhưng bà chọn cách giữ hắn lại, giữ lại biết bao sỉ nhục, khinh bỉ của người đời. Bà chưa một lần oán hận hắn, bà luôn giành những thứ tốt đẹp nhất cho hắn, dù trong lúc cùng quẫn nhất bà cũng chưa từng một lần có ý nghĩ bỏ rơi hắn.
Hắn nhớ người mẹ có đôi bàn tay chai sạn gầy guộc đó, đã quỳ xuống dập đầu cầu xin hắn, xin hắn đừng nhận bà là mẹ, mẹ của hắn là Lâm phu nhân cao quý. Ngay cả lúc hấp hối trên giường bệnh, di ngôn của bà cũng là mong hắn đừng để tang bà, kẻo người khác nghi ngờ.
Hắn không thể để bao công sức của mẹ đổ sông đổ biển.
Nhìn sự đau đớn trên mắt hắn, Thanh Nguyên biết hắn đang dao động. Dù sao đã nắm được gót chân Asin rồi thì sợ gì không đổ chứ (Asin là một vị anh hùng Hy Lạp. Nhược điểm duy nhất của anh là gót chân, nơi chưa được tắm nước thánh)
Lâm Công Khanh ngồi xuống ghế dành cho khách, giọng nghèn nghẹn hỏi: “Muốn ta làm gì?”
Thanh Nguyên cười tươi: “Ta thích những kẻ thức thời. Huynh biết không, ta vừa cứu huynh một mạng, và đang cho huynh một cơ hội trả thù đây”
“Cứu ta?”
“Huynh hãy nhớ lại xem, tại sao huynh lại được tham dự cuộc thi này. Huynh có tài, nhưng so với Phan Quân, hay Từ Kiến thì rõ ràng không bằng. Tại sao họ đều “bận rộn” không thể đi được đúng lúc đến vậy?”
Lâm Công Khanh nhíu mày, đúng là chuyện này quá trùng hợp. Từ Kiến cáo bệnh, Phan Quân sang Trần quốc học tập, thế là hắn được chọn thay thế. Hắn linh cảm có cái gì đó không ổn nhưng không biết là gì?
“Huynh nghĩ xem, ta có thể điều tra ra chuyện này chẳng lẽ Thụy vương không thể. Huynh thực sự cho rằng chuyện hạ độc trong bữa tiệc chỉ là trùng hợp thôi sao. Chỉ cần nghĩ đến việc huynh là người gốc Chung, với âm mưu hạ độc trên đất Chung thì huynh sẽ hiểu ngay”
Lâm Công Khanh sững sốt, hắn gần như không thề tin vào những gì mình vừa nghĩ ra: “Tại sao?”
Thanh Nguyên lắc đầu: “Cả hai ta đều biết tại sao mà. Huynh đã có sẵn đáp án, chỉ là không thể tin nổi nên cần một người giúp huynh khẳng định thôi. Chính trị là như thế, không từ thủ đoạn, những tài tử suốt ngày văn thơ với sách vở như huynh sẽ chẳng bao giờ hiểu và cũng chẳng cần hiểu đâu. Huynh chỉ cần giúp ta một việc, ta sẽ im lặng, bí mật của huynh vĩnh viễn sẽ là một bí mật”

“Việc gì?” giọng nói hết sức căng thẳng
“Không cần căng thẳng thế đâu, ta đâu có bắt huynh lên núi đao xuống biển lửa. Huynh chỉ cần dành giải trong vòng thi ngày mai là được.”
“Ngươi……” hắn bị điên hay sao?
“Ta không điên đâu. Ta biết huynh là người thông minh, huynh cũng hiểu nếu đoạt giải nhất thì sẽ không bao giờ được trọng dụng (Tại sao thì trong những chương trước có nói đến rồi, thắc mắc gì mời các bạn xem lại), cùng lắm chỉ có cái hư danh. Ngay từ đầu, huynh chỉ muốn vào đến vòng này rồi rút êm thôi chứ gì? Nhưng huynh có nghĩ đến, huynh có gốc Chung quốc, dù Lục vương có coi trọng huynh, Thụy vương sẽ bỏ qua sao? Lục vương đã già, ai cũng ngầm hiểu Thụy vương sẽ là người kế vị. Với tính đa nghi như hắn, liệu huynh sẽ có đất sống trong triều đình Lục quốc sao? Hơn nữa, theo ta biết, cuộc sống của huynh trong Lâm phủ cũng không tốt đẹp gì, Lâm tướng quân thường xuyên xa nhà, huynh lại không phải con ruột nên Lâm phu nhân cũng không yêu thương gì, bà ta luôn hà hiếp mẹ con huynh. Huynh muốn làm quan lớn cũng chỉ để trả thù bà ta thôi, đúng không? Chẳng thà huynh hãy dành danh tiếng về ình, có vậy, Thụy vương mới tha cho huynh, bởi hắn nghĩ huynh chỉ là kẻ tham danh tiếng, không phải kẻ có thể gây sự uy hiếp cho hắn.”
“Tại sao ta phải làm vậy?” hắn ngơ ngác hỏi, dù cũng được xem là kẻ thông minh nhưng sao nàng càng nói hắn càng nghi ngờ trí tuệ của mình thế này.
“Trả thù và kiếm lợi ích ình. Lục vương có bốn người con trai. Đại vương tử thì chết trên sa trường, nhị vương tử là kẻ vô dụng, chỉ biết ăn chơi, đàn đúm. Cuộc chiến giành ngôi báu chỉ còn Tam vương tử Thụy vương và tứ vương tử Linh vương. Thụy vương chiếm ưu thế hơn, nhưng vở kịch chưa hạ màn thì vẫn chưa biết ai là chân mạng thiên tử. Thử nghĩ xem, nếu huynh phò tá tứ vương tử giành được ngôi, chẳng những sẽ trở thành bậc công thần khai quốc mà còn trả thù được Thụy vương. Lợi ích rõ ra đấy, sao gọi là uy hiếp.”
Lâm Công Khanh không trả lời, chỉ ngồi chồng cằm suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, hắn mở miệng: “Làm vậy thì huynh được lợi gì?”
Thanh Nguyên đứng dậy đến bên cửa số, dùng tay đùa nghịch với con chim vành khuyên trong lồng: “Ta luôn tâm niệm một điều, trên đời này không ai cho không biếu không cái gì. Dĩ nhiên, ta cũng có lợi ích của mình. Ta cũng như huynh thôi, nhưng người ta cần phò ta là Tông đế. Như huynh đã thấy, Thụy vương đang muốn gây chiến, trong tình hình nội loạn, quân lực chia năm sẻ bảy như bây giờ, Chung quốc vốn không có khả năng chống đỡ. Chỉ còn cách dẹp yên nội loạn, tập trung binh lực lại, mới hy vọng có đường sống. Ta cần thời gian trì hoãn kế hoạch thôn tính của Thụy vương, mà cách tốt nhất, là tạo nên một cuộc tranh giành quyền lực ngay tại Lục quốc. Kẻ thù chung của hai ta là Thụy vương, sao không cùng nhau bắt tay tiêu diệt hắn chứ? Kẻ thù của kẻ thù là bạn mà.”
Lâm Công Khanh thốt lên: “Nếu vậy thì….”
Thanh Nguyên biết ngay hắn muốn nói gì: “Lục quốc sẽ có tổn thất là sự thật. Nhưng đã là tranh giành quyền lực thì phải thế thôi. Chúng ta sẽ chắc chắn đối đầu với nhau, nhưng đó là chuyện sau này, chúng ta chỉ cần lo chuyện trước mắt thôi. Huynh không cần suy nghĩ nhiều làm gì, con người chỉ chọn đường sống, ta đang mở đường sống cho huynh đấy.”
Lại rơi vào im lặng, sau đó hắn đứng dậy, quay đầu đi ra cửa, nói vọng lại: “Ta sẽ dành giải, mong ngươi giữ lời.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.