Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 30: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (8)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 30: Thiên Hạ Đệ Nhất Tài Tử (8)


Sau khi chọn ra mười lăm người vào vòng sau, Vương Kiên thông báo
“Ngày mai Bình vương sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở biệt viện của ngài. Có cả các vị giám khảo, Kỳ vương và các sứ giả của các quốc gia khác. Xin các vị tới dự đúng giờ.” rồi đưa chúng ta về.
Tiêu Lam đột nhiên bước đến gần Thanh Nguyên. Nhìn chằm chằm với vẻ dò xét. Thanh Nguyên đè nén thanh âm của mình lại, sao cho thật trầm, nghe như giọng đàn ông. “Tiểu thư không biết nhìn chằm chằm vào mặt người khác là vô cùng bất lịch sự sao.?”
Có vẻ giọng nói của nàng đã làm tan sự nghi ngờ của Tiêu Lam. Cô ta lúng túng gượng cười: “Xin lỗi. Chẳng qua là huynh rất giống …một người bạn của ta.”
Thanh Nguyên cười rộ lên, cợt nhả nâng cằm Tiêu Lam. “Thật vinh hạnh quá. Có phải ta giống người tình trong mơ của tiểu thư không? Ta không ngại đi ra từ trong mơ, trở thành người tình hiện thực của nàng đâu”
La Viện Kỳ đứng ngay đó, thấy vậy liền chạy đến gạt tay nàng ra, mắng: “Đồ dê xồm, mặt dày, vô liêm sỉ. Còn để ta thấy cảnh này một lần nữa, ta cắt tay ngươi đấy.”
Nàng khinh bỉ liếc xéo tên dê xồm rồi đỡ Tiêu Lam bỏ đi.
Những tài tử thư sinh xung quanh cũng bỉu môi khinh thường bỏ đi mất.
Một người còn giở giọng châm biếm rất ……văn hóa: “Bây giờ tôi mới biết câu “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” chỉ là lí thuyết thôi? Nhìn xem, ở đây chả phải có một tên hạ lưu, xuất thân hạ lưu mà phẩm chất còn hạ lưu hơn”
Thanh Nguyên cười tươi rói như không hiểu ý: “Sao, có người như vậy sao, thật đáng xấu hổ mà. Nhưng chúng ta lại cùng thi đấu với một kẻ như vậy, há chẳng phải cũng dơ bẩn như hắn sao?” rồi còn đạt tay lên trán ra vẻ suy ngẫm.
“Ngươi….” tên kia tức giận, dậm chân đi mất. Không sợ kẻ lưu manh, chỉ sợ kẻ lưu manh có văn hóa. Không sợ kẻ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ kẻ lưu manh có văn hóa lại còn mặt dày.
Thanh Nguyên đắc thắng phủi mông bỏ đi. Cũng may lúc nãy nàng phản ứng nhanh. Nếu càng muốn trốn tránh sẽ dẫn đến càng nhiều sự nghi ngờ. Nàng cố tình ra vẻ vô sỉ để Tiêu Lam khinh thường không muốn đến gần.
Nàng hiểu tính cách của Tiêu Lam. Một người cao ngạo như vậy sẽ không muốn đứng gần thứ hạ lưu, sợ làm bẩn mắt. Vậy là giải quyết xong một mối họa.
———-
Huỳnh phủ
Huỳnh Tân thấy Thanh Nguyên đi vào, hết sức hưng phấn, báo: “Chúng ta kiếm được hai mươi ngàn lượng bạc rồi. Huynh đúng là tính toàn như thần, không ai đặt cược vào huynh cả, chúng ta hốt trọn sòng.”
Thanh Nguyên “ừ” một tiếng, đi đến bên bàn trà. Không hề có chút vui mừng. Nàng vốn đã dự đoán trước rồi.
Huỳnh Tân không hề mất hứng, hỏi: “Huynh đã chuẩn bị cho vòng ba chưa? Có cần ta mời kì thủ về luyện tập không?”

“Không cần đâu. Ta không biết chơi cờ.”
Thanh Nguyên thư thái ngồi ăn bánh trong phòng khách Huỳnh phủ. Huỳnh Tân cứ nhìn nàng suốt như đang nghiên cứu một sinh vật lạ vậy. Nhìn xong lại cúi đầu tự hỏi, rồi lại nhìn tiếp. Nhìn thật kỹ xem có phải nàng đang giỡn không? Cuối cùng không nhịn được, hỏi dồn dập: “Không biết chơi cờ. Vậy huynh định làm sao vượt vòng ba đây? Bằng niềm tin à? Huynh giỡn cho vui thôi phải không?”
Thanh Nguyên cười, chớp chớp mắt. “Nhìn ta giống giỡn lắm sao?”
Huỳnh Tân tức sùi bọt mép. “Ta cần tiền. Ta đã vay vốn để làm một vụ lớn. Nếu không có tiền xoay sở thì ta tiêu chắc.”
“Ta biết rồi. Chính ta cũng muốn kiếm tiền mà. Có ai chê tiền hôi đâu? Ta đã có cách rồi. Chỉ mong những gì ta tính là đúng. Có tin tức gì chưa?”
Huỳnh Tân lấy một phong thư đưa cho nàng.
“Thám tử vừa gửi tin về sáng nay. Hắn có một bà vợ cực kì hung dữ, không có con cái gì. Đáng ra lúc đầu người được phái đến không phải hắn. Không hiểu hắn làm cách nào mà cuối cùng người kia rút lui, hắn được chọn thay thế. Ta cũng đã để ý, mấy ngày nay hắn cứ lùng sục khắp Phong thành tìm một người. Xem ra đây mới là mục đích chính của hắn.”
Thanh Nguyên nhìn chằm chằm tờ giấy, suy nghĩ rất lâu.
Một người đẩy cửa phòng bước vào, thông báo: “Thưa. Có ông chủ Lý tìm Tam gia ạ.”
Huỳnh Tân bảo nàng chờ một lát rồi đi ngay.
Thanh Nguyên nhìn cậu bé vừa vào, vẫy tay bảo cậu tới gần.
Thanh Nguyên hỏi
“Em là trẻ mồ côi phải không?”
“Dạ. Em không biết bố mẹ mình là ai.”
“Vậy sao em biết tên mình.”
“Cái tên của em bây giờ là em tự bịa ra. Tên thật của em là Lâm Nhất Ngôn. Em không thích cái tên này chút nào” cậu bé bĩu môi tỏ vẻ không thích, nhìn rất đáng yêu.
“Tên của em rất đẹp mà. ” Quân tử nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”, chắc cha mẹ rất yêu em nên mới nghĩ ra một cái tên đơn giản mà ý nghĩa vậy. Cha em muốn nhắn nhủ em phải sống thật quân tử, thông qua cái tên để nhắc em đạo làm người quân tử. Hiểu không?”
Cậu bé cười đến là ngây thơ: “Cám ơn ngài.”

“Giày em rách rồi kìa, tháo ra đi, ta sẽ nói tam gia mua em một đôi mới.”
“Dạ.” cậu bé ngồi xổm xuống, tháo đôi giày ra.
Thanh Nguyên như có như không liếc nhìn chăm chăm đôi bàn chân nhỏ nhắn của cậu.
Quả nhiên là………… Xem ra trời cũng phù cộ nàng rồi.
———-
Sáng hôm sau, Thanh Nguyên xuất phát đến biệt viện Bình vương.
Lúc Thanh Nguyên vừa đến cổng, đã có một người đứng chờ sẵn, đưa nàng vào chỗ ngồi.
Nàng theo hắn đi qua một hành lang dài, đến điểm cuối của hành lang, là một khu vườn cực lớn. Những bông hoa lan, hoa huệ vẫn còn đẫm sương đêm. Hương hoa thoang thoảng dịu dàng. Bước vào mùa đông, ánh mặt trời không còn gay gắt nữa, trở nên ấm áp, dễ chịu hơn nhiều.
Đi vào sâu trong vườn, thấy có nhiều bàn nhỏ, xếp cạnh nhau thành hình chữ U, phía đầu chữ U có ba bàn lớn, đẹp hơn hẳn những bàn còn lại. Tất cả các thí sinh được qua vòng ba đã tụ tập đầy đủ, cả năm giám khảo cũng có mặt. Ngồi bàn chính giữa là một vị mỹ nam, vẻ mặt hòa ái, đang cười nói với người bên cạnh. Chung quốc có tục lệ, chỉ có chủ nhà mới được ngồi ở giữa. Cho dù khách là đương kim hoàng đế cũng phải ngồi một bên. Vậy người này chắc là Bình vương Chung Tuấn Duy.
Người bên phải hắn, là một người đàn ông trẻ, lá liễu dài như một nét mi, gương mặt dịu dàng, thanh đạm như nước, một vẻ đẹp trong suốt, thanh mát như một dòng suối. Mặc dù nghe có vẻ phi logic, nhưng quả thật nàng cũng không biết dùng từ gì để tả vẻ đẹp của hắn. Dường như mọi từ ngữ đều quá tầm thường.
Ngồi bên trái là…. chỉ có thể mượn nghệ thuật tả người của cụ Nguyễn Du, là
“Râu hùm, hàm én, mày ngài
Vai năm tấc rộng thân mười thước cao
Đường đường một đấng anh hào
Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài”
(Câu này trong truyện Kiều, tả Từ Hải)
Đáng sợ hơn là, tên đó chính là gã công tử cao ngạo, khó ưa nàng gặp ở Mộng mơ lầu. Mặt nàng trắng bệch đi. “Từ Hải” có vẻ chán chường, bất chợt nhìn thấy vẻ ngẩn người của Thanh Nguyên, mắt sáng lên, môi khẽ nhếch lên đầy vẻ khinh bỉ, lớn tiếng châm chọc: “Nước miếng chảy xuống chân rồi.”

Nghe tiếng của hắn, mọi người bất giác dừng mọi động tác lại, quay qua nhìn Thanh Nguyên.
Một tên thư sinh họ Triệu giễu cợt: “Aiii, anh bạn Thanh Nguyên thật có giá, bắt tất cả mọi người phải chờ.”
Một người khác đổ dầu vào lửa: “Huynh thông cảm. Người ta đâu được giáo dục như chúng ta đâu, đâu biết tới trễ chính là không tôn trọng chủ nhà.”
Những người xung quanh xì xào bàn tán, có người vui sướng khi người khác gặp họa, có người bàng quan, có người đồng tình thương hại. Không tôn trọng vương gia, đây là tội bất kính.
Thanh Nguyên mắng thầm, lũ người đục nước báo cò này.
Có phải nàng cố ý đau, nàng đâu ngờ xui xẻo bị ….lạc đường.
Nhưng thân thế của Thanh Nguyên bây giờ là người gốc Phong thành, nếu nói lạc đường thì quá ư là khó tin.
Thanh Nguyên cười nịnh nọt: “Ta nào dám bắt các vị vương gia chờ. Chẳng qua vốn ta là con kẻ khó, từ nhỏ chưa từng thấy những bông hoa đẹp đẽ đến vậy. Thanh khiết mà tao nhã, thiết nghĩ chủ nhân khu vườn cũng là một người như vậy. Vì quá say mê nên cứ ngẩn ra ngắm hoa, không ngờ lại đến trễ.”
Hàm ý nịnh hót ai cũng nghe ra. Bình vương khẽ cười định bỏ qua, nhưng Kỳ vương thì không quên mối hận cũ, quyết không dễ dàng buông tha.
“Lẻo mép nhỉ? Ngươi nghĩ nhị hoàng huynh sẽ nông cạn đến sẽ vì những lời nịnh hót trắng trợn này mà bỏ qua vậy sao?”
Bình vương đanh mặt lại, chẳng phải đang mắng xéo hắn là kẻ nông cạn sao?
Mỹ nam như nước ngồi cạnh, thấy tình hình căng thẳng, bèn giải vây: “Hôm nay là ngày vui, không nên vì chút việc nhỏ mà mất vui. Qua được vòng hai, chắc cũng có tài năng. Hay là vậy đi, ta có một câu đối, nếu ngươi đối lại được, chúng ta sẽ bỏ qua, đối không xong, ngươi sẽ chịu phạt. Được không?”
Thanh Nguyên thở dài, chết thì chết. “Dạ”
Mĩ nam như nước nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi đọc. “Quá phủ trì, môn phủ bế, nguyện quá khách quá quan”(1) (Tới phủ trễ, cửa phủ đã đóng, mời khách qua đường cứ qua)
Câu đối có tới ba chữ “quá”, hóc búa.
Thanh Nguyên mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Mọi người đều cười thầm, Kỳ vương cười cợt nhìn nàng, Bình vương có vẻ hứng thú nhìn nàng, Lâm Công Khanh thờ ơ, Tiêu Lam không có biểu hiện gì, la Viện Kỳ vui sướng cười không thèm che giấu.
Đúng lúc ai cũng tưởng nàng chết chắc. Kỳ vương nói: “Chuẩn bị chịu phạt chưa?”
Thì giọng nói sang sảng của Thanh Nguyên vang lên: “Tiên đối dị, hồi đối nan, thỉnh vương gia tiên đối” (Ra đối dễ, đối lại mới khó, mời vương gia đối trước)
Mĩ nam như nước mỉm cười, khen: “Đối rất chuẩn. Mau vào bàn đi. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Bình vương gật đầu, Kỳ vương hậm hực nhưng đành chịu.

Thanh Nguyên ngồi vào bàn cuối.
Bình vương mỉm cười: “Hôm nay khí trời rất đẹp. Hoa nở rộ khắp vườn. Các vị đều là những tài năng xuất chúng, sao ta không làm thơ để lưu giữ vẻ đẹp này nhỉ? Thụy vương thấy sao?”
Thụy vương, chính là mĩ nam như nước nọ, cười: “Ý kiến rất hay. Mời các vị.”
Nói rồi họ lục tục kéo nhau ra vườn hoa ngắm hoa. Thanh Nguyên biết mình không có tài cán gì, vả lại mục đích của nàng tới đây vốn không phải để ngắm hao làm thơ gì, nàng không đi theo.
Thanh Nguyên đi cùng các vị giám khảo, tụt lại phía sau.
Nàng đi đến bên Lâm Thông bắt chuyện: “Ông Lâm, ta nghe nói quê ông ở Châu thành phải không?”
Lâm Thông có vẻ ngạc nhiên, rồi nhanh chóng trấn định lại. “Đúng.”
Thanh Nguyên có vẻ bất ngờ, nói: “Vậy à? Ta nghe nói người Châu thành có một tục lệ là thích đeo một sợi chỉ vào ngón chân út, phải vậy không.? Ai là người Châu thành cũng đều làm theo phong tục này, ngài có đeo không”
Lâm Thông hơi lúng túng, gượng cười
“A, Có.”
Thanh Nguyên cười cười không nói gì nữa, rồi tách ra đi trước.
Lâm Thông thấy không còn ai nữa, bèn lén lút đi đến một ngôi đình vắng ở phía Tây khu vườn.
Ông ta cởi giày ra, xé một đường chỉ áo, buộc vào ngón chân.
Có sáu ngón chân.
Thanh Nguyên cười gian manh, vậy là mọi thứ đúng như nàng dự đoán.
———-
(1) câu này là do tác giả chế lại từ câu chuyện ứng đối của Mạc Đĩnh Chi trong chuyến đi sứ. Câu chuyện như sau:
Năm 1308 Mạc Đĩnh Chi đi sứ nhà Nguyên, đến cửa khẩu sai hẹn, quân Nguyên canh gác bắt phải chờ đến sáng hôm sau. Thấy sứ bộ Đại Việt cứ biện bạch mãi, viên quan phụ trách canh cửa ải thả từ trên lầu cao xuống một câu đối, thử thách sứ bộ Đại Việt nếu đối được thì họ sẽ mở cửa. Câu đối có nội dung như sau: Quá quan trì, quan quan bế, nguyện quá khách quá quan (nghĩa là: Tới cửa ải trễ, cửa quan đóng, mời khách qua đường cứ qua)
Một vế đối hóc búa đến 4 chữ quan và 3 chữ quá? Mạc Đĩnh Chi thấy khó, nhưng ông đã nhanh trí dùng mẹo để đối như sau: Tiên đối dị, đối đối nan, thỉnh Tiên sinh tiên đối (nghĩa là: Ra câu đối dễ, đối câu đối khó, xin mời Tiên sinh đối trước).
Vế đối của ông có 4 chữ đối và 3 chữ tiên, đúng với yêu cầu câu đối của viên quan ấy. Tưởng lâm vào thế bí, hóa ra lại tìm được vế đối hay, khiến người Nguyên phải phục và liền mở cửa ải để đoàn sứ bộ của Mạc Đĩnh Chi qua biên giới


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.