Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 17: Trò Chơi Cân Não (4)
Khoảng 1 canh giờ trước ở thành Tây.
Nghĩa là đang ở cuối giờ Tỵ (Khoảng 11 giờ), còn khoảng nửa canh giờ thì đoàn sứ giả hộ tống của Nam quốc đến.
Hôm nay là một ngày náo nhiệt lạ thường, những người dự thi Thi hội từ năm nước sẽ tập trung đầy đủ, nên người dân hiếu kỳ muốn xem mặt họ tập trung quanh đó rất đông. Các quán nước xung quanh tha hồ hốt bạc. Vui như trẩy hội.
Quán nước ba người đang ngồi nằm trong một góc khuất nhỏ phía bên phải cổng thành, vậy mà cũng đông nghịt người. Hôm nay người đông đến kỳ lạ.
Cho dù thực sự là hiếu kì, tò mò đến đâu nhưng Nam quốc không phải lần đầu tiên đến dự, hơn nữa, những người mà họ phái đến thường không nổi bật bằng những nước còn lại. Đáng ra, họ phải tập trung nhiều hơn về các cổng còn lại chứ.
Có phải nàng đã quá nhạy cảm rồi?
“Sao thế, cô bé?” Mạc Đĩnh Chí đầy vẻ quan tâm, hỏi.
Lúc nàng vừa định trả lời là không sao, đột nhiên, nàng thấy tên tiểu nhị gầy gò, xanh xao bước đến cái bàn bên canh họ, nhẹ nhàng rót nước cho ông khách ngồi bàn đó. Mạc Đĩnh Chí đưa lưng về phía họ, nàng lại ngồi chếch sang bên phải, vừa vặn thấy được cảnh đó. Đó chỉ là một cảnh bình thường, tay tiểu nhị phục vụ rất chuyên nghiệp, nhưng vấn đề là mặt trong ngón tay cái của bàn tay phải, cùng đầu ngón trỏ của gã bị chai sạn một cách kì lạ. Vết chai này trông như được tạo thành do cầm kiếm lâu năm. Nghe nói kiếm sĩ ở đây cho rằng, trên người phải nhiều vết đao, trên tay nốt chai phải dày, thì mới đáng tự hào.
Vết chai trên tay gã tiểu nhị rất dày, rất to, chứng tỏ gã đã cầm kiếm rất lâu. Gã trông chỉ chừng hơn đôi mươi, mà đã có thâm niên cầm kiếm lâu như vậy, chỉ có một khả năng, đó là những sát thủ hoặc binh sỹ được huấn luyện ngay từ nhỏ.
Tay phải hắn có vết chai, trong khi nàng quan sát thấy hắn lau bàn, bưng nước bằng tay trái nhưng bàn tay này lại vô cùng bình thường không có một vết thương, vì vậy không thể có chuyện do làm việc nặng mà có vết chai được.
Hơn nữa, hắn sử dụng tay trái khá lóng ngóng, chứng tỏ hắn không hề thuận tay trái. Có lẽ hắn vì không muốn người ta nghi ngờ mình nên mới không dám dùng tay phải. Sở dĩ hắn sơ suất dùng tay phải rót nước rồi bị nàng phát hiện được, có lẽ vì hắn không thuận tay trái, không đủ lực bưng cả ấm nước nặng hơn mười cân, đành phải dùng đến tay phải.
Nàng tiếp tục quan sát, thấy hắn vừa rót xong nước, lập tức đưa tay trái ra đón ấm nước từ tay phải, rồi rũ tay áo khá dài xuống che khuất cánh tay phải như sợ bị người khác để ý. Ấm nước quá nặng, vậy mà hắn chỉ dùng một tay trái mà cầm, quyết không sử dụng đến tay phải nữa.
“Nàng sao vậy?” hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, môi cũng hơi run run.
“……”
Thanh Nguyên không trả lời. Hắn nghĩ do nàng quá căng thẳng nên không hỏi tiếp nữa. Dù sao thì cô bé vẫn là cô bé.
Quế Ngọc nhìn cô cười khinh bỉ, ánh mắt như muốn nói, chẳng phải lúc nãy cô nói hay lắm sao, sao bây giờ lại sợ run thế?
Thanh Nguyên tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng rối ren tìm kế.
Nàng thấy ông chủ quán to béo cũng giấu cánh tay trong tay áo. Có lẽ cũng là đồng bọn. Nhưng nàng không xác định được.
Nếu những người này là sát thủ thì có nghĩa là kế hoạch của Mạc Đĩnh Chí đã bị lộ, họ đang bị mai phục, chỉ cần vừa tiếp cận đoàn sứ giả thôi là lập tức hồn lìa khỏi xác.
Nhưng mọi chuyện chỉ do nàng tưởng tượng thì họ sẽ mất cơ hội duy nhất để thoát thân. Sau ngày hôm nay, khi biết mình bị lừa, “kẻ thù” sẽ càng tăng cường canh gác, lục soát, chỗ họ trốn sớm muộn sẽ bị phát hiện, kết quả lúc đó cũng chỉ có chết. Chỉ còn cách liều một phen thôi.
Nàng âm thầm nhắc mình bình tĩnh lại, rồi hít một hơi. Nàng lén đưa tay xuống, giật chuỗi vòng bằng kết bằng nhiều viên ngọc tròn trên tay Quế Ngọc, nàng ta vừa định mở miệng mắng, Thanh Nguyên đã khẽ rít lên
“Câm mồm.”
Quế Ngọc nín thinh, lúc này vẻ nghiêm túc Thanh Nguyên có cái gì đó thật hung tợn, lạnh lùng. Đến nỗi Quế Ngọc chỉ biết im lặng nhìn nàng bứt chuỗi vòng ra, ném xuống sàn nhà. Việc này chỉ diễn ra vài giây dưới gầm bàn nên không ai thấy được.
Nàng đứng bật dậy, đi đến gần tên chủ quán cũng đang bước tới. Vừa đi nàng vừa quay đầu lại, nói với Mạc Đĩnh Chí
“Đại ca, huynh cứ ngồi chờ chú hai đi, muội đi mua bánh ăn” giọng nói làm nũng dễ thương, hắn cũng chỉ cười cười, gương mặt thể hiện rõ sự nuông chiều. Hắn không biết nàng đang định làm gì, chỉ đành phối hợp theo thôi.
Rồi bất chợt nàng đạp trúng những viên ngọc dưới sàn, trượt té.
Nàng la lên thất thanh, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng rất thật. Nếu không phải đã thấy nàng đích thân bứt chuỗi ngọc đó, hắn sẽ không nhịn được mà chạy tới đỡ ngay.
Nhưng có người nhanh hơn hắn một bước. Tên chủ quán chạy tới, thân thủ nhanh nhẹn đối lập với vẻ ngoài béo ú nặng nề.
Tên chủ quán dùng hai tay đỡ lấy Thanh Nguyên, nhờ vậy nàng mới không phải hôn chào đất mẹ bao la.
Thanh Nguyên chụp lấy bàn tay phải của gã, sờ nhẹ, quả nhiên có một vết chai tương tự.
Hắn cũng không để ý mấy, chỉ nghĩ nàng đang hoảng sợ nên mới nắm bừa.
“Cô nương, không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn đại thúc.” nàng cười tỏ ý cám ơn rồi nhặt chuỗi ngọc dưới đất lên, quay qua dùng giọng chua ngoa hét lên với Quế Ngọc.
“Chị dâu à, tỷ tỷ không thích đại ca chiều chuộng ta quá thì tỷ tỷ cứ nói, việc gì phải vứt chuỗi vòng xuống ám hại ta thế này?”
“Ngươi…” Quế Ngọc không hiểu mô tê gì cả, chưa kịp nói cho hết câu đã bị nàng chặn họng. Nàng chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Tỷ tỷ khỏi chối, vòng ngọc này không phải của hồi môn của tỷ tỷ sao?” rồi quay qua nhìn Mạc Đĩnh Chí
“Đại ca, huynh phải đòi lại công bằng uội, đừng để những “người xung quanh” nghĩ huynh muội chúng ta dễ bắt nạt, muội đi một dạo một vòng cho hả giận, huynh xử lí chị ta đi.”
Ánh mắt nàng đảo như rang lạc, lại còn nhấn mạnh từ “người xung quanh”, hy vọng hắn hiểu.
Mạc Đĩnh Chí hình như cũng hiểu ý nàng, trầm giọng: “Muội đi chơi đi, để huynh “xử lý” những người không biết điều này. Nhớ là không được “đi lạc” đâu dấy.” rồi giả vờ quay qua trách mắng “cô vợ ” của mình.
Lúc này rồi mà vẫn sợ nàng “đi lạc”.
———-
Sau khi đi khỏi quán nước một quãng, nàng mới xác định không ai đi theo, yên tâm thở phào.
Lúc nãy khi ngã vào ông chủ quán, nàng để ý thấy hai ông khách ngồi gần đó cũng vươn một chân ra khỏi bàn, điệu bộ như sắp xông lên.
Gã chủ quán liếc thấy chuỗi ngọc dưới chân, lại thêm nàng cố tình ngã thật chứ không làm trò, ông ta mới phất tay ra hiệu, hai người đó rút chân vào bàn, bình thản uống trà như không có gì xảy ra.
Rồi lúc nàng nói muốn đi mua bánh, một trong hai tên đã đút tay vào áo, muốn kiếm bạc thanh toán. Không phải để theo dõi nàng thì còn là gì nữa?
Thế nên nàng mới diễn vở kịch cãi nhau giữa chị dâu và em chồng cho họ xem. Nàng cược rằng bọn họ sẽ không dám “Đánh rắn động cỏ.”
Mục tiêu của họ là một thanh niên và một cô gái trên hai mươi. Cho dù có giỏi hóa trang mấy cũng không thể biến thành một cô bé mười lăm được.
Họ chắc chắn không muốn hành động nông nổi, kinh động đến “con mồi”.
Rõ ràng trong canh bạc này, nàng là người thắng.
Xem nào, bây giờ các nàng chỉ có ba người, nàng lại không có võ công, nếu bây giờ rút lui chỉ tổ gây chú ý thôi. Hơn nữa nếu họ rút lui thì đoàn người Nam quốc tính sao? Nhỡ lũ người kia tìm người đóng giả bọn họ, lừa đoàn sứ giả Nam quốc, vậy thì chẳng những công Dã Tràng mà mang họa sát thân. Phải tìm cách làm sao vừa an toàn rút lui vừa báo động được cho đoàn sứ giả.
Nàng đoán, bọn người đó chưa nhận ra Mạc Đĩnh Chí. Nếu đã nhận ra họ tất sẽ không để nàng đi như vậy.
Mà nếu đã không xác định được con mồi ở đâu, chắc chắn họ sẽ không đơn giản chỉ mai phục ở quán nước.
Họ đang “Ôm cây đợi thỏ”, mà xui xẻo sao các nàng lại trùng hợp chui vào ổ mai phục.
Thanh Nguyên nhìn sang hai bên đường, ngẫm nghĩ một lúc, quyết định bước vào một hàng bán lược gần đó. Giả vờ ngắm nghía mấy cây lược rồi như vô tình hỏi: “Ủa, sao không thấy bà Tư ra bán vậy huynh, bà ấy bệnh hả?”
Gã bán lược ngẩng lên nhìn nàng rồi nhanh chóng cười lấy lòng đáp: “À, bà ấy bệnh rồi, không ra bán được.”
“Vậy sao? Thôi muội không mua nữa.” Thanh Nguyên chầm chậm bước khỏi sạp hàng.
Đây là lần đầu nàng đến Phong thành, làm gì biết bà Tư là ai? Chỉ giả vờ thử hắn thôi.
Quả nhiên, chúng không chỉ mai phục ở quán nước mà cả một khu vực rộng lớn quanh đây đều có người của chúng cả.
Đấy, nàng vừa từ sạp bán lược bước ra, liền cảm thấy rất nhiều ánh mắt tập trung trên người mình. Khi nàng xoay người lại, họ lai giả vờ buôn bán không để ý tới nàng nữa.
Thanh Nguyên rảo bước rời khỏi đó. Bây giờ là đầu giờ Ngọ rồi, giữa Ngọ đoàn sứ giả sẽ đến, phải hành động ngay.
———-
Phủ tri huyện Phong thành.
“Tùng, tùng, tùng…” có người đánh trống.
Một nha sai đi ra, thấy một cô bé vô cùng xinh đẹp. Ăn mặc sang trọng, quý phái. Mắt phượng mày ngài làn da sáng bóng. Nghĩ cô nàng là tiểu thư nhà quyền quý bèn nhẹ giọng.
“Tiểu thư nhà ai mà đến đây gõ trống. Có oan tình gì sao?” vừa nói vừa xoa xoa tay ra vẻ nịnh nọt. Nàng hiểu ý, bèn đút một nén bạc vào tay tên nha sai.
“Muội gặp tri huyện có việc, xin huynh giúp giùm.”
Tên nha sai cười rất khả ố, nói: “Có việc sao không nói sớm, ta dẫn tiểu thư vào.”
———-
Đó là Thanh Nguyên. Nàng lau hết tro bụi trên mặt, mua một bộ đồ mắc tiền giả làm tiểu thư quyền quí.
Nàng theo hắn đi vào công đường, một chốc sau, một người đàn ông trung niên có bộ râu dê nhìn y chang mấy ông tham quan trên phim đi ra.
Người ta nói phim thường là tưởng tượng, nhưng theo nàng thấy, phim rất thực tế đấy chứ. Đây chẳng phải tạo hình của các vai diễn tham quan điển hình hay sao?
Hắn tuy không có vẻ nịnh nọt lộ liễu như tên nha sai, nhưng thái độ cũng ít nhiều kính trọng. Phong thành này chỗ nào cũng là quý nhân giàu có, không đắc tội được. Hắn đánh giá trang phục diện mạo nàng một lượt, nhẹ nhàng hỏi.
“Cô nương có oan khuất gì?”
“Bẩm tiểu nữ có chuyện cần mật báo với dại nhân ạ.”
Rồi lại ra vẻ ngần ngại, e dè nhìn quanh bổ sung thêm: “Chuyện vô cùng quan trọng ạ.”
Quan huyện hiểu ý, suy nghĩ một chút thấy cũng không hại gì, bèn cho tất cả nha sai lui hết, chỉ để lại một tên sư gia già.
“Có chuyện gì quan trọng. Cô nói đi”
“Thưa đại nhân. Tiểu nữ do tình cờ mà biết được, sắp có một vụ án mạng xảy ra ạ.”
“Cái gì?” tri huyện sửng sốt, lâu lắm rồi nơi này không xảy ra một vụ đánh nhau lớn chứ đừng nói án mạng. Hắn hơi nghi ngờ. “Nàng có chắc không? Nói bậy ta sẽ cho bắt nàng về tội vu khống.”
Cô gái vội quỳ sụp xuống
“Tiểu nữ nào dám lừa đại nhân. Sự việc là vậy. Hôm nay, lúc đi dạo, ta tình cờ lén nghe được bọn cướp định giết một cô gái bằng cách hạ độc nàng ta. Bọn chúng còn nói lâu nay tri huyện Phong thành anh minh thần dũng, thực sự là khắc tinh của chúng, hại chúng mất miếng ăn. Nên bàn nhau hôm nay đúng giờ Ngọ, ở cổng Tây, khi đoàn sứ giả Nam quốc vừa tiến vào thì hạ độc, giết người trước các sứ giả để làm mất uy phong của đại nhân. Chúng còn nói, Kỳ vương và Bình vương đang ở Phong thành, nếu làm vậy sẽ khiến các vị vương gia không còn tin dùng ngài nữa. Ta luôn ngưỡng mộ uy danh của đại nhân nên mới liều chết đến báo tin. Xin đại nhân hãy nhanh chóng cứu người, diệt hết bọn cướp này đi.” Thanh Nguyên cấu mạnh vào chân, nặn ra vài giọt nước mắt.
“Hừ, cái lũ này, bổn quan nhất quyết không tha cho chúng.” quan huyện có vẻ rất tức giận. Nhưng tên sư gia già nhanh trí hỏi: “Làm sao chúng tôi có thể tin nàng được? Nên nhớ đây là chuyện hệ trọng.”
Gã quan huyện cũng bắt đầu do dự, nhìn nàng.
Ánh mắt lão đã kèm nhèm rồi nhưng thần trí còn minh mẫn, sắc bén lắm.
Nhưng Thanh Nguyên cũng không phải phường lỗ mãng, làm việc mà không chuẩn bị kỹ.
“Bẩm, ta nghe bọn đàn em gọi tên cầm đầu là Đại ca Hổ. Còn người đàn ông có vẻ là nhị ca hơi gầy thì được gọi là Ba Dữ.”
Tri huyện thốt lên “Vậy thì đúng rồi.”
Lão sư gia lại không cho là đúng: “Những thông tin này dân chúng Phong thành cũng có nhiều người biết mà.”
Đúng là có rất nhiều, chỉ mất một chút công sức là tra ra. Biết vậy ngay từ đã không cho ông ta vào cùng rồi. Lão này tinh đời quá.
Nàng giả vờ khóc rống lên, rất thương tâm. “Ai yô, đại nhân ơi. Tiểu nữ đã bất chấp tính mạng bị đe dọa đến báo tin cho ngài, vậy mà sư gia của ngài lại nghi ngờ tiểu nữ như vậy đấy. Tiểu nữ lừa ngài thì có lợi lộc gì chứ. Đại nhân nghĩ xem, bây giờ cả hai vị vương gia đều ở đây, nếu ngài lập được công lao, bắt được băng cướp đáng sợ lại còn ngăn cản được một vụ giết người, chắc chắn họ sẽ rất hài lòng trước sự anh minh của ngài. Khi trở về kinh đô, chỉ cần họ bẩm báo vài tiếng, thể nào đại nhân chẳng được thăng chức, có khi lại được đích thân Thánh thượng khen thưởng ấy chứ. Nhược bằng ngài để họ thấy băng cướp giết người lộng hành, lại còn ngay trước mắt Đoàn sứ gỉả ngoại quốc, vậy thì còn đâu là Quốc thể (nói đơn giản là sĩ diện của Quốc gia) nữa. Đến lúc đó, không chừng còn bị giáng chức ấy chứ. Ngài cho người đi đến đó, nếu có vấn đề thì chặn ngay, còn nếu không có thì xem như đang nghênh đón Đoàn sứ giả. Biết đâu các vương gia thấy ngài hiếu khách như vậy, lại càng quý mến hơn. Việc này rõ ràng “Trăm lợi mà không một hại.” đó, đại nhân.”
Lão sư gia còn định nói gì đó, nhưng quan huyện đã hoàn toàn bị thuyết phục rồi.
“Ngươi không cần nói gì hết, sư gia. Ta quyết định rồi. Xin cô nương dẫn ta đến đó chủ trì công lý. Ta tuyệt không để bọn cướp này “Động thổ trên đầu Thái Tuế.”
Nghĩ lại cũng thấy áy náy với lũ cướp này. Rõ ràng chỉ là một băng cướp vặt nho nhỏ, thế mà bị nàng phóng đại thành lũ đại gian ác.
“Xin tri huyện thứ lỗi, tiểu nữ không dám đi cùng, cha ta sẽ nổi giận. Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, xin tha cho sự nhát gan của phường nhi nữ. Đại nhân đừng lo, chỉ cần đến quán nước phía bên phải cổng Tây, bí mật mai phục quanh đó là được. Nhưng đại nhân à, lũ cướp này hành động dã man, đàn em đi theo cũng rất nhiều, nếu để phát hiện có quan binh thì sẽ chúng làm liều mất, tôi nghĩ đại nhân nên mặc thường phục thì thích hợp hơn. Lũ cướp này đã cải trang thành chủ quán nước, còn đàn em thì ẩn nấp xung quanh, đại nhân hãy chờ đến khi cô gái kia trúng độc, hãy xông vào mà bắt cả bọn. Nên nhớ TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC kinh động bọn chúng. Nếu không cùng lằm ngài chỉ bắt chúng với tội danh trộm cắp thôi, không buộc tội giết người được. Người bị hại là một cô gái thô kệch, xấu xí, ngồi cùng bàn với một đôi vợ chồng trẻ, ngũ quan bình thường. Ngài đến đó thì tự khắc sẽ nhận ra họ thôi. Ta xin chúc Đai nhân “Đại công cáo thành”, bắt trọn bọn cướp, trừ bạo cho dân.”
Tên tri huyện cười tít mắt, còn hài lòng, tiễn nàng ra cửa, trước khi để nàng đi còn nói :”Nếu dân chúng Phong thành ai cũng có lòng hiệp nghĩa như nàng thì tốt quá. Bắt được chúng rồi bổn quan sẽ cho tuyên dương nàng trước toàn thành.”
Trái ngược với hắn, lão sư gia vẻ mặt phức tạp, nửa tin nửa ngờ nhìn nàng. Lão cũng hiểu bây giờ gã đại nhân này hoàn toàn vui vẻ, nếu bây giờ mở miệng ngăn cản chỉ tổ làm hắn mất hứng mà lão cũng mang họa.
Thôi, đành tới đâu hay tới đó.
Nàng thong thả bước đi, đúng như phong cách tiểu thư thiên kim, nhưng vừa khuất mắt bọn họ là nàng ba chân bốn cẳng trút bỏ bộ quần áo tiểu thư, bôi tro vào mặt, lại trở thành một nha hoàn.
Cho dù không thừa nhận, nhưng trong tiềm thức mỗi con người đều ít nhiều kì thị, xem thường những kẻ dưới cơ mình.
Nếu hôm nay nàng không khoác bộ cánh tiểu thư, mà chỉ là một con ở thì còn lâu mới có việc “quan huyện” cao quý chịu tiếp chuyện, chứ đừng nói đến việc tin tưởng lời nàng nói.
Thế giới này tàn khốc vậy đấy, kẻ càng có quyền thì lời nói càng có trọng lượng.
———-
Lúc nàng trở về quán nước, đã gần tới giữa giờ Ngọ rồi.
Ông chủ quán, tiểu nhị lẫn hai ông khách và cả những kẻ “buôn bán” quanh đó đều vẫn như cũ. Nếu không biết có lẽ nàng vẫn nghĩ mọi chuyện vẫn bình thường. Nàng ngồi vào bàn bưng cốc nước lên uống ừng ực.
Mạc Đĩnh Chí dùng ánh mắt hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Nàng cầm lấy bàn tay hắn dưới gầm bàn, viết lên: “Kế hoạch bị lộ. Chỉ cần làm theo ta.”
Mạc Đĩnh Chí trấn động, vẻ mặt khiếp sợ. Tuy hắn cũng lờ mờ hiểu được đã xảy ra chuyện, nhưng khi đích thân nghe lại là một cảm giác khác.
Lộ rồi ư? Theo tính cách của Kỳ vương, không thể có chuyện hắn đoán ra được. Vả lại, chính hắn cũng mang người mai phục Lục quốc mà.
Chẳng lẽ….
Vậy là tên kia cũng đến rồi. Phiền phức đây.
Nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Đánh mắt ra hiệu cho Quế Ngọc.
Ngồi thêm một lúc, mắt thấy đột nhiên có thêm rất nhiều người, người thì giả vờ xem hàng, người thì ngồi vào quán nước, nhưng tất cả ánh mắt đều như có như không rơi vào người nàng. Ông chủ quán tỏ vẻ nghi hoặc. Nàng biết không thể đợi lâu nữa. Để bọn họ đoán ra những người này là ai thì hỏng bét.
Thời cơ đã đến. Thanh Nguyên bóp chặt cổ tay lại, cúi đầu xuống giả vờ lượm cái tách. Nàng há miệng cắn thật mạnh vào cổ tay, máu không thể lưu thông do đã bị tay kia bóp chặt lại, bèn phun ra như mưa. Nàng không cắn vào động mạch chủ, nên tuy máu phun ra rất nhiều nhưng một lúc sau là đông lại ngay.
Nàng ngậm chặt ngụm máu trong miệng, nhịn đau ngẩng đầu lên. Đưa tách nước lên miệng, rồi nhanh chóng quẳng cái tách xuống, phun máu ra.
Máu bắn lên văng trúng cả Quế Ngọc. Nàng hét lên một tiếng: “Có độc.” rồi ngất xỉu.
Mạc Đĩnh Chí rất nhanh nhạy, lập tức hiểu ý nàng, bèn đứng bật dậy la to lên: “Trong trà có độc. Mọi người cẩn thận.”
Gần như ngay lập tức, khách trong quán chạy tán loạn, có người còn đứng dậy tìm ông chủ quán tính sổ.
Những nha sai lập tức xông vào đòi bắt ông chủ quán và những người khác. Ông chủ quán lúc đầu còn nhẫn nại xin xỏ, nói mình không liên quan, nhưng đột nhiên nghe tiếng xe ngựa đang chạy tới gần, biết mục tiêu sắp xuất hiện, không thèm giằng co nữa, trực tiếp rút đao ra.
Hai ông khách thấy vậy, cũng lần lượt lôi vũ khí ra. Những kẻ giả vờ bán hàng, cũng lật đổ cả sạp hàng, rút vũ khí ra, xông vào.
Lũ nha sai thấy vậy lúc đầu cũng thấy sợ nhưng nghĩ lại bọn họ người đông hơn, lại nghĩ tới tiền thưởng, bèn hăng máu lên, xông vào giáp lá cà.
Những bá tánh bình thường thấy cảnh gươm đao chém giết, sợ hãi quá chạy tán loạn. Khung cảnh càng thêm rối loạn.
Thanh Nguyên hé mắt nhìn tình hình. Nàng biết vẫn còn một toán người nữa chưa lộ diện. Không có cơ sở gì cả, chỉ là nàng dựa theo tâm lý luôn có sẵn “phương án dự bị mới yên tâm” của con người mà phán đoán. Ai cũng vậy, dù làm việc gì cũng luôn chừa ình con đường lui, luôn có sẵn “Kế hoạch B”. Đó là tâm lý thường tình.
Nếu không bức những kẻ này hiện nguyên hình ra thì nàng đừng mong an toàn rời khỏi. Nàng kề vào tai Mạc Đĩnh Chí, nói: “Mau lột cái mặt nạ ra.”
Hằn kinh ngạc nhìn nàng.
Quế Ngọc thốt lên: “Ngươi lú lẫn rồi à..” nàng chưa kịp ý kiến gì, hằn đã đứng dậy, xé cái mặt nạ ra.
Một gương mặt đẹp tuyệt hiện ra. Nàng biết không nên dở thói mê trai tại thời điểm này, nhưng không nhịn được.
Gương mặt đẹp như được điêu khắc tỉ mỉ, đường nét tinh tế, ngũ quan như vẽ.
Hào khí bừng bừng, khí chất cực kì bá đạo, giữa biển người như vậy mà vẫn cực kỳ nổi bật. Đến nỗi chỉ sau vài phút, cả một toán áo đen xông ra.
Cũng ngay lúc đó, một toán người khác xông ra giao chiến với những kẻ áo đen này. Không thấy toán này từ đâu đến nhưng ai cũng biết rõ họ là người của ai. Trừ đoàn sứ giả Nam quốc này ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa.
Tình thế được cân bằng, không bên nào chiếm được lợi thế. Chính vì vậy thời gian càng kéo dài thêm.
Mạc Đĩnh Chí ôm Thanh Nguyên đã bị “trúng độc” lẩn vào đám người, chạy về phía ngôi miếu hoang. Hắn chưa ngu đến nỗi chạy về đoàn người Nam quốc. Đúng như hắn nghĩ, sau khi họ vừa chạy khỏi đó.
Cổng thành phía Tây đóng chặt lại. “Nội bất xuất, ngoại bất nhập.”
Khá lắm, Chung Tuấn Cơ, xem như ngươi lợi hại.