Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 16: Trò Chơi Cân Não (3)


Bạn đang đọc Giấc Mộng Đế Hậu: Chương 16: Trò Chơi Cân Não (3)


Giờ khắc quan trọng nhất đã đến.
Cả ba người họ khoác vào những bộ quần áo bình thường. Đi từ ngôi miếu hoang đến một góc khuất ở gần cổng Tây. cả Quế Ngọc lẫn Mạc Đĩnh Chí đều mang mặt nạ. Gương mặt họ bình thường cực kỳ.
Thanh Nguyên nhàn nhã ngồi xuống quán nước bên đường, bình thản uống nước, trông không khác gì một vị khách qua đường bình thường thực sự. Còn Quế Ngọc, tuy vẻ mặt rất lạnh lùng nhưng đầu ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch đã tố cáo tâm trạng cô nàng không vô lo như vẻ ngoài.
Thanh Nguyên thấy vậy bèn thấp giọng khuyên: “Bình tĩnh chút đi, càng nôn nóng thì càng sơ hở.”
Quế Ngọc nhìn àng, ánh mắt chán ghét nhưng tay đã thả lỏng đôi chút. Chẳng lẽ gan phổi nàng ta đúc bằng đá tảng hay sao?
Hình như không phải chỉ mình nàng mới thắc mắc, bởi giọng nói nhẹ như không khí của Mạc Đĩnh Chí đã vang lên. “Nàng không sợ sao, cô bé?”
“Có. Ta là người sợ chết nhất ở đây đấy. Nhưng ta biết cách “sợ”. Sợ cũng phải biết đúng lúc, đúng chỗ. Cách thể hiện nỗi sợ của ta trong hoàn cảnh này là cố gắng áp chế nó, cố gắng thật bình tĩnh, thật cẩn thận để giữ mạng. Lợi dụng nỗi sợ sao cho có ích nhất. Tin ta đi, bây giờ mà có kẻ địch xuất hiện, ta sẽ chết trước tiên.”
“Tại sao?” ánh mắt Mạc Đĩnh Chí tỏ vẻ tò mò.
“Vì ta sợ tới nỗi chân nhũn cả ra rồi. Không cử động được nữa.”
“Phóc” hắn phun cả nước trà ra, cười sặc sụa. Ngay cả Quế Ngọc cũng không kiềm chế, khóe miệng run run, bèn lấy chén nước lên che khóe môi đang nhếch lên của mình.
Đúng là một cô bé đáng yêu mà.

Hắn thừa biết nàng nói vậy chỉ để chọc cười họ, giảm bớt căng thẳng mà thôi.
Quả nhiên không khí thoải mái hơn nhiều.
———-
“Cộc cộc cộc cộc.” tiếng một đoàn ngựa chạy chầm chậm đang tiến về cổng Bắc. Một bóng áo trắng, bộ dáng tương tự Mạc Đĩnh Chí đang bước nhanh về phía đoàn xe ngựa.
Kỳ vương đang mai phục gần đó, hừ mạnh, hắn tưởng gã ngốc lắm hay sao? Mạc Đĩnh Chí thực sự, sẽ ngu đến nỗi không thèm hóa trang, cứ thanh thiên bạch nhật chạy đến trước đoàn xe dù biết có người đang mai phục sao? Đúng là sỉ nhục trí thông minh của Kỳ vương hắn mà.
Nhưng hình như hắn quên mất, chính hắn cũng suýt trúng kế sao?
Kỳ vương đợi bóng áo trắng đến gần đoàn xe bèn hô lên: “Họ Mạc, ngươi đưa tay chịu trói đi.”
Tất nhiên, hắn biết rõ người áo trắng kia chỉ là một tử sĩ bình thường. Lời này là nói cho người cũng đang mai phục đằng sau mình – Bình vương – nghe.
Đột nhiên, cả một đoàn khoảng 20 – 30 người mặc áo đen bịt mặt kín mít xông về phía bóng người áo trắng.
Người áo trắng che mặt bắng chiếc mạng cũng màu trắng nốt.
Hắn không có tí gì là kinh ngạc hay hoảng sợ, không nói một lời, bình tĩnh rút kiếm ra đỡ. Hắn cũng chẳng thèm chạy trốn, cứ lẩn tránh, nhưng tuyệt không chạy trốn. Có vẻ như hắn không muốn những người áo đen rời khỏi cổng Bắc.

Kỳ vương biết hắn đang cố kéo dài thời gian, nên cũng “tốt bụng” dùng dằng theo.
Các chiêu thức của hắn mặc dù rất hiểm, nhưng chỉ cần khéo léo là hoàn toàn có thể né tránh. Không giống một trận đấu sinh tử chút nào. Cứ như đang đấu kiếm giao hữu vậy. Người áo trắng nhận thấy có điểm lạ nhưng cũng đành đâm lao theo lao.
Bình vương đang trốn gần đó, do bị che khuất không thể thấy tình hình bên này. Nhưng hắn cũng thấy nghi ngờ.
Cho dù võ công của Mạc Đĩnh Chí rất cao, nhưng tam đệ cũng không kém, hơn nữa lại có những gần ba mươi Chung vệ quân, làm sao một mình hắn có thể chống đỡ lâu vậy được.
Đáng ngờ nhất là, cánh tay trái của Mạc Đĩnh Chí – Tả hộ vệ Lạc Quế Ngọc – nổi tiếng dũng mãnh, cũng không xuất hiện bảo vệ chủ. Ban đầu cũng vì ngại có nàng ta, hắn mới phải huy động nhiều người như vậy, sợ một mình Kỳ vương không đối phó nổi.
Nhưng không để hắn nghi ngờ lâu, sau một lúc dằng co, người áo trắng dần bị ép vào thế yếu. Những chiêu thức của Kỳ vương mạnh tay dần, những Chung vệ quân quanh đó hầu như không tham dự vào cuộc chiến, chỉ bao quanh hai người như tấm lưới, không để “Mạc Đĩnh Chí” trốn thoát.” Nếu để hắn bị bắt rồi mới cướp người thì không kịp mất”, Bình vương thầm nghĩ rồi ra lệnh.
“Lập tức xông ra cướp người. Không được giết hắn, chỉ được cướp sống.”
“Dạ.”
Lập tức có thêm một toán người, cũng bịt mặt, mặc áo đen, xông vào. Có khoảng gần bốn mươi tên.
Kỳ vương thấy vậy bèn nhếch môi cười khẽ, rồi vừa như lẩm bẩm một mình, vừa như đang nói vào người áo trắng.
“Cuối cùng cũng đến rồi.”

Các bá tánh thường dân sợ đến mức lập tức tìm chỗ trốn, không ai dám ló mặt. Đoàn xe ngựa Lục quốc bị bỏ quên hẳn. Cả một khu rộng lớn quanh cổng Bắc, chỉ thấy một bóng áo trắng bị vây quanh bởi một toán người áo đen. Tình thế y như trận cờ kì lạ của gã thanh niên trong biệt viện Kỳ vương.
Kỳ vương giấu lại nụ cười, quay lại, mặt khẽ biếc sắc, tựa như đang nghi hoặc, hoảng hốt thực sự, hỏi: “Các người là ai, do ai phái tới.”
Những người áo đen kia không nói một tiếng, xông thẳng vào đám người áo đen của Kỳ vương.
Tất nhiên, lực lượng quá chênh lệch, phe Kỳ vương chỉ chống đỡ được không lâu. Kỳ vương cũng không dẫn người áo trắng bỏ trốn như Bình vương đoán, mà cùng quân của mình chống đỡ đến cùng.
Tam đệ. Ngươi đúng là đồ “Hữu dũng vô mưu” mà.
Bình vương lấy khăn che mặt lại, rồi nhanh chóng nhập cuộc. Lúc này trông hắn cũng không khác gì với những kẻ áo đen khác. Nhưng Kỳ vương vừa nhìn là biết ngay đó là ai, bèn đâm một nhát vào kẻ áo đen tiểu tốt đang đấu với mình, dồn lực đối phó với kẻ đầu đảng.
Đánh rắn thì phải đánh vào đầu.
Nhưng nếu Bình vương chịu tỉnh táo ngẫm lại thì sẽ thấy, làm sao tam đệ của hắn có thể vừa nhìn sơ là biết ngay hắn là kẻ cầm đầu mà tập trung đối phó.
Bình vương giơ kiếm lên chém về phía em trai mình. Kỳ vương bình tĩnh dùng kiếm đỡ lại, rồi đẩy người áo trắng về phía sau, xông đến tiếp chiêu của Bình vương. Hai người võ công ngang nhau, kỳ phùng địch thủ, giao đấu rất lâu mà vẫn không ngả ngũ.
Cả hai đều phòng thủ kỹ càng, tấn công dồn dập. Mỗi lần Kỳ vương sử dụng sát chiêu, là tên áo đen lại dễ dàng hóa giải. Rồi nhanh chóng lấy lại lợi thế, trở thành kẻ tấn công. Và ngược lại, mỗi lần tên áo đen tấn công, Kỳ vương cũng phòng thù chặt chẽ. Sau khi giằng co một lúc lâu, Kỳ vương khẽ nhẩm tính, có lẽ bên cổng Tây cũng sắp xong rồi, bây giờ nhị ca cũng chẳng làm được gì nữa.
Đột nhiên, các động tác của hắn chậm lại, lóng ngóng, vụng về.
Bình vương chỉ nghĩ hắn đã mất sức trong cuộc đấu với Mạc Đĩnh Chí, cũng không nghi ngờ gì.
Nhân lúc Kỳ vương lơ là, Bình vương đâm một kiếm, hướng thẳng vào ngực Kỳ vương. Phản ứng của hắn rất nhạy, bèn lách người qua, đường kiếm xẹt qua cánh tay, bật máu. Vết thương cũng không nặng lắm. Nhưng hắn vẫn giả vờ lảo đảo té xuống.

Bình vương quay đầu với một người áo đen khác, phất tay ra hiệu. Người kia hiểu ý, lập tức chạy đến túm lấy người áo trắng, quát lên
“Rút mau.”
Lập tức, cả toán người áo đen rút hết.
Kỳ vương cũng ột vài tên thuộc hạ “đuổi theo” cho có lệ, rồi nhanh chóng tiến tới đoàn sứ giả Lục quốc, dừng bước trước xe ngựa dẫn đầu, tay nắm thành quyền, khẽ cúi đầu xuống.
“Một trọng phạm của triều đình có ý muốn hại các ngài, bổn vương vì gấp rút truy bắt nên đã có hành động mạo phạm. Xin quý quốc bỏ lỗi cho sự đường đột này.”
Có một giọng nam rất êm tai, nhã nhặn vang lên
“Không sao cả. Xin Kỳ vương đừng khách sáo. “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết”. Lục quốc và bổn vương sẵn sàng trợ giúp.”
Màn xe được nhấc lên. Một nam tử có gương mặt dịu dàng như nước, khí chất tao nhã, các đường nét không có gì đặc biệt, nhưng khi kết hợp lại trên cùng một khuôn mặt thì như bổ khuyết lẫn nhau, hài hòa kì lạ.
“Xin chào Thụy vương. Chào mừng đến Chung quốc.”
Đây chính là Thụy vương Từ Giai Bình của Lục quốc.
———-
Phía Bắc náo động lớn vậy mà dường như không ảnh hưởng gì đến cổng thành phía Tây. Nhưng đây chỉ là sự bình yên trước một cơn giông bão lớn mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.