Giả Vờ

Chương 21


Bạn đang đọc Giả Vờ – Chương 21


-Mày cứ ủ dột thế này không được con ạ……….chuyện ji thì chuyện chứ………lớn rồi….nghĩ cho thông đi………
Rồi má nó xuống nhà……..bảo với Joe:
-Nó ở trên gác…..không muốn gặp ai cả……nó ốm…….hay cháu cứ lên thăm nó….đừng nói là bác cho phép nhé……..
Joe hớn hở chạy lên…….
Ariel đã biết trước tình huống này…nó cài then…chèn đủ mọi vật sau cánh cửa……..
-Ariel ….mở cửa….mở cửa…….
-Anh về đi…đừng đến làm phiền tôi nữa…..về với tiểu thư Kim của anh đấy………
-Em đang ốm đúng không??? Sao nói khều khào thế????
-Tôi ốm thì liên quan ji anh……bạn học ốm mà mất công anh lo lắng thế sao???về với vợ chưa cưới của anh đi…..không cô ta lại tìm tôi đánh ghen đấy……….
-Em ……….
-Về…về ngay…..tôi không muốn thấy mặt anh……….
joe không tài nào nói nổi Ariel…Nếu cậu không xuống dám nó phá tan cái nhà…..bắt đầu thấy nó nện thình thình trên gác rồi………
-Chiều cháu sẽ quay lại……Joe chào mọi người …..ra về
Một lát sau lại thấy chuông cửa reo…………
Ariel nhắm ngay một xô nước dội thẳng xuống…….
-Ái cha…….nước ở đâu thế này???Người lãnh quả là Chun…..hum ni mang hành lý đến cho 2 đứa…
Mọi người cũng đến chơi……tranh thủ ghé qua nhà hai đứa xem thế nào…….
Chun ướt như chuột …..vào nhà hong khô……….
-Em xin lỗi…em không biết là anh………….
-Không sao….mà em ốm đấy à????
-Em không sao…hôm qua trời mưa nên em cảm…………
-Chuyện hai người thế nào rồi????(ss Ella hỏi)
-Chuyện ji cơ????Giữa em và anh ta có thể có chuyện ji được chớ?????mà nếu có đi chăng nữa…cũng kết thúc lâu rồi……..
-kết thúc????(Jimmy)
-uhm….chẳng có ji là lạ…..công tử đào hoa….với một cô gái nghèo…chuyện tình nửa năm….mọi ngừoi sao phải lạ nhỉ????
-Em đang ốm nên không tỉnh táo….đợi khi nào em khỏe lại….ss sẽ nói chuyện với em sau………em nghỉ sớm đi nhé……..

Mọi ngừoi đóng cửa ra ngoài……..
trứoc khi đi …..ss quay lại nhìn Ariel lần nữa………
-Ariel này…..cứng cỏi lên nhé…….
Mọi ngừoi xuống nhà…trò chuyện rất rôm rả……..Mike và Rainne cũng tranh thủ ra mắt luôn….có vẻ hai bác rất hài lòng về cậu con rể tương lai này…cuối buổi đã thấy Mike chào hai bác là “bố mẹ vợ” rồi……
Ariel ở trong phòng…..nó suy nghĩ….rồi nó thấy mình không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế……
Xuống giường…nó mặc quần áo…..và ra khỏi nhà….
-Con đi đâu thế????(bà Lâm hỏi…khi đó đương dở tay)
-Con đi dạo……..
-Đợi Rainne về rồi cùng đi…….
-Không cần đâu….con tự đi được……..
Nó ra khỏi nhà…………..
Rồi nó tha thẩn……không nhìn ji khác ngoài bước chân của mình………
-Đi đâu vậy cô bé?????
-Ai vây????Nó quay lại ………..thì ra là Joe……….
-Là anh…tôi tưởng anh về rồi chứ????
-về làm sao được???Không gặp đựoc em anh không thể về………..
-Thế sao anh biết tôi sẽ ra đây????
-Bí mật…………
-Sao cũng được……
Rồi nó bước đi….
Joe đi theo nó…
-Sao anh cứ đi theo tôi thế?????Anh không thấy mệt à???
-Không……Anh chẳng từng hứa là sẽ cùng em đi cùng trời cuối đất đó thôi……
-Anh còn nhớ??? …nhớ để làm ji…..nó là quá khứ rồi………..
-Quá khứ????Em nói vậy là có ý ji???
-Chúng ta chia tay………Ariel…….
-Sao cơ.????

-Em chỉ nói một lần thôi…………..
Rồi Ariel quay gót đi về phía nhà nó…….
-Khoan đã……joe chạy đến nắm chặt tay nó……….
-Sao không dưng em lại đòi chia tay……..????
-vì em mệt mỏi……..ngay từ đầu em đã thấy mình khồng hợp nhau……
-sao trước đây chưa bao giờ em nói như thế ???Có phải vì chuyện hôm nọ…ở bữa tiệc……….
-Không liên quan…chuyện hôm nọ chỉ làm tôi củng cố thếm quyết tâm mà thôi……..
-Em nói dối…….rõ ràng là tại chuyện hôm nọ………..Nói cho anh nghe Ariel..tại sao em lại nói với anh những lời như thế(joe nắm chặt vai Ariel).
-Đơn giản……..anh trước bữa tiệc đã phản bội tôi….Tôi còn nói thế nào được……nữa….chẳng nhẽ lại nói là”hãy trả anh ta cho tôi……????”Cô Kim ấy…là tiểu thư danh giá….tôi chẳng thể bì được…….rồi cô ấy sẽ hỏi”Cô là ji của anh ấy”……..Tôi sẽ trả lời sao đây???”Là bạn học chắc????”……Tôi chẳng là ji cả……chẳng là ji……………Ariel ngồi thụp xuống đất……….
Joe cười:
-Em đang ghen đúng không????
-Ai ghen chứ???/
-ĐI theo anh…..
-Đi đâu????/chẳng phải đã nói chúng ta chia tay rồi đó thôi………
Chưa kịp nói hết câu Joe đã kéo Ariel đi thẳng lên một chiếc xe đậu ở gần đó…..
-Đi đâu vậy???(Ariel hỏi)
-Đi ra mắt…….
-Hả????trong bộ dạng thế này????
-ừ…có sao….trông em càng tự nhiên………
-Không…………… cho em xuống………….Á á………
Chiếc xe đã đến chỗ cần đến….
Trụ sở tập đoàn nhà họ Trịnh.Joe dắt tay nó lên thẳng phòng chủ tịch hội đồng quản trị……
Bà Trịnh và ông Trinh tất cả đều ở đó..
Joe bước vào tay nắm chặt tay Ariel…..Ariel thấy run quá..
-Mẹ đây là người mà con yêu….Con muốn lấy cô ấy làm vợ….
(Gi chứ???Ariel nghĩ trong đầu …..quá sốc vì câu nói ban nãy của Joe).

Rất bình tĩnh….bà Trịnh ngừng dũa móng tay….Ông Trịnh đặt tờ báo xuống…nheo nheo mắt…..
Bà Trịnh cất tiếng…..
-Gì vậy con trai….tháng sau sẽ tổ chức lễ đính hôn rồi mà con còn đùa được…….Sang Mỹ lâu rồi thành ra tự do quá…..chẳng biết lễ phép ji cả….Cô gái này là…….
Ariel cuống cuồng:
-Dạ chào hai bác…cháu là Ariel…….
-Ariel à…trông cháu dễ thương lắm…cháu có thể ra ngoài một chút đựoc không???Gia đình bác có chuyện muốn nói riêng với Joe…….
Joe nắm chặt tay Ariel….nhưng thấy thế,,,,,,Ariel ko muốn làm mọi người khó xử…..nó khéo léo rút tay ra:
-Em chờ anh ở phía ngoài…..
——————–
Trong phòng.
-Gì chứ???Mày điên à???có biết mày vừa nói ji không????Hôn nhân là chuyện có thể đem ra làm trò đùa????…Ông Trịnh quát…..
-Nếu hôn nhân không phải trò đùa sao bố còn cố tình định đoạt việc hôn nhân đại sự của con……….
-Mày câm mồm cho tao……….đồ cóc ngồi đáy giếng…….mày có biết vì lo cho tương lai cuả mày …tao mới kì công dàn xếp chuyện này không????Nhà họ Kim rất bề thế……mày mà về làm rể nhà ấy không thiếu thứ ji……rồi mày muốn ji có nấy…mày có ji không bằng lòng????
-Phải đấy….con đừng có cố chấp nữa…….(bà Trịnh quay sang an ủi)……con bé đó…tuy là xinh xắn nhưng không hợp với con……gia cảnh nhà nó ko tương xứng với nhà mình……….hai đứa ko bao giờ có được hạnh phúc…….Chơi bời thì có thể được….Tuyệt đối không được nghĩ tới chuyện cưới xin………
-Mẹ quá coi thường cô ấy…..xuất thân thì có j quan trọng…chẳng phải ngày trước mẹ cũng xuất thân trong một gia đình nghèo đó thôi……???
-Câm mồm….bà Trịnh cho Joe một cái tát………mày có biết…..tao để có được ngày hôm nay đã phải cố gắng thế nào ko…tao khôg thể để mày và đứa con gái ấy phá hủy sự nghiệp mà tao và ba mày đã kì công gây dựng……Lớn lên nữa rồi mày sẽ hiểu………….đừng bao giờ có cãi suy nghĩ ấu trĩ ấy……
-Cả đời này con cũng không thể hiểu……….rốt cuộc cái sự nghiệp của nhà họ Trịnh to lớn đến mức nào mà tình thân cũng không cần thiết…….bao nhiêu năm qua…..con sống mà chẳng ai thèm đoái hoài…………rốt cuộc con là ji trong mắt hai người?????Hai ngừoi có thật sự thân sinh ra con?????
Joe chạy nhanh ra ngoài…….
-Kệ nó…ở cái nhà này…không có chỗ cho sự chống đối…….Để xem với sức cuả nó thì nó làm được ji(Ông Trịnh cất tiếng chắc nịch).
Ở ngoài Ariel đang đứng chờ……thấy mắt joe đỏ…Ariel hỏi nhỏ:”Anh có sao không?”
Joe không nói ji…nó ôm Ariel vào lòng….như thế là quá đủ…
Đối phó
Chiếc xe phóng thẳng về nhà JOe….Ariel ngồi đợi khoảng 3 phút…Joe chạy nhanh vào nhà lấy hành lý……Kể ra cũng chẳng mất nhiều thời gian lắm vì từ hôm về tới giờ hắn đã thèm lấy ra đâu……..
Sau đó chiếc xe đỗ xịch ở cửa nhà Ariel….Joe chờ Ariel lên cất hành lý….còn mình đứng tiếp chuyện với Rainne và hai bác Lâm……
-Sao ?????Đi ngay bây giờ????
-Dạ vâng….bọn cháu về Mỹ gấp…có việc cần thu xếp…..
-Nhưng Ariel nó đang yếu lắm…
-Con không sao…..Ariel kịch nịch xách cái va li to oành xuống…….Joe đưa tay đỡ cái vali…….
-con chào ba…còn chào má…Rainne…….mình đi nhé……….
-Ừ …lên đường mạnh giỏi….tuần sau mình cũng về Mỹ…..(Rainne thẽ thàng).
-Hai đứa đi cẩn thận……..khi nào sang tới nơi nhớ báo cho cả nhà….

-Vâng tụi con biết rồi…..
Hai đứa tạm biệt cả nhà….Ra tới cửa…….Bà Lâm còn nói cố với Joe:
-Nhờ con chăm sóc cho Ariel nhé….
Joe cười……gật nhẹ đầu……
Chuyến bay thì dài…..Ariel mệt quá nên ngủ li bì……đầu nó ngả vao vai Joe………..
Đến nơi….Ariel mới tỉnh…….Nó bắt đầu chạy nhảy như sáo….Joe thì bơ phờ….mỏi hết một bên vai…
-Anh làm sao thế???Trông không được khỏe…..
-Không sao…mình về thôi…….
Hai đứa chúng nó lúc này thật hạnh phúc….hệt như đôi vợ chồng trẻ mới cưới….nhưng có ai biết rằng bản chất thực sự lại là những kẻ tội đồ…..đang trên đường chạy trốn………
Hai đứa về nhà…đón con Không tên từ nhà trẻ bên cạnh về…nó mừng xoắn xuýt cứ lom lom nhìn vào đống hành lý của hai đứa xem ………….có quà không????……Nhưng vì hai đứa đi vội thế nên làm ji có……..
Buổi tối…Ariel nấu cơm….ăn xong hai người cùng rửa bát…rồi ra vườn ngắm sao………
Đêm …..
Hai đứa ngủ chung một phòng(cho đỡ sợ),người trên giường,kẻ dưới đất…hết hàn huyên rồi lại nhìn nhau………..
-Ba mẹ anh là người thế nào?????
-Là người rất đáng sợ………
-Thế sao bây giờ mới nói em biết?????
-Vì ….anh lo cho em biết sớm lại nghĩ ngợi lung tung……..
-ji chứ….đã xác định tư tưởng rõ ràng….thì chẳng việc ji phải sợ…….
-Anh thực ra không phải là con đẻ của mẹ anh……thực chất quan hệ giữa anh và mẹ anh bây giờ là bác-cháu…………mẹ ruột của anh làem gái của mẹ bây giờ đã mất khi sinh anh…………..
-À vậy là bác ấy đón anh về nuôi…Chứng tỏ bác ấy là người tốt..
-Em nhầm rồi….tại mẹ hiện nay của anh không có khả năng sinh đẻ…..nên đã ép em gái mình làm thay nghĩa vụ ấy……
-hả….đẻ mướn á?????Sao có thể có chuyện ấy được……????
-Có đấy….một người phụ nữ khi giành giật hạnh phúc…trở nên đáng sợ vo cùng………
-Em có ý kiến thế này…sao anh dù không ưa…mà vẫn mẹ con ngọt xớt thế???Nghe chối tai lắm…..Em …ý em là…..à mà thôi….chí ít em cũng ko nên xui anh tạo phản….
-À chẳng qua anh quen rồi………..sống dưới chế độ quân phiệt từ bé….trừng trị bằng roi da……làm sao có thể không ngoan cho được…………có thể nói trước kia……….anh là đứa trẻ biết nghe lời nhất.
-Thế bây giờ thì sao?????
-Anh có thể chịu được sự tổn thương hay thất vọng……..nhưng không muốn mọi ngừoi coi thường em ..vì thế anh quyết không nghe theo sự sắp đặt này…..Cả đời này…….ngoài em ra….anh sẽ không lấy ai cả.
-ý cha cha……anh thề chứ……….
-Thề có trời cao chứng dám….Tôi _Trịnh Nguyên Sướng cả đời này sẽ chỉ yêu và lấy cô Lâm Y Thần……..nếu phản bội lời thề…….trơi tru đất diệt,,,,,,,,,
-Thôi anh không cần phải thề độc thế……em hiểu mà……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.