Bạn đang đọc Gia tộc Ma cà rồng – Chương 4 – 07
Chương 6:
Những học sinh năm hai như Schuyler đang học tiết đạo đức, một lớp học hỗn hợp gồm những sinh viên năm hai và học sinh năm ba, nhằm đáp ứng nhu cầu về học tập khác nhau. Giáo viên của lớp, giáo sư Orion- một người có mái tóc quăn màu nâu, hàng ria mép hơi rủ xuống, đôi kính có gọng dây nhỏ, một cái mũi Cyrano dài và thích mặc những cái áo len quá cỡ rộng thùng thình, điều này làm cho thân hình ông như bị phủ bởi một lớp rẻ rách vậy- đang ngồi giữa lớp học, hướng dẫn cuộc thảo luận.
Schuyler tìm thấy một chỗ ngồi ở gần cửa sổ, cô kéo cái ghế lên gần chỗ giáo sư Orion. Trong lớp chỉ có mười người, một lớp học với con số thật lí tưởng. Schuyler không thể không để ý đến việc Jack Force không có trong phòng học. Schuyler chưa bao giờ nói với Jack dù chỉ một lời trong suốt học kì qua, hơn nữa cô không biết là cậu có còn nhớ là đã chào cô vào tối thứ sáu ấy không.
– Có em nào trong lớp biết bạn Aggie không?- Giáo sư Orion hỏi, dù biết đây là một câu hỏi thừa thãi. Trường Duchesne là một nơi mà nhiều năm sau khi tốt nghiệp, nếu bạn tình cờ gặp một bạn học trong một chuyến bay, hay khi đang đi dạo quanh khu liên hợp Centre Pompidou, hay trong khu buôn bán ở Max Fish, ngay lập tức bạn sẽ mua cho họ cái gì đó để uống và hỏi thăm về gia đình họ, dù bạn chưa từng trao đổi dù chỉ một lời với họ khi còn học ở trường thì bạn vẫn biết gần như mọi thứ về họ, kể cả những chuyện riêng tư.
– Ai nào?- Giáo sư Orion lại hỏi một lần nữa.
Bliss Llewellyn thận trọng giơ cánh tay lên.
– Em ạ!- Cô rụt rè nói. – Em có muốn chia sẻ vài kỉ niệm về bạn ấy với mọi người không?
Bliss hạ tay xuống, mặt cô đỏ bừng lên, những kỉ niệm về Aggie? Cô có thực sự biết gì về cô ấy không? Cô chỉ biết rằng Aggie thích quần áo, thích đi mua sắm và rất yêu quý con chó nhỏ xíu của mình.
Tên của nó là Bạch Tuyết. Nó thuộc giống chó Chihuahua, giống như con chó của Bliss, Aggie thích mặc cho con chó những bộ quần áo nhỏ xíu thật bảnh. Thậm chí con chó còn có hẳn một chiếc áo len làm bằng da lông chồn vizon để phù hợp với bộ đồ có cùng chất liệu của cô. Đó là tất cả những gì mà Bliss có thể nhớ được. Có ai từng thực sự hiểu tường tận về một người nào đó? Nhưng dù thế nào chăng nữa thì Aggie thực sự là bạn của Mimi.
Bliss nhớ lại buổi tối định mệnh ấy. Cô đã kết thúc cuộc nói chuyện với Dylan về những chuyện cùng trang lứa trong con hẻm phía sau hộp đêm. Khi hút xong điếu thuốc cuối cùng, Dylan quay lại The Bank, còn Bliss thì miễn cưỡng quay lại Block 122 cùng với những đòi hỏi của Mimi. Aggie không có ở bàn khi Bliss quay lại, Bliss cũng không gặp lại cô khi về.
Từ hai anh em sinh đôi nhà Force, Bliss biết được vài điều, họ tìm thấy Aggie ở “Vùng Đất Gật Đầu”- căn phòng phía sau, nơi hộp đêm dùng để giấu những người say bí tỉ. Đây là một bí mật nhỏ bẩn thỉu mà Block 122 đã rất thành công trong việc lẩn tránh những tờ báo khổ nhỏ, với những khoản hối lộ nặng kí để tránh bị phạt và tránh những người phụ trách chuyên mục tầm phào ở các tờ báo. Hầu hết khách quen, những người bất tỉnh tỉnh lại sau hàng giờ trong bộ dạng ăn mặc rất nghèo nàn, lại coi đây là giai thoại lớn để kể cho bạn bè của họ rằng “Tôi đã tỉnh dạy trong căn phòng ấy đấy”. Quả là một trải nghiệm dài và thật kì lạ phải không? Rồi họ được đưa về nhà hầu như còn nguyên vẹn.
Nhưng có cái gì đó lạ lùng trong buổi tối thứ sáu ấy. Người ta không thể làm Aggie tỉnh lại. Sau khi xe cấp cứu đặt Aggie xuống đường Vincent của nữ hoàng Elizabeth, Aggie đã chết rồi. Ai cũng cho là do sử dụng ma túy quá liều. Rốt cuộc, cô ấy được tìm thấy trong căn phòng đó, ngươi còn mong chờ điều gì cơ chứ? Chỉ có Bliss biết rằng Aggie không hề đụng tới ma tuý. Cũng giống như Mimi, thói xấu của cô ấy chỉ là làm sạm da ở các salon và thuốc lá. Ma túy không phải là thứ nằm trong sở thích của Mimi “Tôi chẳng cần gì để tạo ra cảm giác hưng phấn cả. Tôi đang rất hưng phấn với cuộc sống này” Mimi nói một cách tự hào.
– Cậu ấy là một người … duyên dáng- Bliss nói thêm- Cậu ấy thực sự rất yêu con chó nhỏ của mình.
– Trước đây mình cũng có một con vẹt- một sinh viên năm hai mắt đỏ gật đầu. Cô ta là một trong những cô gái vây quanh Mimi ở hành lang- Khi nó chết mình có cảm giác giống như bị mất một phần cơ thể vậy.
Và theo chiều hướng đó, cái chết của Aggie từ một bi kịch trở thành xuất phát điểm cho những cuộc tranh luận sốt sắng về chuyện những con thú cưng của mọi người như thế nào, về nơi có thể tìm thấy nghĩa trang dành cho thú cưng ở trong thành phố, đặc biệt là về việc nhân bản vô tính con vật cưng của bạn là một sự lựa chọn đúng đắn và hợp với luân thường đạo lí.
Thật may là Schuyler có thể giấu được sự khinh thường của cô. Cô rất thích thầy Orion, thích cái cách tiếp cận vào cuộc sống cực kì thoải mái và tự nhiên của thầy nhưng cô ghét vô cùng cái cách thầy buộc cô phải chấp nhận một vài sự thật- cái chết của ai đó mà họ biết, một ai đó chỉ mới mười sáu tuổi- một cô gái mà họ đều từng gặp đang tắm nắng, đang tập thể dục thể hình trong các phòng tập, hoặc là đang cho ra lò những chiếc bánh nóng hổi ở một hội làm bánh (giống tất cả những cô nàng nổi tiếng khác ở trường Duchesne, Aggie rất thích ăn, bạn sẽ cho rằng điều này thật vô lí khi nhìn thấy dáng vẻ gầy giơ xương của cô)- thầy đã biến nó thành một vấn đề tầm thường, một bàn đạp để người ta nói về chứng loạn thần kinh chức năng của mọi người.
Cửa lớp học bật mở, mọi người đều ngước lên để nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Jack Force đang tiến vào phòng. Anh chàng giải thích với thầy Orion về sự chậm trễ của mình, thầy giáo vẫy tay:
– Ngồi xuống đi Jack.
Jack đi ngang qua phòng học tới chỗ ngồi còn trống duy nhất trong lớp- bên cạnh Schuyler. Trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi, một nếp nhăn nhỏ trong phần áo sơ mi dài tới lưng thò ra ngoài và chiếc quần len rộng thùng thình. Một đường điện chạy dọc sống lưng Schuyler, một cảm giác đau nhói chẳng dễ chịu chút nào. Cái gì đã thay đổi vậy? Trước đây cô đã từng ngồi bên cạnh cậu, nhưng cậu không làm cô có cảm giác như vậy, cho tới tận bây giờ. Jack không nhìn vào mắt cô, cô cũng cảm thấy sợ hãi và ngại ngùng khi nhìn vào mắt cậu. Thật là kì quặc khi nghĩ về buổi tối hôm đó cả hai người đều ở gần cái nơi mà Aggie đã chết.
Lúc này, xung quang cô những kẻ hay vây lấy Mimi đang xầm xì to nhỏ về chuyện một con chuột đồng đã bị bỏ đói cho đến chết khi những người này đi nghỉ.
– Mình yêu con Bobo lắm- một cô nàng nức nở trong chiếc khăn tay khi nghe mọi người nói những lời thương cảm về con chuột của cô ả. Tiếp sau đó là những chuyện tầm phào về con thằn lằn, chim hoàng yến và con thỏ trên boong tàu.
Schuyler nhìn quanh rồi viết nguệch ngoạc lên rìa quyển sách. Đó là cách cô tách mình ra khỏi thế giới này. Khi cô không thể chịu đựng được hơn nữa những câu chuyện rỗng tuếch, những bài thuyết giảng toán không bao giờ kết thúc, những bài bề quy trình hoạt động của các đơn bào- Schuyler cắm cúi cào cào lên tờ giấy. Schuyler rất thích vẽ. Những cô gái Anime và những cậu trai có đôi mắt tròn to, những con rồng, những bóng ma, các đôi giày. Cô đang lơ đãng về phác thảo khuôn mặt nghiêng nghiêng của Jack thì một bàn tay chìa tới và viết nguệch ngoạc lên phía trên quyển vở của cô.
Schuyler ngước lên, giật mình theo phản xạ cô che bản vẽ của mình lại.
Jack Force ủ rũ gật đầu nhìn cô, rồi gõ nhẹ lên quyển vở của cô bằng chiếc bút chì, hướng đôi mắt cô vào những từ cậu đã viết.
Aggie không chết vì dùng thuốc quá liều. Cậu ấy đã bị giết.
Chương 7: Khi ra tới cổng trường, Bliss thấy một chiếc Rolls – Royce Silve Shadow đã chờ sẵn. Lần nào nhìn thấy chiếc xe này cô đều cảm thấy xấu hổ. Ở phía trước, Jordan, cô em gái cùng cha khác mẹ của Bliss đang chờ cô. Năm nay con bé mới mười một tuổi và đang học lớp sáu.
Họ gần như là đến đây quá sớm dù chẳng biết gì về Aggie.
Cửa xe bật mở, một đôi chân dài bước ra. Bà mẹ kế của Bliss, thường được biết đến với cái tên BobiAnne Shephered, đang mặc một chiếc đầm dài màu hồng bó sát người để lộ một bộ ngực đầy đặn, dưới bàn chân là đôi giày cao gót hiệu Gucci, bà đang bắt đầu đảo mắt nhìn quanh đám học sinh đứng túm tụm ở cổng trường.
Không biết đã bao nhiêu lần Bliss ước ao bà mẹ kế sẽ cho cô được bắt taxi hay đi bộ về nhà như bao học sinh khác ở trường Duchesne. Những chiếc Rolls Juicy, và cả chiếc nhẫn đính kim cương 11 kara, tất cả chúng đều quá Texas. Sau hai tháng ở Manhattan, Bliss học được rằng tất cả mọi người ở đây đều không khoe khoang sự giàu có của mình. Ở lớp cô, những học sinh giàu có nhất chỉ mặc đồ hiệu Old Navy và có một khoản chi tiêu khá ít ỏi. Nếu họ cần một chiếc ô tô thì bố mẹ họ chắc chắn sẽ ột chiếc ô tô hiệu Town Car màu đen, bóng loáng và giản dị. Ngay cả Mimi cũng đi taxi. Việc cố tình khoe khoang về địa vị và sự giàu sang sẽ bị coi là trưởng giả. Tất nhiên điều này cũng đúng với những học sinh mặc những chiếc quần jean ố vàng hay loại áo len mà sợi đã xù hết cả ra được mua ở SoHo chỉ với năm đôla. Ai ai cũng cố tạo ình cái vẻ nghèo khổ nhưng nghèo thì lại không thể tha thứ được.
Lúc đầu, mọi người ở trường nghĩ Bliss là một học sinh hiểu biết với cái túi trong giả hiệu Chanel và đôi giày bóng loáng. Nhưng từ khi chiếc Rolls xuất hiện chẳng còn ai nghĩ như thế nữa. Gia đình Llewellyn rất giàu có, đúng vậy, nhưng lại giàu có theo kiểu tức cười, ngu ngốc và thiếu thẩm mĩ; chẳng khác gì không có tiền cả, dù cho không hoàn toàn như vậy.
– Các con yêu quý ! – BobiAnne thốt lên với cái giọng cố tỏ ra nhẹ nhàng – Mẹ lo quá ! – Bà kéo hai cô con gái vào cánh tay gầy giơ xương của mình, áp cái má dầy bịch lớp phấn trang điểm lên má họ. Bliss ngửi thấy mùi nước hoa bà vẫn thường dùng – thứ hương thơm ngọt ngào nhân tạo. Mẹ đẻ của cô đã mất khi sinh cô. Bố cô chưa bao giờ kể cho cô nghe về bà. Vì vậy mà cô chẳng có chút kí ức nào về mẹ cả. Năm cô lên ba, bố cô lấy BobiAnne và chẳng bao lâu sau họ có Jordan.
– Thôi đi BobiAnne- Bliss giải thích – Chúng con ổn mà. Chúng con đâu phải là người bị giết.
Bị giết. Tại sao cô lại nói thế nhỉ ? Cái chết của Aggie là một tai nạn cơ mà. Một vụ dùng ma túy quá liều. Vậy mà cô đã buột miệng nói ra từ đó, trong khi thậm chí cô chưa từng nghĩ về nó. Tại sao lại thế nhỉ?
– Ta ước rằng con gọi ta là mẹ, con yêu ạ. Ta biết, ta biết, ta đã nghe. Cô gái nhà Carondolet đáng thương đó. Mẹ con bé chắc sốc lắm, tội nghiệp. Thôi vào trong, vào trong nào.
Bliss theo em gái vào trong ô tô. Jordan vẫn mang cái vẻ chịu đựng như mọi khi, con bé đón nhận sự quan tâm giả tạo của mẹ mình với một thái độ dửng dưng. Em gái của Bliss không giống cô mấy. Trong khi Bliss cao và thon thả, mảnh mai thì Jordan lại thấp và thô kệch. Bliss có nét đẹp nổi bật còn Jordan thì không được ưa nhìn cho lắm, thậm chí còn có thể coi là xấu xí, BobiAnne không bao giờ ngừng chỉ ra sự khác biệt này. “Khác nhau quá, giống như một con thiên nga với một con vịt vậy” bà than vãn. BobiAnne luôn cố gắng tìm đủ mọi cách giúp Jordan giảm cân và nhắc con bé quan tâm hơn tới thời trang hay “chế độ dinh dưỡng giúp làm đẹp”, trong khi luôn tán dương vẻ đẹp của Bliss đến tận trời, chuyện này chỉ làm Bliss thêm bực mình.
– Từ giờ con đừng ra ngoài nếu không có người nào đó đi kèm. Đặc biệt là cũng đừng có lẻn ra ngoài với Mimi Force rồi tới những nơi chỉ có Chúa mới biết nữa. Hãy về nhà trước chín giờ tối – BobiAnne nói, cắn ngón tay cái với vẻ lo lắng.
Bliss đảo mắt. Vậy là giờ đây chỉ vì một cô gái nào đó chết ở trong hộp đêm mà cô phải tuân thủ lệnh giới nghiêm đó ư? Từ khi nào bà mẹ kế của cô lại quan tâm tới những chuyện như thế này vậy? Bliss bắt đầu tới các bữa tiệc từ năm học lớp bảy. Cô đã uống rượu lần đầu tiên ngay sau đó, và đã có những lần say đến ngớ ngẩn tại các bãi họp chợ; chị gái bạn của cô đã phải đến đón sau khi cô nôn mửa và say không biết trời đất là gì trong đống cỏ khô đằng sau Ferris Wheel.
– Bố con đã yêu cầu như vậy – BobiAnne lo lắng nói- Từ giờ con đừng nói gì với ta về vấn đề này nữa con nghe chứ?
Chiếc Rolls chạy ra khỏi cổng trường Duchesne, chạy dọc theo các tòa nhà, rồi vòng ngược lại để dừng trước tòa nhà của gia đình Llewllyn ngay khi băng qua đường.
Họ ra khỏi xe và tiến vào căn hộ của mình trong tòa nhà như một lâu đài. Anthetum là một trong những địa chỉ lâu đời và danh tiếng của thành phố. Nơi ở của gia đình Llewellyn là một căn hộ ba phòng thuộc những căn hộ tốt nhất ở đây. BobiAnne đã mời hẳn một nhà thiết kế riêng để trang trí nơi này, thậm chí bà còn đặt cho căn hộ một cái tên rất cao quý, Penthhouse dé Reeves (Ngôi nhà của những giấc mơ) mặc cho tất cả những tiếng Pháp mà bà biết chỉ kết thành vỏn vẹn một cái khăn (Dry Clean Seulement). Mỗi phòng trong căn hộ được trang trí lòe loẹt, khoa trương, và chẳng có khoản phí nào được tiết kiệm cả, từ chiếc bồn rửa mười tám kara vàng trong phòng ăn tới cái khay bằng kim cương trong phòng khách.
Có một phòng khách “Versace” với rất nhiều các đồ cổ của một nhà thiết kế đã chết, chúng được BoboAnne giành được trong một buổi bán đấu giá, ngoài ra còn có những tấm gương lớn hình mặt trời, các ngăn kéo của Trung Quốc được mạ vàng và còn có một bức tượng điêu khắc khỏa thân rất khoa trương của Italy. Phòng khác là phòng “Bali” với sàn nhà màu gỗ, các ghế dài làm bằng gỗ ráp và những lồng chim bằng tre. Mỗi nơi trong phòng là một đồ tạo tác của Nam Á rất hiếm và đắt. Thậm chí còn có một phòng kiểu “cô bé lọ lem” bắt chước theo một mô hình được trưng bày ở Thế Giới Disney, cộng thêm một manocanh đầu đội mũ miện ba tầng và mặc một chiếc váy làm bằng sợi thủy tinh dài tới sàn.
Bliss nghĩ cái tên Ngôi Nhà Tang thì hợp hơn.
Bà mẹ kế đã bị kích động một cách đặc biệt vào buổi chiều hôm đó. Bliss chưa bao giờ nhìn thấy bà hoảng sợ đến như vậy. BoboAnne thậm chí còn không bận tâm đến những vết chân bẩn thỉu mà Bliss kéo lê trên tấm thảm sạch sẽ.
– Trước khi ta quên mất thì cái này được gửi đến cho con ngày hôm nay – Bà mẹ kế đưa cho Bliss một cái phong bì rất lớn làm bằng vải lanh trắng. Trọng lượng của cái phong bì này gây ấn tượng rất mạnh mẽ, giống như một thiệp cưới. Bliss mở nó ra, tìm thấy một tấm các được rập nổi rất đậm. Đó là một lời mời tham gia Ủy Ban Ngân Hàng Máu New York, một trong những hội từ thiện lâu đời và có uy tín nhất New York; chỉ có con cháu của những gia đình lỗi lạc nhất được mời như một thành viên nhỏ tuổi của hội. Ở trường Duchesne, nó được gọi đơn giản là “Ủy Ban”. Khi một ai đó ở trường trở thành một thành viên của Ủy Ban thì việc này sẽ nâng người đó lên một đẳng cấp mới, đẳng cấp trung lưu, tầng lớp cao quý, họ bắt đầu có thể có tham vọng nhưng chẳng bao giờ có thể vươn tới đỉnh cao của nó.
Đội trưởng của tất cả đoàn đội trong trường đều thuộc Ủy Ban, cũng như biên tập của các tờ báo và niên giám, tuy nhiên Ủy Ban không phải là một tổ chức công bằng; vì những đứa trẻ giàu có như Mimi Force, người không tham gia bất kì hoạt động nào trong trường nhưng có bố mẹ là những người có thế lực trong thành phố này, lại nghiễm nhiên có tư cách hội viên. Việc này chứng tỏ tính hợm hĩnh, bè phái và riêng biệt đến cực độ của nó. Ủy Ban thậm chí chưa bao giờ đưa ra danh sách đầy đủ thành viên – nếu như bạn ở bên ngoài, bạn chỉ có thể suy đoán ai là thành viên, và chỉ có duy nhất một đầu mối, như chuông của Ủy Ban, huy hiệu có hình con rắn vòng quanh cây thánh giá mà các thành viên đeo sẽ tiết lộ điều này.
Bliss nghĩ là họ sẽ không giới thiệu các thành viên mới đến cho đến mùa xuân, nhưng bì thư này lại thông báo cho cô về buổi gặp mặt đầu tiên được quyết định vào thứ hai tới, tại căn phòng Jefferson của trường Duchesne.
– Tại sao con lại muốn tham gia một Ủy Ban từ thiện cơ chứ? – Bliss hỏi khi nghĩ chuyện này thật ngớ ngẩn. Tất cả những chuyện này còn vớ vẩn hơn cả việc gây quỹ hay kế hoạch tổ chức tiệc tùng. Thế nào Dylan cũng sẽ nghĩ chuyện này thật lố bịch cho xem. Nhưng không phải quan tâm tới việc Dylan nghĩ gì. Chỉ là cho tới tận bây giờ Bliss vẫn chưa biết chính xác được tình cảm của cô đối với cậu là như thế nào… Cô thấy vô cùng khó chịu khi không nói “chào” lúc cậu vỗ nhẹ vào vai cô sáng nay. Điều này là lẽ đương nhiên vì đôi mắt dè chừng của Mimi chẳng khi nào ngừng để ý cô cả, đã thế bản thân Bliss lại quá nhát gan, cô không dám tỏ ra bất kì dấu hiệu nào chứng tỏ cô và Dylan là bạn. Mà hai người là bạn thật ư? Tối thứ sáu vừa rồi là lần đầu tiên Bliss và Dylan tỏ ra thân thiện với nhau.
– Không phải là con tham gia. Chính xác là con đã được chọn – BobiAnne nói.
Bliss gật đầu:
– Vậy là con buộc phải chấp nhận, đúng không?
BobiAnne tỏ ra chắc chắn:
– Việc này sẽ làm cho bố con và ta vô cùng hạnh phúc. Buổi tối ngày hôm đó, Jordan gõ cửa phòng ngủ của Bliss.
– Chị đã ở đâu vào tối thứ sáu? – Jordan hỏi khi những ngón tay múp míp vẫn đặt trên nắm đấm cửa. Đôi mắt đen láy của Jordan nhìn cô chằm chằm với cái cách khiến Bliss phải bực mình.
Bliss lắc đầu. Cô em gái này thật kì lạ. Con bé hoàn toàn trái ngược với Bliss. Khi hai người còn nhỏ, Jordan suốt ngày lẽo đẽo theo Bliss tới khắp mọi nơi như một chú chó con lạc mẹ, không ngừng thắc mắc tại sao nó không có mái tóc quăn, làn da mịn màng và đôi mắt màu xanh da trời như Bliss. Hai chị em đã từng rất thân thiết. Nhưng giờ đây nhiều thứ đã thay đổi. Jordan trở nên giữ kẽ và xấu hổ khi ở bên cạnh Bliss. Đã hết cái thời mà con bé nhờ Bliss buộc tóc cho rồi.
– Ở Block 122, em biết rồi đấy, một câu lạc bộ dành riêng cho những người nổi tiếng. Tuần trước nó còn xuất hiện trên tờ US weekly – Bliss trả lời – Nhưng tại sao? Ai muốn biết chuyện này chứ? – Bliss đang ngồi trên chiếc giường công chúa, các giấy tờ của Ủy Ban nằm la liệt trên cái chăn lông vịt. Lại nói về cái Ủy Ban từ thiện này, nó đưa ra một danh sách thành viên dài vô hạn, một giấy chấp nhận cho Bliss được gia nhập, một thông báo là sẽ có cuộc họp kéo dài hai tiếng vào mỗi thứ hai.
– Đó chính là nơi chị ấy đã chết phải không ạ?- Jordan nói với vẻ tò mò.
– Ừm – Bliss gật đầu, mà không buồn nhìn lên.
– Chị biết ai đã làm chuyện đó, đúng không? – Jordan nói – Chị đã ở đó mà.
– Em có ý gì thế? – Bliss hỏi, cuối cùng cô cũng buông những tờ giấy xuống.
Jordan lắc lắc đầu:
– Chị biết mà.
– Thật tình thì chị không biết em đang nói về chuyện gì. Em không theo dõi bản tin 411 à? Đây là một vụ sử dụng ma túy quá liều. Giờ thì biến đi, cái mặt đáng ghê tởm – Bliss nói rồi quăng cái gối về phía cửa.
Jordan đang nói về chuyện gì vậy? Con bé biết cái gì? Còn bà mẹ kế của cô nữa, tại sao bà lại quá kích động về cái chết của Aggie như thế? Cả chuyện tham gia một ủy ban từ thiện nào đó nữa, vấn đề cốt lõi ở đây là gì?
Nhật kí của Catherine Carves
Ngày 25 tháng 11 năm 1620
Plymouth, Massachusetts
Tối nay chúng tôi tổ chức ăn mừng cuộc hành trình đã kết thúc an toàn trong ngôi nhà mới. Có một tin rất đáng mừng – con người trên mảnh đất mới này chào đón chúng tôi với vòng tay mở rộng và rất nhiều quà tặng. Họ mang đến một loại chim rừng, một con chim khổng lồ có thể ăn cả một hạm đội, họ còn hào phóng tặng cho chúng tôi rất nhiều rau và bắp. Đây chính là sự khởi đầu mới đối với chúng tôi, thật phấn khởi làm sao khi nhìn vùng đất xanh tươi này, chúng tôi sẽ biến đổi những cánh đồng hoang ở đây. Tất cả những giấc mơ của chúng tôi sẽ trở thành hiện thực. Chúng tôi rời bỏ nhà cửa vì nơi này – với mục đích lũ trẻ có thể lớn lên an toàn và khỏe mạnh.
-C.C