Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ)

Chương 21


Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 21

CHƯƠNG 39
Mimi đã chọn một chiếc váy tuyệt đẹp hiệu Valentino để mặc đến bữa tiệc tối. Đó là một chiếc váy trắng đen không dây, với phần trên bó sát làm nổi bật vòng eo nhỏ xíu của cô. Một dải băng dày màu đen và một chiếc nơ bằng ren làm tăng thêm phần nữ tính. Cô đã mua trực tiếp chiếc váy này từ chương trình thời trang cao cấp và mang nó đến Brazil, vì cô biết mình sẽ phải cạnh tranh gay gắt với cả gia đình Almeidas, da Limas, và Ribeiros – những người Brazil xinh đẹp hay làm phiền với những tủ quần áo bom tấn. Cô vẫn không hiểu tất cả họ đang làm gì ở Rio. Tất nhiên là chuyện gì đó về Lawrence. Và cả Kingsley nữa, cô không chắc lắm. Nan Cutler, mụ phù thủy già nhăn nheo, đã có chút mập mờ về toàn bộ chuyện này. Nhưng đó là cách của hội đồng: họ không đặt câu hỏi cho các nhà lãnh đạo. Nan Cutler là Regent, và nếu bà ta muốn các Trưởng Lão ở Brazil, thì những Trưởng Lão sẽ có mặt ở đó.
Một chi đội an ninh dựng cô dậy trong khách sạn và đưa cô đến biệt thự rực rỡ này. Mimi mỉa mai nghĩ trong khi người chủ dinh thự đồ sộ làm chủ một tầm nhìn rộng lớn quanh cảnh của thành phố, thì những túp lều tồi tàn mà cô nhìn thấy trên đường, được xây dựng bấp bênh trên các cạnh của vách đá, có lẽ có một tầm nhìn còn tốt hơn.
Cô đã mong đợi một việc lớn hơn việc để làm, và rất ngạc nhiên khi thấy rằng chỉ có các thành viên của hội đồng mới mong đợi điều này. Những người Brazil thường tổ chức những bữa tiệc linh đình, với các vũ công samba và lễ hội qua đêm. Nhưng buổi tối hôm nay hoàn toàn yên tĩnh, và Mimi nói chuyện một cách lịch sự với một vài thống đốc và người vợ đáng sợ của Alfonso Almeida, Dona Beatrice, trước khi tìm chỗ ngồi cho mình tại bữa ăn tối.
Món ăn đầu tiên đã được phục vụ, một món súp nóng và có nhiều nấm gồm nước súp trong vắt được đổ tràn lên một ụ nấm. Mimi thử một hớp. Thật là ngon.
– Vậy Edmund, về chuyện Ủy ban của chủ nhà đến buổi dạ tiệc mùa xuân. – Cô nói, kéo những thành viên trong bữa tiệc vào chủ đề của cô. Cô đã hy vọng gặp được nhiều chàng trai Brazil ngon lành tại bữa tiệc, nhưng kể từ khi không thể có được, cô ở lại để tìm cách giải quyết nhiệm vụ Ủy ban này.
– Bạn gái của thị trưởng đã bác bỏ lời đề nghị của cô chưa? – Edmund hỏi, chấm nhẹ khóe miệng vào khăn ăn của ông.
Mimi nhăn nhó. – Chúng tôi đã không hỏi. Đừng nghiêm túc như vậy. Cô ta chỉ là kẻ ăn mặc lôi thôi. Thêm vào, ông biết đấy, cô ta không quan tâm đến ba lê.
Edmund Oelrich cười khúc khích khi ông nhấm nháp ly rượu vang, rồi thình lình ông ta bị ngẹt thở. Cô cho rằng bữa ăn của ông đã đi sai đường khi máu bắt đầu phọt ra từ miệng ông ta. Mimi hét lên. Thống đốc trưởng bị đâm sau lưng. Bên trái cô, Sophia Dupont gục mặt vào bát súp của bà ta, một con dao găm bằng bạc đã găm vào lưng bà.
Rồi đèn đuốc phụt tắt, tất cả chìm trong bóng tối.
Đây là một cái bẫy, Mimi nghĩ, cảm thấy bình tĩnh khi cô nhào xuống gầm bàn, nhanh hơn con dao có ý định ghim tim cô vào mặt sau chiếc ghế.
Máu Bạc!
Dĩ nhiên. Nhưng gia đình Almeidas… họ thuộc dòng dõi hoàng gia! Làm thế nào họ có thể thay đổi?
Cuộc chiến im lặng và diễn ra nhanh chóng. Hầu như không có tiếng thét hay tiếng khóc, chỉ có âm thanh máu chảy ồng ộc của các Warden. Hội đồng đang bị tàn sát. Mimi cố gắng tập trung suy nghĩ, để nhớ những gì mà cô biết, để nhớ đến cách chống lại chúng. Tạ ơn Chúa, đã trải qua nhiều thế kỉ kể từ khi cô đối mặt với những con thú này. Bliss đã mô tả khi nhìn thấy một sinh vật bóng tối với đôi mắt màu bạc với con ngươi đỏ thẫm vào đêm đó tại Sở lưu trữ. Nhưng Máu Bạc có thể khoác vào bất kì hình dạng nào chúng chọn, để ngụy trang hình dạng thực sự của chúng.
Mimi tự ra lệnh mình phải suy nghĩ để nhớ. Ký ức của cô đáp lại bằng cách tràn ngập tâm trí cô những hình ảnh hầu như làm cô thét lên. Chạy xuyên qua một khu rừng tối, cành cây cào vào da cô, nghe âm thanh của đôi dép da đang dồn dập trên con đường dầy bụi, cảm thấy chất adrenaline tăng cao, nhưng đó là cái gì… cô là người truy đuổi. Con thú đang chạy trốn cô. Cô thấy dấu hiệu của Lucifer trên làn da nó, phát sáng trong bóng tối.
Cô trở về hiện tại. Mặc dù căn phòng tối đen, với tầm nhìn ma cà rồng của cô, cô thấy Dashiell Văn Horn bị đâm xuyên qua tim, chứng kiến Cushing Carondolet bị hút hết máu, khi một Máu Bạc đang tóm một Warden trưởng lão trong tay. Căn phòng tràn ngập âm thanh hút máu tàn bạo khi những ma cà rồng ăn thịt luân phiên uống hoặc xử lý của các nạn nhân của chúng. Khi chúng hoàn tất, những Máu Bạc sẽ lấy hình dạng của các nạn nhân của chúng. Ma cà rồng đã từng là Dorothea Rockefeller đã không còn nữa. Thay thế bằng một xác chết biết đi với đôi mắt chết chóc.
Quá nhiều vị trưởng lão chậm chạp. Xa cách thực tập. Họ đã quên cách làm thế nào để chiến đấu.
Mimi run lên khi cô chụp lấy thanh kiếm của mình, mà kích thước hiện giờ chỉ bằng một cây kim mà cô xếp vào chiếc túi xách bằng Xêquin. Đây là cơ hội duy nhất để cô sống sót rời khỏi ngôi nhà. Nhưng quân địch đông hơn. Cô sẽ không thể mở đường máu trốn thoát được. Không phải bây giờ. Bọn chúng quá đông. Chúa ơi, số lượng bọn chúng! Ai biết chúng đông đến như vậy? Chúng từ đâu đến? Cô phải ẩn náu. Đây là hy vọng duy nhất để cô sống sót.

Cô đã lần ra khỏi phòng ăn để đến hành lang, chọn cách đi qua một lối ra. Cho tới bây giờ, cô đã thoát khỏi sự chú ý. Cho đến khi không được như vậy.
– Azrael. – Một giọng nói lạnh lẽo và chết người vang lên.
Mimi quay lại thì thấy Nan Cutler đang đứng sau lưng cô, cầm một thanh kiếm chĩa vào cằm cô. Warden đã rũ bỏ vẻ già nua của ả – con cừu già ngụy trang – ả trẻ như Mimi, và vô cùng mạnh mẽ. Mái tóc trắng của ả hiện tại có màu vàng óng mượt.
– Là ngươi! – Mimi buộc tội. Nhưng gia đình Cutlers là một trong bảy gia đình đầu tiên. Một trong các gia đình lâu đời nhất và được kính trọng nhất. Nan Cutler là Harbonah. Thiên thần Hủy Diệt. Họ đã chiến đấu bên cạnh nhau trong cuộc chiến đầu tiên, khi Michael chỉ huy một đội quân thiên đình và đã tàn sát kẻ thù ma cà rồng nổi loạn của họ.
– Nhưng tại sao? – Cô hỏi, quay người một cách nhanh chóng và rút thanh kiếm của cô ra khỏi vỏ, đụng vào thanh kiếm của Nan.
Thay vì trả lời, Nan chém về phía trước, cắt vào không khí nơi Mimi đã đứng.
Mắt ả lóe lên. – Cô cần phải chết. – Ả nói, tấn công bất thình lình về phía trước bằng mũi kiếm.
Mimi càu nhàu, khéo léo gạt đi đòn tấn công nhanh nhẹn đó.
– Cô có thể gia nhập với bọn tôi. Gia nhập cùng với những anh chị em của cô, những người vẫn còn đang chiến đấu.
Mụ phù thủy ngu ngốc thực sự nghĩ rằng mình sẽ gia nhập phe chúng? Sau tất cả mọi chuyện, Abbadon và mình đã đồng hành với nhau để củng cố hòa bình mỏng manh mà họ đã tìm thấy ở Trái Đất? Mimi nghĩ.
– Cô là một trong bọn tôi. Cô không thuộc về ánh sáng. Đó không phải là bản chất thực sự của cô. Người đem lại chết chóc.
Mimi từ chối trả lời, thay vào đó tập trung vào vị trí dễ bị tổn thương của Nan. Họ chiến đấu xuyên qua những căn phòng đang bắt đầu tràn ngập khói đen.
Chúng đang đốt nhà, Mimi hoảng loạn nghĩ. Đốt cháy ngôi nhà với ngọn lửa màu đen, thứ duy nhất có thể phá hủy sangre azul… dòng máu xanh bất tử chảy trong tĩnh mạch của họ. Tiêu hủy máu, tiêu hủy ma cà rồng… những ký ức sẽ bị mất mãi mãi. Cái chết thực sự cho loại người như họ.
Nan chém vào tay Mimi, vũ khí của cô ta cuối cùng cũng vấy máu.
Con khốn!
Đau quá!
Mimi quên đi cảm giác sợ hãi, và nhảy về phía trước mà không nghĩ đến sự an toàn của mình. Cô hét lên một tiếng kêu chiến đấu, tiếng kêu truyền vào tâm trí cô ngay lập tức. Tiếng kêu mà chính Michael đã từng sử dụng để để tập hợp quân đội chiến đấu.

– NEXI INFIDELES! – Cô gầm lên. Cái chết của những kẻ thất hứa! Cái chết của những kẻ phản bội! Cô là Azrael. Quý giá và đáng sợ.
Mái tóc, khuôn mặt và thanh kiếm của cô rực cháy thứ ánh sáng rực rỡ và sáng chói.
Và với một cú quét mạnh mẽ, cô bổ người Warden lạc lối làm đôi.
Sau đó, cô loạng choạng lùi lại. Khói đen tràn vào phổi cô. Cô phải ra khỏi đây. Cô cảm nhận được đường đến cánh cửa trước và giật tung ra – ngay khi một gã tóc đen đang bước vào từ phía bên kia. Trong vài giây, gả ta đã dí dao vào cổ cô.
Tim cô chùng xuống.
Cái gã đang bắt giữ cô là Kingsley Martin.
Kẻ Máu Bạc phản bội.
Hôm nay là ngày tận số của cô.
CHƯƠNG 40
Lawrence đã khẳng định ông lái xe, và khi họ lái xe dọc theo khúc quanh tăm tối trên đường cao tốc, Schuyler không thể không nhận thấy, đốm sáng nhỏ bé, nhấp nháy trên các sườn đồi và chúng đẹp như thế nào.
– Đúng vậy, nhưng có thể là chúng phát ra từ khu ổ chuột, có nghĩa là cơ sở hạ tầng điện đã không được bố trí chính xác. Và đó là một mối nguy hỏa hoạn tiềm tàng. – Oliver chỉ ra.
Schuyler thở dài. Thành phố này đầy rẫy những vị trí kế nhau: nghèo đói và sự giàu có, tội phạm và những kẻ du lịch hung dữ, trộn lẫn với nhau một cách chóng mặt. Thật không thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp mà không cần nhận thấy sự xấu xa.
Họ quay tròn một góc đặc biệt sắc nét khi Lawrence đột nhiên kéo chiếc xe sang bên đường và sụp xuống ghế của ông.
– Ông nội! – Cô hoảng sợ thét lên. Ông cô bắt đầu quắc mắt, như thể ông đang ngủ nhưng không ngủ. Ông đang nhận một tin nhắn.
Khi nó kết thúc, mặt ông tái mét. Trong một lát, Schuyler đã nghĩ ông sắp ngất đi.
– Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì sao?

Ông cô giũ giũ chiếc khăn mùi soa và đặt lên trán ông.
– Đó là tin nhắn của Edmund Oelrich trước khi chết. Toàn bộ Hội đồng. Một cuộc tàn sát. Những người không bị đốt cháy đều bị bắt đi.
– Tất cả đều đã chết? – Schuyler thở hổn hển. – Nhưng làm thế nào Tại sao…? – Cô nắm chặt cánh tay ông. – Ý ông là gì? Tất cả họ đều đã chết?
Cô quay sang Oliver ở hàng ghế sau cầu cứu. Nhưng cậu đã bị sốc và rơi vào im lặng, khuôn mặt cậu đầy hoảng loạn.
– Gia đình Almeidas là Máu Bạc. – Lawrence nói, nói lắp không kiềm chế.
– Tối nay, bọn chúng đã lộ diện. Ông đã nghi ngờ chuyện này, đó là lý do ông ở lại Rio lâu hơn dự định, nhưng Alfonso đã vượt qua các bài kiểm tra. Hắn ta không có Dấu hiệu. Ông đã bị mắc lừa. – Lawrence đang run rẩy.
– Nhưng chúng phải có người trợ giúp. Edmund nói Nan Cutler là một trong số chúng.
Schuyler cắn cắn môi.
– Nan Cutler! – Lawrence có vẻ như bị tổn thương.
– Trong cuộc khủng hoảng ở Rome, bà ta đã từng bị phân tích cho sự thất bại của Máu Bạc. Ông đã mù quáng bởi những năm trung thành với Hội đồng của bà ta. Đây là lỗi của ông, ông đã quá tự tin và tin tưởng khi ông đáng lẽ phải thận trọng và cảnh giác.
Lawrence đột ngột quay xe lại, làm cho chiếc xe hướng về phía ngược lại để chệch ra khỏi con đường của ông.
– Kingsley đã đúng – ông đã đặt quá nhiều niềm tin vào những kẻ trung thành cũ. – Ông nói khi đạp vào bàn đạp và chiếc xe bắn về phía trước.
– Chúng ta đang đi đâu?
– Đến Corcovado.
– Bây giờ ư? Tại sao?
Lawrence nắm chặt tay lái. – Cuộc tấn công vào Hội đồng chỉ có nghĩa là: Máu Bạc đang có kế hoạch giải thoát Leviathan.
Họ đỗ xe phía trước lối vào của tượng Chúa Cứu Thế và phóng ra khỏi xe. Bãi đậu xe trống không và yên tĩnh, và họ có thể nhìn thấy bức tượng sáng lên bởi những bóng đèn pha bên dưới.
– Hãy ngụy trang. – Lawrence ra lệnh cho Schuyler.
– Và cháu, ở yên đây. – Ông nói với Oliver.
Oliver bắt đầu phản đối, nhưng cái nhìn của Lawrence khiến cậu im lặng.

– Cháu không thể. – Schuyler thú nhận với ông nội của cô. – Cháu không thể thực hiện được thần chú mutatio.
Lawrence đã sẵn sàng trong hình dáng của một chàng trai trẻ có cái mũi như diều hâu và dáng dấp uy nghi như khi cô lần đầu gặp ông ở Venice Biennale.
– Tất nhiên cháu có thể. – Ông nói, trèo qua hàng rào một cách dễ dàng.
– Ông nội, cháu không thể. Cháu không thể biến thành sương mù hoặc một con vật nào đó. – Cô nói, vừa đi theo ông.
– Ai nói cháu có thể? – Ông hỏi khi họ bay qua hàng loạt cầu thang ngoằn ngoèo để đến bức tượng. Bước chân của họ hầu như không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào trên bê tông khi họ chạy.
– Ý ông là sao?
– Nhiều khả năng cháu giống ông. Ông không thể biến thành một đám mây hoặc một sinh vật nào đó. Nhưng ông có thể thay đổi nét mặt của ông, như thế này, và mang một khuôn mặt khác – nhưng con người – ngụy trang. Hãy thử đi.
Schuyler cố gắng thử. Cô nhắm mắt lại và tập trung vào việc thay đổi khuôn mặt thay vì thay đổi toàn bộ hình dáng của cô. Trong vòng vài giây, cô thấy cô đã có hiệu quả trong việc biến thành người Argentina giàu có, đang đi nghỉ trong nước.
Họ lên đến đỉnh núi và đứng bên dưới bức tượng. Không ai ở đó. Thật yên tĩnh và bình yên.
Không phải lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay Schuyler tự hỏi nếu ông nội của cô đang bỏ lỡ thì sao. Họ có đến sai địa điểm không? Tại sao hắn lại mang họ đến đây? Để làm gì?
– Có lẽ chúng ta đến trễ. Hoặc chúng sẽ không đến. Chúng ta thật sự cần đến chỗ gia đình Almeidas và xem nếu…
– IM LẶNG! – Lawrence ra lệnh.
Cô im bặt.
Họ đi quanh vòng ngoài của bệ tượng. Không có gì. Họ chỉ có một mình. Schuyler bắt đầu hoảng sợ. Tại sao họ lại ở đây trong khi người của họ đang bị giết chết ở một nơi khác? Họ nên trở về, điều này là một sai lầm lớn.
Cô đi vòng quanh về phía đông bắc, thuyết phục rằng Lawrence đã dự đoán không chính xác. Không có gì để…
– Schuyler! COI CHỪNG! – Oliver hét lên. Cậu đã bò lên ngọn núi phía sau họ, không muốn bị tụt hậu.
Schuyler nhìn lên. Người đàn ông trong bộ đồ trắng đứng ngay trước mặt cô, với một thanh kiếm vàng chỉ thẳng vào ngực cô.
Cô cúi nhanh xuống và va phải nền đất cứng, ngay khi Lawrence rút thanh kiếm của chính ông ra khỏi vỏ được giấu trong áo khoác của ông.
Hai thanh kiếm va vào nhau, một bằng vàng và bốc lửa, một bằng bạc và đóng băng, hai miếng kim loại va chạm nhau, vang dội âm thanh được truyền đến từ dưới thung lũng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.