Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 20
CHƯƠNG 37
– Điện thoại của khách sạn. – Oliver giải thích, quay trở lại bàn.
– Có người trả phòng, và có một phòng trống. Họ hỏi mình có muốn đặt không. Vậy cậu sẽ ở phòng đó nghen. – Cậu nói với Schuyler với một bộ mặt trung lập.
– Cám ơn. – Cô nói, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường nhất có thể, thậm chí đang có một lỗ thủng trong tim cô. Nhưng cô buộc tất cả suy nghĩ về Jack ra khỏi đầu… cô sẽ than khóc sau.
– Vậy tại sao là hội đồng lại ở đây, Lawrence? – Oliver hỏi. – Có phải vì Leviathan?
– Hội đồng đang ở đây? – Lawrence hỏi dồn.
– Oh! Cháu quên đề cập đến chuyện này – đúng vậy. Họ đang ở đây. Tất cả họ. – Schuyler nói.
– Con nghĩ họ đến đây đêm qua.
Lawrence nghiền ngẫm về mẩu thông tin mới nhất này trong khi uống cạn ly nước của ông. Như thể cô có khả năng ma cà rồng của riêng mình, cô phục vụ xuất hiện trở lại với một cocktail ở khuỷu tay.
– Một ly virgin coladas nữa chứ? – Cô hỏi, chỉ vào chiếc ly đã vơi một nửa đang chứa đầy thứ chất lỏng màu vàng nhớp nháp.
– Cho tôi một ly whiskey. – Oliver ho.
– Làm hai ly. – Schuyler nhanh nhẹn thêm vào, thầm nghĩ cô sẽ chịu rủi ro ông nội sẽ quở trách cô.
– Ai là Leviathan? – Cô hỏi, quay sang Oliver.
Quanh họ, quán bar bắt đầu đầy những vị khách du lịch sạm nắng bước vào vì giờ giảm giá, và một bản samba bắt đầu trỗi lên một cách sôi nổi.
– Nếu cháu có đọc bài, cháu gái của ta, cháu sẽ biết câu trả lời cho câu hỏi đó. – Lawrence trả lời.
– Leviathan là một con quỷ. – Oliver giải thích.
– Một trong những Máu Bạc mạnh nhất mọi thời đại. – Lawrence nói.
– Ông ta chính là em trai của Hoàng tử bóng tối. Kẻ chỉ huy thứ hai.
Schuyler rùng mình. – Nhưng ông ta định làm gì?
Cô ước gì âm nhạc không quá lớn. Âm thanh sáng chói, vui tươi hoàn toàn trái ngược với chủ đề đen tối trong cuộc trò chuyện của họ.
– Corcovado là nhà tù của Leviathan. – Lawrence trả lời. – Nó là nơi duy nhất trên trái đất có thể giam giữ hắn ta. Hắn ta quá mạnh để bị giết, và bén rễ quá sâu vào lòng đất để có thể bị đá trở về địa ngục. Khi bị bắt, hắn đã bị giam cầm trong núi đá bên dưới tượng Chúa Cứu thế. Chính mẹ con đã giam cầm hắn dưới đó.
Vậy đó là điều mà Lawrence đã giấu cô từ đêm ông đi. Bảo vệ cô khỏi sự thật và không nói tất cả mọi thứ về Corcovado. Leviathan. Đó là lòng căm thù trong lục phủ ngũ tạng mà cô cảm nhận được vào ngày có chương trình biểu diễn thời trang. Nếu cô quan tâm nhiều hơn đến sách vở của mình, cô có thể đã tìm ra sớm hơn. Nhưng cô đã quá mất tập trung…
– Đúng vậy. Trận động đất tối hôm đó là của hắn. – Lawrence xác nhận.
– Hắn ta là lý do Corcovado được bảo vệ bởi các tầng lớp Venator. Chúng ta luôn giữ một sự hiện diện mạnh mẽ ở đây.
– Giờ thì cháu hiểu rồi. – Schuyler nói. – Ý cháu là, tại sao ông lại đến đây.
Lawrence gật đều. – Khi Kingsley lần đầu tiên đưa tin về sự biến mất kỳ lạ ở Rio, ta đã có chút lưu ý. Sau trận động đất, ta nhận ra ta sẽ phải nhúng tay vào và phải đảm bảo Corcovado vẫn được vững chắc. Ta thề là ta sẽ không rời khỏi thành phố này cho đến khi ta chắc chắn rằng mối đe dọa – nếu có một – hoàn toàn bị giải trừ.
– Rồi vài tuần trước, Venators đã xác nhận Yana, một ma cà rồng trẻ tuổi đã bị mất tích, chỉ đơn giản là đi biển nghỉ mát với bạn trai cô ta, giống như mẹ của cô đã nghĩ. Trong khi đó, nhóm của Kingsley đem đến tin Alfonso Almeida, tổ trưởng bị mất tích của gia tộc vùng Nam Mỹ, sau một cuộc tìm kiếm rộng lớn ở vùng Andes, ngoại trừ bị tê cóng và không có khả năng đọc bản đồ thì ông ta ổn cả.
– Vậy là như ta đã nói với con trong những tin nhắn, mọi thứ đều an toàn. Không có sự phá vỡ nào.
– Còn Leviathan? – Oliver hỏi.
– Bị giam giữ vĩnh viễn như ta thấy. – Lawrence nói một cách thô bạo.
– Nhưng… trận động đất. – Schuyler lập luận, cố gắng nói chuyện xuyên qua những âm thanh đinh tai nhức óc của đám đông và những tiếng trống điệu samba không ngừng.
– Chỉ có dấu hiệu trong cuộc đấu tranh để phá vỡ trói buộc hắn ta. Không có gì là Leviathan không thử cả. Nhưng đều vô tác dụng. Corcovado sẽ giam cầm hắn mãi mãi. – Ông gõ mạnh ly xuống bàn, như để nhấn mạnh quan điểm của mình.
– Vậy thì tại sao Hội đồng nghĩ Corcovado là mối nguy hiểm? – Cô hỏi.
– Đó là lý do họ ở đây phải không? – Schuyler gật đầu.
– Ta không biết Nhưng Nan phải có lý do của ông. Quan nhiếp chính sẽ không bao giờ hành động mà không có lý do. – Lawrence hoàn tất nốt thức uống của ông.
– Một lần nữa, có thể Kingsley nói đúng. – Ông thì thầm với chính mình.
– Kingsley! – Schuyler nổi giận đùng đùng. – Làm thế nào ông có thể tin tưởng hắn? Chính ông đã nói không bao giờ tin tưởng vào vẻ ngoài bóng bẩy. Kingsley rất khéo nói dối.
– Trên thực tế Kingsley đã chứng minh lòng trung thành của anh ta với Coven hơn hết và vượt ra ngoài nhiệm vụ được giao. Đừng nói về anh ta một cách vô lễ như vậy, cháu của ta. – Lawrence nghiêm khắc nói.
– Trò hề của anh ta đã lôi kéo được Repository hả? Rằng anh ta đã chứng minh lòng trung thành của mình như thế nào?
– Kingsley chỉ thực hiện những gì được yêu cầu. Anh ta chỉ làm theo lệnh của Regis.
– Ý ông là Charles bảo anh ta gọi lên Máu Bạc hả? – Schuyler nửa cười trong phẫn nộ. Michael là Tổng lãnh thiên thần. Ông sẽ không bao giờ có khả năng phản bội.
– Mọi chuyện đều có lý do của nó. Thậm chí có lẽ cho sự chuyển dời đột ngột của các trưởng lão vào thành phố này. – Lawrence phỏng đoán.
– Cậu biết đấy, gia đình Almeida đã chuẩn bị bữa ăn tối nay. – Oliver cắt ngang. – Cho toàn bộ Hội đồng. – Cậu kiểm tra đồng hồ. – Mình nghĩ bữa tiệc đã bắt đầu rồi.
Lawrence ra hiệu thanh toán. – Rất tốt. Có lẽ chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời ở đó. Ít nhất, gia đình Almeida đã đem đến một bữa tiệc tuyệt vời.
CHƯƠNG 38
Có tiếng gõ cửa, và Bliss nhận thấy cách cả cha mẹ cô nhảy dựng lên vì âm thanh đó. Forsyth bước nhanh về phía trước và nhìn qua lỗ khóa.
– Ổn cả. – Ông tuyên bố, rồi mở khóa cửa.
Một người phụ nữ thanh lịch, có vẻ nghiêm nghị với vệt trắng trên mái tóc đen nhánh của bà sải bước vào phòng, tiếp theo là hai công chức.
Bliss đã luôn có chút sợ hãi thống đốc Cutler. Ông là người đã thăm dò tâm trí của cô về Máu Bạc. Cô vẫn nhớ cảm giác đáng lo ngại của việc bị xét xứ.
– Người Quan Sát đâu rồi? – Nan Cutler hỏi.
Bobi Anne ra dấu về cái bọc ở tận cuối phòng.
– Ông trói cô ta ở đó à?
Forsyth gật đầu. – Đúng vậy. Phải mất một thời gian cô ta mới có thể tỉnh lại được.
– Chúng tôi tìm thấy cô ta với cái này. – Bobi Anne nói, bàn giao vũ khí của Jordan cho Warden.
– Chúng ta phải tìm cách phá hủy cái này, nó quá nguy hiểm đối với chúng ta. – Forsyth nói.
– Tôi nghĩ bùa chú đủ để giữ nó trong hầm, nhưng rõ ràng là cô ta đã có thể giải trừ. Cô ta quá thông minh.
– Nếu có cách để phá hủy nó. – Nan nói. – Nó không thể bị cháy đen.
– Ông có thể xoay sở được không? – Forsyth hỏi.
– Ông không bị theo dõi chứ? – Bobi Anne muốn biết.
Bliss quan sát khi nét mặt dữ tợn của bà Warden lắc đầu.
– Không, chúng ta không bị theo dõi. Chúng ta chắc chắn điều đó. Thật ngạc nhiên khi cô ta chờ lâu như vậy, để cô ta hành động. Nhưng đừng lo, ta đảm bảo cô ta sẽ không còn là một mối đe dọa đối với chúng ta lâu nữa đâu.
Bà nhìn với thái độ khinh khỉnh trong sự chỉ đạo của một người khuyên giải.
– Cordelia Van Alen thật yếu ớt khi nghĩ rằng gửi Người Quan Sát vào gia đình ông sẽ giải quyết được mọi chuyện.
– Vậy là bà ta đã nghi ngờ? – Bobi Anne hỏi.
– Dĩ nhiên là bà ta nghi ngờ. – Forsyth ngắt lời. – Ông không chu cấp đủ cho bà ta rồi, Nan. Con chim đó rất thông minh. Bà ta biết có chuyện gì đó đang xảy ra.
– Đáng tiếc là sát thủ nhỏ bé của bà ta không đem lại kết quả như bà ta mong muốn. – Nan ra hiệu và người hầu của bà ôm cái bọc lên và bước ra khỏi phòng.
Bliss không biết họ đang nói về chuyện gì, nhưng vẫn liều lĩnh tìm hiểu. Cordelia Van Alen nghi ngờ điều gì?
– Chúng ta phải nhanh lên. – Bobi Anne nói với chồng. – Bữa tiệc bắt đầu sau một tiếng nữa.
Forsyth gật đầu.
– Chuyện gì đang xảy ra? Bố mẹ sắp đi đâu? – Bliss hỏi, vừa ngăn lại những giọt nước mắt của sự thất vọng.
– Họ đem Jordan đi đâu?
Cô thắc mắc không biết điều gì làm cho cô em gái nhỏ của cô gây ra chuyện điên rồ như vậy. Tuy nhiên, cha mẹ cô từ chối giải thích hoặc nói với cô bất cứ điều gì nhiều hơn những lời bình luận khó hiểu của họ.
Họ đi đến bữa tiệc lớn của gia đình Almeidas, như thể không có gì xảy ra. Thậm chí Bobi Anne còn nói với Bliss cô có thể gọi bất kỳ món nào cô muốn trong thực đơn phòng dịch vụ.
Cô phải chấp nhận chuyện này.
Jordan đã ra đi.
Em gái của cô, người từng lẽo đẽo theo cô, cố gắng ganh đua với mỗi bước đi của cô. Lúc năm tuổi, Jordan muốn có mái tóc xoăn lọn lớn như chị của bé, và buộc người giúp việc sử dụng một thanh sắt cong ủi lên mớ tóc ngoan cố của nó, để mái tóc mình sẽ giống như của chị gái. Jordan, người đã từng gọi cô là “Bliss” khi còn nhỏ vì nó không thể phát âm tên cô một cách chính xác. Jordan, người đã cho cô sô cô la và sự thoải mái chỉ vừa mới hôm nào. Bliss thấy những giọt nước trong mắt cô.
Bliss hiểu rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Jordan nữa.
Tại sao lại khóc? Một giọng nói nhỏ đầy thông cảm hỏi.
Tôi buồn.
Jordan đã cố làm Bliss bị thương.
Tôi biết. Nhưng nó là em gái tôi. Là bạn tôi.
Loại bạn gì mà lại gây ra đau đớn?
Bliss đột nhiên nhớ đến cảm giác như thể cô bị xé làm đôi. Cô đã nếm mùi đau đớn hơn bao giờ hết trong đời cô. Jordan đã làm điều đó. Nó đã nhắm vào tim cô. Nó đã cố giết Bliss bằng một loại vũ khí – thứ gì đó lấp lánh và bằng vàng, giống như một thanh kiếm.
Nhưng nó khác thanh kiếm mà cha cô cất trong phòng làm việc của ông. Thanh kiếm mà Forsyth đã sử dụng trong cuộc tấn công tại Sở lưu trữ – khi Máu Bạc giết Priscilla Dupont – có màu vàng xỉn. Lưỡi kiếm mà Jordan sử dụng phát ra ánh sáng trắng.
Nan Cutler đã nói thanh kiếm đó không thể bị phá hủy, và Bliss đột nhiên nhớ đến câu nói của Mimi: Thanh Kiếm của Công Bằng bị mất cắp. Chẳng lẽ cha cô có thanh kiếm của Michael? Vật duy nhất trên thế giới có thể giết Lucifer? Thanh kiếm của Tổng lãnh thiên thần? Và nếu như vậy, tại sao Jordan đã sử dụng nó để chống lại cô? Bliss cảm thấy một cơn đau đang thụi vào đầu cô.
Em không có lựa chọn nào khác, em gái cô đã nói như vậy vào chiều hôm đó.
Tại sao lại không?
Bliss dần dần không còn cảm thấy có lỗi với Jordan. Cô bắt đầu cảm thấy vui mừng khi họ đã đưa nó đi. Cho dù họ đưa con bé đi đâu, Jordan xứng đáng bị như vậy. Bliss hy vọng nơi đó là một ngục tù sâu thẳm, tăm tối, nơi mà Jordan có thể suy nghĩ vĩnh viễn về tội lỗi của nó.
Tuyệt vời, giọng nói trong tâm trí cô lên tiếng. Bây giờ thì cô đã nhận ra giọng này. Giọng này nghe như người đàn ông trong bộ đồ trắng. Người đã gọi cô là “con gái”.
Sau đó lại một lần nữa cô có thể thấy, nhưng cô không thể nhìn thấy. Cô sắp sửa ngất đi. Đúng vậy, nó đang xảy ra ngay bây giờ. Cô cố gắng giữ tầm nhìn của mình, cố gắng chống lại nó, nhưng cũng giọng nói đó vang lên trong đầu cô, “Đi thôi”.
Và Bliss bước đi.
Cô nhận thấy sự nhẹ nhàng ngọt ngào khi đầu hàng.