Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ)

Chương 16


Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 16

CHƯƠNG 28
Cô nghe thấy tiếng xe trước khi nó quẹo vào góc đường. Tiếng động cơ kêu rừ… ừ… ừ… tăng dần thành một tiếng gầm lớn. Chiếc xe phóng vọt vào con hẻm giữa các tòa nhà trên đường Perry. Chiếc ô tô bỏ mui màu bạc hiệu XKE Jaguar năm 1961, bóng mượt và đẹp đẽ như một viên đạn, với Jack Force ngồi chỗ tay lái.
Schuyler trượt vào trong xe, ngưỡng mộ tính trau chuốt cổ điển, đồng hồ cổ màu bạc và cơ chế cổ đơn giản. Jack sang số và chiếc xe gầm lên đường cao tốc.
Họ chỉ có vài giờ bên nhau, nhưng cũng đã đủ mặc dù, tất nhiên, nó sẽ không bao giờ là đủ.
Mỗi ngày lại mang hôn lễ đến gần hơn và gần hơn.
Cô theo dõi những thiệp mời và có một thiệp mời cho mình. Lúc đầu cô rất ngạc nhiên, sau đó nhận ra đó là cách của Mimi để cho cô biết chỗ đứng của cô. Ngày khác, cô thậm chí đã bắt được một cái nhìn thoáng qua của Mimi lên trang phục hôn lễ của cô ta. Schuyler không biết ai là người ngốc hơn – cô hay cô gái mặc váy cưới. Cả hai đều yêu điên cuồng cùng một chàng trai.
Jack mới là gã ngốc, Schuyler nghĩ, khi nhìn anh điều khiển chiếc xe một cách điêu luyện len lỏi qua con đường lớn. Một kẻ ngốc điên rồ. Nhưng cô yêu anh, Chúa biết cô yêu anh như thế nào. Cô chỉ ước họ không cần che giấu, rằng họ có thể tuyên bố tình yêu của họ với thế giới.
Vào một buổi tối, cô nói với anh cô đã quá mệt mỏi vì ẩn nấp ở nơi này. Mặc dù căn hộ có lối thoát, nhưng nó cũng là một nhà tù.
Schuyler khao khát được bên anh ta ở một nơi khác, thậm chí chỉ trong một đêm. Để trả lời Jack nhét cho cô một lời nhắn vào sáng hôm sau nói rằng cô gặp anh tại một vị trí được chỉ định lúc hoàng hôn. Cô không biết anh lên kế hoạch gì, nhưng một nụ cười mỉm rằng giờ có thể chơi đùa ở các cạnh của môi anh ám chỉ một sự ngạc nhiên tuyệt vời.
Jack lái xe băng qua cầu hướng về New Jersey. Trong một vài phút, họ đã phóng vào một sân bay tư nhân ở Teterboro, nơi một máy bay phản lực đang chờ.
– Anh không thể nghiêm túc như vậy. – Schuyler vỗ tay cười khi nhìn thấy chiếc máy bay.
– Em đã nói em muốn đi đâu đó. – Jack mỉm cười.
– Tokyo thì thế nào? Hay London? Seoul? Anh cảm thấy như một cuộc liên hoan ngoài trời vậy. Madrid? Bruges? Tối nay em muốn đi đâu? Đêm nay thế giới này là của em, cả anh nữa.
Schuyler không hỏi Mimi ở đâu; cô không quan tâm và cũng không muốn biết. Nếu Jack liều lĩnh vậy, cô cũng không cần phải hỏi.
– Vienna. – Schuyler quyết định. – Có một bức tranh ở đó mà em luôn muốn xem.
Vậy đây là cảm giác của một ma cà rồng giàu có và mạnh mẽ nhất trên thế giới, Schuyler nghĩ, khi cô theo Jack vào Osterreichische Galerie trong cung điện Belvedere. Bảo tàng đã đóng cửa vào ban đêm, nhưng khi họ đến những cánh cửa ra vào tuyệt vời, một người bảo vệ an ninh đeo găng chào đón họ, và người phụ trách bảo tàng dẫn họ đến thư viện thích hợp.
– Đây có phải là thứ cô cậu tìm kiếm không? – Người phụ trách bảo tàng hỏi, chỉ vào một bức tranh tối treo ở giữa phòng.
– Đúng vậy. – Schuyler hít một hơi thật sâu và nhìn Jack để cam đoan một lần nữa. Thay vì trả lời, anh nắm chặt tay cô. Cô di chuyển lại gần bức tranh. Cô có một một tấm áp phích nhái được đóng đinh trong phòng ngủ của cô. Bản gốc gây cho cô sự ngạc nhiên. Những màu sắc mạnh mẽ và hấp dẫn, tươi tắn và sống động. Egon Schiele luôn là một trong những họa sĩ yêu thích của Schuyler. Cô luôn bị cuốn hút bởi những bức chân dung của ông – những đường nét đau đớn, nỗi giày vò tăm tối, những hình dáng hốc hác, sự buồn thảm hùng hồn được ghép vào dày côm như bức tranh. Bức tranh chỉ đơn giản được gọi là Cái Ôm, mô tả một người đàn ông và một phụ nữ, thân thể họ dính chặt vào nhau. Có một năng lượng dữ dội tỏa ra từ những mảnh ghép, và Schuyler cảm thấy như thể cô có thể cảm nhận được sự liên kết mãnh liệt của cặp đôi với nhau. Và những mảnh ghép còn xa hơn cả lãng mạn. Nó đầy ắp nỗi lo lắng, như thể hai người trong bức tranh biết rằng cái ôm này là cái ôm cuối cùng của họ.
Có một sự u sầu trong nghệ thuật của Egon Schiele – không phải dành cho tất cả mọi người. Trong lớp nghệ thuật của Schuyler, mọi người đều say mê kiệt tác nghệ thuật Nụ Hôn của Gustav Klimt. Nhưng Schuyler nghĩ việc thích tác phẩm này quá dễ dàng; đó là một thiết kế ký túc xá, một sự lựa chọn an toàn điển hình.
Cô thích sự điên rồ và bi kịch hơn, sự cô đơn và đau khổ. Schiele chết trẻ, có lẽ vì trái tim tan vỡ. Giáo viên nghệ thuật của cô luôn nói về “sự cứu chuộc và biến đổi của nghệ thuật”, và khi đứng trước bức tranh Schuyler hoàn toàn hiểu được điều đó có nghĩa là gì.

Cô không có lời nào diễn tả cho những gì cô cảm nhận. Cô cảm thấy bàn tay Jack trong tay cô – mát lạnh và khô ráo, và được xem như là cô gái may mắn nhất trên thế giới.
– Giờ thì đi đâu? – Jack hỏi khi họ ra khỏi viện bảo tàng.
– Đến lượt anh.
Jack nhíu mày. – Hãy dừng chân tại một quán cà phê có hương vị bánh kem Sacher.
Họ ăn tối trên tầng thượng của một tòa nhà và ngắm bình minh mọc lên nơi chân trời. Một trong những lợi thế của việc trở thành một ma cà rồng là việc dễ dàng điều chỉnh lịch trình về đêm. Schuyler không cần ngủ nhiều như cô đã từng như vậy, và vào những đêm cô gặp Jack, họ hầu như không ngủ.
– Đây là điều em muốn phải không? – Jack hỏi, dựa lưng vào một cái bàn lung lay ọp ẹp và rót thêm rượu cho cô.
– Làm sao anh biết? – Cô mỉm cười, vén tóc ra sau tai. Anh đã làm cô ngạc nhiên bằng cách đưa cô đến một căn hộ xinh đẹp mà gia đình anh sở hữu. Gia đình Force có nhiều bất động sản hơn là việc Schuyler có những lỗ thủng trên các áo len màu đen trong tủ quần áo của cô.
– Thôi nào, chúng ta xuống cầu thang thôi. – Vừa nói Jack vừa nắm tay dẫn cô trở lại bên trong căn hộ.
– Anh muốn em nghe một thứ gì đó.
Căn hộ của gia đình Force nằm trong một tòa nhà được xây dựng từ năm 1897, ở một quận Chín có uy tín, với trần nhà hình vòm, được trang trí công phu, và nhìn thấy quang cảnh từ mọi cửa sổ. Tòa nhà thoáng mát và rộng rãi nhưng không giống như ngôi nhà New York được tráng trí xa hoa của họ, tòa nhà được trang bị đồ đạc rải rác và gần như là một tu viện.
– Không có ai ở đây trong hàng thế kỷ, chính xác là kể từ khi người ta không tổ chức những buổi khiêu vũ opera kiểu Vienna nữa. – Jack giải thích. Anh phủi bụi chiếc máy ghi âm cổ hiệu Sony.
– Nghe cái này đi. – Anh nói, đặt băng vào bên trong.
– Anh nghĩ có lẽ em sẽ thích nó. – Anh nhấn nút PLAY.
Có một âm thanh rít lên hung dữ. Sau đó, là một giọng nói thấp, khàn khàn – giọng nói không thể lẫn vào đâu được là của phái nữ, nhưng giọng nói đã bị tàn phá bởi việc hút thuốc nhiều năm trời – bắt đầu nói.
“Trái tim mãnh liệt của em bị tan vỡ…”
Schuyler nhận ra những câu thơ này.
– Có phải cô ấy không? – Cô hỏi một cách sung sướng vô ngần.
– Đó là cô ấy, phải không?
Jack gật đầu. – Phải. Anh đã tìm thấy cuộn băng này trong một hiệu sách cũ. Họ đã có nhà thơ đọc tác phẩm của họ.

Anh ấy nhớ. Đó là Anne Sexton. Đang đọc Thơ Tình. Nhà thơ yêu thích đang đọc bài thơ yêu thích của cô. “Tan vỡ”. Đó là bài buồn nhất trong tập thơ, đầy tức giận, cay đắng, đẹp đã và giận dữ. Schuyler bị hấp dẫn bởi nỗi đau buồn – giống như những bức tranh của Schiele, chất thơ của Sexton tàn bạo, đầy trung thực trong nỗi thống khổ của nó. Thơ Tình viết về chuyện tình của nhà thơ – một chuyện tình bất hợp phái, bí mật giống như chuyện tình của họ vậy. Cô quỳ xuống và vội vàng lại gần chiếc loa nhỏ và Jack ôm cô vào lòng. Cô đã không nghĩ rằng cô có thể yêu anh nhiều hơn cô đã yêu ngay sau đó. Có thể một phần trong anh cô sẽ không bao giờ hiểu được, nhưng vào lúc này hai người họ hoàn toàn hiểu rõ nhau.
Khi cuộn băng kết thúc, họ đều im lặng, thưởng thức sự ấm áp của cơ thể nhau.
– Vậy là… – Schuyler cảm thấy do dự, cô nhấc người lên khủy tay để nói chuyện với anh. Cô sợ rằng nói chuyện về tình hình thực tế của họ sẽ phá vỡ sự kỳ diệu của buổi tối nay. Tuy nhiên cô ấy muốn biết. Hôn lễ đang chạy hết tốc lực ở phía trước.
– Tại cuộc họp Ủy ban anh nói rằng có một cách để phá vỡ hôn ước.
– Anh tin là vậy.
– Tức là anh sẽ làm gì?
Để trả lời, Jack kéo Schuyler xuống để họ lại nằm bên nhau.
– Schuyler, nhìn anh này. – anh nói.
– Không, chỉ nhìn anh thôi.
Cô làm theo.
– Anh đã sống một thời gian rất dài. Khi sự chuyển đổi xảy ra… khi anh bắt đầu nhận thức được những kí ức của mình… đó là một quá trình áp đảo. Nó gần giống như em phải sống lại từng sai lầm của mình. – Anh nhẹ nhàng nói.
– Anh không muốn mắc phải lỗi lầm mà anh đã từng mắc phải trước đây. Anh muốn được tự do. Anh muốn được ở bên em. Chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh tin rằng anh sẽ sống ngắn hơn, nếu anh không ở bên em.
Schuyler lắc đầu một cách mạnh mẽ.
– Nhưng em không thể cho phép anh làm điều đó. Em không thể để anh gặp rủi ro. Em yêu anh rất nhiều.
– Rồi em muốn nhìn thấy anh kết hôn với người anh không yêu ư?
– Không. – Cô thì thầm. – Không bao giờ.
Jack ôm và hôn cô.
– Đây là cách. Tin anh đi.

Schuyler hôn lại anh, và mọi khoảnh khắc đều ngọt ngào hơn so với trước. Cô tin tưởng anh ta hoàn toàn. Bất cứ điều gì anh sẽ làm gì để phá vỡ hôn ước, họ sẽ bên nhau. Luôn luôn.
CHƯƠNG 29
Bác sĩ của Dylan là một người đàn ông thô lỗ, với một bộ râu rậm rạp và một dáng đi nghiêng ngả. Mặc cho ông ta bộ đồ màu đỏ và tống ông ta xuống ống khói, Bliss nghĩ, không hoàn toàn tin tưởng để đặt niềm tin của cô vào con người vụng về này, mặc dù ông là bác sĩ chuyên khoa về máu rất lỗi lạc đến từ một gia đình Máu Đỏ Conduits cổ xưa rất đáng tin cậy.
– Thư kí của tôi nói với tôi cô là bạn của Dylan Ward. Tôi biết cô đã cố gắng để liên lạc với tôi. Xin lỗi về sự chậm trễ. Đó là một tuần rất bận rộn. Có kẻ đã đột nhập vào khu ký tác, và nó gần như là một cuộc tắm máu. – Ông nhăn mặt.
– Nhưng không phải lo lắng, giờ thì mọi thứ đã nằm dưới sự kiểm soát. – Ông bác sĩ mỉm cười.
– Đúng vậy. – Bliss gật đầu và ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của ông.
– Chúng tôi là bạn của anh ấy. Cám ơn đã gặp chúng tôi.
– Tôi không phải bạn. Tôi ở đây để tìm hiểu những gì đang xảy ra với anh ta cho Hội đồng. – Mimi ngắt lời.
– Tôi là một Warden.
Ông nhướng mày lên. – Trông cô rất trẻ.
Mimi cười điệu. – Khi ông nghĩ về điều đó, tất cả chúng ta đều như vậy.
– Ý tôi là, đối với một người ở vị trí như cô. – Ông nói một cách bồn chồn, vừa ho vừa xáo trộn các giấy tờ trên bàn làm việc của ông.
– Hãy vào vấn đề đi, bác sĩ. Tôi không đến đây để tranh luận về chính sách của Hội đồng. Chuyện gì đang xảy ra với cậu ta?
Bác sĩ Andrews mở hồ sơ trước mặt ông và nhăn nhó.
– Dylan dường như bị một hình thức của chứng rối loạn căng thẳng hậu chấn thương tâm lý. Chúng tôi đã đăng kí cho cậu ta tham gia vào các liệu pháp hồi quy để giúp phục hồi kí ức của cậu ta. Nhưng cho đến nay, cậu ta đã không có bất kỳ kết nối thực sự nào. Cậu ta không nhớ những gì đã xảy ra với cậu ta cách đây một trăm năm cũng như những gì đã xảy ra với cậu cách đây một tháng.
Điều này giống như những gì Bliss đã sợ hãi. Dylan giống như một chiếc thuyền bị mở dây neo, không neo vào bất cứ thứ gì hay bất cứ ai cả.
– Vậy là, anh ấy sẽ bị mất trí nhớ như thế này… mãi mãi sao?
– Rất khó nói. – Bác sĩ do dự nói.
– Chúng tôi không muốn nuôi dưỡng một hy vọng sai lầm.
– Nhưng tại sao? – Bliss nói, cảm thấy rất kích động. – Tại sao điều này lại xảy ra?
– Tâm trí đôi khi hành động như vậy; nó đẩy lùi mọi thứ thực hiện các chức năng. Để đẩy lùi một chấn thương gần đây.
– Anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện. – Bliss thì thầm.

– Máu Bạc tấn công và tất cả. – Mimi gật đầu.
Ông bác sĩ lại tra cứu biểu đồ của mình một lần nữa.
– Đây là điều thú vị. Giống như tôi đã nói với Thượng nghị sĩ Llewellyn, như chúng tôi có thể xác định là không có dấu hiệu cho thấy việc Máu Bạc sửa đổi máu của cậu ta. Cậu ta đã bị tấn công, đúng vậy, và bị tra tấn, nhưng chúng tôi nghi ngờ rằng cậu ta thực sự đã bị thực hiện Caerimonia bởi một ma cà rồng khác. Cậu ta đã không hoàn tất quá trình. Hoặc để tôi nói rõ hơn: cậu ta thậm chí đã không bắt đầu điều đó.
Bliss bắt đầu. – Nhưng…
– Thật vô lý. – Mimi nói thẳng thừng.
– Tất cả chúng ta đều biết Dylan giết Aggie. Cô ấy hoàn toàn bị cạn máu. Và cậu ta là nghi phạm duy nhất. Cậu ta thậm chí còn thú nhận với Bliss.
– Anh ấy đã thú nhận. – Bliss đồng ý.
Bác sĩ Andrews lắc đầu. – Có thể cậu ta đã bị đánh lừa, hoặc bị chế tác để nghĩ rằng cậu là một trong số họ. Phát hiện của chúng tôi khá là thuyết phục.
– Forsyth biết chuyện này không? Rằng Dylan vô tội? – Mimi hỏi một cách đột ngột.
Ông bác sĩ gật đầu. – Tôi gọi ông ta ngay sau khi kết quả xét nghiệm đến.
Mimi cười một nụ cười mỉa mai, sắc bén.
– Nếu Dylan không phải là Máu Bạc và cậu ta đã không giết Aggie, có nghĩa là có thể cậu ta không nói dối khi cậu ta nói với tôi rằng cậu ta không biết chiếc quần jean mà cô ấy mượn của tôi ở đâu.
– Cậu đang nói về cái gì vậy? – Bliss hỏi, đầu óc cô quay cuồng.
– Đừng bận tâm. – Mimi nhún vai. Cô đứng lên, và Bliss cũng đứng lên theo.
– Cảm ơn rất nhiều vì đã gặp chúng tôi, bác sĩ. Ông đã giúp chúng tôi rất nhiều.
Bliss không thể tập trung. Các ngón tay của cô run rẩy khi cô cài khuy áo lại. Đầu gối cô bị va vào bàn và cô gần như bị ngã.
Dylan vô tội.
Anh ấy không phải là Máu Bạc, cũng không phải sắp trở thành một trong số chúng.
Anh ấy là nạn nhân.
Trong nhiều tháng, tất cả mọi người đều tin rằng Dylan có tội trong việc mưu sát Aggie Carondolet. Rằng anh đã giết những nạn nân khác, đã tấn công Schuyler, và làm cho Cordelia bị thương cực kì nghiêm trọng. Anh đã nói với Bliss rằng chính anh đã làm những điều đó. Và cô đã tin anh.
Nhưng nếu như anh chỉ đang bao che cho một người khác? Nếu như anh bị khiến để nghĩ rằng anh đã bị nhiễm?
Và nếu như Dylan không phải là người làm tất cả những chuyện đó, thì ai đã làm?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.