Đọc truyện Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3: Hé Lộ) – Chương 15
CHƯƠNG 26
Một cuộc họp khẩn của Hội đồng, và lúc kết thúc buổi họp Mimi rất ngạc nhiên khi thấy Bliss đang chờ bên ngoài cửa ra vào.
– Cậu làm gì ở đây? – Cô hỏi, quàng dây đeo túi thể thao qua vai. Cô không có thời gian thay đổi hoặc chỉnh tề một chút. Tóc cô vẫn còn dán chặt vào cái trán đẫm mồ hôi của cô.
– Forsyth đón mình từ trường học, và khi ông nhận được giấy triệu tập, ông đã mang mình theo.
Bliss nói với cô. – Có chuyện gì vậy?
– Cha cậu không nói với cậu à? – Mimi do dự, dùng một cái dây đeo cổ tay terry để lau má đang mướt mồ hôi của mình.
– Có gì đó để làm với gươm vàng à? – Bliss hỏi.
Mimi nhún vai mà không cần xác nhận phỏng đoán của Bliss. Cô đặc biệt khó chịu với Bliss, người mà cô luôn cho rằng hơn hẳn loại người không có thành tích gì chứ không phải là một nữ hoàng trở về quê hương trong chương trình lớn. Tuy nhiên những người thành phố và giám khảo của thời trang dường như không nhận đủ về cô gái Amazon có mái tóc nâu đỏ này. Sau chương trình của Rolf Morgan, Bliss đã được mời trong nhiều chiến dịch quảng cáo hơn bao giờ hết. Gương mặt cô ở khắp mọi nơi – trên bảng quảng cáo, trên đầu xe taxi. Cô không thể lờ đi được.
Mimi sẽ tha thứ cho sự nổi tiếng bất ngờ và vẻ vang này – Chúa biết rằng tất cả mọi người ở New York phía sau – nhưng cô không thể tha thứ cho Bliss vì việc chọn bên, đặc biệt kể từ khi cô ta chọn sai người. Tất cả mọi người ở trường biết Bliss và Schuyler là bạn thân. Mimi thấy xúc phạm khi Bliss, một cô gái không có chân trong xã hội để đứng trong trường Duchesne mà không có ơn huệ của Mimi đã quay lưng lại đám đông để theo cái nhóm nhỏ rách rưới không xứng với địa vị đó.
Cô không muốn chia sẻ thông tin của mình, nhưng cơ hội để lên mặt với người bạn cũ của mình là quá lớn để Mimi có thể chống lại.
– Đó là thanh kiếm của Michael. – Cô giải thích. – Thanh kiếm của sự công bằng.
– Chuyện gì về nó?
– Nó mất rồi. Charles đã triệu tập cuộc họp ngay sau khi nó biến mất.
Mimi đến Hội đồng để thấy cha mình đang ngồi ở bàn đầu. Ông rất tức giận. Ông khẳng định ai đó trong Hội đồng đã lấy nó và bắt đầu cuộc họp bằng cách buộc tội một số thành viên đã ăn cắp nó.
Bliss nhìn quanh những trưởng lão, những người tụ tập thành từng nhóm rời khỏi cuộc họp và thì thầm với nhau.
– Tại sao nó lại quan trọng như vậy?
– Cậu không nhớ à? Đó là thanh kiếm của Tổng lãnh thiên thần. Đó là một trong hai thanh kiếm duy nhất trên thế giới. Gabrielle giữ thanh còn lại, dĩ nhiên – cậu biết đấy, Allegra – nhưng không ai biết nơi nó biến mất khi cô rơi vào tình trạng nghỉ ngơi. Nó bị mất trong nhiều thập kỷ. Nhưng thanh kiếm của Charles, Michael… ông giữ nó trong một ổ khóa máu trong phòng nghiên cứu. Nhưng có ai đó đã bẻ khóa. Nó đã biến mất. Ông chắc là Croatan đã có nó. – Mimi giải thích.
Ổ khóa máu là cơ quan bảo vệ có quyền lực mạnh mẽ nhất trong kho vũ khí của Máu Xanh. Chỉ có máu của Tổng lãnh thiên thần mới có thể mở được chiếc hộp. Đó là vấn đề không thể. Với Allegra trong tình trạng hôn mê, thì không có nghi phạm khác.
– Nó làm được gì các Máu Bạc? – Bliss muốn biết, khi cô tháo miếng băng trên ngón tay cái. Cô thức dậy vào buổi sáng và thấy nó đang chảy máu. Thật kì lạ. Có thể cô bị mảnh vụn đâm vào khi ngủ.
– Chỉ có thanh kiếm của Tổng lãnh thiên thần mới có thể giết chết một Tổng lãnh thiên thần khác. Mình không tin cậu không biết điều này, Bliss. – Mimi mắng. – Cậu chưa đọc qua bài học à?
– Nhưng tại sao Charles muốn giết Allegra?
– Không phải Allegra. Chúa ơi, mình có cần phải giải thích mọi thứ rõ ràng không? Nếu Lucifer ở ngoài này – cậu biết không? Hoàng tử tối cao của Bóng tối. Lucifer là một Tổng lãnh thiên thần cũ. Đó là thứ duy nhất có thể giết chết hắn ta. Những thanh kiếm bình thường của Máu Xanh – cậu sẽ nhận được chúng trước khi cậu kết hôn, bằng cách này – hay cậu cũng nhớ chuyện này luôn? Những thanh kiếm đó chỉ chống lại Máu Bạc. Nhưng thanh kiếm của Michael là thứ duy nhất có thể giết chết Lucifer.
– Và giờ thì nó biến mất.
– Đúng vậy. Thật tệ hại. Charles sẽ thực sự mất nó nếu thanh kiếm trượt khỏi sự chăm sóc của ông. – Thực sự tồi tệ cho cha cô. Cô có thể cảm nhận rằng có các thành viên trong hội đồng nghi ngờ việc “phá vỡ” này. Nhưng tại sao Charles lại ăn cắp thanh kiếm của chính mình? Họ có thực sự tin rằng Michael, Trái tim thuần khiết, kết giao với Máu Bạc? Bliss nhìn quanh tìm cha cô. Forsyth vẫn còn ở trong phòng, có thể đang nói chuyện với Charles.
– Vậy ai là người họ nghĩ đã ăn cắp nó.
– Họ không có ý tưởng gì; mặc dù Charles nói Kingsley là người cuối cùng đến thăm ông trong phòng nghiên cứu của ông. Mình biết họ chư bao giờ tin tưởng kẻ thua cuộc đó. Dù sao thì, đội của Kingsley ở Rio không liên lạc được. Họ không thể dò được hắn trên cảm ứng từ xa. Và cả Lawrence cũng không bị kiểm tra. Thật hỗn loạn. – Mimi nói với một chút hân hoan.
– Mình hy vọng họ không nghĩ rằng Dylan đứng đằng sau chuyện này. Cậu ấy không thể. – Bliss lo lắng nói.
– Cậu đang nói về chuyện gì vậy? – Mimi hỏi. – Dylan? Tại sao cậu ta lại liên quan được? Không phải cậu ta đã biến mất một vài tháng trước đây à? Giờ thì cậu ta là quá khứ rồi.
Mimi lờ mờ nhớ lại câu chuyện Dylan đã phá vỡ cửa sổ phòng Bliss như thế nào trước khi bị Máu Bạc bắt đi. Bliss đã không thể nguôi ngoai được trong nhiều ngày, và Mimi đã cố gắng an ủi Bliss bằng cách nhắc nhở cô ta rằng con quái vật đó có thể cũng bắt được cô luôn. Cô thật may mắn khi sống sót. Hội đồng đã gửi một đội điều tra và theo dõi nơi ở của Dylan, nhưng Venators không tìm thấy gì.
– Cậu không biết à? – Bliss hỏi.
– Biết cái gì?
– Dylan đã trở lại và đang phục hồi các chức năng.
– Cậu chắc là chúng ta đang nói về cùng một chàng trai chứ. Dylan – kẻ ăn bám cũ của cậu và kẻ đã giết Aggie? Ai đã trở thành máu Bạc? – Mimi gặng hỏi. Bliss không phải con dao bén nhất trong ngăn kéo. Cô gái vẫn mặc chiếc váy bị sa thải cuối mùa tháng năm hoàn toàn không có manh mối, như Mimi đã biết.
– Đúng vậy.
– Tại sao mình phải biết chuyện này? – Mimi hỏi.
– Cậu ở trong Hội đồng. Mình gửi cậu ấy cho Forsyth. Ông nói ông đã cho Hội đồng biết, để mọi người quyết định. Ông nói rằng những trưởng lão đã gửi cậu ấy đến Transitions.
Mimi lắc đầu, trông có vẻ hoang mang.
– Không. Cha cậu chưa bao giờ đề cập đến chuyện này trong cuộc họp. Họ chẳng biết gì cả.
Cô nhìn Bliss như thể cô ra khỏi tâm trí cô. Thật kì lạ khi Forsyth giữ một bí mật như vậy với Hội đồng.
– Thật kì quặc, tại sao ông ấy lại nói dối mình?
– Ai biết. – Mimi nói với Bliss.
– Thật sự Dylan quay lại rồi à? Cậu chắc chứ?
Bliss gật đầu.
– Chúng mình đã đế thăm cậu ấy.
– Hãy đưa mình đến chỗ cậu ta. Mình sẽ cho Forsyth biết là mình sẽ làm báo cáo về Dylan với Hội đồng.
Tập tin cá nhân Cordelia Van Alen.
Kho lưu giữ lịch sử.
TÀI LIỆU ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LOẠI
Cordelia… Tôi tin chuyện này sẽ làm ngài thỏa mãn. Forsyth L.
NGÔI SAO HOUSTON.
BẢNG BÁO CÁO DÒNG DÕI.
Nghị sĩ Forsyth Llewellyn và vợ, cựu Roberta Prescott, là những bậc cha mẹ tự hào về cô con gái mới sinh. Jordan Grace Llewellyn được sinh ra chính xác vào lúc nửa đêm ngày 1 tháng 1 năm 1994. Jordan là con gái thứ hai của nghị sĩ. Mẹ và bé đều khỏe.
CHƯƠNG 27
Bởi vì Mimi muốn nhìn thấy Dylan ngay lập tức, họ quyết định đến thăm cậu vào ngày hôm sau, có nghĩa là cúp học một lần nữa. Đó không phải là điều Bliss lưu tâm quá nhiều. Vào lúc này điểm số của cô là điều xa xôi nhất trong tâm trí cô. Tối hôm đó, Bliss đã không hỏi cha cô lý do tại sao ông không nói với hội đồng về Dylan. Cô thận trọng với việc cho ông biết cô biết ông đã giữ bí mật với cô. Forsyth phải có lý do của mình, nhưng bằng cách nào đó Bliss có cảm giác ông sẽ không chia sẻ lý do đó.
Chiều hôm sau Bliss đóng gói cho Dylan một gói đồ. Cô biết anh đang nhận được sự chăm sóc tốt nhất mà tiền có thể mua, nhưng Transitions sẽ không có đĩa nhạc rock Ấn mới nhất hoặc một bản sao của Absolute Sandman. Cô nghĩ có lẽ nếu anh có một vài thứ ưa thích, nó sẽ nhắc nhở anh là ai, và song song đó, Bliss đã có ý nghĩa như thế nào đối với anh. Cô chỉ không muốn bỏ cuộc với anh. Cô thậm chí còn quyết định ngăn chặn cảm giác bị từ chối về những gì đã tiến triển vào đêm định mệnh hôm đó. Có lẽ Dylan hành động kì quái như vậy một phần là do bệnh tật của anh.
Jordan đi ngang qua ô cửa và nhòm vào phòng Bliss.
– Chị lại định đến Saratoga nữa à? – Cô bé hỏi.
– Đúng vậy. Mimi muốn đi xem Dylan để báo cáo với Hội đồng, và hôm nay có bác sĩ của anh ấy nữa. Cuối cùng chị cũng có thể hỏi chuyện gì đang xảy ra với anh ấy. – Bliss giải thích, vừa gấp một chiếc áo khoác mô tô mới làm bằng da theo đúng phong cách của cô mà cô bắt được ở Barneys và nhét nó vào chiếc túi mua sắm.
Em gái cô bước vào và ngồi xuống giường, quan sát Bliss gói đồ.
– Này… em muốn hỏi chị… chị biết đấy làm cách nào chị quen với việc ngất đi của chị?
– Uh-huh. – Bliss gật đầu, quyết định không đem theo chiếc áo thun hình gấu bông mà cô đã mua trong cơn bốc đồng tại một cửa hàng trả bằng thẻ. Dylan chắc chắn sẽ nghĩ rằng nó thật là ủy mị. Anh luôn chế giễu cô vì có quá nhiều loại thú cưng trên giường ngủ.
– Chị có còn bị nữa không?
Bliss dừng lại để suy nghĩ. Tình trạng thoáng ngất thường xuyên đi kèm với tình trạng suy nhược. Cô ngủ mê đi và thức dậy ở một nơi hoàn toàn khác với nơi cô bắt đầu, mà không biết làm cách nào cô đến được nơi đó.
– Không. Và chị cũng không bị ác mộng trong vài tháng rồi.
– Tốt. – Jordan nói, có vẻ nhẹ nhõm.
Nhưng Bliss vẫn chưa nói hết. – Giờ thì nó giống như chị đang bị cả ngày vậy. Giống như một ngày kia – chị thấy một thứ thật lạ lùng. Chị đang cầm lược chải tóc và nó biến thành thứ đó, giống như, rắn vàng vậy. Dọa chị sợ hết hồn.
Jordan tái nhợt. – Rắn vàng hả?
– Đúng vậy.
– Và một ngày khác, khi chị nhìn lên trời, và chị nhìn thấy con rồng bảy đầu. Thật kì quặc.
– Chuyện này xảy ra có nhiều không? – Jordan hỏi.
Bliss nhún vai. – Đại loại như vậy. Chị đã hỏi cha về chuyện này. Ông nói tất cả là…
– Một phần của sự chuyển đổi. – Jordan xen vào.
– Đúng rồi. – Bliss đã hoàn tất việc đóng gói. Điện thoại cô kêu lên.
Mimi đang chờ dưới cầu thang cùng với chiếc xe của cô ấy. Jordan vẫn còn đứng đó, một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt cô bé. Cô bé nhìn như thể đang vật lộn với một quyết định.
– Chuyện gì vậy? – Bliss hỏi.
– Không có gì. – Jordan lắc đầu.
– Chúc vui vẻ khi đến thăm bạn chị.
Bliss đã không đi với Mimi trong nhiều tháng liền, và lúc đầu cô nghĩ giữa họ sẽ không được thoải mái, nhưng cô đã quên cách tự thu hút mà Mimi Force có được. Mimi nói chuyện một cách dễ dàng trong suốt chuyến đi, nói về mọi thứ, từ một dàn những thần linh quen thuộc mới của cô, trong đó bao gồm các chàng trai nóng bỏng nhất ở Collegiate và Horace Mann, cùng với một hay hai nhóc đại học, theo như kế hoạch cho mùa hè của cô: một chương trình chuyên sâu về Trung Quốc ở Bắc Kinh, kể từ khi cô muốn để thể hiện việc sử dụng ngôn ngữ trôi chảy cho các ứng dụng của Stanford vào năm tới.
– Có buồn cười không chứ? Trung Quốc là ngôn ngữ duy nhất không có trong ký ức của mình. Huh. Mình đang ở với Wah và Min, cậu bết cặp sinh đôi người Trung Quốc mà chúng ta đã gặp ở Four Hundred Ball không? – Mimi cười khúc khích.
Khi họ đến Transitions, Dylan đang ở trong phòng một mình, xem tivi.
– Chào… Bliss… phải không? – Anh hỏi. – Và cậu là?
– Mimi. – Cô nhìn anh một cách sắc bén.
– Thật sự là cậu không nhớ bọn mình hả?
– Tôi nhớ cô ấy. – Dylan nói với một chút ngượng ngùng. – Cô ấy đã đến thăm tôi vài lần.
– Em mang cho anh vài thứ nè. – Bliss nói, giơ lên chiếc túi căng phồng.
– Tuyệt. – Dylan nói, moi móc cái túi.
– Đây là cái gì? – Anh hỏi, giơ lên chiếc áo khoác da màu đen.
Bliss cảm thấy xấu hổ. – Em… um… anh từng có một cái…
– Không, nó… Chúa ơi… nó thật tuyệt. – Dylan mặc vào.
Anh trông vẫn đẹp trai như xưa khi mặc nó. Anh mỉm cười với cô, và tim cô đập loạn nhịp. Anh lại cắm đầu vào chiếc túi và lấy ra một chiếc hộp iPhone.
– Em nghĩ có thể anh muốn một cái. – Bliss nói
– Em hy vọng anh không phiền. Em đã lưu số em vào đó rồi.
– Bliss, – Mimi hỏi. – cậu có thể để bọn mình một mình một lát được không? Mình muốn hỏi Dylan một số việc.
– Chắc rồi.
Bliss rời khỏi phòng. Vài phút sau, Mimi mở cửa ra. Cô nhìn Bliss với một sự pha trộn giữa thương hại và khinh bỉ.
– Vậy là? – Bliss hỏi.
– Có vẻ như thật sự cậu ta không nhớ gì hết. – Mimi nói.
– Mình đã nói rồi mà.
– Thật ngạc nhiên. Giống như cậu ta hoàn toàn là một phiến đá trống rỗng vậy.
– Cậu nói như thể đó là điều tốt vậy. – Bliss trừng mắt nhìn Mimi và quay trở vào phòng.
– Cô ấy muốn biết gì vậy? – Cô hỏi Dylan.
Dylan nhún vai. – Không nhiều lắm… chỉ một vài điều kỳ lạ, và chuyện gì đó về quần jean hoặc cái gì đó. Tôi không hiểu cô ấy nói gì. Tôi nói với cô ấy tôi thậm chí còn không biết tên của mình khi tôi tỉnh dậy.
– Anh thực sự không biết anh là ai à? – Bliss hỏi, ngồi bên cạnh Dylan trên chiếc giường.
Anh nhìn xuống cuốn truyện tranh đang đọc dở và liệng đi. Sau đó anh với tay ra và nắm lấy tay cô. Cô ấyngạc nhiên nhìn anh sợ hãi… hy vọng…
Dylan cau mày và sau đó cuối cùng nói.
– Mình không biết cậu là ai. Nhưng mình biết rằng mỗi khi nhìn cậu, mình cảm thấy khá hơn.
Bliss siết chặt tay Dylan và cậu cũng siết lấy tay cô. Họ ngồi nắm tay nhau trong một khoảng thời gian dài. Cho đến khi Mimi gõ cửa báo cho Bliss biết bác sĩ của Dylan đã sẵn sàng gặp họ.
Khi họ đến tòa nhà chính, Mimi gỡ kính râm và liếc nhìn nhân vật đang đi về phía ngôi nhà của Dylan.
– Này, đó không phải là Oliver Hazard gì đó sao?
– Đúng rồi. – Bliss nói.
Oliver đã nói với cô có thể cậu sẽ đi thăm Dylan sau giờ học. Rõ ràng cậu đến đây thường xuyên để bầu bạn với Dylan. Hai người họ đã chơi cờ. Dylan đã bị mất trí nhớ, nhưng anh không mất khả năng tàn sát Oliver trong trò này, Oliver đã nói với cô như vậy.
– Chờ đã. Mình muốn nói chuyện với cậu ta cho một chút. – Vừa nói Mimi vừa đi theo hướng Oliver.
Bliss thắc mắc có chuyện quái gì trên trái đất khiến Mimi muốn nói chuyện với Oliver. Hai người họ xem thường lẫn nhau. Nhưng cô đứng quá xa để nghe lỏm được họ.
Cô nhận thấy khi Mimi quay lại, cô ta trông rất hài lòng với chính mình, thậm chí hơn cả lúc bình thường.
Đối với Oliver, Bliss không có cơ hội bắt kịp cậu. Những gì Mimi nói với cậu làm cậu thức tỉnh rất nhiều, và cậu không đến thăm Dylan ngày hôm đó.