Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 9
Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ từ Từ đường trở về Tĩnh thất, sắc trời đã tối, Vân Thâm Bất Tri Xứ về đêm càng thêm yên tĩnh.
Ngụy Vô Tiện vốn là người chẳng thích ngồi im một chỗ, ban ngày do xảy ra quá nhiều việc khiến hắn kiệt sức, nhưng vừa uống xong Thiên Tử Tiếu, hắn lập tức lên tinh thần.
Người Lam gia cực kì yêu sạch sẽ, mỗi ngày đều ngâm mình tịnh thân, Lam Vong Cơ cũng quen với sự băng lạnh của động Hàn đàm, y đêm Thiên Tử Tiếu cho Ngụy Vô Tiện xong liền đi ngâm mình luyện công rồi.
Lam Vong Cơ đi khỏi, Ngụy Vô Tiện ôm bình rượu đi lòng vòng trong phòng, tuy không phải lần đầu tiên hắn đến Tĩnh thất, nhưng lần này hắn quan sát kỹ càng hơn cả.
Trên chiếc bàn Lam Vong Cơ thường gảy đàn đặt một cuốn tập, trên đề hai chữ “Vong Tiện”, nét chữ thanh tú phóng khoáng, vừa nhìn đã biết của Lam Trạm.
Hắn nổi hứng bừng bừng liền mở ra xem, là một đoạn nhạc phổ, lướt qua liền nhận ra khúc nhạc đó, lật hết khúc phổ, đập vào mắt hắn là bốn chữ “Thân gửi Ngụy Anh”
“Đây là…!Viết cho mình sao?”
Ngụy Vô Tiện đặt Thiên Tử Tiếu xuống bàn, ngồi bệt xuống đất, nghiêm túc đọc từng dòng chữ…!
“Ngụy Anh, trở về đi”
“Ngụy Anh, tìm thấy A Uyển rồi, đừng lo, đã đưa người về Vân Thâm Bất Tri Xứ”
“Ngụy Anh, ngươi không phải gian tà”
“Ngụy Anh, ba năm rồi, ngươi ở đâu”
“Thiên Tử Tiếu thật cay”
“Vết sẹo que cời của Ôn thị, thực sự trọn đời không xóa được”
“A Uyển bắt đầu học Vấn linh rồi, thằng bé rất nghe lời”
“Ngụy Anh, thỏ trong Vân Thâm Bất Tri Xứ ngày càng nhiều”
“Ngụy Anh, đài sen Vân Mộng thực sự rất ngon”
“Thanh Đàm hội mở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, thấy con trai Giang cô nương, thằng bé rất tốt”
“Nghe tin có người tu Quỷ đạo, đuổi tới nơi, Giang Vãn Ngâm cũng đang ở đó”
“Người trộm tu Quỷ đạo ngày một nhiều, nhưng đều không được bằng ngươi”
“Thúc phụ nói thuật Vấn linh của ta đã tinh thâm, không cần bế quan tu luyện”
“Ngụy Anh, huynh trưởng nói trong tiếng sáo của ta có nét buồn”
“Ngụy Anh, ta đặt cho A Nguyện tên tự “Tư Truy”, ngươi có ưng không?”
“Mạc gia trang xảy ra chuyện dị thường, Ngụy Anh, là ngươi sao?”
“Ngụy Anh, trở về rồi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, là Lam Trạm trở về, trông thấy Ngụy Vô Tiện ngồi trên đất, y chậm rãi bước tới đỡ người dậy, Ngụy Vô Tiện gấp lại cuốn tập, đặt xuống bàn.
Hắn chớp chớp hai mắt, cố giấu đi phiếm hồng nơi khóe mắt, nhìn chằm chằm vào lọn tóc còn rỏ nước trước ngực Lam Vong Cơ.
“Lam Trạm…”
Ánh mắt Lam Vong Cơ nương theo động tác của hắn, nhấc vò Thiên Tử Tiếu trên bàn lên, nắm tay dắt hắn tới một gian khác của phòng.
Hai người ngồi bên bàn trà, Lam Vong Cơ rót đầy ly Thiên Tử Tiếu rồi đưa cho Ngụy Vô Tiện, còn mình thì lấy ra trà cụ, đun nước, tráng qua dụng cụ, để ráo, ngâm một ly trà đầy.
Y nhấc ly trà, đưa lên trước mũi ngửi hương trà, sau cùng mới nhấp một ngụm nhỏ.
Ngụy Vô Tiện nhìn một loạt những động tác lưu loát của Lam Vong Cơ, rõ ràng chỉ là những việc rất đỗi bình thường, đến tay y lại như tràn đầy tiên khí, lọn lóc sau khi tắm xong còn chưa khô vẫn đang nhỏ xuống từng giọt nước, tóc đen không bị phát quan* bó buộc, tùy ý buông sau lưng, Ngụy Vô Tiện bỗng chốc cảm thấy một luồng ham muốn khó lòng bày tỏ.
*Phát quan: Ghim cài tóc, đội đầu ngày xưa.
Hắn vân vê chén rượu trên tay, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu chọc nhìn sang Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, nghe nói Trạch Vu Quân khi uống rượu đồng thời có thể giải rượu.
Có phải vậy không?”
“Phải”
Ngụy Vô Tiện cười cười truy hỏi:
“Vậy ngươi có thể không?”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, lưỡng lự:
“Chưa thể.”
Ngụy Vô Tiện chống một tay lên bàn, nhấc người dậy, hắn nhấp một ngụm Thiên Tử Tiếu, dưới cái nhìn chăm chú của Lam Vong cơ, hắn ghé sát lại gần.
Lam Vong Cơ trước giờ vẫn luôn giữ vẻ bình tĩnh ung dung, nay lại hiện lên vài phần hoang mang, luống cuống, ý cười trong mắt Ngụy Vô Tiện càng nồng, đến khi chóp mũi hai người chạm vào nhau, Lam Vong Cơ nghiền chặt chén trà trong tay, bàn tay còn hơi run rẩy.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng áp môi lên môi y…!
“Rắc”
Tách trà bị Lam Vong Cơ bóp nát.
Ngụy Vô Tiện càng được đà tiến tới, hắn vươn lưỡi đẩy môi Lam Vong Cơ hé ra, đưa rượu sang miệng y, đầu lưỡi dây dưa, triền miên không dứt….!
Lam Vong Cơ bất ngờ giữ chặt hai vai Ngụy Vô Tiện, chủ động đáp trả, càng hôn hắn sâu hơn.
Môi lưỡi triền miên bỗng chốc trở nên mạnh mẽ, hương trà mát lạnh hòa cùng vị rượu đậm nồng quấn quýt bên môi, khiến người mê đắm không dời.
Lam Vong Cơ cắn nhẹ lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện, lưu luyến một hồi mới kết thúc nụ hôn nồng nàn.
Ngụy Vô Tiện hơi thở dồn dập, hô hấp Lam Vong Cơ cũng có chút bất ổn.
“Lam Trạm, hôm nay lạy ba lạy ở Từ đường, xem như ta với ngươi bái đường rồi, ngụm Thiên Tử Tiếu này tính là rượu giao bôi đi.”
Lam Trạm tuy vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lấp lánh như có muôn đốm lửa đang rực cháy.
Ngụy Vô Tiện bị ánh mắt y mê hoặc, ham muốn trong lòng bất chợt lại trào dâng.
Hắn đưa tay sờ xuống eo Lam Vong Cơ, muốn cởi bỏ đai lưng của y.
Lam Vong Cơ túm lấy bàn tay không an phận của hắn, giọng khàn khàn:
“Ngụy Anh! Ngươi làm gì!”
Ngụy Vô Tiện thuận đà nhấc tay, kéo tay Lam Vong Cơ lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay y, dáng vẻ như đang trêo ghẹo cô nương nhà người ta:
“Ta với ngươi đã bái đường, uống rượu giao bôi, đêm động phòng hoa chúc, Lam nhị công tử, ngươi nói xem ta muốn làm gì ~ a? Việc này nha, lẽ nào cũng cần ta dạy sao? Lam nhị công tử, ngươi cũng quá…!Ưm..!”
Còn chưa nói xong đã bị đôi môi của Lam Vong Cơ chặn lại, hai tay y xiết chặt eo Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi quấn quýt, ý loạn tình mê.
Không biết là ai bắt đầu trước, đến khi Ngụy Vô Tiện hơi tỉnh táo lại một chút, hắn đã bị Lam Vong Cơ đè chặt xuống giường, áo của hai người không biết đã bị ném đi đâu rồi, hai tay Lam Vong Cơ chống xuống hai bên người hắn, hơi thở dồn dập, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy ánh Lam Vong Cơ như vậy bao giờ, hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo que cời trên ngực y:
“Lam Trạm, lúc đó, ngươi vẫn ổn chứ?”
“Chết tâm rồi.”
Ngụy Vô Tiện dang hai tay ôm lấy lưng Lam Vong Cơ, ngẩng đầu hôn lên vết sẹo trên ngực y, lại day nhẹ vành tai phiến hồng của y, nhả khí bên tai y:
“Lam Trạm, ôm ta.”
Làn da hai người như phát hỏa, Lam Vong Cơ tuy vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lại sáng rực như lửa cháy bừng bừng.
Y lách người vào giữa hai chân Ngụy Vô Tiện, cúi người, trầm giọng nói:
“Ngụy Anh, đừng bao giờ rời đi nữa.”
Ngụy Vô Tiện cảm giác được sự gắng gượng của y, không ngoan ngoãn mà vùng vẫy:
“Vậy ngươi trói ta trên giường đi, ta sẽ không chạy được nữa.”
Lam Vong Cơ vất vả nhẫn nhịn, nghe thấy lời hắn, hai mắt y hơi híp lại, một tay khóa chặt hai tay hắn, một tay khác tháo đai trán, trói tay Ngụy Vô Tiện lại.
Ngụy Vô Tiện không khỏe bằng y, cố gắng giãy giụa mà không thoát được, ngược lại còn không ngừng ma sát khiến bộ phận nào đó dưới thân Lam Vong Cơ lớn thêm mấy phần.
“Lam Trạm! Lam Trạm…!Ngươi tháo ra cho ta! Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân, Lam nhị công tử ~ Lam nhị ca ca, ngươi thả ta ra có được không?”
Ngụy Vô Tiện hai mắt mở to, chớp chớp nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bị hắn nhìn, hơi cảm thấy không tốt lắm, y liền dùng tay che đi hai mắt Ngụy Vô Tiện, lòng bàn tay lại bị lông mi của hắn cọ vào ngứa ngứa khiến y lập tức rụt tay, kéo đai tóc trên đầu hắn xuống, dùng nó bịt hai mắt Ngụy Vô Tiện.
“Lam Trạm! Ngươi bịt mắt ta làm gì! Mau cởi ra!”
Lam Vong Cơ khàn giọng, đai buộc tóc đỏ tươi làm nổi lên gương mặt sáng như ánh trăng của Ngụy Vô Tiện, y cúi người, trầm giọng thì thầm bên tai hắn:
“Ở núi Bách Phượng, dáng vẻ bịt mắt của ngươi kiến ta bồn chồn không yên…!”
“Hàm Quang Quân! Nhã chính của ngươi đâu rồi! Gia huấn Lam gia đâu rồi! Ngươi…!Um! Ân…”
Lam Vong Cơ chặn lại đôi môi xàm xí không ngừng của hắn, bàn tay thăm dò xuống phía dưới, bàn tay với đốt xương thanh mảnh, rõ ràng lượn lờ trên người Ngụy Vô Tiện.
Hai mắt hắn bị bịt kín, thân thể càng thêm mẫn cảm, tư duy cùng cảm giác đều đuổi theo động tác của Lam Vong Cơ.
Hắn cảm giác mình giống như con thuyền đang dập dềnh giữa sóng, khoảnh khắc bị Lam Trạm tiến vào, tâm trí đang trôi nổi của hắn lập tức bị đau đớn kéo về:
“A…!Ưm! Lam Trạm…”
Ngụy Vô Tiện khóe mắt rớm lệ, nũng nịu cầu xin:
“Cởi ra cho ta đi mà, ta không chạy đâu, xin ngươi đó…”
Lam Vong Cơ lại cúi đầu hôn lên môi hắn, lòng tư bi trỗi dậy, cởi dây trói tay Ngụy Vô Tiện ra.
Vừa được tự do, Ngụy Vô Tiện liền kéo đai tóc đang bịt mắt ra, thấy Lam Trạm đang đè trên người mình, hạ thân còn đang lấp chặt trong thân thể hắn, Ngụy Vô Tiện ôm lấy gáy Lam Vong Cơ, đưa đầu lưỡi ra thăm dò…!
Đêm vẫn còn dài….!
Một canh giờ* sau
*Một canh giờ bằng 2 tiếng đồng hồ của hiện đại.
“Hàm…!Hàm Quang Quân…!Ưm…!Đến giờ Hợi rồi, người nên đi nghỉ ngơi rồi!…!Ân…”
Ngụy Vô Tiện đẩy đẩy Lam Vong Cơ đang cày cấy trên người mình.
“Không sao.”
……!
……!
Lại qua một canh giờ* nữa
*Đoạn này không cần chú thích đâu nhưng mình chỉ muốn cộng luôn tổng là 4 tiếng nha các cậu.
~^~ Hàm Quang Quân uy vũ ~~
“Lam…!Lam Trạm, Lam nhị ca ca…!Xin ngài rủ lòng từ bi, tha cho tôi một mạng đi..
Ưm…!Ưm!! Hiện giờ ta chỉ là một chàng trai yếu đuối….!Ân…!Ngài cũng không muốn vừa thành thân xong ngày đầu tiên đã ở góa rồi đi…!Chúng ta sau này ngày tháng còn dài mà….!Ân!! ”
” Ừ”
“Ngày tháng còn dài”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Xin phép Bonus thêm cái ảnh!.