Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 10
Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngày hôm sau
Lam Vong Cơ giảng tiết học buổi sáng cho đệ tử Lam thị xong liền trở về Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện còn chưa tỉnh.
Y đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, đến bên giường, ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, yên lặng ngắm nhìn bộ dáng khi ngủ của hắn.
Người này trời sinh có khuôn mặt tươi cười lanh lợi, khi ngủ lại mang dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận.
Ánh mắt y dừng trên đôi môi vừa đỏ vừa hơi sưng lên của hắn, hầu kết Lam Vong Cơ lại khẽ động, y nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn xộc xệch, đang định đứng lên thì Ngụy Vô Tiện tỉnh lại.
Hắn vừa ngủ dậy, hai mắt mơ hồ trông thấy bóng Lam Vong Cơ liền túm lấy góc áo y.
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, lờ mờ gọi:
“Lam Trạm…”
Thanh âm khàn khàn khác hẳn ngày thường.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng mình là lạ, một loạt hình ảnh tối qua bỗng ùn ùn kéo tới như đèn kéo quân lướt qua trong đầu hắn, khiến lớp da mặt dày như tường thành của hắn cũng nóng phát sốt lên rồi.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Ngụy Vô Tiện cựa quậy muốn ngồi dậy.
“Ui…”
Hắn vừa động đậy một chút liền phát hiện sau hông vô cùng đau mỏi, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ hắn, để hắn tựa lên người y.
Ngụy Vô Tiện mò mẫn một hồi mới tìm được tư thế thoải mái dựa trên người Lam Vong Cơ:
“Hàm Quang Quân, giờ biết đau lòng ta rồi sao? Đêm qua giày vò ta chết đi sống lại ~”
Lam Vong Cơ duỗi tay rót một chén trà đưa lên miệng hắn, Ngụy Vô Tiện cũng ngoan ngoãn để y đút nước cho.
“Bây giờ là giờ nào rồi?”
“Giờ mùi.” *
*Giờ mùi: 1 – 3 giờ chiều
“Bảo sao…”
Ngụy Vô Tiện hơi phồng miệng, làm nũng với Lam Trạm:
“Lam nhị công tử, ta đói rồi ~”
“Dậy rửa mặt chải đầu trước đã.”
“Ta không có sức mà, đau eo….”
Ngụy Vô Tiện chơi xấu tiếp tục làm nũng.
Lam Vong Cơ đưa tay vào trong chăn, mò mẫn tới eo hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngụy Vô Tiện thoải mái muốn rên rỉ thành tiếng, nghiêng đầu cắn nhẹ lên má Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhấc hắn từ trong chăn ra, lại cẩn thận sửa soạn, mặc đồ.
Hành hạ một hồi, Ngụy Vô Tiện cũng tỉnh táo lại không ít, Lam Vong Cơ lấy từ hộp đựng thức ăn một chiếc bát sứ, Ngụy Vô Tiện đói tới mức bụng reo ùng ục rồi, hắn không chờ được mà vội vàng mở ra.
“Thơm quá đi ~ Canh xương sườn hầm củ sen!”
Hắn vừa ăn vừa khen nức nở:
“Ui! Ngon! Mùi vị không hề thua kém canh sư tỉ nấu chút nào, đầu bếp của Vân Thâm Bất Tri Xứ lên tay từ khi nào vậy?!”
“Không phải.”
“Hả? Không phải gì cơ?”
Ngụy Vô Tiện chưa nuốt xuống canh trong miệng, mơ hồ hỏi.
Trong chốc lát, hắn bất giác ngừng mọi động tác, chăm chú nhìn Lam Vong Cơ.
“Canh này…!Là…!Ngươi làm sao?”
“Ừ.”
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện dồn sức nuốt xuống miếng sườn trong miệng, vốn có câu quân tử tránh xa nhà bếp, Lam Vong Cơ như tiên giáng trần thế kia, vậy mà lại vào bếp, cảnh tượng đó đúng là không thể nào hình dung được…!
Ngụy Vô Tiện vét sạch sẽ canh xương sườn củ sen trong bát, đưa tay xoa xoa bụng.
“Lam Trạm, tay nghề của ngươi tốt như vậy, ta thật sự bất ngờ đó, ha ha ha, sau này ta có phúc ăn rồi đây! Chỉ tiếc Vân Thâm Bất Tri xứ không có hồ sen, không có ngó sen tươi để ăn rồi.”
“Có.”
Ngụy Vô Tiện nhất thời không theo kịp:
“Có gì cơ?”
“Vân Thâm Bất Tri Xứ, có hồ sen.”
Lam Vong Cơ đứng dậy muốn dẫn Ngụy Vô Tiện đi thăm hồ sen, Ngụy Vô Tiện sờ sờ hông, lùi lại hai bước:
“Ta…!Ta hết sức rồi….!Nghỉ một chút rồi đi có được không ~”
Lam Vong Cơ vù một cái đến trước mặt hắn, cúi người ôm ngang hắn dậy, bước từng bước lớn rời khỏi Tĩnh thất.
Ngụy Vô Tiện vội vàng ôm lấy vai y.
“Lam Trạm! Ngươi làm gì vậy? Người khác sẽ trông thấy đó!”
“Không sao”
“…..”
Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra, sao hắn cảm thấy da mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng dày thế này! Hàm Quang Quân năm xưa vừa bị trêu ghẹo đã quở trách hắn không nghiêm túc đâu rồi?
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện ra khỏi Tĩnh thất, hướng về phía hậu sơn.
Trên đường gặp phải đệ tử Lam thị vấn an, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, Ngụy Vô Tiện lại thấy vô cùng ngại ngùng, nhất là nghĩ tới lý do khiến hông mình đau nhức, hắn càng hận không thể vùi đầu vào lồng ngực Lam Vong Cơ, đồng thời lại càng bối rối, trước kia rõ ràng là da mặt hắn dày hơn Lam Vong Cơ….!
Bị Lam Vong Cơ ôm đi khoảng một nén hương sau, hai người đi qua một sơn môn, cảnh vật bỗng trở nên rộng rãi thoáng đãng, Ngụy Vô Tiện không biết hậu sơn Vân Thâm Bất Tri Xứ lại có một mảnh hồ lớn, trong hồ là lớp lớp hoa sen đang độ khoe sắc.
Lam Vong Cơ dặt hắn lên chiếc thuyền nhỏ ven hồ, hai người chầm chậm chèo ra giữa hồ sen.
Ngụy Vô Tiện thuận tay bẻ đài sen, bóc lấy hạt, cho vào miệng, mùi vị ngọt thanh tươi mát.
Hắn lại bóc một hạt, đút vào miệng Lam Vong Cơ.
“Lam Trạm, Vân Thâm Bất Tri Xứ có hồ sen này từ bao giờ vậy?”
“Ngươi từng nói, đài sen khi còn cả thân cọng mới ngon.
Mười sáu năm trước, ta mang hạt về từ Vân Mộng.”
Ngụy Vô Tiện nghe xong, chỉ cảm thấy trong tim như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Lam Trạm để tâm đến hắn như vậy, mọi lời hắn nói y đều ghi nhớ trong lòng, nhớ cả việc hắn thích ăn gì.
Rõ ràng là dòng dõi tiên gia chính tông, vậy mà không ngại ngần vào nơi bếp núc đầy khói bụi lửa dầu.
Không biết y phải tập bao nhiêu lần mới nấu được bát canh xương sườn ngó sen ngon như vậy….!Năm đó, không biết y mang tâm trạng thế nào tới Vân Mộng, lại ôm tâm tình ra sao mà trồng kín một hồ sen này….!
Ngụy Vô Tiện chậm rãi đến bên người Lam Vong Cơ, tiến tới rúc vào lòng y.
Lam Vong Cơ cũng hạ chân phải xuống, để Ngụy Vô Tiện nằm thoải mái hơn.
“Lam Trạm.”
“Ta đây.”
“Lam Trạm, ngươi cực kì tốt, ta thích ngươi lắm.”
“Ừ.
Ta cũng vậy.”
Ngụy Vô Tiện vươn tay ôm lấy gương mặt Lam Vong Cơ, kéo lại gần hơn, hai bờ môi khẽ chạm, bao nhiêu tình ý nồng nàn đều dồn hết vào nụ hôn này.
Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận từng chút cảm giác môi lưỡi triền miên….!
Bên bờ hồ bỗng truyền tới tiếng gọi, Cảnh Nghi vừa chạy vừa hô:
“Hàm Quang Quân! Ngụy tiền bối! Hai người ở đâu?!”
Tư Truy cũng vội vàng chạy phía sau cậu:
“Cảnh Nghi! Van Thâm Bất Tri Xứ cấm chạy nhanh, cấm làm ồn!”
Lam Vong Cơ nghe tiếng gọi, y ngẩng đầu nhìn về phía bờ hồ, Tư Truy và Cảnh Nghi đang đứng bên hồ vẫy gọi, Cảnh Nghi hô lớn:
“Hàm Quang Quân! Trạch Vu Quân đang chờ ở Tĩnh thất, có chuyện quan trọng muốn bàn với người và Ngụy tiền bối!”
Ngụy Vô Tiện chống tay ngồi dậy
“Đi thôi Lam Trạm, nhất định là có việc hệ trọng.”
Lam Vong Cơ lại thuận tay bế hắn dậy, dưới chân dồn lực đạp xuống thuyền, đạp lướt qua mặt nước mấy nhịp đã lên đến bờ.
Tư Truy cùng Cảnh Nghi hành lễ với hai người.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ ngực Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, thả ta xuống đi!”
“Không sao, ngươi mệt rồi.”
“….”
Ngụy Vô Tiện coi nhẹ da mặt của Hàm Quang Quân rồi….!
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện, một mạch đi thẳng tới Tĩnh thất, Tư Truy và Cảnh Nghi cả đường đều im lặng theo sau, Ngụy Vô Tiện cũng không thiết quản nữa, dù sao thì hắn với Lam Trạm cũng danh chính ngôn thuận là đạo lữ, ngược lại hai vị tiểu bối này không biết vì sao mà lỗ tai đều phiếm hồng hết cả.
Về tới Tĩnh thất, Lam Vong Cơ thả Ngụy Vô Tiện xuống, Lam Hi Thần đang ngồi bên bàn thưởng trà, hai người cùng đến trước bàn, hành lễ với Lam Hi Thần.
“Huynh trưởng.”
“Trạch Vu Quân.”
Lam Hi Thần cười nhẹ gật đầu, lại nói với Ngụy Vô Tiện:
“A Tiện gọi huynh trưởng là được rồi, người nhà cả, không cần khách sáo.”
Ngụy Vô Tiện nghe lời liền hành lễ, gọi:
“Huynh trưởng.”
Ba người cùng yên vị, Lam Hi Thần rút một phong thư từ tay áo.
“Vong Cơ, A Tiện, các đệ xem đi, đây là mật thư từ Đàm Châu gửi về.
Trong thư báo gần đây trong thành Đàm Châu giống như xuất hiện Quỷ hút hồn (Thực hồn sát).
Từ mười ngày trước, trong thành bắt đầu xuất hiện người dân bị chứng mất hồn.
Vong Cơ hiện là Tiên đốc, chuyện này không thể không tra.”
” Vâng, chúng đệ lập tức thu thập hành lí hạ sơn, đến Đàm Châu.”
” Dẫn theo Tư Truy và Cảnh Nghi đi cùng, để tụi nhỏ rèn luyện thêm.”
“Vâng.”.