Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 5
“Ngụy Vô Tiện cười rồi, cười thật thoải mái, cười thật ngốc nghếch.
Thì ra cảnh vật núi sông này, bốn mùa đẹp đẽ, cũng không bằng có người bầu bạn.”
___
Liên Hoa Ổ – Từ đường
Ngụy Vô Tiện quỳ trên tấm nệm, cung kính dập đầu ba cái, chắp tay trước ngực:
“Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ, Ngụy Anh trở về rồi.
Giang thúc thúc, trong lòng Ngụy Anh vốn có điều mơ hồ, vẫn luôn nghĩ mãi không ra.
Giờ con đã xác định rõ tâm ý của mình, chuyện này tuy trái với lẽ thường, nhưng là điều tim con hướng tới, Giang Thúc thúc, nếu người ở dưới đó có linh, xin hãy tha thứ cho Ngụy Anh.”
Nói xong hắn lại thành kính dập đầu ba cái rồi đứng dậy, đang muốn lùi ra, chợt nghĩ tới mười sáu năm trước, cũng tại nơi đây, hắn từng hỏi sư tỷ:
“Một người tại sao lại thích một người khác?”
“Sao đột nhiên đệ lại hỏi tới việc này? Đệ có người thích rồi phải không?”
Ngụy Vô Tiện nhìn bài vị của sư tỷ, ánh mắt trở nên dịu dàng, lưu luyến, nét cười nhẹ nhàng trên môi:
“Sư tỷ, lần sau đệ dẫn tới cho tỷ xem!”
Ngụy Vô Tiện rời khỏi Từ đường, vấn đề tích tụ bấy lâu trong tim đã suy nghĩ rõ ràng, bước chân hắn cũng nhẹ nhàng hơn, nhanh nhẹn hơn.
Hắn tìm thấy Giang Trừng ở sân luyện kiếm, Giang Trừng từ xa trông thấy, chưa kịp đợi hắn mở lời đã “Hừ” một tiếng, quay phắt mặt đi không thèm nhìn, nói:
“Ngươi đến Từ đường làm gì mà lâu thế? Cũng không sợ quấy rầy thanh tịnh của cha mẹ ta!”
Ngụy Vô Tiện đến trước mặt hắn, ôm chầm lấy vai hắn:
“Giang Trừng, Thanh Đàm hội ở Cô Tô Lam thị tháng sau, ngươi dắt ta theo đi!”
Giang Trừng quay mặt lại nhìn hắn, ghét bỏ nói:
“Gì? Tri kỉ quý báu của ngươi không đưa riêng thiếp mời cho ngươi à?”
Ngụy Vô Tiện chột dạ xoa xoa đầu mũi:
“Sao phải mời riêng ta làm gì, ta là Ngụy Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị cơ mà, đưa cho ngươi là được rồi.”
“Hừ!”
Giang Trừng tiếp tục ngoảnh mặt đi không thèm nhìn hắn, trên khóe mi lại ẩn hiện ý cười không giấu được:
“Thế thì ngươi phải biết thân biết phận ngoan ngoãn cho ta, gia quy Lam thị tăng thêm một nghìn điều, ngươi liệu hồn đừng có đắc tội Lam Khải Nhân nữa.
Nghe rõ chưa?”
Ngụy Vô Tiện chột dạ cúi đầu, lẩm bà lẩm bẩm:
“Sợ lần này đắc tội đủ luôn rồi…”
Giang Trừng không nghe rõ hắn nói gì, liếc hắn một cái:
“Cũng phải, bây giờ Tiên đốc là tri kỉ tốt của ngươi, sợ rằng lá gan làm càn của ngươi phải nở gấp mấy lần!”
Mấy ngày sau
Vân Thâm Bất Tri Xứ – Trước cửa núi
Người của Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị đang chuẩn bị tiến vào, Ngụy Vô Tiện lại kéo tay Giang Trừng, thấp giọng thầm thì:
“Giang Trừng, ngươi với Kim Lăng vào trước đi, ta có chút việc gấp phải xử lý đã.”
“Ngụy Vô Tiện! Ngươi lại muốn đi đâu nữa! Ngươi hứa sẽ biết thân biết phận, giờ lại quên rồi hả?”
Giang Trừng túm chặt lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, không chịu thả ra, Kim Lăng ngoài cuộc hoàn toàn không hiểu hai cậu đang làm trò gì.
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay Giang Trừng:
“Yên tâm, ta đi một tí rồi về, nhấn định không gây chuyện.”
Thoát khỏi tay Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện dắt theo Tiểu Bình Quả, lần theo con đường mòn trên núi.
Hắn dựa vào những gì còn lại trong kí ức, tìm đến ngọn núi hoang mấy tháng trước, nơi hắn và Lam Trạm từ biệt nhau.
Ngụy Vô Tiện đứng bên vách núi, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, gắng sức vỗ về trái tim đang loạn nhịp bất an của mình.
Tại sao khi đến cửa núi, bản thân lại không dám tiến vào? Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đã xác định rõ ràng tâm ý của mình, nhưng lại không biết Lam Vong Cơ nghĩ thế nào.
Rốt cuộc Ngụy Anh là gì với Lam Trạm đây? Huống hồ giờ Lam Vong Cơ hình như sắp lấy vợ sinh con rồi, tâm ý của mình đối với y, là tốt hay là xấu đây?
Hắn đứng trên vách núi, trong tim ngũ vị tạp trần, chẳng thể diễn tả bằng lời.
Hắn nhấc Trần Tình đặt lên môi, vô tình lại thổi ra khúc nhạc đó của Lam Vong Cơ, hồi ức như nước lũ ùa về, lại nhớ về mười sáu năm trước.
Trong động Đồ Lục Huyền Vũ:
“Ngươi cũng biết người ta cả đời sẽ không quên được mình, nếu không có ý đó thì đừng trêu chọc lung tung.”
Vào lúc Xạ nhật chi chinh:
“Ngụy Anh, đạo này hại thân, càng hại tâm tính”
“Để ta giúp ngươi”
Trong đêm mưa ở Cùng Kỳ Đạo:
“Ngươi phải nghĩ kỹ, lần này đi rồi, chính là xa rời chính đạo, không thể quay đầu.”
Huyết tẩy Bất Dạ Thiên lần đó:
“Ngụy Anh, quay lại đi”
Mười sáu năm sau,
Ở Đại Phạn sơn, một Lam Trạm chỉ nhờ một khúc sáo mà nhận ra hắn.
Một Lam Trạm lưng đầy vết giới tiên giữa Hàn Đàm.
Một Lam Trạm uống say rồi, thẳng thừng nói mình hối hận.
Một Lam Trạm cõng hắn cả chặng đường từ núi Thanh Hà về quán trọ.
Một Lam Trạm vứt bỏ danh tiếng của mình, sát cánh cùng hắn trên Kim Lân Đài.
Một Lam Trạm tay nhấc Thiên Tử tiếu, chầm chậm bước về phía hắn giữa cảnh đêm Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Một Lam Trạm tự phong linh mạch, luôn kề bên bảo vệ hắn trong miếu Quan Âm.
Vốn tưởng rằng trí nhớ của bản thân thật tệ, chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ để những điều nhỏ nhặt này vương vấn trong đầu.
Vậy mà lại nhớ kỹ đến vậy, dường như tất cả mới chỉ là hôm qua, ngoài sư tỷ, Lam Vong Cơ là người duy nhất chưa bao giờ hỏi hắn vì lí do gì, một mực tin tưởng, bảo vệ hắn.
Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, y lại tận tay mang Thiên Tử tiếu tới cho hắn; Gia huấn Lam thị cấm qua lại với gian tà, vậy mà trong lúc hắn bị trăm người hô giết, Lam Trạm lại kiên quyết sát cánh cùng hắn.
Kéo lại mạch suy nghĩ từ kí ức, Ngụy Vô Tiện nghĩ, Lam Vong Cơ thật sự, vô cùng coi trọng mình, chỉ là hắn không biết làm thế nào để biểu đạt tâm ý, cũng không biết làm sao để mở lời hỏi thăm tâm ý của Lam Vong Cơ.
Đang chìm trong suy nghĩ, chợt sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc:
“Ngụy Anh”
Là tiếng Lam Vong Cơ, lẽ nào Lam Vong Cơ ở phía sau? Hay là do hắn suy nghĩ quá nhập tâm mà sinh ảo giác? Ngụy Vô Tiện buông Trần Tình xuống, chầm chậm quay đầu lại, hắn quay lại rất chậm, sợ thấy Lam Vong Cơ, càng sợ không thấy Lam Vong Cơ.
Thời gian phảng phất như ngừng lại, sau lưng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ mang theo hai vò Thiên Tử tiếu, khóe miệng hơi cong cong mỉm cười, đáy mắt cũng mang ý cười dào dạt, giống hệt đêm tuyết ở Tĩnh thất đó.
Ngụy Vô Tiện cười rồi, cười thật thoải mái, cười thật ngốc nghếch.
Thì ra cảnh vật núi sông này, bốn mùa đẹp đẽ, cũng không bằng có người bầu bạn.
Ngụy Vô Tiện đón lấy Thiên Tử tiếu, một hơi uống cạn, hắn dùng ống tay lau đi rượu đọng trên môi:
“Lam Trạm, lâu rồi không gặp.”
Lam Vong Cơ không nói, ánh mắt lấp lánh dâng tràn niềm vui và nỗi nhớ không thể kìm nén.
Y nắm lấy dây thừng dắt Tiểu Bình Quả, ra hiệu Ngụy Vô Tiện cưỡi lên lừa, rồi từng bước, từng bước kiên định hướng về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Trái tim quý giá mà y trân trọng nâng niu mười mấy năm, mất đi rồi lại có được, trở về rồi.
___
Chương mới phát đường nha! ( ̄▽ ̄~).