Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục

Chương 4


Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 4


Cô Tô, trấn Thải Y
Chiếc cầu nho nhỏ nằm ngang,
Nước ung dung chảy, người đi vội vàng.

Cô nàng rao bán sơn trà trong chợ bên bờ sông cất lên chất giọng đằm thắm, nhẹ nhàng.

Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên chiếc thuyền nhỏ, mấy vò Thiên Tử Tiếu cạn sạch nằm lăn lóc bên cạnh hắn.

Hắn khép hờ đôi mắt, gối đầu trên cánh tay, hai chân vắt chéo, mặc kệ con thuyền trôi theo dòng nước.

Chừng một nén hương sau, thuyền đã trôi đến hồ Bích Linh.

Mười sáu năm trước, hắn, Giang Trừng cùng các đệ tử Lam thị từng tới nơi đây, Thủy Hành Uyên tác quái trong hồ cũng do chính tay bọn hắn diệt trừ.

Xa cách bao năm quay lại, nay hồ Bích Linh đã là cảnh tượng thuyền chài, thuyền buôn nườm nượp, vô cùng phồn hoa tấp nập.

Nhớ lại năm đó, Lam Trạm vẫn chỉ chăm chăm né hắn như tà, Ngụy Vô Tiện không kìm được khẽ cười khổ, lắc lắc đầu.

Ngụy Anh à Ngụy Anh, cho dù mối oan Cùng Kì Đạo năm đó đã rửa sạch, sợ rằng cũng không thể quay lại con đường Dương Quan* xán lạn cùng Lam Trạm được nữa rồi….!
*Nguyên tác là Dương Quan đạo – chỉ con đường sau này thênh thang xán lạn, tiền đồ rộng mở.

Đối ngược với Độc Mộc kiều – chỉ con đường đơn độc không người thấu hiểu.

Cô Tô
Vân Thâm Bất Tri Xứ – Lan Thất
“Con đã suy nghĩ thật kĩ rồi?”

“Vâng.”
Lam Khải Nhân nhìn Lam Vong Cơ đang quỳ gối trước mặt mình.

Lam Vong Cơ đã qua tuổi nhi lập*, lại gánh vác vị trí Tiên đốc, bốn chữ “kích động – tùy tính” sớm không còn dấu vết gì trên người y, nay mở lời với lão, hẳn là đã suy nghĩ rất lâu rồi, khó mà thay đổi được.

Nhìn đôi Lam thị song bích một tay lão nuôi dưỡng chỉ dạy từng chút một mới nên người, nay một đứa chịu tổn thương quá lớn, bế quan không chịu ra ngoài, một đứa lại….!
“Dù cho con là Tiên đốc, là Hàm Quang Quân, là tấm gương sáng mà đệ tử các nhà luôn noi theo, người đời cũng chưa chắc đã chấp nhận được.”
“Vong Cơ biết.”
“Con vốn tiền đồ vô lượng, nếu cứ cố chấp như vậy….”
“Vong Cơ chỉ cầu không thẹn với lòng.”
“Ai….!”
Lam Khải Nhân xua xua tay, xoay người rời đi:
“Bỏ đi, con về đi.”
“Vong Cơ xin lui.”
Lam Vong Cơ cung kính thi lễ với Lam Khải Nhân rồi lùi khỏi Lan thất.

*Nhi lập: Chỉ ba mươi tuổi.

Sách Luận ngữ có câu “Tam thập nhi lập” để chỉ bậc nho sĩ xưa đến ba mươi tuổi đã lập trí thực hành điều lễ.

Kỳ sơn
Núi Mộ Khê
Ngụy Vô Tiện khởi hành từ Cô Tô, một mạch trôi theo dòng nước.

Khi gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp, hoặc du sơn ngoạn thủy, thưởng thức cảnh đẹp nhân gian.


Đến được núi Mộ Khê cũng đã là hơn hai tháng sau rồi, hắn tay dắt lừa, men theo những gì còn lại trong trí nhớ, tìm lại sơn động Đồ Lục Huyễn Vũ mười sáu năm trước.

Khi đó, ở nơi này, hắn cùng Lam Vong Cơ kề vai sát cánh giết chết Đồ Lục Huyên Vũ, cũng là nơi lần đầu tiên nghe thấy khúc nhạc đó của Lam Vong Cơ.

Một đường đi tới tận cùng sơn động, tìm đến nơi trước kia hai người ẩn nấp, Ngụy Vô Tiện tựa người lên vách đá, ngồi xuống vị trí khi xưa hắn từng ngồi.

Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại hành động như vậy, nói không rõ, nói không thông, chỉ là trong tim muốn như vậy mà thôi….!
Từ ngày từ biệt ở miếu Quan Âm, Ngụy Vô Tiện luôn cảm thấy bản thân thiếu mất thứ gì, nhưng lại không rõ ràng được hắn rốt cuộc là thiếu cái gì.

Hắn luôn xem Lam Vong Cơ là người bạn tốt nhất, là tri kỉ, hắn còn nghĩ rằng những năm tháng sau này sẽ cùng y ngao du chân trời góc bể, trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu.

Trong tim Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng và Kim Lăng là hai người thân quan trọng nhất của hắn, Ôn Ninh là người bạn thân thiết nhất, còn Lam Trạm thì sao? Hắn cũng nghĩ không ra.

Hít một hơi thật sâu, Ngụy Vô Tiện đứng dậy phủi đi bụi đất trên quần áo rồi bước ra khỏi động.

Đi qua hồ nước nơi đáy động, hắn nhìn thấy que cời bếp năm xưa, vật của Kỳ Sơn Ôn thị nằm chỏng chơ dưới đất đã mười mấy năm trời.

Khi đó vì cứu Miên Miên mà trên ngực hắn bị in vết que cời này.

Hắn vẫn nhớ lúc đó Lam Trạm vô cùng nghiêm khắc răn đe:
“Ngươi cũng biết cô ấy cả đời này sẽ không quên được ngươi! Nếu không có ý đó thì đừng trêu chọc người khác bừa bãi.”
Khi đó hắn còn tưởng Lam Trạm thích Miên Miên, nhưng xem tình hình hiện nay, Lam Trạm không hề thích Miên Miên một chút nào.

Vậy lúc đó tại sao hắn lại làm như vậy?
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao trên ngực Lam Trạm cũng có vết sẹo que cời giống như của hắn? Nghĩ không ra, Ngụy Vô Tiện lắc đầu, xoay xoay Trần Tình rồi rời khỏi động Đồ Lục Huyền Vũ.


Sau khi xuống núi, Ngụy Vô Tiện tiện đường tới Thanh Hà, tìm một quán rượu ven đường nghỉ chân.

Vừa đặt mông xuống đã nghe thấy mấy vị bàn bên đang tán gẫu, một trong số đó vọt ra cửa, vẫy tay:
“Ôi, đây chẳng phải Thanh Hà Bách hiểu sinh* hay sao? Mau qua bên đây ngồi, hỏa kế mang thêm một bộ bát đũa nữa nha!”
*Bách hiểu sinh: Chỉ nhân vật hiểu biết rộng, không gì không biết, không gì không tỏ.

Vị Bách hiểu sinh kia ngồi xuống, mọi người cùng ngồi xuống dùng bữa:
“Không biết tiên môn bách gia gần đây có biến gì không?”.

Truyện Điền Văn
“Có lẽ các vị không biết, gần đây đúng là xảy ra vài sự kiện lớn.”
“Nguyện rửa tai lắng nghe, mong được tỏ tường!”
“Đầu tiên, gia tộc các nhà trong tiên môn đều nhận được một bản thông cáo của Tiên đốc, ghi tường tận sự việc Cùng Kỳ Đạo mười sáu năm trước và tội ác của Kim Quang Dao ở Bất Dạ Thiên, thay Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện rửa sạch oan khuất.”
Bách hiểu sinh vuốt râu, hớp một ngụm rượu, lại nói:
“Thứ hai, Trạch Vu Quân của Cô Tô Lam thị đã xuất quan rồi.

Thứ ba, mùng bảy tháng sau, Thanh Đàm hội sẽ tổ chức tại Cô Tô, đây là kỳ Thanh Đàm hội đầu tiên kể từ khi Hàm Quang Quân kế nhiệm vị trí Tiên đốc.

Ắt hẳn sẽ linh đình lắm! Ha ha ha!”
“Xời! Những chuyện này bọn ta được nghe từ lâu rồi, còn xưng là Bách hiểu sinh, cũng chỉ thế mà thôi.”
“Ngươi!”
Bách hiểu sinh tức đến đỏ cả mặt, đập bàn tức giận nói:
“Thằng nhóc ngu si! Ta còn có một tin bí mật, các ngươi còn muốn nghe không?”
“Hở? Nói nghe xem nào?”
“Dịp Thanh Đàm hội lần này, Lam thị sẽ thông báo một tin quan trọng, liên quan đến con thừa tự* của Hàm Quang Quân…”
*Con thừa tự: Người này sẽ thừa hưởng tài sản và chức vị (nếu có) đồng thời cũng nối tiếp trách nhiệm thờ cúng của dòng họ, tổ tiên từ người cha theo lệ xưa.

Ngụy Vô Tiện gọi một bầu rượu, rồi đường đường chính chính, quang minh chính đại ngồi nghe trộm bàn bên bàn tán.

Ban đầu còn thấy khá thú vị, cuối cùng nghe đến mấy chữ “con thừa tự của Lam Trạm”, hắn cảm giác máu nóng toàn thân đều vọt hẳng lên đầu, ngụm rượu vừa uống vào bỗng chốc chẳng còn mùi vì gì nữa….!

“Lam Trạm….!Con thừa tự….?”
Mới từ biệt vài tháng mà Lam Trạm đã có con rồi? Không biết vị nữ tu nào lọt vào “pháp nhãn” của y đây….!Không đúng, nào có nghe tin Cô Tô Lam thị cử hành hôn lễ đâu…!Không lẽ chưa thành hôn đã….?
Ngụy Vô Tiện đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên vô vị, nhạt nhẽo.

Trả tiền rượu rồi rời khỏi tửu lâu, hắn cưỡi Tiểu Bình Quả, vội vã đi về hướng Vân Mộng, dọc đường đều vô cùng đau khổ nghĩ:”Lam Trạm sắp thành thân rồi sao? Cũng phải…!Hàm Quang Quân đoan chính ngay thẳng, kế vị Tiên đốc, lấy vợ sinh con, đương nhiên là tấm gương sáng cho tiên môn noi theo rồi.

Ngụy Vô Tiện mình thân là tri kỉ, là bạn tốt của Lam Vong Cơ nên vui cho hắn mới phải, còn phải chuẩn bị một phần quà lớn nữa!”
Nhưng Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra tại sao trong tim hắn vẫn có chút lạc lõng như vậy? Năm đó khi sư tỷ thành thân với Kim Tử Hiên, hắn cũng không có cảm giác này…!
Mấy ngày sau, Ngụy Vô Tiện về đến Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng vừa nhìn thấy hắn đã lườm một cái trắng mắt, làu bàu rầy la hắn một trận nên hồn, nói hắn to đầu rồi mà vẫn giữ nguyên cái tính ngỗ ngược như xưa.

Ngụy Vô Tiện hiếm được lúc im lặng không cãi lại, Giang Trừng thấy bộ dạng lười để ý đến người khác của hắn liền nén lại mấy câu trách mắng, trừng hắn một cái:
“Ngươi lại làm sao rồi? Trên đường về gặp phải chó à? Hàm Quang Quân nhà ngươi không giúp ngươi đuổi chó sao?”
Ngụy Vô Tiện nghe thấy ba chữ “Hàm Quang Quân” thì tỉnh táo lại, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Giang Trừng, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi hắn:
“Giang Trừng…!Nếu bạn tốt của ngươi lấy vợ sinh con, ngươi có thấy vui không?”
Giang Trừng giơ tay vỗ vỗ trán hắn, nhìn hắn như nhìn một tên ngốc:
“Ngươi không bị sốt đấy chứ! Sao phải không vui? Sao lại hỏi như thế? Ngươi gặp được cô nương trong lòng rồi à? Là con gái nhà ai hỏng mắt hay sao mà nhìn trúng ngươi vậy?”
Ngụy Vô Tiện đẩy tay Giang Trừng ra, ngồi xổm trước cửa, ánh mắt trống rỗng:
“Đúng nhỉ, tại sao lại không vui chứ…!”
Giang Trừng thấy hắn trông như gặp phải việc gì hóc búa lắm liền nhấc chân đá đá hắn:
“Ngươi làm sao rồi? Nhìn cứ như cô gái ngươi nhìn trúng bị gả cho người khác không bằng ấy, rốt cuộc là con cháu nhà nào mà khiến ngươi để tâm thế?”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Giang Trừng, miệng còn lẩm bẩm:”Người trong lòng? Người trong lòng…!Người trong lòng!”
Ánh mắt hắn từ nghi hoặc chuyển thành kiên định, cuối cùng đứng vụt dậy, vỗ vỗ vai Giang Trừng:
“Ta không sao, nhớ Giang thúc thúc và sư tỷ rồi, tới Từ đường đây!”
Nói xong liền chạy tới từ đường.

Giang Trừng bị bỏ lại phía sau, lại lườm hắn một cái trắng mắt:
“Hừ! Rốt cuộc là con gái nhà nào chứ…?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.