Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 30
Lam Trạm đỡ được hắn rồi, không để hắn bị ngã xuống đất, Ngụy Vô Tiện muốn nói với y vài câu nhưng vừa há miệng là máu lại trào ra.
Lam Trạm vẫn luôn tha thiết gọi tên hắn, trước khi mất đi ý thức, Ngụy Vô Tiện nghĩ, ta hứa với Lam Trạm sẽ không bị thương nữa, lại nuốt lời rồi…….!
_____
Ngụy Vô Tiện lịm đi trong lòng Lam Trạm, vết thương trước ngực không ngừng tuôn máu.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
“Ngụy Vô Tiện!!”
Giang Trừng rẽ đám người lao tới cạnh Ngụy Vô Tiện, Tử Điện vung lên trói chặt tên ăn mày kia.
Bọn Kim Lăng cùng Lam Tư Truy cũng dốc toàn lực vây kín đám người kia lại, cấp tốc giao cho các tu sĩ gác trạm trông giữ rồi lập tức chạy tới.
“Cha!”
“Cậu lớn!”
“Ngụy tiền bối!!”
Thấy Ngụy Vô Tiện bị đâm trúng đang lịm dần, Lam Vong Cơ hoảng hốt mịt mờ như mất đi linh hồn ôm hắn trong lòng, kẻ mặc quần áo ăn mày kia cười lớn:
“Ha ha ha ha, Lam Vong Cơ! Ta cũng phải cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết!!”
Nói xong liền phóng kiếm đâm về phía hai người.
Chỉ nghe tiếng vang sắc bén xoẹt qua, Tị Trần rời vỏ chém gãy thanh kiếm đang lao tới, xuyên thủng ngực kẻ cầm kiếm phía sau, lực mạnh đến nỗi xuyên thấu lồng ngực kẻ kia, ghim thẳng hắn lên tường điện Phục Ma, khiến hắn chẳng kịp giãy giụa đã đứt hơi bỏ mạng.
___
Một bên khác,
Sau khi xuống núi, Ôn Ninh đạp tung mấy tiệm thuốc gom hết dược liệu về, trên đường về tình cờ gặp hai thầy trò Hiểu Tinh Trần cùng Tiết Dương, tuy không biết Hiểu Tinh Trần làm sao hồi sinh được nhưng hắn nhận ra kiếm Sương Hoa, cũng nhờ kiếm khí của Sương Hoa dẫn dắt Hiểu Tinh Trần tới Di Lăng, vào thành mới thấy cảnh tượng vắng vẻ hoang vu, đang không biết xảy ra chuyện gì thì gặp ba người Ôn Ninh đang đi gom thuốc.
Sau một phen giãi bày, hiểu được đầu đuôi sự việc, Hiểu Tinh Trần quyết định cùng Ôn Ninh về Loạn Táng Cương giúp đỡ.
Mấy người Ôn Ninh và Hiểu Tinh Trần về đến nơi chỉ thấy những người trúng độc bị Phược Tiên Võng vây chặt, mấy tên ăn mày bị điểm huyệt nằm cứng cựa trên đất, Tử Điện của Giang Trừng đang cuốn lấy một đứa trẻ ăn mày, đám tiểu bối đứng thành một vòng, Lam Vong Cơ nửa ngồi nửa quỳ trên đất, trong lòng là Ngụy Vô Tiện đang hôn mê, Lam Vong Cơ còn không ngừng rót linh lực.
Vừa thấy tình hình không ổn, mấy người vội vã chạy tới, Âu Dương Tử Khâm chen qua đám người tới bên Ngụy Vô Tiện, quỳ xuống kiểm tra thương thế cho hắn.
Lam Vong Cơ trước giờ vẫn luôn lạnh lùng xa cách nhìn cô thao tác, trong mắt lại hiện lên tia khẩn cầu đau xót…….!
Kiểm tra một lượt, Âu Dương Tử Khâm lấy thuốc cầm máu vừa mang từ dưới núi về.
“Hàm Quang Quân, người cởi áo của Ngụy tiền bối ra để con cầm máu trước.”
Bàn tay Lam Vong Cơ vẫn đang run rẩy, vết máu nhuộm đỏ ngón tay trắng bệch như đâm vào mắt mọi người, y cẩn thận từng chút từng chút một, vén vạt áo Ngụy Vô Tiện ra, giống như chỉ cần mạnh tay một chút thôi cũng có thể khiến vết thương của hắn nặng thêm.
Âu Dương Tử Khâm rắc thuốc cầm máu lên miệng vết thương trên ngực Ngụy Vô Tiện, lại thi châm chặn lại mấy huyệt vị của hắn.
Hầu kết Lam Vong Cơ động động, giọng nói mang theo chút run rẩy, ánh mắt vừa mong chờ vừa khẩn thiết nhìn Âu Dương Tử Khâm:
“Thế nào……..”
Âu Dương Tử Khâm mím chặt môi, không dám nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, ngập ngừng trả lời:
“Ngụy tiền bối….!ngài ấy……!vết thương động đến tâm mạch, người lại không có kim đan hộ thể….!con chỉ có thể cầm máu trước, dùng nấm vạn năm có thể bảo vệ và duy trì hô hấp cho người, không chắc rằng có thể tỉnh lại hay không, còn lại……..vãn bối đã cố gắng hết sức, chỉ trông mệnh trời…….”
Bốn chữ “Cố gắng hết sức” như sét nổ ầm ầm, giáng thẳng lên đỉnh đầu Lam Vong Cơ, khiến y quặn thắt ruột gan, đau đớn không ngừng.
Rõ ràng đã nói phải bảo vệ hắn một đời vô ưu, rõ ràng người vẫn luôn trong tầm mắt y……….!
Giang Trừng tức giận gào lên:
“Cố gắng hết sức là thế nào? Mạng Nguy Vô Tiện còn cứng lắm!”
Lam Tư Truy cũng chẳng còn tâm trí đâu mà lo lễ nghĩa gì nữa, vội nắm lấy cánh tay Âu Dương Tử Khâm:
“Nấm vạn năm là thứ gì? Có được nó, cha sẽ ổn phải không!?”
Âu Dương Tử Chân đỡ lấy vai Lam Tư Truy:
“Chính là gốc Linh Chi tím lần đó ta và Tử Khâm mang tới bái lễ nghe giảng!”
Lam Cảnh Nghi lập tức đứng dậy, kéo theo Âu Dương Tử Khâm, ngự kiếm bay đi, để lại vài tiếng vọng lại:
“Con với Âu Dương Cô Nương về Vân Thâm Bất Tri Xứ lấy Linh Chi tím!”
Kim Lăng đuổi lên mấy bước gào theo:
“Lấy thêm đan bổ sung linh khí nữa!”
Hiểu Tinh Trần tuy không nhớ những việc trước kia nhưng vẫn nhớ rõ người đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh dậy là Ngụy Vô Tiện, còn gọi y là tiểu sư thúc, khiến y có cảm giác rất thân thiết với hắn, mắt thấy Ngụy Vô Tiện trọng thương bất tỉnh, Hiểu Tinh Trần cũng lo lắng vô cùng.
Hiểu Tinh Trần bước tới cạnh Lam Vong Cơ, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Hàm Quang Quân, đừng quá đau lòng, hiện giờ Ngụy công tử vẫn giữ được hơi thở, việc quan trọng lúc này là bảo vệ tâm mạch rồi mới tìm cách khác.
Chi bằng đưa cậu ấy vào điện đã, rồi tiếp tục tìm biện pháp?”
Lam Vong Cơ vẫn còn một tia lí trí, y gật đầu, cẩn thận nhẹ tay ôm Ngụy Vô Tiện lên, tiến vào điện Phục Ma.
Giang Trừng lôi thằng nhóc ăn mày kia theo vào, hung hăng gằn giọng:
“Ngươi tốt nhất lo cầu nguyện hắn không sao!”
Hiểu Tinh Trần ngăn Ôn Ninh và đám tiểu bối cũng muốn theo vào, sắp xếp ổn thỏa:
“Việc bên trong mọi người cũng không giúp được gì, chi bằng đem số thuốc này sắc thành nước, giải độc cho đám người kia trước, cũng nên cử mấy người canh chừng trước cửa đề phòng có kẻ gây rối.”
Bọn Lam Tư Truy và Kim Lăng tuy vẫn vô cùng lo lắng cho tình hình của Ngụy Vô Tiện nhưng cũng biết Hiểu Tinh Thần nói đúng, đứa nào đứa nấy ôm một bụng lo âu đi giải quyết những việc còn lại.
Tiết Dương vẫn luôn không nói một lời bám lấy tay Hiểu Tinh Trần, đi theo bên cạnh y, nhân lúc Hiểu Tinh Trần bận giải thi độc cho đám người kia, hắn lặng lẽ lẻn vào điện Phục Ma.
Trong điện, Lam Vong Cơ vẫn luôn ôm Ngụy Vô Tiện trong lòng, không ngừng truyền linh lực bảo vệ tâm mạch cho hắn, vết thương của Ngụy Vô Tiện tuy đã ngưng chảy máu nhưng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch không chút sức sống.
Giang Trừng lo lắng sốt ruột không ngừng đi đi lại lại trước mặt hai người.
Tiết Dương chầm chậm lại gần, Giang Trừng lập tức cảnh giác giương kiếm chắn trước bảo vệ Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ phía sau:
“Tiết Dương! Ngươi muốn làm gì!?”
Giang Trừng hung dữ trừng hắn:
“Đừng mơ làm hại được hắn!”
Tiết Dương phơi hay bàn tay ra, nhún vai đáp:
“Ta hại hắn làm gì? Ta muốn cứu hắn!”
Lam Vong Cơ vừa nghe liền lập tức ngẩng đầu nhìn Tiết Dương, Giang Trừng bán tín bán nghi không cho Tiết Dương lại gần, Lam Vong Cơ lại như túm được cọng cỏ cứu mạng.
“Cứu thế nào!?”
Tiết Dương ngoảnh lại nhìn phía ngoài điện, phát hiện Hiểu Tinh Trần vẫn đang bận rộn không phát hiện hắn chuồn đi mới yên tâm nói với Lam Vong Cơ:
“Âm Hổ Phù.”
Giang Trừng nghi ngờ hỏi lại:
“Âm Hổ Phù?”
Tiết Dương gật đầu:
“Đúng vậy, Âm Hổ Phù có thể cứu được hắn, năm đó Ngụy Vô Tiện mất đi kim đan, bị ném xuống Loạn Táng Cương, không những không chết mà còn tu quỷ đạo, luyện được một thân tà thuật, sau đó còn tạo ra Âm Hổ Phù, âm khí và sát khí của bảo bối này vốn đoạt mạng người, nhưng hắn lại khống chế được tà khí của nó, lại còn coi nó là linh khí mà tu luyện.
Chỉ cần có Âm Hổ Phù, cộng thêm trận pháp trong điện Phục Ma, ta đảm bảo hắn không chết được.”
Giang Trừng vẫn không hề tín nhiệm:
“Chúng ta dựa vào đâu mà tin ngươi được!”
Tiết Dương khoang tay trước ngực, mặt hếch lên:
“Không tin ta, còn có cách khác sao?”
Giang Trừng muốn nói lại ngừng, lại nghe Lam Trạm trầm giọng nói:
“Ta tin.”
Giang Trừng vội đáp:
“Không thể để Âm Hổ Phù rơi vào tay Tiết Dương!”
Lam Vong Cơ cúi đầu lưu luyến nhìn khuôn mạch trắng bệch không huyết sắc của Ngụy Vô Tiện, chầm chậm nói:
“Tiết Dương, dạy ta cách dùng Âm Hổ Phù.”
Tiết Dương cười như nắc nẻ:
“Ha ha ha ha, Tiên đốc đứng đầu trăm nhà, Cô Tô Lam thị Hàm Quang Quân danh môn chính phái lại học Tiết Dương ta sử dụng Âm Hổ Phù.
Quá thú vị, ha ha ha ha ha,….!Tiếc thay….!Ta cũng chẳng biết nửa mảnh Âm Hổ Phù đó đi đâu rồi.”
Lam Vong Cơ nhả từng chữ một:
“Ta biết.”
Lam Vong Cơ khẽ tay đặt Ngụy Vô Tiện nằm yên ổn trên giường, cúi người nhẹ hôn lên trán hắn, thì thầm:
“Đợi ta.”
Nói rồi xoay người dặn Giang Trừng:
“Ta đi lấy Âm Hổ Phù, ngươi trông nom hắn cẩn thận.”
Giang Trừng nhăn chặt mi:
“Ngươi thực sự muốn đi? Nhưng đó…….”
Lam Vong Cơ kiến quyết không đổi.
“Không sao.”
Lam Vong Cơ ra khỏi điện Phục Ma, mấy người Lam Tư Truy vội vàng chạy tới hỏi han, y cũng không nhìn một cái mà một mình ngự kiếm bay khỏi thành Vân Bình.
Trong điện Phục Ma, Giang Trừng tiếp tục truyền linh lực giữ tâm mạch cho Ngụy Vô Tiện, suy nghĩ rất lâu mới mở lời hỏi Tiết Dương:
“Tiết Dương, ngươi tại sao phải giúp hắn?”
Tiết Dương khẽ cong môi, cười nhẹ một tiếng:
“Khi đó họ thành toàn cho ta, nay ta cũng tự nhiên mà thành toàn cho họ.
Hơn nữa Lam Vong Cơ có thể vì Ngụy Vô Tiện làm đến nước này, ta coi trọng hắn.”
Nói rồi xoay người ra khỏi điện Phục Ma, vừa bước khỏi điện liền lập tức trở về dáng vẻ một đứa trẻ non nớt ngây thơ, nắm chặt góc áo Hiểu Tinh Trần, lẽo đẽo bên cạnh y..