Đọc truyện Giả Như Trần Tình Lệnh Mãi Mãi Không Có Đại Kết Cục FULL – Chương 29
Liên Hoa Ổ.
Sân tập kiếm.
Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Trừng cùng đám tiểu bối tập trung trong sảnh, đám tiểu bối im phăng phắc, ba người lớn cau mày suy nghĩ, chúng không biết xảy ra chuyện gì, bình thường Lam Vong Cơ vẫn luôn mang dáng vẻ không giận mà uy, nay trên mặt lại hiện vài phần giận giữ càng khiến chúng không dám cất lời.
Ngụy Vô Tiện nhìn quanh một vòng, cất tiếng phá vỡ cục diện yên tĩnh:
“Hôm qua các trạm gác gửi cấp báo về, ngoài Vân Mộng, những nơi khác đều không xuất hiện nạn trộm thi thể.”
Lam Cảnh Nghi không nhịn được cất lời:
“Đây là chuyện tốt mà!”
Lam Tư Truy nhìn sắc mặt Lam Vong Cơ và Giang Trừng, cậu e dè nói:
“Nếu đã như vậy, sao phụ thân và Giang tông chủ…..”
Mấy đứa còn lại cũng mơ hồ không hiểu, Ngụy Vô Tiện quay sang nhìn Lam Vong Cơ, lại nhìn sang Giang Trừng, thấy hai người sắc mặt nặng nề, hắn nắm tay Lam Vong Cơ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay như muốn an ủi y.
“Nạn trộm thi thể xuất hiện ở Vân Mộng, cũng tức là việc này nhằm vào Liên Hoa Ổ, nói cách khác là nhằm vào Giang Trừng…..!Hoặc cũng có thể…..!Là nhằm vào ta.”
Lời chưa dứt, mấy đứa trẻ đều giật mình, hai mắt mở lớn.
Kim Lăng không ngồi im được nữa mà đứng phắt dậy, vội vàng hỏi:
“Đệ tử ở các trạm gác đã điều tra kĩ lưỡng chưa? Không bỏ sót gì chứ?”
Trần Tử Bội đột nhiên hỏi:
“Giang tông chủ có từng kết thù với ai không ạ?”
Kim Lăng lập tức đáp lại:
“Cậu ta sao lại kết thù với người khác làm gì!?”
Ngụy Vô Tiện cười khổ nhìn Giang Trừng.
“Ha! Sợ rằng……!lần này là nhằm vào ta, trộm thi thể người, tà ma ngoại đạo, nói tới mấy thứ này còn chẳng phải thành tích của Di Lăng lão tổ sao………..”
Âu Dương Tử Chân hỏi:
“Vậy Ngụy tiền bối người có thù oán với ai không ạ?”
Ngụy Vô tiện nhếch mi nửa cười như không cười đáp:
“Thế thì nhiều lắm, ta là Di Lăng lão tổ năm đó bị cả trăm gia tộc tu tiên vây khốn cơ mà, tiếng xấu đồn xa, kẻ thù vô kể……”
Lam Vong Cơ không nói một lời, chỉ dùng sức siết chặt bàn tay, những khớp xương hằn lên theo lực siết.
Ngụy Vô Tiện đưa tay trùm lên nắm tay đang siết chặt của y, chậm rãi gỡ từng ngón tay, cọ nhè nhẹ lên lòng bàn tay y.
Lam Vong Cơ nhìn sang, ánh mắt hai người gặp nhau, thấy nét lo lắng hiện rõ trong mắt y, Ngụy Vô Tiện mỉm cười, khẽ thì thầm bên tai Lam Vong Cơ:
“Đừng lo lắng như vậy, có ngươi bên ta mà.”
Mọi người đều lâm vào trầm tư, bọn họ ở ngoài sáng, kẻ trộm thi trong tối, rốt cuộc là kẻ nào, có mưu đồ gì, bọn họ đều không biết được………!
Đúng lúc này, một vị đệ tử Giang thị vội vã chạy vào sảnh tập, gấp đến mức bước chân còn hơi loạng choạng:
“Tông chủ! Tông chủ! Việc lớn hỏng rồi!”
Giang Trừng quát:
“Chuyện gì mà vội vã như vậy! Nói mau!”
Đệ tử kia đáp:
“Bẩm Tông chủ, phía Di Lăng đột nhiên xuất hiện vô số con rối cương thi!”
Vân Mộng cách Di Lăng rất gần, mọi người lập tức ngự kiếm đuổi tới, càng tới gần Di Lăng, sắc mặt Lam Vong Cơ càng tệ, vô cùng hiển nhiên, sự việc lần này thực sự là nhằm vào Ngụy Vô Tiện…..!
Mọi người vừa tiến vào thành liền phát hiện các gia đình trong thành nhà nào cũng đóng chặt cửa, tuy là ban ngày nhưng trên phố không một bóng người, tất cả quán rượu, quán trà, sạp hàng đều không mở cửa, âm khí bao trùm khiến mấy người Kim Lăng, Lam Tư Truy nhớ đến Nghĩa Thành ngày nào.
Âu Dương Tử Chân lên tiếng:
“Ban ngày ban mặt thế này, sao lại không một bóng người…….”
Lam Cảnh Nghi tiếp lời:
“Đúng vậy, không phải báo có con rối sao? Rối đâu? Trốn đâu hết rồi……”
Giang Trừng ngự kiếm bay lên không trung thăm dò một lượt, khi đáp xuống bèn nói:
“Cả tòa thành không ai ra ngoài, trên đường phố có dấu vết xô xát, Di Lăng cũng có trạm gác, tu sĩ gác trạm Di Lăng đâu?”
Lam Tư Truy vô cùng lo lắng nói với Ngụy Vô Tiện:
“Cha, Ôn thúc cùng mọi người vẫn còn ở Loạn Táng Cương, trên đó còn rất nhiều trẻ nhỏ, không biết tình hình bọn họ ra sao…..”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, hắn quan sat xung quanh rồi lấy Phong Tà Bàn trong ngực ra, ban đầu khi mới mở ra, đầu kim xoay vô cùng hỗn loạn, cuối cùng chỉ thẳng về hướng Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện cười trào phúng:
“Ha! Đúng thật……..”
Kim Lăng vội vàng hỏi:
“Cậu lớn, tà túy ở đâu!?”
Lam Vong Cơ không rời mắt khỏi Ngụy Vô Tiện, trầm giọng đáp:
“Loạn Táng Cương.”
Ngụy Vô Tiện nhếch môi cười nhìn y:
“Đến cũng đến rồi, Lam Trạm, chúng ta đi thôi!”
Chân núi Loạn Táng Cương
Đám Ngụy Vô Tiện đuổi tới nơi liền gặp ngay Ôn Ninh và mấy vị tu sĩ gác trạm đang chống trả hơn trăm con rối, trông phía xa, đằng sau Ôn Ninh còn có mười mấy người ăn mày ăn mặc rách rưới đang run rẩy tụm thành một đám.
Ngụy Vô Tiện rút Trần Tình tiến lên một bước, hô lớn:
“Ôn Ninh! Lùi lại!”
Lam Vong Cơ cũng lập tức gọi ra đàn Vong Cơ, tiếng đàn trầm bống réo rắt, đám con rối lại không hề bị ảnh hưởng mà còn chuyển hướng tấn công về phía Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Mọi người vội vàng rút kiếm chuẩn bị sẵn sàng quần một trận với chúng.
Ngụy Vô Tiện điều chỉnh tiếng sáo Trần Tình muốn khống chế đám rối kia ngừng lại, không ngờ không có tác dụng.
“Đám rối này lại không bị khống chế!”
Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lông mày, hắn cẩn thận sắp xếp lại tất cả những gì đã xảy ra, trộm thi thể, tết Vu Lan, con rối…..!
Não chợt lóe lên, hắn hô lên với Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm! Âm luật không có tác dụng! Họ không phải bị khống chế linh thức! Là trúng thi độc!!”
Nói rồi lại hét lên với Gian Trừng:
“Giang Trừng, Kim Lăng! Dùng Phược Tiên Võng, họ là bách tính bị trúng thi độc, không được giết!!”
Giang Trừng, Kim Lăng và đám Lam Tư Truy vội lấy ra Phược Tiên Võng, vọt ra bốn phía, dàn pháp trận vây bắt hơn một trăm người kia trong lưới tiên.
Kim Lăng, Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Âu Dương Tử Chân mỗi người đứng trấn một góc trận, dùng lnh lực khống chế, không để đám người đó phá trận thoát ra.
Tình hình tạm thời được khống chế, Ô Ninh và mấy vị tu sĩ gác trạm vội vàng chạy tới bên Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.
Ôn Ninh khó giấu nổi vui mừng:
“Công tử, Hàm Quang Quân, mọi người tới rồi.”
Chúng tu sĩ cũng hành lễ:
“Tiên đốc, Giang tông chủ.”
Giang Trừng nhìn đáp người đang giằng co gầm gừ trong Phược Tiên Võng, tuy đồng tử hơi nhiễm trắng nhưng nhìn quần áo đích thị là người dân bình thường, liền hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì!?”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Nếu ta đoán không lần, những người này có lẽ là người dân trấn trên nhân tết Vu Lan lên núi cúng tế tổ tiên, cũng vì vậy mà trúng phải thi độc trên núi nên biến thành như vậy.”
Mấy người tu sĩ đồng thanh đáp:
“Đúng là như vậy!”
Ôn Ninh nghi hoặc hỏi:
” Công tử, sao cậu biết vậy?”
Ngụy Vô Tiện quay quay Trần Tình trong tay chỉ đám người kia:
“Mọi người xem, những người trún độc đều là nam tử trưởng thành, không ai là nữ, chứng tỏ bọn họ đồng thời cùng tới một nơi chỉ có con trai trưởng thành mới đến được.
Hai ngày trước là tết Vu Lan, việc lên núi cúng bái tổ tiên đích thị không thể để cho phụ nữ thực hiện.”
Giang Trừng hỏi:
“Tại sao không để chúng ta giết chúng?”
Ngụy Vô Tiện tiếp tục:
“Những người này tuy nhìn vào giống như con rối bị Âm Hổ Phù thao túng, nhưng linh thức của họ không hề bị khống chế, chứng minh họ chỉ bị nhiễm thi độc, giống lần đó ở Nghĩa Thành, những người hít phải phấn thi độc, một thời gian sau lan ra lục phủ ngũ tạng mới biến thành như vậy.”
Mấy người tu sĩ chỉ đám ăn mày đang tụm lại phía xa, nói:
” Đúng vậy, chỉ cần đóng chặt cửa không ra ngoài là bọn chúng không tấn công được, nhưng những người ăn mày không nhà không cửa đó……!”
Lam Tư Truy hỏi:
“Vậy, có cách nào giải thi độc cho họ không ạ? Cháo gạo nếp có tác dụng không?”
Ngụy Vô Tiện gật rồi lại lắc:
“Có thể giải, nhưng không dùng cháo gạo nếp được, ta vuết phương thuốc, Ôn Ninh đưa Âu Dương cô nương và Phong Hề xuống núi, vào thành tìm hiệu thuốc, không nhà nào mở cửa thì cứ phá của mà vào! Có bao nhiêu mua hết chừng đó, mang về điện Phục Ma sắc thành thuốc cho họ uống là được.
Đi nhanh về nhanh!”
Ôn Ninh vội vã gật đầu:
“Vâng!”
Ba người vừa đi khỏi, Ngụy Vô Tiện lấy ra một tấm giấy vẽ bùa, vẽ ra Chiêu Âm Phù, dán lên trước ngực mình.
Những người nhiễm độc lập tức nhằm vào Ngụy Vô Tiện mà gầm gừ.
Hắn ngoảnh lại nhìn Lam Vong Cơ:
“Lam Trạm, còn nhớ không, làm lại một lần, đưa ta tới sân điện Phục Ma trên Loạn Táng Cương!”
Lam Vong Cơ rút Tị Trần, cùng Giang Trừng đứng hai bên bảo vệ Ngụy Vô Tiện ở giữa, Ngụy Vô Tiện chỉ mười mấy người ăn mày rồi dặn Trần Tử Bội:
“Tử Bội, con bảo vệ họ đi trước, đến điện Phục Ma trên đỉnh núi!”
Nói rồi hô lên với đám Kim Lăng:
“Kim Lăng, Tư Truy! Chuẩn bị sẵn sàng thu Phược Tiên Võng lại, khi gần đến đỉnh núi lại bày trận.”
Đợi mọi người tới đỉnh núi cả rồi, Lam Tư Truy và Kim Lăng một lần nữa giăng Phược Tiên Võng chuẩn bị trận pháp, trong đám ăn mày đột nhiên có mấy kẻ nhảy ra, tung phấn độc về phía đám người còn lại, đồng thời rút nhuyễn kiếm giấu trong eo đâm về phía Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện vội vã gào to:
“Lam Trạm cẩn thận!”
Lam Vong Cơ vốn luôn đặt lo lắng cùng chú ý lên Ngụy Vô Tiện, thấy mục tiêu của đám người đó là mình, y xoay người nhảy ra ngoài, quần đấu với đám người kia.
Trong lúc giao chiến, y phát hiện kiếm pháp của chúng có vài phần giống với chiêu thuật của Kam thị……!Mạt Lăng Tô thị!
(>…< cái bọn âm hồn bất tán này!)
Đám người này vốn là đệ tử của Tô Thiệp, Tô Thiệp trước nay đều vô cùng ghen ghét Lam Vong Cơ, lúc dạy đệ tử cũng không quên thêm mắm dặm muối rằng Lam Vong Cơ từng hại hắn, sau này bán mạng cho Kim Quang Dao lại học Tiết Dương cách tạo phấn Thi Độc, còn dạy lại cho đám đệ tử.
Sau khi Tô Thiệp chết, Mạt Lăng Tô thị bị tiên môn bách gia chê cười, đệ tử Tô thị cũng chẳng khác gì con chuột nhắt chui rúc khắp nơi, đi đâu cũng bị người người bè dỉu chê bai, trong khi Lam Vong Cơ lại đường đường chính chính tiếp nhận vị trí Tiên đốc, đám đệ tử kia ôm hận trong lòng, tìm cơ hội trả thù….!
Phấn độc phát tán không kịp kết kết giới ngăn chặn, những người trúng độc cắm đầu cắm cổ lao về phía Ngụy Vô Tiện.
Bọn Giang Trừng, Kim Lăng, Lam Tư Truy lại lao vào triền đấu, không được giết, lại còn phải phong tỏa hô hấp để không bị trúng độc, nhất thời cục diện vô cùng hỗn loạn.
Ngụy Vô Tiện vừa hợp lực cùng Giang Trừng vây lại đám người kia, vừa chú ý Lam Vong Cơ đang giao đấu, thầm nghĩ:
“Thực lực của chúng quá kém, mấy người vây đánh cũng không phải đối thủ của Lam Trạm, Lam Trạm muốn bắt sống về thẩm vấn đây.”
Đột nhiên trông thấy một kẻ nhảy khỏi vòng đấu, hướng mũi kiếm nhắm vào một đứa trwr trong đám ăn mày.
Ngụy Vô Tiện tung người nhảy sang, tiếng Trần Tình cất lên chặn lại kẻ này.
Tiếng sáo dâng trào, một tấm màn vô hình chắn trước người Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lập tức dứt khoát giải quyết đám còn lại, chuẩn bị bắt lại kẻ cuối cùng về thẩm vấn.
Đột nhiên, tiếng Trần Tình tắt lịm.
Lam Vong Cơ ngoảnh lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, chỉ thấy vị trí đầu tim hắn bị một mũi dao găm chặt, mà bàn tay nắm mũi dao đó chính là đứa trẻ ăn mày được hắn bảo vệ phía sau…..!
“NGỤY ANH!!!”
Khi còn thổi Trần Tình, Ngụy Vô Tiện còn nghĩ chỉ bằng đám tiểu nhân đó căn bản không phải đối thủ của Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng đơn giản là giải quyết ngon ơ, đợi Ôn Ninh quay lại giải độc cho những người này là hắn có thể cùng Lam Trạm về Cô Tô được rồi.
Về rồi phải lập mộ cho cha mẹ, phải dẫn Lam Trạm tới cho hai người xem, còn phải mua một ít hạt giống ớt về trồng, làm cho Tư Truy một chiếc vòng tay trừ tà, còn phải tìm một cô nương tài sắc vẹn toàn cho Giang Trừng nữa……!
Khi lồng ngực truyền đến một trận đau buốt, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, khó tin chúi đầu nhìn lưỡi dao đâm thủng lồng ngực mình, trên miệng cũng trào ra từng ngụm máu tanh nồng.
Hắn không kịp nghĩ nguyên do vì sao đứa trẻ đó phải giết hắn, chỉ nhớ ngoảnh lại nhìn Lam Vong Cơ, trước khi ngã xuống còn trông thấy Lam Vong Cơ sắc mặt sợ hãi hoảng loạn bay tới, nghe tiếng Lam Trạm đang gọi tên hắn, hắn muốn đáp lại y nhưng cả miệng đầy máu, từng đợt từng đợt trào dâng liên tục.
Lam Trạm lại đỡ được hắn rồi, không để hắn bị ngã xuống đất.
Ngụy Vô Tiện muốn nói với y vài câu nhưng vừa há miệng là máu lại trào ra ngòai.
Lam Trạm vẫn luôn tha thiết gọi tên hắn, trước khi mất đi ý thức, Ngụy Vô Tiện nghĩ, ta hứa với Lam Trạm sẽ không bị thương nữa, lại nuốt lời rồi……..