Gấu ơi! Giúp anh!

Chương 16 - 32


Bạn đang đọc Gấu ơi! Giúp anh! – Chương 16 – 32

Chương 31

Từ Vĩ Trạch lại cúi xuống hôn cô, chặn đứng cơn nức nở của cô.
Trong lúc hôn, áo sơ mi của anh đã cởi ra, sau đó là quần dài. Thư Hoán chưa bao giờ thấy dáng vẻ khác của anh ngoài lúc mặc quần áo, lần đầu thấy cơ thể trần nửa thân trên của anh, bờ vai rộng và những đường nét cơ bắp lạ lẫm khiến cô thấy áp lực và khủng hoảng vô cùng, cô càng ra sức đấm đá anh: “Tránh ra, anh tránh ra…”.
Từ Vĩ Trạch thuận thế nắm lấy hai chân trần của cô, tách ra, vòng qua eo anh.
Khi hai cơ thể trần trụi chạm vào nhau, toàn thân Thư Hoán căng cứng, giọng nói như mất đi, ngay cả chống cự cũng khựng lại. Cô chỉ có thể nắm chặt vai anh, đầu móng tay bấm sâu vào da anh.
Từ Vĩ Trạch ôm eo cô, kéo vào sát anh. Thư Hoán không thể chống cự, chỉ có thể nghiến chặt răng, mắt càng lúc càng mở to, nước mắt nhanh chóng dâng đầy, giống như một con thú nhỏ bị ngược đãi.
Chỉ mấy chục giây sau, cô không nhịn nổi nữa, nức nở: “Từ…Từ Vĩ Trạch, em đau quá”. So với cơ thể anh, cô quả thực nhỏ bé quá.
Tuy Từ Vĩ Trạch là kẻ đầu sỏ gây nên, nhưng cô vẫn van xin anh theo bản năng, mắt rưng rưng, thì thào: “Em đau quá…em đau quá…Vĩ Trạch…em”.
Tiếng kêu của cô khiến anh gần như dừng ngay lại, anh ôm cô thở dốc một lúc rồi căng thẳng lẫn e dè hôn lên chóp mũi, mắt cô, khàn giọng nói: “Đau lắm ư…xin lỗi…”.
Thư Hoán cảm thấy dường như anh định chỉnh lại tư thế, như muốn bỏ cuộc. Nhưng vì cô quá đau và căng thẳng, bị chuột rút nghiêm trọng, hai người đều không thể nhúc nhích được.
Gương mặt điển trai của Từ Vĩ Trạch dần dần đẫm mồ hôi, trước ánh mắt bất lực van xin của cô, anh hít thở, hạ giọng: “Xin lỗi, anh thế này cũng không có cách nào…”. Thư Hoán chỉ muốn khóc òa: “Em…em đau quá, anh…anh mau nghĩ cách để em không đau nữa đi, Từ Vĩ Trạch…”.
Anh đau xót, chỉ có thể nói: “Được được, ngoan, em hãy thả lỏng ra”.
Thư Hoán nức nở: “Em…em…”.
“Đừng sợ, hít thở, sau đó thả lỏng dần…ngoan…thả lỏng ra thì sẽ không đau…”
Một cảnh tượng kỳ quặc, theo lý thì kẻ phạm tội cưỡng bức và người bị hại sẽ đối lập, đối đầu nhau. Nhưng “kẻ tội phạm” này không phải ai khác, mà là Từ Vĩ Trạch. Giữa họ không tồn tại quan hệ xấu nào, trong tiềm thức cô vẫn nghĩ Từ Vĩ Trạch sẽ không bao giờ hại mình.
Quá trình ấy vẫn chậm rãi đến mức đau đớn, Thư Hoán nước mắt đầm đìa, nấc nghẹn trong lòng anh, cố gắng thả lỏng.
Nhiệm vụ cấp bách là để bản thân không đau nữa, còn những thứ khác cô đã quên hết.
Từ Vĩ Trạch vuốt tóc và lưng cô, giọng anh như thôi miên, sự dịu dàng ma quái ấy lại quay về: “Ngoan, thả lỏng chút nữa, đừng sợ, không cần gồng lên, ngoan…”.
Một sự tin tưởng lạ lùng, Thư Hoán ngoan ngoãn làm theo, vừa sụt sịt mũi vừa cố gắng hít thở sâu để bình tĩnh lại, nước mắt lưng tròng, cánh tay túm chặt vai anh đến mức bị chuột rút cũng dần dần buông ra.
Từ Vĩ Trạch hôn cổ cô, cũng ôm chặt lấy cô từng chút một.
Sau khi ra sức thả lỏng, quả thực cô không còn đau nữa, cơ thể cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhưng cô bỗng nhận ra, chính sự phối hợp thả lỏng của mình khiến Từ Vĩ Trạch hoàn toàn được nước lấn tới.
Thư Hoán khóc òa lên vì tức, đánh mạnh vào người anh: “Anh ra ngay, anh ra ngay! Đồ khốn, anh…”.
Nhưng đã không kịp. Căn bản là không thể dừng lại, Từ Vĩ Trạch mỗi lúc một tiến vào sâu hơn, rồi đổi tư thế, bế cô ngồi lên eo anh.
“Anh là đồ khốn! Hu hu hu…”
Từ Vĩ Trạch hôn lên môi cô, ôm chặt cô vào lòng trong tiếng nức nở.

Trời đã sáng hẳn. Lúc cần tỉnh thì cũng phải tỉnh, Thư Hoán vẫn còn vùi mình vào trong chăn.
“Gấu Hoán…”
Không biết đây đã là lần thứ mấy trăm anh gọi cô. Cô có thể từ chối không nhìn Từ Vĩ Trạch nhưng vẫn nghe rõ tiếng anh gọi.
Mắt đã sưng húp không nhìn ra hình dạng gì, chuyện tối qua cô không muốn nghĩ đến nữa.
Sự việc bất ngờ chuyển biến đến bước này, cô cũng trở thành một người trong danh sách gặp gỡ thoáng qua dài dằng dặc của Từ Vĩ Trạch.
Cô vô cùng trân trọng giữ gìn cơ thể và tình cảm của mình, kết quả nhận được là một đáp án thê thảm vô cùng. Chỉ vì Từ Vĩ Trạch nhất thời nổi hứng, mà chúng đã bị mất đi một cách vô nghĩa.
Trinh tiết gì đó, thực sự trong thời đại này đã không còn ý nghĩa gì nữa, chẳng ai còn xem nó ra gì. Nhưng cô vẫn rất buồn.
“Gấu Hoán…”

Thư Hoán nấc nghẹn, cuối cùng lên tiếng, giọng khàn đặc: “Kỷ lục của anh lại thêm một người, anh vui rồi chứ”.
Từ Vĩ Trạch im lặng, một lúc rồi thở dài: “Gấu Hoán”.
“Tránh ra!”
Cô vốn không muốn nhìn mặt anh nữa.
“Là lỗi của anh. Anh không nên nói những lời đó, càng không nên đối xử với em như thế. Anh xin lỗi.”
Câu này anh cũng lặp lại trên trăm lần rồi.
Thế nhưng kết quả của việc xem anh là bạn lại là bị cắn một cái quá đau. Xong việc rồi nói những lời dịu dàng này thì có tác dụng gì nữa?
Cô không cần lời xin lỗi của anh, anh cũng không thể vì luôn được cô tha thứ mà bất chấp tất cả làm cô tổn thương.
“Em đánh anh cũng được, lấy dao chém anh cũng được.”
Người rúc dưới chăn vẫn không động đậy, ngay cả ra tay đánh anh cô cũng không muốn nữa.
“Gấu Hoán.”
Thư Hoán mặc kệ anh. Từ Vĩ Trạch ngồi bên giường, đợi cô, đến khi trời lại tối sầm.
Từ Vĩ Trạch lại nói: “Suốt một ngày rồi, chắc em đói lắm, dậy ăn gì đó đi”.
Thư Hoán nhắm nghiền mắt, không nói tiếng nào.
“Anh gọi người mang đồ ăn đến, ăn chút salad hoa quả, uống một ít canh nhé?”
Từ trong chăn vang ra âm thanh gần như nức nở: “Cho người khác vào phòng, tôi sẽ chết cho anh xem”.
Từ Vĩ Trạch hoảng sợ: “Vậy anh xuống mua chút gì đó cho em, em muốn ăn gì?”.
“Tôi không ăn.”
Cô vừa dứt lời bụng đã sôi lên, âm thanh đáng xấu hổ.
Từ Vĩ Trạch liền dỗ dành cô bằng giọng dịu dàng: “Em đói rồi đấy”.
“…”
“Ăn một miếng bánh mocha nhé? Hay việt quất? Hoặc uống chocolate nóng, trà sữa?”
Thư Hoán im lặng một lúc rồi bỗng nhỏ giọng: “Tôi muốn ăn lẩu chua cay”.
Từ Vĩ Trạch ngẩn người: “Được”.

Quanh đây không bán món đó, Từ Vĩ Trạch lái xe đến một con phố khác, mới tìm thấy quán bán lẩu chua cay ngon.
Mà người ta không có tiền lệ bán mang về, trả tiền thêm cũng không được. Từ Vĩ Trạch phải tốn rất nhiều công sức mới mua về một bộ nồi nấu, cồn nấu, lại mang canh và đồ ăn dùng kèm gói lại, lái xe quay về.
Lúc lên tới nhà cô, Từ Vĩ Trạch mở cửa bằng chìa khóa cô để trên bàn. Trong phòng vẫn yên tĩnh như lúc anh đi, tối tăm, nhưng dường như bị thiếu mất gì đó.
“Gấu Hoán?”
Vẫn không có tiếng đáp lại. Trên giường trốn trơn, một miếng sticker để trên giường, trên đó viết hai chữ “Tuyệt giao”.
Tuy sau sự kiện có thể cấu thành chức danh tội phạm này, anh lại có được một lời nhắn gần như ấu trĩ ấy, thực sự cũng hơi buồn cười.
Nhưng Từ Vĩ Trạch không cười nổi. Cô nói nghiêm túc.
Thư Hoán vác chiếc túi nhỏ mà cô đã thu vén vội vã những thứ quan trọng trong nhà, hướng tới bến xe. Vừa đi vừa khóc, cô vừa tức giận, vừa đau lòng.
Hồi còn học đại học, cô từng có một quyển vở do chính mình làm, từ bìa đến hoa văn bên trong đều do cô tự vẽ, hoàn toàn bằng thủ công, cô không nỡ dùng, cứ suy nghĩ xem nên viết nội dung gì thì thích hợp.
Kết quả là bị Từ Vĩ Trạch cướp lấy, vẽ linh tinh vào đó. Cô tức đến nỗi khóc suốt hai ngày, cả tuần không thèm nói chuyện với anh.

Tâm trạng của cô giờ đây còn tệ hơn lúc đó gấp trăm lần.
Nhưng sự phẫn nộ không lớn đến mức khiến cô đi tố cáo hành vi cưỡng hiếp của Từ Vĩ Trạch. Cô không muốn trừng phạt anh, dù sao đó cũng là Từ Vĩ Trạch, họ đã là bạn thân của nhau suốt năm năm, kiện cáo anh, cô không muốn!
Có điều cô không bao giờ muốn gặp anh nữa.
Đến bến xe đầu đường, đau lòng pha lẫn hoang mang, cô không nhớ ra được là phải đi đâu thì ổn nữa.
Người mà trong lòng cô muốn gặp nhất, có thể dựa dẫm được nhất trong lúc yếu đuối, là Từ Vĩ Kính. Nhưng cô không còn mặt mũi nào gặp anh.
Nếu người làm chuyện đó với cô là người khác thì còn đỡ, đằng này lại là em trai anh, như thế thì ngay cả Từ Vĩ Kính, cô cũng không thể nào đối mặt được.
Chiếc xe đầu tiên dừng ở bến vừa hay là chuyến xe đi đến sân bay, Thư Hoán chỉ chần chừ một lúc rồi lên xe theo những người khác.
Đến sân bay, cô nhìn bảng thông báo điện tử, mua vé chuyến bay gần nhất, dưới sự thúc giục của loa thông báo, cô hoang mang đi qua cửa kiểm soát, lên máy bay. Sau đó máy bay đóng cửa, lăn bánh trên đường băng, cất cánh.
Ngay cả thời gian suy nghĩ thận trọng cũng không có, cô đã rời khỏi thành phố này với tốc độ nhanh nhất.
Thực ra không suy nghĩ cũng tốt, cô đã mất đi công việc vừa có được ở nhà họ Từ, mất đi người bạn thân nhất, mất đi người cô thầm yêu, cũng mất đi thứ mà cô đã cố chấp giữ gìn bấy lâu.
Tất cả những gì mà cô đã cố gắng trong một thời gian rất dài mới có thể có được và gìn giữ, trong một đêm đã mất hết.
Thư Hoán cuộn người trong tấm chăn len trên máy bay, vùi mặt xuống phía dưới.

Chương 32

Lúc máy bay hạ cánh thì đêm đã khuya. Thư Hoán theo dòng người ra khỏi máy bay, đến đại sảnh. Những người được đón đều ôm nhau, hoặc bắt tay, sau đó cùng rời đi; những người biết mình cần đi đâu cũng kéo va ly ra ngoài bắt taxi; chỉ có cô vẫn đang hoang mang khoác túi đứng trong sảnh.
Thư Hoán cầm bản đồ, tìm chỗ ngồi xuống, có phần thấp thỏm bất an. Cô vẫn chưa nghĩ ra phải tìm khách sạn thế nào, bản thân lại mù đường, ở một nơi xa lạ thế này cũng không dám đi lung tung.
Bụng đã đói lắm rồi, cả ngày cô không ăn gì. Thư Hoán ngồi lại sân bay ăn một bát mì thịt bò sáu mươi tám tệ vẫn đói, nhưng cô đã nghèo đến nỗi không dám gọi thêm nữa, thế là cô lại càng thêm bối rối.
Thư Hoán tiếp tục ngồi thẫn thờ, ngẩng lên nhìn tấm bảng điện tử lạnh lùng. Lúc quảng cáo hiện lên, cô bỗng nhớ ra Đoạn Kỳ Nhã ở thành phố này.
Số điện thoại Đoạn Kỳ Nhã để lại, cô vẫn luôn giữ gìn như vật báu, cô vẫn nghĩ Đoạn Kỳ Nhã công việc quá bận rộn, sẽ không có thời gian nói chuyện nên chưa bao giờ dám quấy rầy cô ấy.
Lúc này cô mang tâm trạng thử một lần cho biết, gọi vào số đó.
“Xin chào”.
Nghe được giọng nữ quen thuộc, dịu dàng luôn được lưu trong máy MP3 của mình, Thư Hoán nhất thời xúc động lại căng thẳng: “Chào…chào chị, em…em là Thư Hoán, a, chính là người … người mà trước đây chị từng gặp …”
Đối phương cười to: “Chị biết là em mà, trí nhớ của chị vẫn chưa tệ đến mức đó”.
Đoạn Kỳ Nhã nhớ, Thư Hoán càm thấy muốn khóc.
“Nói ra thì, số điện thoại chị cho em lâu như thế mà vẫn là lần đầu em gọi nhỉ. Sao nào, có chuyện gì thế?”
“Em … em vừa xuống máy bay, muốn hỏi một chút là quanh đây có khách sạn nào thích hợp không …”
Đoạn Kỳ Nhã nói: “Wow, em đến T à?”.
“Vâng …”
“Một mình sao, hay đi cùng Vĩ Trạch?”
Nghe thấy cái tên đó, Thư Hoán có phần buồn bã: “Một mình ạ …”.
“À, muộn thế rồi em đừng đi lung tung thì hơn. Đợi một chút, khoảng nửa tiếng nữa chị sẽ đến đón em.”
Cúp máy rồi, Thư Hoán vẫn còn sung sướng. Cô chỉ muốn thử vận may, trò chuyện với Kỳ Nhã vài câu, trong lòng cũng có chút an ủi, nào ngờ lại được đích thân cô ấy đến đón.

************************************************************
Quả nhiên đứng ở cổng sân bay đợi một lúc trong bóng đêm đã có một chiếc xe màu đen lặng lẽ lướt đến gần, sau đó dừng trước mặt cô. Cửa xe mở ra, Thư Hoán nghe thấy bên trong gọi cô một tiếng bèn vội chui vào.
Đoạn Kỳ Nhã mặc một bộ váy đen hở vai, mắt to mày sáng, da trắng như tuyết, đôi chân thon dài tuyệt đẹp lộ ra, rất cá tính nhưng cũng không kém phần kiều diễm.
Thấy Thư Hoán ngồi vào xe, Đoạn Kỳ Nhã liền đưa cánh tay thon dài ra đóng cửa giúp cô, cười nói: “Dáng vẻ em đứng đợi thật là ngoan, giống như một con thú nhỏ đi lạc vậy. Vĩ Trạch sao nỡ để em ở ngoài một mình thế?”
Nhìn tận mắt thần tượng của mình lần nữa, Thư Hoán đã thấy vơi bớt phân nửa nỗi buồn trước đó, trong tích tắc như quên hết những chuyện vừa xảy ra, mặt đỏ lên, lắp bắp: “Nhã…. Nhã… Nhã…”.
Cô “cục tác” một lúc lâu, Đoạn Kỳ Nhã lại nhìn cô: “Ôi, hình như em mặc đồ hơi nhiều, chỗ em lạnh lắm à?”
Phía dưới chiếc áo chiffon trắng của cô là một chiếc quần jeans ống đứng, bên ngoài là áo vest mỏng, trên cổ còn quấn thêm chiếc khăn len tự đan. Tuy là kiểu ăn mặc mùa hè nhưng quá kín đáo, ngoài tay và mặt ra thì không lộ thêm tí da thịt nào nữa.
Thư Hoán đành gật đầu: “Vâng”.
“Đúng rồi, sao lại bay khuya thế, đến chơi hả? Hay là vì công việc?”
Thư Hoán không biết nói dối, cũng chẳng thể giải thích, nên đành ậm ừ cho qua: “Đến. .. đến chơi …”.
Thấy cô khó xử Đoạn Kỳ Nhã cũng hiểu ý không hỏi nữa, chỉ cười nói: “À, chị biết rồi, em đặc biệt đến đây thăm chị, nên Vĩ Trạch không đi cùng, cậu ta còn bận ở nhà ghen tuông chứ gì”.
Thư Hoán cảm kích sự thân thiện ân cần của Đoạn Kỳ Nhã từ tận đáy lòng. Kỳ Nhã quả nhiên là một người phụ nữ đẹp cả ngoại hình lẫn tâm hồn.
Có điều hễ nhớ đến Từ Vĩ Trạch là Thư Hoán lại cảm thấy đau lòng. Tuy cô giận anh muốn chết, nhưng vẫn không thể không để tâm đến cảm xúc của anh.
Không biết bây giờ anh thế nào, sau khi về nhìn thấy tờ giấy đó, chắc anh rất buồn. Ít nhất thì phần lẩu chua cay đó anh cũng không ăn nổi rồi.
Lúc này cô lại nhớ đến mọi ưu điểm của Từ Vĩ Trạch. Khi vừa tốt nghiệp cô chưa tìm được việc, tiền thuê nhà và ăn uống đều do Từ Vĩ Trạch cho cô “mượn” trước, mỗi tuần anh đều viện cớ mời cô đi ăn một lần. Nửa đêm cô bị đau dạ dày, chỉ một cú điện thoại thôi là anh đến còn nhanh hơn cả xe cấp cứu, bế cô chạy đến bệnh viện, ngồi suốt đêm trước giường bệnh, và luôn nắm lấy tay cô.
Hai chữ “tuyệt giao” cô viết trong nước mắt. Họ đã có tình cảm sâu đậm đến thế, đã từng là bạn bè không thể thiếu của nhau, tin tưởng lẫn nhau như người trong gia đình vậy.
Nhưng vẫn bị chính tay anh phá hoại hết.
Một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt cô, trong lúc cảm kích Thư Hoán cũng cảm thấy bản thân sắp mất mặt quá rồi, sau đó cô nghe Đoạn Kỳ Nhã nói với giọng như đang dỗ dành cún con: “Đến nhà chị nhé, có chocolate rất ngon đấy”.
Chiếc xe lái thẳng đến chỗ Đoạn Kỳ Nhã ở. Thư Hoán nắm hai tay lại, mang tâm trạng cảm ơn theo Kỳ Nhã vào tòa nhà chung cư, e dè thấp thỏm bước vào thang máy, sau đó rụt rè nhìn Đoạn Kỳ Nhã lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Mời vào trong”.
Thư Hoán vội cởi giày ở bậc thềm, rồi dè dặt bước vào.
“Xin lỗi nhé, chị không dọn dẹp gì cả, đừng để tâm.”
Ánh đèn pha lê dịu dàng, phòng khách rộng rãi toàn màu trắng, sofa và thảm kiểu Anh đồng bộ, gối tựa vứt lung tung, trên bàn uống nước đầy những tạp chí và đĩa nhạc, màn cửa ở khung cửa sổ lớn hé mở một nửa, tuy không thể gọi là ngăn nắp nhưng rất sạch sẽ.
Sự thoải mái như vậy lại khiến người ta thấy dễ chịu, nếu chỉn chu ngăn nắp quá thì cô lại thấy căng thẳng tới mức ngồi cũng không dám ngồi.
Thư Hoán rụt rè ngồi ở một góc trên sofa, cảm ơn rối rít và nhận trà hoa quả Kỳ Nhã rót cho, lúc này cô mới sực nhớ ra phải xin lỗi: “À, lúc nãy chắc chị đang bận mà còn đến đón em, liệu em có làm phiền chị không?”
Đoạn Kỳ Nhã cầm hộp chocolate, ngồi xuống: “Không đâu, ban nãy chị đang ở hộp đêm với bạn. Thực ra chơi mãi cũng chỉ có thế, đi nhiều cũng thấy chẳng ý nghĩa mấy”. Chuẩn bị chocolate xong, Kỳ Nhã rót hai ly rượu vang rồi nhìn cô: “Ủa, áo khoác và khăn choàng cổ của em vẫn chưa cởi ra, không nóng sao? “.
“A…”
“Lát nữa chị sẽ thay áo ngủ đó, trong nhà chị rất thoải mái. Ở độ cao này paparazzi không chụp được, em mặc bikini cũng không sao.”
Thư Hoán hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng: “Em không nóng…”
Đoạn Kỳ Nhã nghiêng đầu vẻ nghi ngờ: “Hay là em vẫn để tâm đến chuyện đó? Chúng ta đầu là phụ nữ, mặc ít một tí cũng không sao đâu”.
Thư Hoán càng ngại ngùng, chỉ đặt tay lên đầu gối, trên trán mồ hôi túa ra, nhíu mày.
Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hơi cau mày rồi bỗng đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống, trong lúc Thư Hoán đang sửng sốt luống cuống, Kỳ Nhã lại cởi luôn áo khoác của Thư Hoán ra, sau đó trong tích tắc vẻ mặt trở nên nghiêm khắc.
“Em gặp phải chuyện đó rồi?”
Dấu vết Từ Vĩ Kính để lại cũng không đến nỗi nhưng Từ Vĩ Trạch lại giày vò cô thêm lần nữa, trên dấu cũ còn có thêm dấu răng, từ cổ xuống ngực, không chừa tấc nào.
Thư Hoán giờ không còn đau, nhưng vết thương trong lòng lại bí khoét sâu thêm, nhớ lại mấy tiếng đồng hồ tối qua bị Từ Vĩ Trạch giày vò, cô muốn khóc to lên.
“Chuyện lớn như vậy sao em không nói sớm? Em có biết càng để lâu càng nghiêm trọng không?”
Thư Hoán lại rưng rưng nước mắt, căng thẳng: “Em, em…”
“Báo cảnh sát chưa?”
Thư Hoán hoang mang lắc đầu.
“Vậy thì đi”. Đoạn Kỳ Nhã tỏ ra tức giận: “Loại người đó làm sao có thể dễ dàng tha thứ được? Em phải biết bảo vệ bản thân, không có gì phải sợ cả, luật sư thì chị sẽ mời cho em, bảo đảm sẽ kiện cho hắn phải cởi cả quần ra!”
Nghe bảo phải gặp nhau ở tòa và cả Từ Vĩ Trạch phải cởi quần, Thư Hoán khoát tay lia lịa: “Không … không cần đâu ạ”.

Đoạn Kỳ Nhã cau mày: “Không phải chị trách em, nhưng những người yếu đuối như em quá nhiều nên mới khiến bọn đàn ông xấu xa kia làm bậy. Tại sao không kiện? Người bị hại chẳng có gì phải xấu hổ cả, chẳng lẽ em còn sợ bọn họ nhìn em bằng ánh mắt khinh bỉ?”
“Em …em….”
Thư Hoán không biết phải giải thích làm sao. Cô không phải dạng cừu non để người ta bắt nạt, gặp kẻ quấy rối trên xe bus, tuy vóc dáng cô bé nhỏ nhưng cũng đánh cho hắn ta phải kêu lên oai oái vì đau, còn bẻ ngoặt tay hắn đè xuống sàn xe, khiến hắn khóc lóc cả xe đều nghe thấy.
Bạn thân Nhan Miêu của cô càng lợi hại hơn, túm cổ áo tên đó lôi xuống xe: “Muốn cùng tôi đến công ty gặp sếp của anh, báo ông ta biết anh là dâm tặc trên xe bus không? Nếu không muốn thì đưa tiền đây!”. Sau đó họ còn có thể thu hoạch được mấy trăm tệ tiền trà nước.
Nhưng lần này không phải ai khác, mà là Vĩ Trạch. Anh khác những người khác.
Đoạn Kỳ Nhã thở dài: “Thôi, em cũng đừng để tâm. Đây là chuyện của em, nếu em không muốn thì chị sẽ không nhúng tay vào”.
“Xin..xin lỗi chị…”.
Tuy khiến thần tượng thất vọng, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ Vĩ Trạch.
Trong lúc cả hai đều không biết nói gì thì điện thoại đổ chuông, Đoạn Kỳ Nhã tiện tay nghe máy: “A lô? Vĩ Trạch à, chuyện gì thế?”
Thư Hoán lập tức mở to mắt, cơ thể căng cứng.
“Thư Hoán?”, Đoạn Kỳ Nhã nghe thấy, hơi cau mày rồi quay lại. Thư Hoán vội ra sức khoát tay, ra hiệu với cô.
Cuối cùng Đoạn Kỳ Nhã nói: “Không, cô ấy không liên lạc với tôi”.
Thư Hoán thở phào.
Cúp máy rồi, Đoạn Kỳ Nhã nhìn cô, hỏi với vẻ khó tin: “Chẳng lẽ là Vĩ Trạch làm?”.
Thư Hoán bị chọc trúng chỗ đau, nước mắt lưng tròng: “Em..em…”.
Đoạn Kỳ Nhã nổi giận: “Đầu Vĩ Trạch có bị kẹp vào cửa không vậy? Chẳng ra thể thống gì, có còn là người không? Em là bạn gái cậu ta, nếu muốn thân mật thì có thể nói với em, sao có thể …”
Thư Hoán đau buồn, nấc nghẹn nói: “Em..em không phải bạn gái anh ấy…Em, em chỉ giả làm bạn gái để lừa người nhà anh ấy. Sau đó cũng không biết vì sao mà anh ấy bỗng nhiên lại tỏ tình, đương nhiên là em từ chối, sau đó thì …”
“…”
“Haizzz, thật ra anh ấy cũng không phải người xấu, chị cũng hiểu con người anh ấy mà…Có thể là chỉ vì…ôi… thực ra em, em cũng không biết…”
Lúc này còn nói tốt cho Vĩ Trạch, cô cũng thấy mình quá ngu ngốc. Nhưng ai bảo anh là Từ Vĩ Trạch chứ.
Đoạn Kỳ Nhã xoa đầu cô: “Chị hiểu, nên em mới không định kiện cậu ta? “
“Đừng, ôi … Bọn em đã làm bạn thân bao năm… T_T”
Đoạn Kỳ Nhã nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu đã thế thì chị cũng nói. Thực ra lúc đó thấy hai người, chị hoàn toàn không nghĩ là đang diễn kịch. Vĩ Trạch ở cạnh em rất tự nhiên, hai người trông rất hạnh phúc. Tại sao em không chấp nhận?”
Thư Hoán nước mắt lưng tròng, ngẫm nghĩ: “Bọn em luôn là…bạn tốt mà …”
“Chỉ là bạn bè khác giới thì sẽ có khả năng phát triển thêm bước nữa …”
“Không …không được”. Thư Hoán vẫn nghẹn ngào, “Thế cũng quá kỳ quặc. Em…em chưa bao giờ nằm trong phạm vi săn mồi của anh ấy, anh..anh ấy cũng thế. Chính là dạng…dạng không thể ăn…”.
Phát sinh quan hệ thân mật với Vĩ Trạch, cảm giác như loạn luân ấy.
Đoạn Kỳ Nhã ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Không thể tiếp nhận thì đừng miễn cưỡng. Cứ ở lại đây một thời gian để giải tỏa đi”.
“Vâng”
“Ở T này em không có chỗ ở đúng không?”
Thư Hoán gật đầu.
“Vậy ở luôn nhà chị nhé, chị có nhiều phòng lắm. Vị trí này muốn đi đâu cũng tiện, về độ an toàn cũng được bảo đảm”.
“A..”
“Chỉ có điều gần đây chị khá bận, không thể dẫn em đi chơi được, đợi qua giai đoạn này rồi chị sẽ giới thiệu mấy chỗ thú vị cho em”.
Thư Hoán sung sướng: “Không…không cần đâu ạ, như thế liệu có quá phiền cho chị…”
“Không đâu, lúc chúng ta ở nhà họ Từ cũng xem như đã ở cùng phòng, rất hợp nhau. Thói quen sinh hoạt của em cũng không khác với chị lắm, không cần lo.”
Thư Hoán cảm kích muốn rơi nước mắt.
“Hơn nữa tuy ở đây chị có thuê người quét dọn theo giờ, nhưng có thêm người giúp chị nấu cơm cũng hay lắm”.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.