Bạn đang đọc Gấu ơi! Giúp anh! – Chương 15 – 30
Chương 29
Lúc nhận được điện thoại của Từ Vĩ Kính, Thư Hoán không chút bất ngờ, cô biết anh lại vì Từ Vĩ Trạch nên mới làm thế. Tình cảm của anh em họ rất sâu đậm, chỉ cần Vĩ Trạch vui vẻ là anh có thể nhường hết mọi tứ Vĩ Trạch cần, những người khác có là gì, “thứ” như cô có là gì.
Cô quyết định sẽ không khuất phục. Không ai có thể cưỡng ép cô, cho dù là Từ Vĩ Kính cũng vậy.
Hai người gặp nhau trong quán café, Từ Vĩ Kính vẫn dáng vẻ nghiêm túc, đứng đắn, cô cũng buộc gọn tóc, mặc một bộ váy màu đen già dặn, ngồi đối diện anh trong một khí thế mạnh mẽ không gì khuất phục được.
“Vĩ Trạch dọn ra khỏi nhà rồi, mấy hôm nay nó ở khách sạn.”
Thư Hoán cắn môi, cô không thể xao động dưới áp lực của anh.
“Anh không hiểu vì sao em không chấp nhận Vĩ Trạch.”
Thư Hoán nhìn anh, mạnh mẽ nói: “Anh hiểu mà”.
Từ Vĩ Kính nhìn đi nơi khác, không nhìn thẳng vào cô.
“Anh không hợp với em.”
Thư Hoán phản kích: “Vậy em cũng không hợp với Vĩ Trạch”.
“Anh nói thật đấy.”
“Em cũng nói thật.”
Từ Vĩ Kính cau mày: “Anh không phải là lựa chọn tốt để làm người yêu, người chồng”.
“Vậy kiểu công tử đào hoa như Từ Vĩ Trạch lẽ nào lại hợp?”
“Nó thật lòng với em.”
“Em cũng thật lòng với anh.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô rồi nói: “Chân tình của em đối cới anh chuyển sang cho Từ Vĩ Trạch là được”.
“Vậy tại sao anh không thể biến chân tình của Vĩ Trạch thành của anh?”
Từ Vĩ Kính đứng phắt dậy, “Em lằng nhằng níu kéo cũng vô dụng”.
Thư Hoán cố kìm nước mắt: “Anh nghĩ em đối với anh là lằng nhằng níu kéo sao?”.
Ngay cả lòng tự trọng, cô cũng chẳng cần, cuối cùng chỉ đổi lại bốn chữ này của anh…
“Anh là anh của Vĩ Trạch, thế gian này, người nó tôn kính và tin tưởng nhất là anh.” Từ Vĩ Kính không nhìn cô, “Anh không thể làm chuyện có lỗi với nó”.
“Thế còn em?”
“…”
“Em như thế nào đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh sao?”
Lúc lên xe bus Thư Hoán đã khóc, cô thực sự không nhìn thấy hy vọng đâu cả. Cô không biết có phải Từ Vĩ Kính cũng hơi thích cô nhưng lại kiên quyết không cần cô hay không.
Thư Hoán nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, dáng vẻ u ám nước mắt đầm đìa, tóc tai rối bời, hai mắt sưng húp, hoàn toàn là một gương mặt thất tình đau khổ.
Thư Hoán ngồi đờ đẫn ở hàng ghế cuối cùng, khăn tay áp trên mặt, ngồi đến trạm cuối. Chú tài xế hiểu chuyện thấy cô khóc quá đau khổ nên cũng không nỡ đuổi xuống, sau đó cô lại ngồi trên chuyến xe đó quay về cũng bằng lộ trình cũ.
Lúc ngồi trên xe, cô gửi tin nhắn hỏi Từ Vĩ Kính.
“Nếu Từ Vĩ Trạch có được thứ anh ấy cần, thế thì em cũng có thể có được thứ em cần hay không?”
Anh không trả lời. Thư Hoán cũng thấy mình quá mặt dày, ngay cả bản thân cô cũng khinh bỉ bộ dạng thảm hại này, huống hồ là Từ Vĩ Kính.
Khóc được một lúc, cô lại lau nước mắt gửi tin nhắn cho Từ Vĩ Trạch.
“Em muốn đến khách sạn tìm anh.”
Lần này cô nhận được câu trả lời rất nhanh.
“Anh xuống dưới đón em.”
Xuống xe, chần chừ một lúc, trời đã tối hẳn, Thư Hoán đứng thẫn thờ rất lâu ở bên kia đường đối diện khách sạn rồi mới quyết định qua đường.
Từ Vĩ Trạch đã ở đại sảnh đợi cô tự bao giờ, vừa thấy cô vào đã đứng lên đón. Bộ dạng thê thảm, mắt mũi sưng húp như con thỏ của cô khiến anh không khỏi bất ngờ, Từ Vĩ Trạch nâng gương mặt cô lên: “Em sao vậy?”.
Chóp mũi Thư Hoán đỏ ửng: “Không có…”.
Từ Vĩ Trạch nhìn rồi xoa đầu cô: “Lên trước đã, có chuyện gì từ từ hãy nói”.
Vào thang máy, Từ Vĩ Trạch quẹt thẻ, thang máy chầm chậm đi lên Thư Hoán mới nhìn rõ bộ dạng mình phản chiếu qua vách thang máy.
Chỉ cần khóc con người sẽ xấu đi mấy phần, cô khóc bây giờ, thật đúng là chẳng còn tí sắc đẹp nào.
Thư Hoán bỗng thấy luống cuống, ngay cả lòng tự tin của cô cũng chẳng còn.
Lúc cô định rút lui thì thang máy đã đến nơi, Thư Hoán đứng đờ ra hai giây, Từ Vĩ Trạch kéo tay cô: “Đi thôi”.
Thư Hoán hơi loạng choạng đi theo anh, đến khi vào phòng khách. Từ Vĩ Trạch ấn cô ngồi xuống giường, lấy lon trà trong tủ lạnh ra cho cô, sau đó quay người đi vào phòng tắm.
Thư Hoán nghe thấy tiếng nước chảy, lúc anh trở ra, trên tay là một chiếc khăn bông.
“Này, lau mặt đi.”
Thư Hoán vẫn chậm chạp cầm lon trà, Từ Vĩ Trạch một tay nâng mặt cô, một tay lau giúp cô: “Em thế này không giống Gấu Hoán tí nào, giống gấu mèo hơn”.
Lau sạch mặt mũi, Từ Vĩ Trạch vén gọn tóc cô lại: “Đến tìm anh có chuyện gì?”.
Thư Hoán nhìn gương mặt gần gũi, dịu dàng và rất đẹp trai của anh, bỗng nói với vẻ gần như thô bạo: “Chúng ta quen nhau đi”.
Từ Vĩ Trạch dừng tay, nhìn cô. Cô có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trong đáy mắt anh.
“Bây giờ chúng ta quen nhau đi. Đợi đến khi anh chơi chán rồi thì mau đá em đi, em có thể dễ bề ăn nói với anh trai anh hơn.”
“…”
“Đó chẳng phải là điều anh muốn hay sao?”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô.
Thư Hoán cũng không biết với gương mặt mình lúc đó, lời nói của cô có hấp dẫn hay không, nhưng vẫn nói: “Anh cần gì em cũng cho, anh lấy đi”.
Từ Vĩ Trạch không hành động ngay, chỉ nhìn cô.
Rồi bỗng anh nghiến răng, giơ tay tát cô.
Thư Hoán tối tăm mặt mũi đến vài phút, trong đầu cũng chẳng có màu sắc nào khác. Một cái tát bất ngờ không báo trước khiến cô hoàn toàn mụ mẫm.
Trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết mình đã có được câu từ chối.
Cô yêu Từ Vĩ Kính mà không dứt ra được, còn anh vì cô từ chối Từ Vĩ Trạch mà không tiếp nhận cô.
Cô chỉ còn nước làm thỏa mãn Từ Vĩ Trạch thì Từ Vĩ Kính mới vui vẻ chấp nhận cô, nhưng thuận theo Từ Vĩ Trạch thì cái giá phải trả là rời xa Từ Vĩ Kính. Đó là một câu đố không có lời giải.
Một vòng tròn luẩn quẩn, cô không ra nổi.
Suy nghĩ hiến thân nực cười của cô cũng là do bị bức bách. Lúc con người bị tình yêu bức vào đường cùng thì sẽ làm chuyện khờ dại.
Thế nhưng ngay cả Từ Vĩ Trạch cũng từ chối cô.
Thư Hoán đờ đẫn ngồi một lúc, khi tai không còn ong ong nữa, cô nói: “Em… em về đây”.
Từ Vĩ Trạch im lặng, thậm chí không nhìn cô.
Cô mụ mẫn đứng lên mở cửa, Từ Vĩ Trạch cũng không giữ cô lại.
Cô tuyệt vọng. Cô yêu Từ Vĩ Kính như thế, chỉ cần một ánh nhìn của anh là toàn thân cô run rẩy. Thậm chí vì muốn có sự quan tâm của anh mà cô nguyện hy sinh thứ quý giá nhất của mình cho em trai yêu quý của anh.
Và bây giờ người đàn ông cô từng xem là bạn thân, lúc cô cần giúp đỡ nhất, thì anh đã đứng ở phía đối nghịch với cô.
Thư Hoán ra khỏi khách sạn, bên kia đường có một chiếc xe dừng ở đó. Cô nhận ra đó là xe của Từ Vĩ Kính.
Thư Hoán không hề tránh né, đi thẳng đến, Từ Vĩ Kính cũng đang đứng đó, vóc dáng cao lớn, đẹp trai và bình thản, lạnh lùng như một bức tượng tuyệt mỹ.
Trước mặt anh, Thư Hoán chỉ thấy mình thật bé nhỏ.
“Anh đến kiểm tra xem em có làm em trai anh hài lòng không chứ gì?”
Từ Vĩ Kính chỉ nhìn cô, gương mặt không chút cảm xúc.
Thư Hoán đỏ hoe mắt: “Xin lỗi, em không làm anh ấy hài lòng, anh ấy không chấp nhận. Và, tạm biệt”.
Từ Vĩ Kính bỗng cúi xuống, ôm lấy cô.
Thư Hoán không thể cử động. Đó là một cái ôm vượt ngoài sự mong đợi của cô.
Cánh tay, lồng ngực anh, lần đầu cô thấy gần gũi đến thế, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, cuối cùng đã không còn nằm trong quy phạm của anh.
Cô thút thít trong vòng tay mạnh mẽ của anh, những phút giây đó là khoảng thời gian đẹp nhất mà cô từng có.
Thế nhưng mấy phút sau, Từ Vĩ Kính buông cô ra, hạ giọng nói: “Lên xe đi”.
Gương mặt Thư Hoán vẫn còn ngân ngấn nước mắt, cô nhìn anh.
“Anh đưa em về.”
Cô trở lại với vẻ ngoan ngoãn nghe lời anh, mắt đỏ hoe bước vào xe.
Lần này Từ Vĩ Kính tự lái xe, không có tài xế, hai người ngồi cạnh nhau, im lặng và bình thản.
Chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà chung cư, cả tòa nhà chẳng có lấy một ánh đèn, trong bóng tối chỉ có ánh sáng lặng le lói lờ mờ từ một vài căn hộ. Thư Hoán có phần ngạc nhiên.
Từ Vĩ Kính nhìn rồi nói: “Em ngồi đây, anh đi hỏi thử”, sau đó mở cửa xuống xe.
Thư Hoán ngả đầu vào cửa kính, thấy anh hỏi người quản lý, sau đó quay lại thật nhanh.
“Đường dây điện có vấn đề, đang sửa rồi, một lúc nữa sẽ có điện.”
“À, thế thì tốt quá.”
Từ Vĩ Kính nhìn cô, lại nhìn hành lang tối om, vẫn không chút cảm xúc: “Anh đưa em lên”.
“Cảm… cảm ơn anh.”
Từ Vĩ Kính đi cùng cô vào hành lang tối mịt rồi lên lầu, rất lịch sự đưa một tay đặt cách lưng cô khoảng mười centimet đề phòng cô ngã.
Thư Hoán rất cảm kích sự ân cần mà cứng nhắc này của anh.
Lên lầu rồi, lần tìm chìa khóa mở cửa, trong phòng chỉ có ô cửa sổ là hắt vào chút ánh sáng lờ mờ. Từ Vĩ Kính theo sau cô vào trong, bấm công tắc đèn rồi đóng cửa hộ cô.
Trong bóng tối hai người có phần ngượng ngùng, vì sự căng thẳng đó mà im lặng một lúc. Cuối cùng Từ Vĩ Kính lên tiếng trước: “Anh nhớ em có nến”.
Thư Hoán vội đáp: “Vâng, hình như để trên kệ, em tìm thử”.
Lần mò giữa đống đồ linh tinh chất lên kệ một lúc lâu, khó khăn lắm Thư Hoán mới tìm thấy vật cần tìm, cô nghe Từ Vĩ Kính hỏi sau lưng, “Tìm thấy chưa?”, liền chụp lấy nó rồi quay lại. “Tìm…”.
Có lẽ trong bóng tối không thể xác định được khoảng cách nên Từ Vĩ Kính đứng gơi gần, lại cúi xuống vì muốn nhìn rõ kệ sách. Thư Hoán vừa quay người thì bất thần, khoảng cách giữa hai đôi môi họ chỉ không tới một centimet.
Cứng đờ người, cô thậm chí có thể cảm nhận được sự tê dại trên môi khi hơi thở anh phớt qua.
Trong bóng tối cũng không biết là ai chủ động, tóm lại là khoảng cách không đến một centimet đó bỗng biến mất.
Lúc hai đôi môi chạm nhau, trong tích tắc lưng như có dòng điện chạy qua, Thư Hoán đã run lẩy bẩy.
Sự tiếp xúc khiến cô run rẩy ấy không hề thoáng qua như cô e ngại, ngược lại còn nhanh chóng gia tăng, biến thành một nụ hôn cuồng nhiệt.
Môi lưỡi quấn vào nhau mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng của cô, ban đầu Thư Hoán còn cố gắng nhón chân, ra sức ngẩng đầu lên, được hôn đến đầu óc quay cuồng. Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng cô lên, trong mơ màng cô ngồi hẳn lên bàn, tiếp tục hôn cuồng nhiệt.
Trong bóng tối Từ Vĩ Kính như hoàn toàn mất đi sự nghiêm khắc, mô phạm và bình thản của mình. Sự hoang dã được giấu kín của anh bùng nổ, tóm chặt lấy phần eo nhỏ bé của cô, hôn cô gần như thô bạo.
Thư Hoán gần như không kham nổi, trong tình cảm mạnh mẽ như cơn bão này, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Ngón tay Từ Vĩ Kính hễ chạm vào cô là cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể mặc cho anh dẫn dắt, giao phó toàn bộ cho anh.
Sau nụ hôn dài, Từ Vĩ Kính cúi xuống hôn cổ cô, sức mạnh hệt như hút máu. Thư Hoán run rẩy cảm giác được môi và răng anh, trên dưới đều được bàn tay to lớn của anh ve vuốt, hoàn toàn phó mặc cho bàn tay anh, để anh hướng dẫn.
Ngón tay và đôi môi anh đi đến đâu cũng như đốt lửa, lúc nụ hôn rơi xuống ngực, toàn thân Thư Hoán run rẩy dữ dội, chỉ có thể hoảng loạng túm chặt lấy tóc anh.
Váy bị cuốn lên eo, thứ suy nhất để che cơ thể cô, anh chỉ dùng một bàn tay để kéo xuống, Thư Hoán run rẩy, vẫn thấy thiếu cảm giác chân thực.
Cô lại có thể không hề kiêng kỵ mà ôm lấy anh, nằm trong tay và hôn anh. Ngay cả trong mơ cô cũng không dám mơ nhiều đến thế.
Phần đùi cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay anh, bị anh giữ chặt đến nỗi như mất đi sức lực. Từ Vĩ Kính tách đôi bàn chân của cô ra, len vào giữa hai chân cô, trong bóng tối cả hai đều không còn che giấu, chỉ còn lại hơi thở hổn hển và nụ hôn nóng bỏng.
Thư Hoán nhắm chặt mắt có phần sợ hãi, rồi xung quanh như sáng bừng lên, sau đó động tác của người đàn ông cũng dừng lại.
Trong phòng đã sáng trưng. Đường điện đã sửa xong.
Chương 30
Thư Hoán lờ đờ mở mắt ra, ánh sáng bất ngờ ấy phải mất đến mấy giây cô mới thích ứng được.
Từ Vĩ Kính quần áo vẫn có thể xem là chỉnh tề, váy cô tuy xộc xệch, bị kéo đến eo nhưng dù sao vẫn còn ở trên người.
Trong bóng tối, cả hai có thể không cần giữ gìn, không cần dè dặt, bây giờ đã không thể.
Từ Vĩ Kính nhìn cô, gương mặt anh đã không còn dấu vết gì của dục vọng hoặc sự mất kiểm soát, mọi sự bình thản nghiêm nghị đều trở về trong khoảnh khắc bóng đêm tan biến, giống như chúng chưa bao giờ mất đi.
Hai người nhìn nhau trong ánh sáng tĩnh lặng đó, Từ Vĩ Kính buông cô ra, đứng thẳng lên, kéo lại váy cho cô rồi thì thầm: “Xin lỗi”.
Thư Hoán thấy mắt lại dâng đầy lệ.
“Anh chỉ có một đứa em trai là nó.”
“…”
“Anh không thể làm nó bị tổn thương.”
“…”
“Anh cũng không thể…đối xử với em tùy tiện như vậy…”
“…”
“Xin lỗi…”
Cô không muốn rơi nước mắt trước mặt Từ Vĩ Kính nhưng cô không thể kiềm chế. Sự bình tĩnh thực tế của anh có lẽ là trách nhiệm, nhưng đối với cô thì đó lại là sự tàn nhẫn dịu dàng.
…
Cuối cùng Từ Vĩ Kính vẫn đi, để lại cô và căn phòng ngập tràn ánh sáng.
Thư Hoán kéo váy lại, nhặt từng món đồ bị hất từ bàn xuống, đặt lại vị trí cũ.
Cô ngắm mình trong gương, váy nhăn nhúm, đầu tóc rối tung, mắt đỏ sưng húp, dấu ngón tay trên gò má tái nhợt vẫn còn đó, trên cổ là những dấu hôn bỏ cuộc giữa chừng…
Cô cũng thấy bộ dạng của mình rất xấu xí. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đã như tàu lượn siêu tốc, rẽ ngoặt trên cao với tốc độ kinh khủng, sau đó lại lao thẳng xuống dưới.
Cô vứt bỏ tự tôn, lấy hết dũng khí để tỏ tình với Từ Vĩ Kính, không chỉ một lần, mà cũng không được anh chấp nhận; hạ quyết tâm dâng hiến cho Từ Vĩ Trạch, cũng bị tát một cái; rồi cuối cùng thân mật với Từ Vĩ Kính như một giấc mơ, thế rồi anh dừng lại giữa chừng.
Thư Hoán nhìn người trong gương, bất giác đưa tay lên ôm lấy mặt. Cuộc đời cô từ đây chắc không còn gì hổ thẹn hơn nữa rồi.
Cô cũng không biết đã khiến bản thân mình tệ hại như thế nào, để phải chịu đựng sự ghẻ lạnh vứt bỏ như thế. Cô chẳng có chút hấp dẫn nào với bất kỳ ai.
Gương mặt thê thảm như vậy, thực sự là quá kinh khủng. Thư Hoán buồn bã tắm qua loa, muốn tẩy sạch những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay, vừa tắm vừa không kìm được mà òa khóc một trận.
Gắng gượng chỉnh trang xong, cô vừa quấn khăn tăm thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Không kiểu sao Thư Hoán lại nghĩ là Từ Vĩ Kính, không chần chừ gì, cũng không mặc thêm quần áo, mái tóc ướt đẫm như rong biển buông xõa xuống vai, cô chân trần chạy ra mở cửa.
“Từ Vĩ…”
Bên ngoài là Từ Vĩ Trạch.
Thư Hoán nhìn thấy gương mặt đẹp trai tái nhợt của anh từ khe cửa rộng không đến hai mươi centimet, cơn bồng bột ban đầu biến mất, ý thức mình chỉ quấn qua loa chiếc khăn tắm đối diện với một người đàn ông trưởng thành thì thực là không ra thể thống gì, cô cũng ngại không mở hẳn cửa mà nấp sau cánh cửa.
“Gấu Hoán?”
Thư Hoán không còn mặt mũi nào gặp anh, chỉ có thể nhìn chân anh: “Có…có chuyện gì không?”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, dịu giọng: “Anh đến để xin lỗi em”.
Thư Hoán bỗng thấy chua xót, lại lúng túng, chỉ biết lấy chân trái cọ cọ vào chân phải.
“Lúc nãy anh không nên đánh em”.
Thư Hoán vội nói: “Không…không sao”. Cô chỉ mong anh đừng nhắc đến.
“Thực ra anh…”
Từ Vĩ Trạch bỗng im bặt, ánh nhìn của anh rơi xuống đôi vai trần đầy dấu hôn của cô, sau đó đưa tay đẩy cửa.
Sức Thư Hoán so với anh chỉ như châu chấu đá xe. Anh dễ dàng đẩy cửa ra, bước vào nhà.
Thư Hoán phòng thủ thất bại, luống cuống kêu lên: “Anh…anh làm gì thế?”
Nếu là Từ Vĩ Trạch thì dù sao lúc nãy cũng đã đến mức đó rồi, dù bây giờ lộ liễu thế này đối mặt với anh cũng không quá đáng lắm. Nhưng đối với Từ Vĩ Trạch, thực sự là cô quá ngại ngùng.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô, cười nói: “Em xấu hổ cái gì?”.
“…”
“Cũng đúng, anh tôi vừa đi, em cũng vừa tắm xong, sau đó tôi lại đến.”
“…”
Từ Vĩ Trạch lại nhìn khắp nhà, sau đó nói bằng giọng gần như khen ngợi: “Vừa xong việc đã bảo anh tôi đi, còn có thể dọn dẹp sạch sẽ thế này, em đúng là lão luyện quá”.
Ý tứ trong lời anh nói quá rõ ràng, chẳng khác gì mắng thẳng vào mặt cô là kẻ dâm đãng. Đột nhiên Thư Hoán giận đến đỏ bừng mặt, cô có thể mắng lại anh nhưng cô bỗng mất đi ý muốn giải thích.
Một Từ Vĩ Trạch miệng lưỡi cay độc so với một Từ Vĩ Trạch tát cô lúc nãy, càng khiến cô thất vọng.
Cô không tỏ ra yếu đuối trước mặt một Từ Vĩ Trạch như thế, trừng mắt hỏi: “Thế thì sao?”.
Hai người nhìn nhau, cô cảm nhận được cơn thịnh nộ sắp bùng nổ từ anh, nhưng vài phút sau, anh lại cười khẩy: “Thế thì lúc nãy tôi không đáp ứng em đúng là không biết đường sướng rồi”.
“…”
“Tôi suy nghĩ nhiều thế để làm gì chứ, em nói có đúng không?”
Thư Hoán đỏ bừng mặt: “Mời anh về cho”.
Từ Vĩ Trạch chỉ cười cười, không làm gì.
Thư Hoán tức tối đẩy mạnh anh: “Anh cút đi!”.
Từ Vĩ Trạch lại cười khẩy, bỗng nhiên nắm chặt tay cô, thuận thế bế bổng cô lên. Thư Hoán sợ hãi, vùng vẫy trong lòng anh: “Anh làm trò gì thế hả!”.
Từ Vĩ Trạch không nói gì, chỉ lẳng lặng bế cô vào phòng ngủ, ném cô lên giường.
Lực ném không mạnh nhưng Thư Hoán nhất thời rối loạn, không thể tin được nên chỉ kịp giữ chặt khăn tắm đề phòng bung ra, Từ Vĩ Trạch đặt hai tay ở hai bên người cô, cúi xuống.
Thư Hoán sợ đến mức không nói được gì, chỉ trừng mắt nhìn anh, toàn thân căng cứng nhìn anh chằm chằm, không dám chớp mắt.
Trong ánh mắt căng thẳng của cô, gương mặt đẹp trai không chút nụ cười của Từ Vĩ Trạch lớn dần lên mang một vẻ ngỗ ngược, sau đó anh hôn mạnh lên môi cô.
Đó là nụ hôn thứ ba cô có được trong đời, tuy đã trải qua hai lần nhưng vẫn không biết phải phản ứng thế nào, trong lúc cô còn đang rối loạn, đầu lưỡi anh khéo léo luồn vào.
Cô cảm nhận được sự khéo léo linh hoạt của Vĩ Trạch, khéo đến đáng sợ, một kiểu xâm chiếm mang tính quỷ quái khiến người ta sởn gai ốc.
Dù khờ khạo đến mấy, cô cũng biết sau nụ hôn đó là gì, chỉ có thể ra sức vùng vẫy dưới thân anh. Lúc này cô mới biết mình quá nhỏ bé, vận hết sức lực cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể để mặc Từ Vĩ Trạch đè lên người.
Chỉ bằng một tay Từ Vĩ Trạch đã có thể giữ chặt hai tay cô, đẩy lên trên đầu, tay kia cởi khăn tắm ra.
Trong khoảnh khắc chiếc khăn rơi xuống, Thư Hoán đỏ bừng mặt, nước mắt dâng đầy, một lúc sau mới nức nở mắng: “Đồ khốn, Từ Vĩ Trạch, anh là đồ khốn…”.