Đọc truyện Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên – Chương 25
Sở Tê đã quen được voi đòi tiên.
Người khác đối xử tệ với hắn một chút thôi, hắn sẽ lập tức ném hết toàn bộ điểm tốt của người ta.
Người khác đối xử tốt với hắn tốt đôi chút, hắn sẽ lập tức thừa cơ trục lợi, tìm kiếm chỗ tốt.
Thật ra trong lòng hắn khá để ý việc đại bảo bối là ai, nên câu hỏi cũng rất chân thành.
Nom như một đứa trẻ đang làm nũng.
Thần quân lại né tay hắn, lạnh nhạt nói: “Ta chưa bao giờ là của ngươi.”
Y tránh khỏi Sở Tê, đi về phía giường.
Sở Tê lui về sau một bước, lại lần nữa ngăn trước mặt y.
Con ngươi hắn đen láy, ẩn chứa xoáy nước sâu thẳm đáng sợ: “Vậy ngài là của ai? Của bức họa kia sao?”
“Ta đương nhiên là ta.” Nghe ra sự oán hận trong lời hắn, Thần quân thoáng hơi bất đắc dĩ: “Hiện tại ngươi đã hiểu rõ ta không làm chuyện có lỗi với ngươi rồi, ta có thể về nghỉ ngơi được chưa?”
Sở Tê mấp máy môi, lông mi run rẩy, không nhịn được hỏi: “Ngài có thể…!đừng tốt với bức họa kia như vậy được hay không?”
“Ta không tốt với hắn thì còn có thể tốt với ai?”
Sở Tê lại mím môi, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái.
Hắn phồng má hỏi: “Ngài có thể rất tốt với ta.”
“……Với ngươi?”
Trên mặt Sở Tê đầy lẽ đương nhiên: “Với ta, không được sao?”
Mắt đen của Thần quân nhìn hắn một lát, hơi cong eo xuống.
Y quá tuấn mỹ, Sở Tê ngơ ngác nhìn, cho rằng y muốn hôn mình, theo thói quen kiễng chân chu môi ra.
Động tác bất thình lình này lại khiến Thần quân như đang chủ động định hôn.
Đôi môi kề sát, Thần quân không nhúc nhích, ngược lại Sở Tê vất vả lắm mới hôn được người ta, lập tức không chờ nổi mút vào, phát ra tiếng chụt —— rất dài.
Thần quân: “……”
Thần quân không tránh né.
Sở Tê mắt đối mắt với y trong chốc lát, bỗng cảm thấy sai sai ở đâu đó, lại mím môi vào, thôi không kiễng chân nữa.
Đôi môi hồng nhạt khẽ nhấp đầu lưỡi phấn nộn.
Đôi mắt Sở Tê hơi đảo, phát hiện Thần quân vẫn giữ tư thế khom lưng cúi người, bình tĩnh nhìn thẳng vào mình, trong lòng bỗng hơi bồn chồn: “Ngài…!ngài nhìn ta làm gì?”
Cuối cùng Thần quân cũng lên tiếng, giọng nói lành lạnh: “Ai cho ngươi nói?”
Sở Tê trời sinh một thân ương ngạnh, khó chịu nổi nhất khi người khác nói chuyện với hắn như vậy, vì thế lại lập tức hôn Thần quân lần nữa: “Thì động!”
Thần quân cuối cùng cũng đứng thẳng, lạnh nhạt nói: “Cút đi.”
“Không đấy!”
Thần quân nghiêng người, chuẩn bị tiếp tục vòng qua hắn.
Sở Tê rất không phục, lần thứ ba ôm y ngăn cản, hung hăng nói: “Ngài còn chưa nói đâu.
Vì sao không thể rất tốt với ta?”
Hắn vậy mà thật cố chấp.
Thần quân nói: “Ta còn phải tốt với ngươi đến mức nào nữa? Ngươi lừa gạt ta bao nhiêu lần, ta có từng mắng ngươi câu nào?”
“Vậy chứng minh ngài biết ta không sai.”
“Ngươi báo thù không sai, lừa ta cũng không sai sao?”
Sở Tê: “……”
Hắn hiếm khi chột dạ, quay mặt đi chun mũi, len lén liếc y một cái, sau đó duỗi móng vuốt ra kéo tay Thần quân, nói lời lấy lòng: “Ta sai rồi, ngài đừng nóng giận.”
“Sai chỗ nào?”
“Ta không nên dối gạt ngài.” Sở Tê nhận sai, lại bổ sung: “Ai bảo ngài cứ không chịu thân thiết với ta cơ chứ? Ta làm vậy cũng vì hai chúng ta mà.”
“Chỉ toàn nói bậy.”
“Rõ ràng.” Sở Tê nói: “Ta không lừa ngài thì ngài có thể quang minh chính đại động eo với ta sao?”
“Ngươi…” Thần quân giật tay lại, nói: “Đi ra ngoài.”
“Ta đã nhận sai với ngài rồi.”
“Dù ngươi có nhận một trăm hay một ngàn lần thì vẫn sẽ không sửa.
Ta không muốn tiếp tục nghe những lời nói trái lương tâm đó của ngươi.” Thần quân đi tới trước giường, cầm chiếc ly trên đầu giường lên, liếc ngang qua y: “Còn không đi? Muốn ăn vạ đòi gì nữa?”
“Muốn ngài được không?” Sở Tê nói liến thoắng: “Dù sao ta cũng chẳng sống được bao lâu, thì ngài…”
“Sở Tê.” Hắn không đề cập tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến lập tức khiến mặt Thần quân sa sầm xuống: “Hôm nay ngươi sỉ nhục ta như vậy, ngươi nói xem lễ thầy trò này ta còn dám vượt qua sao?”
Sở Tê làm điều ác mà không tự biết, lời nói có phần quá tru tâm.
Thần quân Tư Phương sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ rơi vào tình huống không cách nào xuống đài thế này.
Mà người đòi y xuống đài y lại đánh không được mắng không xong, thậm chí chỉ cần khiến hắn không vừa lòng chút thôi là phải lấy cái đầu trên cổ y.
Sở Tê nhớ lại một lát, nói: “Bởi vì ta…”
“Thôi.” Thần quân ngắt lời hắn, trong giọng điệu tràn ra sự mỏi mệt: “Trở về đi.
Sau này đừng nói những lời kiểu này nữa.”
Sở Tê nhìn về phía y.
Hắn không hề thấy mình sai chỗ nào.
Hắn và Thần quân vốn gì chẳng phải chỉ có quan hệ thầy trò, ngày thường gọi là tình thú cũng thôi đi, nhưng dưới tình huống này mà còn nhận sư trưởng kia thì chẳng phải chỉ còn nước bị ấn xuống đất dạy dỗ sao?
Sở Tê đi về phía y, theo thói quen muốn dính lấy y.
Thần quân lại bỗng đứng dậy: “Được.
Ngươi ở lại, ta tới phòng đan dược.”
Trong nháy mắt, khắp căn phòng chỉ còn lại mình Sở Tê.
Hắn dựa vào chân giường ngồi xuống, nhìn chăm chú vào hướng đối phương rời đi, một lúc lâu sau mới dời mắt về.
Hắn ngẩn ngơ, cảm thấy hơi nan giải.
Dường như Thần quân không làm chuyện xấu gì với hắn, hắn cũng không làm chuyện xấu với Thần quân, nhưng không hiểu sao bỗng nhiên lại rất giống như hắn làm chuyện xấu với Thần quân, Thần quân cũng làm chuyện xấu với hắn.
Hơn nữa còn là chuyện rất rất xấu.
So với đánh một chưởng, quật một roi, đâm một đao, còn tệ hơn.
Không mấy thoải mái.
Hay là ta bị bệnh rồi? Sở Tê hơi lo lắng sờ trán mình.
Không nóng sốt.
Ngồi dưới đất suy nghĩ trong chốc lát, hắn đoán chừng Thần quân hẳn sẽ không thể ngồi trong phòng đan dược nguyên đêm, nên vẫn không rời đi.
Mơ mơ màng màng ngủ mất, lại không cẩn thận cụng đầu vào cây cột, giật mình tỉnh dậy.
Thần quân không về.
Sở Tê ngồi thêm một lát, sau đó thở ra một hơi dài, đứng dậy đi ra ngoài.
Đại bảo bối giận thật rồi, phải dỗ dành y mới được.
Nhưng dỗ thế nào mới là vấn đề đây.
Hắn đi trong bóng đêm ra khỏi tiểu trúc bốn mùa, băng qua Thần điện trồng đủ loại hoa thơm cỏ lạ, thẳng hướng tới sân chỗ Thanh Thủy.
Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng cười đùa của mấy người trẻ tuổi.
Sở Tê vịn cửa sổ nhìn vào.
Thanh Thủy đang chơi cờ với Thính Phong.
Mấy con ngỗng đang túm tụm quanh giường chơi đấu dế, quả thực rất náo nhiệt.
Hắn tựa đầu vào nửa cánh cửa sổ đang mở, tò mò ngó vào.
“Tử Vô, đi rót chút nước đi.” Có người dặn dò một tiếng, tiểu đạo tu trẻ tuổi bên giường lập tức đứng dậy rời khỏi, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Sở Tê, hắn ta thoáng sửng sốt, sau đó bước hai bước tới, thân thiện hỏi: “Tiểu Thất đấy à, Thần quân bảo ngươi tới tìm chúng ta chơi sao?”
Sở Tê lắc đầu, rồi lại gật đầu, nhìn về phía con dế, vẻ mặt có chút nóng lòng muốn thử.
Thời điểm hắn nghĩ muốn gì đó chưa bao giờ che giấu, nói dối cũng là hạ bút thành văn.
Trong phòng yên tĩnh hơn hẳn.
Thính Phong kẹp quân cờ, nói với Trương Tử Vô: “Không phải ngươi nên đi rót nước sao?”
“À, đi luôn đây.” Trương Tử Vô vừa quay người vừa nói với Sở Tê: “Vậy ngươi vào đi.”
Sở Tê còn chưa định đồng ý hay từ chối, đã nghe có người nói thầm một câu: “Đừng đi…”
“Đêm nguyệt hắc phong cao, thích hợp giết người phóng hỏa đó.”
“…Hắn mà điên lên các ngươi đánh nổi sao?”
Ngươi một câu ta một câu, trong phòng tràn ngập không khí xa lánh.
Vẫn là Thanh Thủy quát lớn một tiếng: “Liên quan gì tới các ngươi, đây là phòng ta.
Có phải ngươi tới tìm ta không Sở Tê?”
Sở Tê gật đầu.
Thanh Thủy cất bàn cờ về, nói: “Được rồi, vậy các ngươi về chơi đi.”
Thính Phong nhíu mày nhìn hắn ta: “Ngươi muốn ở riêng với hắn?”
“Chút công phu mèo quào của hắn vẫn còn kém ta.” Thanh Thủy nói: “Huống hồ có Thần quân ở đây, hắn không thể ra tay với ta…!Ta cũng đâu trêu chọc hắn.”
Sở Tê nhìn bọn họ mang dế đi, khi quay đầu lại đụng phải ánh mắt của Thính Phong.
Vẻ mặt đối phương không vui: “Không phải ngươi bị Thần quân đuổi ra đấy chứ?”
Sở Tê đứng dậy trước song cửa sổ.
Mí mắt Thính Phong đột nhiên giật mạnh, theo phản xạ cảm thấy hai má bắt đầu đau, không khỏi lùi về sau một bước.
Sở Tê chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta, đi thẳng vào trong phòng Thanh Thủy, lật tay đóng cửa lại.
Thanh Thủy hoảng hốt vô cớ: “Ngươi…!ngươi đóng cửa làm gì?”
Sở Tê đi tới trước bàn, dựa bên bàn cờ nhìn hắn ta.
“…!Mặt ta nở hoa à?”
“Sư phụ giận ta.” Sở Tê nói: “Ngươi có cách nào khiến y không giận nữa không?”
“Chỉ chuyện này thôi?” Thanh Thủy lộ rõ vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, nói: “Không để ý tới ngươi đúng không? Ta đây hết cách.”
Hắn ta giữ lấy bàn cờ.
Không rút ra được.
Sở Tê vẫn nhìn chằm chằm hắn ta không rời.
Thanh Thủy bị ánh mắt thẳng băng của hắn nhìn đến mức đứng ngồi không yên.
Bỗng nhiên nhớ tới con mắt của Sở Ký kia bị vứt trên mặt đất, lại nhớ tới lần vì chuyện chim ưng ăn mắt người mà bị mắng.
Gần đây cứ liên quan đến mắt là không yên.
Hắn ta đờ người một lát, bỗng nhiên từ bỏ bàn cờ, tức giận nói: “Đôi mắt ngươi đẹp như vậy, chẳng bằng đào ra đưa cho Thần quân đi.”
“Như vậy là có thể dỗ y?”
“Có thể chứ.” Thanh Thủy thuận miệng bịa chuyện: “Ngươi nghĩ xem.
Vì sao Thần quân giận ngươi? Không phải vì hôm nay sát nghiệt của ngươi quá nặng hay sao? Ngươi moi mắt của ca ngươi và người khác nhanh nhẹn như vậy, y không được cảm thấy ngươi tàn nhẫn à? Nhưng nếu ngươi chịu lấy công chuộc tội.
Y thấy vậy, Haiz…!chắc Tiểu Thất đã biết sai thật rồi, không phải sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Gỡ đôi mắt xuống là có thể được coi như nhận sai thật sao?”
“Đúng vậy.” Thanh Thủy nhìn bàn cờ bị hắn đè dưới khuỷu tay, nói: “Có biết sai hay không không quan trọng, chẳng phải nhân gian có câu thích một người như yêu đôi mắt của chính mình sao? Nếu ngươi chịu vì Thần quân mà ngay cả đôi mắt cũng vứt bỏ được thì dù ngài có giận đến mấy cũng sẽ nguôi thôi.”
Sở Tê nghiêm túc suy nghĩ một lát, hơi ngờ vực nói: “Ngươi không lừa ta chứ?”
“Ta có thể lừa ngươi chuyện này sao?” Ngữ điệu của Thanh Thủy không nghe ra cảm xúc: “Ta bảo đảm, nếu ngươi có thể làm được đến mức này thật thì Thần quân chắc chắn sẽ không nỡ lòng nào không quan tâm tới ngươi.”
“Vì sao?”
Thanh Thủy nhìn hắn một lát, nói: “Ngươi biết ngươi khiến ngài ấy ghét ở chỗ nào không?”
“Y không ghét ta.”
“Sao ngươi biết ngài ấy không ghét ngươi?” Thanh Thủy đối diện với đôi mắt hồn nhiên trong trẻo như trẻ con của hắn, lông mày dần nhướng lên.
Hắn ta không cách nào hiểu nổi, vì sao đôi mắt như vậy lại thuộc về một kẻ tàn nhẫn đến thế.
Nó không hợp nhau như vậy, nhưng khi nhìn người khác lại khiến người ta cảm thấy lòng mềm xuống, dù rõ ràng lý trí đã nhắc nhở rằng đừng tin, bởi vì hắn còn đáng sợ hơn cả Lệ quỷ.
Thanh Thủy hơi bực bội: “Ai lại đi thích một con bạch nhãn lang? Ai biết có ngày nào ngươi cũng cắn ngài ấy một phát không chứ?”
“Ồ.” Sở Tê vẫn chấp nhất với vấn đề của mình: “Vì sao tặng đôi mắt thì sẽ không tài nào không để ý đến ta được?”
“Bởi vì đau lòng, bởi vì cảm động.
Nếu ngươi không có đôi mắt, Thần quân chẳng phải sẽ luôn bên cạnh chăm sóc ngươi sao?”
Sở Tê đồng ý với hai ý sau, nâng cánh tay lên như đang suy tư gì đó.
Thanh Thủy cuối cùng cũng lấy được bàn cờ về.
Thiếu niên đứng dậy.
Thời điểm đi tới cửa, Thanh Thủy bỗng gọi hắn: “Sở Tiểu Thất.”
“Hử?”
“……!Ngươi…!thích Thần quân đến vậy sao?”
“Ừ.”
Thanh Thủy trợn trắng mắt, nói: “Ngươi bị ngốc à! Thích ngài ấy còn nói lời như vậy, người sắp chọc ngài ấy tức chết rồi đấy.”
Sở Tê nhìn hắn ta đầy kỳ quái: “Chẳng lẽ ngươi cũng thích y?”
“Ta thích……!” Thanh Thủy dừng một chút, vừa lau bàn cờ vừa nói: “Ta không thích Thần quân thì chẳng lẽ thích đồ bạch nhãn lang nhà ngươi?”
Sở Tê lại nhìn chằm chằm hắn một lát, nói: “Ta cảm thấy ngươi không thích y.”
Thanh Thủy: “?”
“Bởi vì ta không muốn giết ngươi.” Sở Tê quay người đi ra ngoài, nói chậm rì rì: “Người nào dám đoạt sư phụ với ta, ta nhất định sẽ giết hắn.”
Khi sắp ra khỏi sân hắn lại đụng phải một người.
Là Trương Tử Vô.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tử Vô cười cười với hắn, duỗi tay đưa chiếc bình màu đen trong tay tới: “Vừa rồi thấy hình như ngươi vẫn luôn muốn chơi.”
“Cho ta?”
“Ừ.
Vừa nãy ta đi bắt được.
Ngươi xem, trông còn rất oai phong.”
Sở Tê thuận tay nhận lấy, mở nắp ra nhìn vào, vẻ mặt lập tức trở nên háo hức, tò mò hỏi: “Ta có thể tự chơi được sao?”
“……Nếu ngươi muốn chơi với người khác thì sáng mai ta sẽ tới tìm ngươi.”
“Được.” Sở Tê đậy nắp lại, ôm dế vào trong lòng, nói: “Mai gặp.”
Hắn đi được hai bước, lại nghĩ tới gì đó, chợt quay đầu nói với Trương Tử Vô: “Cảm ơn ngươi.”
“Không…!không có gì.”
Sở Tê bưng lọ đựng dế vui mừng hân hoan rời đi.
Trương Tử Vô nhìn thẳng theo hướng hắn biến mất, bả vai bỗng bị người ta vỗ một phát.
Thanh Thủy nói: “Đại sư huynh ngươi ghét hắn như vậy, sao ngươi lại không giống hắn ta nhỉ?”
“Ta…!Ta……!Ngươi…!ngươi cũng không ghét hắn mà.”
“Ta chỉ vì Thần quân.”
Trương Tử Vô gật đầu, nghe hắn ta hỏi: “Ngươi thì vì gì?”
“Ta không biết vì sao.” Trương Tử Vô nói: “Chỉ không ghét thôi.”
“Hơn nữa…” Hắn lại hoàn hồn, nói: “Hơn nữa vừa rồi hắn còn cảm ơn ta nữa.
Thật ra vẫn rất hiểu chuyện.”
“……” Yêu cầu của ngươi với hắn thấp thật.
Thanh Thủy tỉnh táo thu tay về, Trương Tử Vô lại tiếp lời: “Hắn tới tìm ngươi vì chuyện gì sao?”
“Hỏi ta sao Thần quân không để ý tới hắn.
Ngu đần.
Bản thân làm chuyện gì còn không tự biết.”
“Vậy ngươi có cho hắn ý kiến gì không?”
“Có.
Ta nói đôi mắt hắn xinh đẹp như vậy, nếu lấy ra đưa cho Thần quân chắc chắn ngài sẽ thích.”
Trương Tử Vô mở to hai mắt nhìn: “Sao ngươi lại lừa hắn? Nếu hắn tin thì phải làm sao bây giờ? Ngươi đã quên chuyện Tiểu Cửu ăn mắt người rồi sao?”
“Không quên.” Thanh Thủy nói: “Hắn dám làm chuyện tàn nhẫn đó chẳng qua chỉ vì vô tri không biết sợ thôi.
Ta không tin hắn có thể moi đôi mắt mình ra thật đâu.”
“…!Nếu hắn làm thật thì sao?” Trương Tử Vô nói: “Thần quân sẽ giết ngươi.”
“Ta nói không thể nào, trừ khi hắn khờ thật.
Ngươi thấy hắn giống kẻ ngốc không?”
“Hắn không ngốc.
Nhưng hắn có thể vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn.”
…………………………………………..!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thất: Học được kỹ năng công lược mới.
Thần quân: Có vài người tồn tại chẳng bằng chết đi.
Lưỡi quá dài, chẳng bằng rút.
Thanh Thủy:……..!
Trầm Yên: Thanh……Thủy……!!!.