Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên

Chương 24


Đọc truyện Gặp Thần Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên – Chương 24


Chuyển ngữ: Trầm Yên
…………………………………………….!
Thời điểm tỉnh lại, Sở Tê cực kỳ nhanh nhạy.

Kinh nghiệm sinh tồn tích lũy qua nhiều năm khiến hắn không dám tùy tiện mở mắt, nhưng tất cả các giác quan trong khoảnh khắc tỉnh táo đều trở nên vô cùng nhạy bén.

Sư phụ tấn công hắn, đây là hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong đầu Sở Tê.

Lúc ấy cẩu Hoàng đế còn ở đó, Sở Ký còn ở đó, còn có rất nhiều thị vệ trong cung.

Trước mắt bao người, sư phụ đứng ở nơi đối lập với hắn.

Cái thứ sư phụ chó má gì không biết! Chẳng chịu hướng về phía hắn chút nào.

Nếu hắn có thể thoát nhất định sẽ khiến y hối hận cả đời.

Hận ý trỗi dậy trong lòng hắn, tại khung cảnh tĩnh lặng, hắn bỗng ngửi thấy mùi huân hương quen thuộc.

Sở Tê do dự mở to mắt, lọt vào tầm mắt là xà nhà quen thuộc, khiến hắn nhanh chóng phát hiện bản thân đã trở về Thần điện một lần nữa, đang nằm trong sương phòng nhỏ của mình.

Hửm?
Vào thời khắc phát hiện mình bị Thần quân vứt bỏ kia, hắn không hề kinh ngạc.

Nhưng giờ phút này thấy mình được đưa về, hắn lại hơi giật mình.

Vì sao Thần quân không giao hắn cho cẩu Hoàng đế?
Là vì lòng muốn độ hắn chưa tàn? Hay vì nguyên nhân khác?
Sở Tê ngồi dậy, quan sát bốn phía xung quanh.

Mọi thứ đều không khác gì trước kia, nhưng thiếu bóng dáng Tiểu Cửu.

Hắn biến sắc, vội xông ra ngoài.

Mấy con ngỗng theo Vô Vọng dẫn đầu tới tiểu trúc bốn mùa.

Sở Tê chạy thẳng một đường tới sảnh chính, vừa lúc nghe thấy Vô Vọng nói: “Nếu không dạy dỗ cẩn thận, chỉ sợ sẽ gây thành đại…”
Sở Tê xuất hiện đột ngột, Vô Vọng lập tức nuốt chữ cuối trở về.

Chuyện trong cung đã bị Thiên tử phong tỏa, chỉ lọt chút tiếng gió ra ngoài.

Nhưng những người như họ thân là đạo tu, dĩ nhiên không thể không biết chuyện xảy ra dưới mí mắt.

Sở Tê quá ghi thù.

Vô Vọng nói rất cẩn thận, lại không ngờ vẫn bị hắn bắt được.

Đôi mắt kia vừa nhìn qua lập tức khiến ông đứng ngồi không yên, ho nhẹ một tiếng, nói: “Trà này của Thần quân thật ra rất được.”
Quái lạ, rõ ràng tu vi của ông cao hơn Sở Tê rất nhiều, vì sao vẫn cảm thấy sợ hãi hắn?
Đôi mắt đen láy cố chấp kia giống như bị bao trùm bởi ác ý thấu triệt tận cốt tủy.

…! Oán khí khiến người ta sợ hãi như vậy hoàn toàn không phải thứ đứa trẻ ở nhân gian nên có, ngược lại tựa như Lệ quỷ đến từ địa ngục, từng chịu khổ hình mấy trăm năm.

Sở Tê chỉ nhìn lướt qua ông, sau đó hỏi: “Tiểu Cửu đâu? Ngài quăng Tiểu Cửu tới chỗ nào rồi?”
Hắn vậy mà rất quan tâm tới con ưng kia.


Giọng Thần quân lạnh lùng: “Đây là thái độ của ngươi với sư trưởng?”
“Sư trưởng?” Sở Tê nói: “Thời điểm ngài điên loan đảo phượng với ta, có thấy ngài tuân theo lễ sư trưởng đâu?”
Sắc mặt Thanh Thủy thay đổi, nhìn về phía Thần quân theo thói quen, quát lớn: “Sở Tê! Sao ngươi lại nói chuyện với Thần quân như thế?”
“Ta nói thế với y thì đã sao?” Sở Tê oán hận: “Mệt cho ta tỉnh lại còn cảm thấy y có lòng bảo vệ mình, không ngờ y lại ở đây cùng lão lỗ mũi trâu òm ọp này tính toán xử ta như thế nào, lại còn đánh Tiểu Cửu, đánh ta!”
Thần quân siết chén ngọc, mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch.

Vô Vọng vội nói: “Ta và Thần quân chỉ đang thảo luận xem nên dạy dỗ ngươi sửa đổi hướng thiện thế nào…”
“Ta có chỗ nào cần sửa? Muốn từ cái gì thiện?!” Toàn thân phản nghịch của Sở Tê dần dần bộc lộ rõ: “Các ngươi cứ mở mồm ra là muốn ta lấy ơn báo oán.

Nói cho cùng thì chẳng phải chỉ vì cái mỹ danh bác ái độ ác gì đó thôi sao? Ta chưa trả được thù lớn, dựa vào đâu mà phải ném xuống dao mổ thành toàn cho các ngươi?”
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Thần quân, âm u nói: “Chẳng lẽ ta phải ép dạ cầu toàn, bảo ngài làm điều tốt tích phúc cho người khác?”
Vô Vọng sờ mũi theo thói quen, hiểu rõ trong lòng.

Sự bất mãn của sói con là có chuẩn bị mà tới.

Vạn năm nay Tư Phương hành thiện tích đức, có vô số phúc báo điềm lành ở nhân gian, nhưng lại chưa từng dùng trên người mình.

Là cho ai, hiển nhiên rất rõ ràng.

“Ngươi…! ngươi nói bậy gì đấy?” Thanh Thủy vội vàng giải thích: “Sở Tê, vừa rồi Tiên trưởng và Thần tôn đang nói đến việc ngươi vô tình làm tổn thương người vô tội, giết người vốn không nên chết.”
“Ta giết ai vô tội?”
“Trần Vũ.” Vô Vọng tiếp lời, trong giọng chứa ý trách cứ: “Ông lão này cả đời làm vô số việc thiện, học trò khắp thiên hạ, hẳn nên có phúc đức.

Ngươi làm người ta bị thương như vậy chính là gây cản trở cho mình.

Đây là sát nghiệp, phải trả giá.”
“Lão khọm kia đánh ta, tất nhiên ta phải đánh lại ông ta.

Gậy ông đập lưng ông, ông ta thì vô tội cái quái gì?”
“…Ông ấy đã lớn tuổi.

Ngươi đánh ông ấy toàn những roi không lưu tình, đã rành rành muốn mạng ông ấy.”
“Đó chính là do số mệnh ông ta vốn vậy.” Sở Tê không hề áy náy: “Ông ta đánh ta, ta không chết, ta đánh lại thì ông ta chết.

Quả là ông trời mở mắt.”
Trên mặt Thính Phong lộ rõ sự khiếp sợ: “Đó là một ông lão…”
“Ông lão thì đã sao? Già rồi không an phận bảo dưỡng tuổi thọ đi, còn muốn trêu chọc ta.

Ông ta đáng chết lắm.”
Ánh mắt Thần quân nhúc nhích.

Thanh Thủy không thể nhịn được nữa, nổi giận: “Nói thế nào thì ông ấy cũng chỉ phụng mệnh làm việc, sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như thế?”
“Ngày ấy khi ta bị nhốt vào ngục sâu đã ăn hơn trăm roi, da tróc thịt bong, dù ông ta phụng mệnh làm việc thì cũng có thể thu liễm chút.

Ông ta không lưu tình với ta, thế vì sao ta phải lưu tình với ông ta?”
Tam đường hội thẩm bọn họ đều đứng đối lập với Sở Tê.

Thiếu niên siết chặt ngón tay, móng tay khảm sâu vào trong da thịt.

Hắn nhìn chằm chằm Thần quân đang ngồi ở chính giữa, không biết là đang cầu cứu hay tru tâm: “Ta dùng Trường Thiện đánh ông ta, trên roi kia không có gai ngược.”
Hắn nhẫn nhịn nói: “Ta đã đối xử với ông ta lưu tình rồi.”
“Ngươi thật đúng là không biết hối cải.” Thính Phong căm ghét nói: “Thần quân tốt bụng dạy ngươi làm người, ngươi thế mà dùng roi ngài ấy đưa đi quất người phúc đức…”
“Vì sao Thần phải dạy người làm người?” Sở Tê ép xuống hận ý lại lần nữa trào dâng mãnh liệt, hắn cắt ngang phản bác, vẫn nhìn Thần quân, gằn từng chữ: “Người còn muốn dạy Thần làm Thần đây.”
Thần quân hơi chấn động.


Vô Vọng hít hà một hơi.

Trương Tử Vô há to miệng.

Mấy con ngỗng khác nói nhỏ với nhau.

Thính Phong ngây người một lát, nói theo phản xạ: “Ngụy biện…”
“Đủ rồi.” Thần quân cất lời, ngưng hẳn cuộc hội thẩm tam đường này.

Mặt y trầm như nước, ánh mắt buồn bực.

Vô Vọng không đợi y hạ lệnh đuổi khách đã lập tức đứng dậy, thức thời nói: “Thần quân bận rộn, ta cáo lui trước.”
Ông dẫn đầu đi ra.

Thính Phong còn muốn phun lời ác nữa, nhưng lại không thể không nâng bước đuổi theo.

Đệ tử Cung Đại A nối đuôi nhau đi ra.

Thính Phong đuổi theo bước chân Vô Vọng, nói: “Sư thúc, vì sao Thần quân cứ không buông tha hắn như vậy…”
Mặt Vô Vọng hơi nóng rát.

Ông không nói một lời.

Trương Tử Vô lẩm nhẩm: “Đạo khả đạo, phi thường đạo…”
Vô Vọng liếc qua hắn, vẻ mặt phức tạp, phụ họa theo: “Đạo khả đạo, phi thường đạo…!Người cũng có đạo, người cũng có đạo, haiz…”
Ông thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn trời, tự giễu: “Thật là chuyện nực cười, ta thế mà còn phải để một đứa nhóc choai choai mười mấy tuổi đánh thức.”
Trong phòng, Thần quân mở miệng: “Ngươi cũng ra ngoài.”
Thanh Thủy thoáng đờ người.

Hắn ta vẫn chưa hiểu mô tê gì.

Vì sao Sở Tê nói xong một câu ngụy biện, Tiên trưởng Vô Vọng lại bỗng nhiên dẫn theo đệ tử rời khỏi.

Hắn ta ngơ ngác mờ mịt, hành lễ lui ra.

Trong sảnh chỉ còn hai người.

Thần quân yên lặng nhìn hắn một lát, nói: “Tiểu Thất…”
“Tiểu Cửu ở đâu?” Sở Tê lại lần nữa mở miệng: “Ngài giết nó rồi?”
“Nếu ta giết nó, có phải ngươi cũng giết ta hay không?”
“Tốt nhất ngài đừng có giết nó.”
Thần quân nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa thật tựa giả: “Ta thế mà không quan trọng bằng một con chim ưng.”
Sở Tê rất kiên trì: “Ngài giết nó rồi?”
Sau một lúc lâu tĩnh lặng, Thần quân nhàn nhạt đáp: “Nó ở định thất.”
Sở Tê lập tức bước ra ngoài, không quay đầu lại.

Hắn mở cửa định thất, liếc qua đã thấy Tiểu Cửu đang quỳ rạp trên mặt đất, coi bộ đang diện bích tư quá.

Vừa thấy hắn trở về, nó lập tức vực dậy tinh thật một chút, sau đó có vẻ nhớ ra mình bị đầu sỏ trước mặt làm liên lụy, nên lại héo úa cúi thấp đầu xuống.


Sở Tê yên tâm, vẻ mặt nhu hòa hơn chút.

Hắn vươn tay vuốt ve bộ lông đen nhánh của nó, sau đó nhẹ nhàng bế nó lên.

Tiểu Cửu lập tức nhảy xuống.

Sở Tê lại ôm, Tiểu Cửu lại nhảy.

Sau vài lần như vậy, hắn phát phiền: “Làm gì thế?”
Tiểu Cửu tiếp tục giữ vững tư thế quỳ nằm, vẫn không nhúc nhích.

Sở Tê đã hiểu, Tiểu Cửu bị phạt quỳ.

Phạt con chim thì có bản lĩnh gì chứ.

Hắn ngồi một chốc, trong lòng lại chợt hoang mang.

Ý của Thần quân rốt cuộc là gì? Vì sao lại phạt Tiểu Cửu mà không phạt mình? Y định khi nào xử lý mình, và chuẩn bị xử lý mình như thế nào?
Hắn không nghĩ ra nên không nghĩ nữa, ngẩn người với Tiểu Cửu một lát.

Sau khi xác định nó thật sự không gặp chuyện gì lớn mới lần nữa đi ra ngoài.

Hắn vẫn không rõ.

Nếu Thần quân muốn bảo vệ hắn, thì sao phải đánh hắn bất tỉnh? Nếu Thần quân không muốn bảo vệ hắn, thì sao lại đưa hắn về?
Trên cây hạnh trước cửa phòng Thần quân có quả xanh, Sở Tê đi thẳng một đường tới dưới tàng cây, nhìn thẳng vào trong.

Trong căn phòng sáng ngời, Thần quân trường thân ngọc lập, đang quay lưng về phía hắn.

Y đứng trước bức họa kia, thân hình cao ngạo đĩnh bạt, lại ẩn chứa chút cô đơn và lạnh lùng nghiêm cẩn.

Sở Tê bỗng nghĩ tới điềm lành đầy trời kia, cùng với những lời kẻ mặc đồ đen kỳ quái nọ nói.

Một vạn năm qua đi, y tế thế cứu dân, độ người khổ hải, đều vì tích lũy phúc báo cho người kia.

Mà đó vốn đã là một người rất rất may mắn.

Rõ ràng biết chắc chắn hắn sẽ sống rất tốt, còn hy vọng hắn càng sống tốt hơn.

Sở Tê rũ mi, nhìn về phía bàn tay với những đường chỉ tay hỗn loạn của mình, ngẩn người một lúc.

“Gặp Tiểu Cửu rồi?” Thần quân quay lưng về phía hắn.

Bóng dáng lạnh lùng nghiêm cẩn bởi vì lời này mà trở nên ôn hòa hơn hẳn.

Y quay qua đối mặt với Sở Tê, hỏi: “Hài lòng chưa?”
Sở Tê nhìn y không hiểu.

Hắn chần chờ đi tới, ánh mắt lướt qua bánh hoa trên bàn, bỗng cảm thấy hơi đói bụng, nhìn chằm chằm không rời.

Thần quân đi tới trước bàn, từ từ ngồi xuống, nói: “Lại đây.”
Sở Tê vừa nhìn bánh hoa vừa ngồi xuống.

Sau khi ngồi xong vẫn không dời mắt khỏi bánh hoa kia.

Hắn cảm thấy không khí hơi quái lạ, nhưng lại không nói được là quái lạ ở đâu, dù sao vẫn không phù hợp.

Vậy nên hắn không biết mình còn có thể ăn bánh hoa này không.

Thần quân bưng đĩa bánh hoa lên, đưa tới trước mặt hắn.

Sở Tê ngờ vực.


“Ăn đi.” Thần quân nói: “Không phải nói đồ vật của ta chính là đồ vật của ngươi sao?”
Sở Tê không hề khách sáo, cầm lên cắn một ngụm, lại nghĩ tới gì đó, hắn hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi chỉ điều gì?”
“Ngài đánh ta rồi.

Vì sao còn đối xử tốt với ta?” Sở Tê cúi đầu, đầu ngón tay cọ qua cạnh bánh hoa, nói: “Cho một cái tát rồi tặng một quả táo, ta cũng sẽ không nhận tình cảm của ngài.”
Sở Tê học được một kiến thức trong cung, đó chính là khi người nào đối xử tốt với ngươi thì chắc chắn người đó đang có âm mưu, nhưng đối xử tệ thì chắc chắn là tệ.

Hắn học được cách làm thế nào phân biệt được sự xấu xa của người khác, nhưng vẫn không học được nên làm thế nào để tìm ra tình cảm thật lòng từ trong dối trá.

Nếu không thể phân biệt, vậy thì cứ coi tất cả là giả đi.

Khi nào nên hưởng thụ thì hưởng thụ, khi nào nên buông tay thì buông tay.

Vào khoảnh khắc bị đánh ngất kia hắn đã rõ ràng, Thần quân muốn thu lại lòng tốt với hắn.

Nhưng cũng không sao, dù gì từ khi bắt đầu hắn cũng đã biết rồi, nên mới lừa Thần quân không hề áy náy, cũng coi như đạt được thứ mình muốn.

“Ngươi thì sao?” Thần quân không đáp, chỉ hỏi lại: “Vì sao phải lừa ta?”
“Đạo không chung khó lòng hợp tác.”
“Từ khi bắt đầu ngươi đã biết ta sẽ tức giận vì chuyện ngươi làm, nhưng ngươi vẫn làm.”
“Đúng vậy.”
“Những lời này của ngươi, bao phần là thật? Bao phần là giả?”
“Muốn ngài là thật.” Sở Tê thản nhiên nói: “Muốn ngủ với ngài là thật, muốn khiến ngài trở nên lộn xộn cũng là thật.”
“…!Ngươi coi ta là thứ gì?”
“Đại bảo bối.”
Thần quân hạ khóe miệng: “Thứ gì?”
“Người khác không có nhưng ta có.” Sở Tê ngẩng cằm, nói năng đầy khí phách: “Trân bảo tuyệt thế.”
Thần quân nhìn hắn một lát, bỗng nhiên bật cười.

Y gật đầu, trên mặt trào lên vài phần mỉa mai chế giễu: “Thì ra là thế này.”
Thì ra y thật sự bị che mờ mắt.

Mãi đến hôm nay mới hiểu được, Sở Tê trước giờ vẫn chưa từng thay đổi.

Những lời gọi là làm việc tốt giúp người, những lời gọi là không nỡ rời xa sư phụ, những lời gọi là nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, những lời gọi là thích…!
Chẳng qua đều chỉ là lời nói dối, dỗ cho y mềm lòng mà thôi.

Đường đường là Thần quân Tư Phương, ấy vậy lại chỉ như một đồ vật với hắn.

Y chống tay lên bán đứng dậy, năm ngón tay run đến hơi chật vật.

Vừa đứng lên, Sở Tê lại bỗng ngăn trước mặt y.

Hắn vẫn rất cố chấp: “Vì sao ngài lại đánh ta? Vì sao đánh ta xong còn đưa ta trở về?”
“Lúc ấy ngươi rất quá đà, ta chỉ có thể đánh ngất ngươi đưa về.”
“Vậy ngài làm điều đó vì ta phải không?”
“Ngươi nói xem?”
Sở Tê suy nghĩ: “Nhưng bọn họ đều đã biết ngài đánh ta.”
“Thế nào? Ngươi còn thấy khó xử ư?”
“Vậy được rồi.” Sở Tê tin lời y, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Nơi ánh mắt lại lần nữa bốc lên tia sáng.

Hắn tới kéo tay Thần quân, tiếp tục quay về dáng vẻ ngoan ngoãn lấy lòng: “Vậy sau này ngài vẫn là của ta, đúng không?”
…………………………………………….!
Tác giả có lời muốn nói:
Thần quân: Không bao giờ đúng nữa.

Đau lòng xen lẫn lạnh nhạt.jpg
Trường hợp đề cập trong văn án chắc chắn sẽ có nhé, đây không phải đang trải chăn cho lần cưỡng ép thứ hai sao _(:з “∠)_
Đóa hoa cao lãnh mỹ mạo như vậy, dĩ nhiên phải nhốt lại ăn mảnh mới thơm nha [ lạnh cóng ]..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.