Gặp lại ( Nếu em không phải một giấc mơ 2 )

Chương 6


Bạn đang đọc Gặp lại ( Nếu em không phải một giấc mơ 2 ) – Chương 6

 Một hồi chuông vang lên. Cửa thang máy mở ra ở tầng ba. Hàng chữ ghi trên tấm biển gắn trên tường chỉ lối vào khoa thần kinh. Lauren đi ra khỏi thang máy mà không chào các đồng nghiệp đang đi xuống những tầng dưới. Những chiếc đèn neon gắn trên trần nhà ở dãy hành lang dài hắt ánh phản chiếu xuống nền nhà bóng nhoáng. Đôi giày của cô kêu kèn kẹt trên lớp vải lót sàn theo mỗi bước chân đi. Cô giơ tay cào khẽ vào cửa phòng số 307, nhưng cánh tay cô rơi xuôi, nặng nhọc. Cô bước vào.     Không còn cả vải trải giường lẫn gối ở đầu giường. Cái cọc để mắc dịch truyền đứng trơ trụi, thẳng đơ như một bộ xương, bị dẹp vào một góc cạnh tấm riđô ngăn với buồng tắm. Chiếc rađio đặt trên bàn đầu giường câm lặng, những con thú nhồi bông, sáng nay còn tươi cười trên bệ cửa sổ, đã đi làm nhiệm vụ ở các phòng bệnh khác. Ở mảng tường lúc trước có treo những bức tranh trẻ con, giờ chỉ còn lại vài mẩu băng dính.     Bé Marcia đã lịm đi vào buổi chiều, một số người sẽ nói như vậy, một số khác sẽ nói đơn giản là em đã chết, nhưng đối với tất cả những ai làm việc ở tầng này, căn phòng ấy sẽ vẫn là phòng của em thêm vài giờ nữa. Lauren ngồi xuống đệm, vuốt nhẹ tấm vải bọc. Cánh tay run rẩy của cô vươn đến chiếc bàn đầu giường và mở ngăn kéo ra. Cô lấy tờ giấy gập tư và đợi một chút rồi mới đọc bí mật viết trong đó. Cô bé ra đi với cặp mắt mù đã nhìn chính xác. Màu mắt của Lauren mờ đi dưới hàng lệ. Cô cúi gập người để ngăn một cơn co thắt.     Cánh cửa hé mở, nhưng Lauren không nghe thấy tiếng thở của một người đàn ông có hai thái dương bạc trắng đang nhìn cô khóc.     Trang nghiêm và lịch lãm trong bộ plê đen, bộ râu màu muối tiêu cạo sát đến má, Santiago bước nhẹ đến bên cạnh cô, anh đặt tay lên vai cô.     – Các anh chị không có lỗi gì cả – anh thì thầm bằng một giọng pha ngữ điệu Achentina – Các anh chị chỉ à bác sĩ, đâu phải thánh thần.
    – Còn anh, anh là ai? – Lauren thì thào giữa những tiếng nức nở.     – Bố cháu, tôi đến lấy những đồ đạc còn lại của cháu, mẹ cháu không còn sức nữa. Chị phải trấn tĩnh lại. Có những đứa trẻ khác ở đây cần đến chị.     – Lẽ ra là phải ngược lại – Lauren vừa nói vừa khóc nức lên.     – Ngược lại? – Người đàn ông bối rối hỏi.     – Lẽ ra tôi phải là người an ủi anh – cô càng khóc to hơn.     Bị bản tính dè dặt kìm giữ, người đàn ông do dự trong chốc lát; rồi anh vòng tay ôm Lauren và siết chặt cô vào người mình. Đôi mắt màu xanh da trời bên khoé đầy nếp nhăn cũng bắt đầu nhoà lệ; vậy là, như thể vì lịch sự, để không bỏ mặc Lauren, rốt cuộc anh đã chấp nhận cho nỗi đau của mình được tự do bộc lộ.     Xe cứu thương dừng lại dưới mái che của khoa cấp cứu. Người lái xe và nhân viên cấp cứu dắt Arthur đến tận ô cửa kính của phòng tiếp đón bệnh nhân.     – Anh đã đến nơi rồi – nhân viên cấp cứu nói.     – Anh không muốn tháo cái băng này cho tôi à? Tôi đảm bảo với anh là tôi không sao cả, tôi chỉ muốn về nhà thôi.     – Tốt lắm! – Betty tiếp lời bằng một giọng đầy uy quyền và xem phiếu sơ cứu mà nhân viên cấp cứu vừa trao cho chị. – Tôi cũng thế, tôi cũng muốn anh về nhà anh – chị tiếp tục – tôi muốn tất cả những người đang đợi trong tiền sảnh này về nhà họ, và để kết thúc, cả tôi nữa, tôi cũng sẽ vui sướng được về nhà tôi. Nhưng trong khi chờ đợi Chúa Trời thực hiện điều ước của chúng ta, chúng tôi sẽ phải khám bệnh cho anh và cho cả những người kia nữa. Sẽ có người đến đưa anh đi khám.     – Trong bao lâu nữa – Arthur hỏi bằng một giọng gần như rụt rè.
    Betty nhìn lên trần nhà, chị giơ tay lên trời và thốt lên:     – Có Trời mới biết được! Đưa anh ta vào phòng đợi – chị nói với các nhân viên cấp cứu rồi bỏ đi.     Bố của Marcia đứng dậy và mở tủ. Anh lấy ra hộp các tông nhỏ đựng đồ đạc của cô bé.     – Cháu nó yêu chị lắm – anh nói không quay người lại.     Lauren cúi đầu.     – Thực ra, đó không phải là điều mà tôi muốn nói – người đàn ông lại nói.
    Và do Lauren vẫn lặng yên, anh bèn đặt cho cô một câu hỏi khác:
    – Dù tôi có nói gì ở đây, theo nguyên tắc của ngành y tế thì chị cũng không tiết lộ, phải không?
    Lauren trả lời rằng cô hứa với anh như vậy, Santiago bèn tiến đến sát giường, anh ngồi xuống cạnh cô và nói khẽ:
    – Tôi muốn cảm ơn chị đã cho phép tôi được khóc.     Và cả hai người ngồi lại đó, gần như bất động     – Thỉnh thoảng anh vẫn kể chuyện cho Marcia nghe phải không? – Lauren hạ giọng.
    – Tôi sống xa con gái tôi, tôi về đây vì ca mổ này thôi. Nhưng tối tối, tôi gọi điện cho cháu từ Buenos Aires, cháu đặt ống nghe lên gối và tôi kể cho cháu nghe câu chuyện về một đám muông thú và cây cỏ sống giữa một khu rừng ở một vạt rừng thoáng đãng chưa bao giờ được con người biết đến. Và câu chuyện cổ tích này kéo dài hơn ba năm. Với con thỏ có phép tiên, những con nai, những cái cây có tên riêng, con đại bàng cứ bay lòng vbòng vì cánh này của nó ngắn hơn cánh khác, thỉnh thoảng tôi lại bị nhầm lẫn trong câu chuyện của mình, nhưng hễ nhầm một tí là Marcia nhắc tôi ngay. Không thể có chuyện gặp lại quả cà chua thông thái, hay quả dưa chuột cười sằng sặc như điên, ở một chỗ nào khác ngoài nơi mà hôm trước bố con tôi đã để chúng lại.     – Có một con cú trong vạt rừng đó không?
    Santiago mỉm cười.
    – Cái con này là một nhân vật ngộ lắm! Emilio là người gác đêm. Trong khi tất cả các con thú khác ngủ, nó thức để bảo vệ những con kia. Thực ra, công việc này chỉ là một cái cớ thôi, chú cú này là một anh chàng cực kỳ nhát gan. Bình minh lên là chú ta bay cuống cuồng đến một cái hang. Chú ta trốn ở đó vì chú ta sợ ánh sáng. Con thỏ thì lúc nào cũng tốt, nó biết chuyện của cú và nó không bao giờ tiết lộ bí mật này ra. Marcia thường ngủ thiếp đi trước khi câu chuyện kết thúc, tôi nghe tiếng cháu thở vài hút trước khi mẹ cháu dập máy. Tiếng thở của cháu nghe như một điệu nhạc tuyệt đẹp, những nốt nhạc ấy đi theo tôi vào giấc ngủ.     Người cha của cô bé im bặt. Anh đứng dậy, bước đến cửa ra vào.     – Chị biết không, ở bên đó, ở Achentina ấy, tôi xây những cái đập, những công trình lớn, nhưng niềm tự hào của tôi là cháu!
    – Khoan đã! – Lauren nói bằng một giọng nhẹ nhàng.     Cô cúi xuống và nhìn vào gầm giường, một con cú trắng đang chờ đợi, hai cánh xếp chéo. Cô lấy con vật nhồi bông ra và đưa cho Santiago. Người đàn ông bước lại về phía cô, anh đón nhận con chim và khẽ khàng vuốt bộ lông của nó.
    – Chị cầm lấy đi – anh nói với Lauren và đưa lại cho cô con cú trắng. – Hãy chữa lại đôi mắt cho chú ta, chị là bác sĩ, hẳn là chị có thể làm được điều này. Hãy cho chú ta tự do, làm sao để chú ta không bao giờ sợ nữa.     Anh chào cô và ra khỏi phòng. Khi chỉ còn lại một mình trong hành lang, anh áp chặt vào người mình cái hộp các tông nhỏ.     Máy nhắn tin của Lauren rung lên, bộ phận đón tiếp của khoa cấp cứu đang tìm cô. Cô vào phòng dành cho các y tá ở tầng này và nhấc máy điện thoại. Betty nói ơn giời là Lauren vẫn còn ở đây, khoa cấp cứu vẫn đầy ắp bệnh nhân, cần có tăng viện ngay tức khắc.     – Em xuống ngay đây – Lauren nói và dập máy.

    Trước khi ra khỏi phòng, cô nhét vào túi áo blouse của mình chú cú ngộ nghĩnh; con vật bé nhỏ rất cần hơi ấm con người, chiều nay, nó vừa mất người bạn thân nhất của nó.
     – o O o –
    Arthur không thể đợi được nữa, anh tìm điện thoại di động của mình trong túi bên phải áo vét, nhưng không còn túi phải ở áo vét của anh nữa.     Mắt bị băng kín, anh cố đoán bây giờ là mấy giờ. Paul sẽ cáu lắm đây, anh nhớ hôm nay anh đã nghĩ rằng Paul sẽ cáu, nhưng anh quên mất là vì sao. Anh đứng dậy và mò mẫm tiến về phía bàn đón tiếp. Betty vội chạy ra đón anh.     – Anh thật quá thể!
    – Tôi sợ các bệnh viện lắm.     – Thôi được, anh đã ra đây rồi thì ta tranh thủ điền tờ khai nhập viện. Anh đã đến đây bao giờ chưa?     – Sao chị lại hỏi vậy? – Arthur đứng bên quầy tiếp đón, lo ngại trả lời.     – Vì nếu các số liệu của anh đã có trong máy tính thì sẽ nhanh hơn.     Arthur trả lời bằng một câu phủ nhận. Betty nhớ mặt người khá tốt, và mặc dù người đàn ông này bị băng kín mắt, những đường nét của anh ta trông có vẻ quen quen. Có lẽ cô đã gặp anh ta ở chỗ khác? Mà rốt cuộc thì điều đó cũng chẳng quan trọng mấy, lúc này cô có quá nhiều việc để làm hơn là nghĩ về chuyện này.     Arthur muốn về nhà, thời gian chờ đợi quá dài và anh muốn tháo băng ra.     – Các chị đang quá tải, mà tôi thì cảm thấy khoẻ thật đấy, – anh nói – tôi đi về nhà đây.
    Betty giữ chặt tay anh lại không nể nang.
    – Cứ thử xem!     – Thử thì sao nào? – Arthur hỏi với vẻ gần như thích thú.
    – Trong vòng sáu đến mười hai tháng tới, nếu anh bị bất cứ thứ bệnh vớ vẩn gì và cần chữa chạy, anh có thể vĩnh biệt bảo hiểm y tế của anh! Nếu anh bước qua ngưỡng cửa của căn phòng này, dù chỉ để ra ngoài hút thuốc lá thôi, tôi sẽ gửi trả tờ khai của anh với ghi chú rằng anh không chịu khám sức khoẻ. Thế là ngay cả khi anh chỉ bị đau răng một tí, hãng bảo hiểm của anh cũng sẽ tống cổ anh đi!     – Tôi không hút thuốc! – Arthur nói và dặt tay lên quầy tiếp tân.     – Tôi biết, thật đáng sợ khi phải ở trong bóng tối, nhưng anh hãy kiên nhẫn, bác sĩ đây rồi này, cô ấy vừa ra khỏi thang máy phía sau lưng anh.
    Lauren đến gần quầy đón tiếp. Từ khi rời phòng Marcia, cô không thể thốt lên được một lời. Cô nhận hồ sơ từ tay cô y tá và chăm chú đọc tờ trình của nhân viên cấp cứu, đồng thời dắt tay dẫn Arthur vào phòng khám số 4. Cô kéo rèm cửa lại và giúp anh nằm lên giường. Khi anh đã nằm xuống, cô bèn bắt đầu tháo băng ra.
    – Tạm thời anh cứ để mắt nhắm lại nhé – cô nói.     Vài câu nói mà cô vừa thốt ra, tuy bằng một giọng dịu dàng, cũng đủ làm cho tim Arthur thót lại. Cô lấy hai miếng gạc và vạch mi mắt anh ra, nhỏ nước cất vào ngập mắt.
    – Anh có đau không?     – Không.     – Anh có cảm giác đã bị một mảnh vỡ rơi vào không?
    – Hoàn toàn không, cái băng này là do ông cấp cứu nghĩ ra, tôi chẳng bị sao cả.     – Ông ta làm đúng đấy. Bây giờ anh có thể mở mắt ra được rồi!     Một vài giây cần thiết để nước mắt chảy hết. Khi Arthur đã nhìn rõ lại được, tim anh bắt đầu đập mạnh hơn. Ước nguyện mà anh bày tỏ bên mộ mẹ vừa được thực hiện.     – Anh không sao cả chứ? – Nhìn thấy vẻ nhợt nhạt trên mặt người bệnh, Lauren hỏi.     – Không sao – anh đáp, họng se lại.

    – Anh hãy thư giãn đi!
    Lauren cúi xuống người anh để dùng kính lúp xem xét hai giác mạc. Trong khi cô khám mắt cho anh, khuôn mặt của họ kề sát nhau đến mức môi họ gần như chạm vào nhau.     – Mắt anh hoàn toàn không sao cả, anh may mắn lắm đấy!     Arthur không bình luận một lời.     – Anh không bị ngất chứ?     – Không, chưa đâu!     – Anh đùa đấy à?     – Tôi mới chỉ thử một chút.     – Anh có đau đầu không?
    – Không.     Lauren luồn tay xuống dưới lưng Arthur và nắn cột sống.     – Có đau gì không?     – Hoàn toàn không.
    – Anh có một vết bầm máu rõ đẹp ở môi. Há miệng ra nào!     – Nhất thiết phải làm như vậy sao?     – Thì tôi vừa yêu cầu anh thế mà lại.     Arthur thực hiện, Lauren cầm lấy chiếc đèn pin.     – Ồ, xem này, ít nhất là phải khâu năm mũi.     – Đến thế cơ à?
    – Tôi cũng đùa đấy! Súc miệng bằng nước sát trùng trong bốn ngày là đủ lắm rồi.     Cô sát trùng vết thương ở trán anh và dùng một loại kem bôi dính để khép miệng vết thương lại. Sau đó cô mở ngăn kéo, xé gói giấy bọc một miếng băng dính rồi dán miếng băng ấy lên trên vết thương.     – Tôi dán băng hơi bị lấn vào lông mày, anh sẽ khó chịu một chút khi tháo miếng băng này ra. Những chỗ sây sát khác thì không đáng kể, nó sẽ tự liền sẹo. Tôi sẽ kê đơn cho anh dùng vài ngày một loại kháng sinh phổ rộng, chỉ để phòng ngừa thôi mà.
    Arthur cài cúc cổ tay áo và đứng dậy, anh cảm ơn Lauren.     – Đừng có vội thế – cô nói và đẩy anh lại vào giường khám bệnh – Tôi còn phải đo huyết áp của anh nữa.     Cô nhấc máy đo huyết áp ra khỏi giá đặt của nó gắn trên tường và lồng vào cánh tay Arthur. Huyết áp kế đo tự động. Tấm băng tay phồng lên và xẹp đi theo những khoảng thời gian đều đặn. Một vài giây đủ để những con số hiện lên trên màn hình gắn ở đầu giường.
    – Anh mắc chứng tim đập nhanh à? – Lauren hỏi.
    – Không – Arthur trả lời, hết sức bối rối.     – Thế nhưng anh lại có một cơn tim đập nhanh đáo để, tim anh đập hơn 120 lần trong một phút và huyết áp của anh lên đến 180, quá cao đối với một người ở tuổi anh.     Arthur nhìn Lauren, anh tìm một lý do để biện hộ cho quả tim của mình.     – Tôi hơi bị chứng bệnh ám, cứ vào bệnh viện là tôi hết hồn.     – Bạn trai cũ của tôi chỉ cần nhìn thấy cái áo blouse của tôi là muốn xỉu rồi.
    – Bạn trai cũ của cô?
    – Có gì quan trọng đâu.     – Thế bạn trai hiện tại của cô, anh ấy có chịu đựng được cái ống nghe của bác sĩ kô?     – Dù sao tôi cũng muốn anh đến chỗ bác sĩ tim mạch khám thì hơn, tôi có thể nhắn tin ột bác sĩ như vậy, nếu anh muốn.     – Không cần thiết đâu – Arthur nói bằng một giọng run run – Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị như vậy; à không, ở bệnh viện thì đây là lần đầu tiên; khi tôi tham dự các kỳ thi, ngực của tôi cũng hơi đập thình thịch, tôi hay bị hồi hộp.     – Anh làm nghề gì mà còn dự thi? – Lauren thích thú hỏi trong lúc thảo đơn thuốc.     Arthur ngập ngừng chưa trả lời ngay. Anh thừa lúc cô tập trung vào tờ giấy đang viết để nhìn cô, lặng lẽ và chăm chú. Lauren không thay đổi, có lẽ trừ kiểu tóc. Cái sẹo nhỏ trên trán mà anh rất yêu gần như đã biến mất hẳn. Và vẫn cái nhìn khó tả và tự tin ấy. Anh nhận rất từng nét biểu hiện của gương mặt cô, chẳng hạn như chuyển động của đường vòng cung dưới mũi cô khi cô nói. Nụ cười xinh đẹp của cô đưa anh về với những kỷ niệm hạnh phúc. Người ta có thể cảm thấy thiếu ắng ai đó đến mức này không? Tấm băng tay lập tức phồng lên và những con số mới hiện lên. Lauren ngẩng đầu lên để xem.     – Tôi là kiến trúc sư.     – Thế anh cũng làm việc vào ngày nghỉ cuối tuần chứ?     – Đôi khi cả ban đêm nữa, chúng tôi luôn phải làm việc như trâu ấy.
    – Tôi hiểu ý anh mà.

    Arthur ngồi dựng dậy trên giường.     – Cô đã từng quen một kiến trúc sư à? – anh hỏi bằng một giọng run rẩy.
    – Theo tôi nhớ thì không, nhưng tôi nói về nghề của tôi cơ, chúng ta giống nhau ở chỗ đó, làm việc không kể giờ giấc.     – Thế anh bạn của cô làm nghề gì?     – Đã hai lần anh hỏi tôi có còn độc thân hay không rồi đấy… Tim anh đập nhanh quá, tôi muốn để một đồng nghiệp của tôi khám cho anh.     Arthur tháo tấm băng tay đo huyết áp ra và đứng dậy.     – Lúc này, chính cô mới là người hay lo lắng đấy!
    Arthur muốn về nghỉ ngơi. Ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp. Anh hứa sẽ đi kiểm tra lại huyết áp trong vài ngày tới, và nếu có cái gì đó bất thường, anh sẽ đi khám ngay lập tức.     – Anh hứa chứ? – Lauren nhất định yêu cầu.     Arthur lạy trời để cô đừng nhìn anh như vậy nữa. Nếu tim anh không nổ tung ra trong chốc lát, anh sẽ ôm cô vào vòng tay mình để nói với cô rằng anh đã yêu cô như điên như dại, rằng thật khó khi lại về sống ở chính thành phố này và không được trò chuyện cùng nhau. Anh sẽ kể hết cho cô nghe, nếu như anh có thời gian để kể trước khi cô gọi bảo vệ đến và nhốt anh lại. Anh cầm lấy áo vét của mình, nói đúng hơn là phần còn ại của cái áo vét, tránh không mặc áo vào trước mặt cô và nói cảm ơn cô. Anh rời khỏi căn phòng thì nghe thấy tiếng cô gọi phía sau lưng:
    – Arthur?
    Lần này, anh cảm thấy tim mình nhảy vọt lên đến tận đầu. Anh quay người lại.     – Tên anh như vậy phải không?     – Vâng – anh thốt ra, miệng đã cạn khô nước bọt.     – Đơn thuốc của anh này! – Lauren nói và đưa cho anh tờ giấy màu hồng.     – Cảm ơn cô – Arthur cầm tờ giấy và trả lời.     – Anh đã cảm ơn tôi rồi. Anh mặc áo vét vào đi. Giờ này buổi tối thường lạnh đấy, và cơ thể anh hôm nay đã mệt đủ rồi.
    Arthur vụng về xỏ một tay vào áo, lúc vừa định bước chân đi, anh quay người lại và nhìn Lauren hồi lâu.
    – Có chuyện gì vậy?
    – Cô có một con cú trong túi áo – anh nói với nụ cười buồn trên môi.     Và Arthur rời phòng khám.     Lúc anh đi ngang qua tiền sảnh, Betty gọi anh từ sau ô kính. Anh bước lại chỗ chị, vẻ ngơ ngẩn.     – Anh ký vào rồi đi đâu thì đi -chị nói và chìa cho anh một quyển sổ to màu đen.
    Arthur ký vào sổ của khoa cấp cứu.
    – Anh có chắc là anh khoẻ mạnh không? – nữ y tá trưởng lo ngại – Trông anh có vẻ như bị choáng.     – Rất có thể – Arthur trả lời rồi bước đi.
    Arthur đợi taxi trước cửa khoa cấp cứu, và từ quầy đón tiến, nơi Betty đang phân loại các phiếu nhập viện, Lauren nhìn theo anh mà anh không nhận ra.
    – Chị có thấy anh chàng này trông hơi giống anh ta không?     – Chị chẳng biết em nói về ai cả – nữ y tá trả lời, đầu vùi vào đống hồ sơ – Đôi khi, chị cứ tự hỏi không biết mình làm việc trong một bệnh viện hay một cơ quan hành chính?
    – Cả hai, em nghĩ thế. Chị nhìn anh chàng nhanh lên, và nói cho em biết chị thấy anh ta thế nào. Trông cũng không đến nỗi, phải không?

    Betty nâng cặp kính lên, đưa mắt nhìn qua một cái rồi lại vùi đầu vào đống giấy tờ của mình. Một chiếc xe của hãng Yellow Cab vừa đỗ lại, Arthur trèo và xe và chiếc xe đi xa dần.     – Chẳng giống tí nào! – Betty nói.     – Chị nhìn anh ta có hai giây!     – Ừ, nhưng đây là lần thứ một trăm em hỏi chị điều này, cho nên chị được luyện quen rồi, thêm nữa chị đã nói với em là chị có tài nhớ mặt mà lại. Nếu đó là anh chàng của em thì chị đã nhận ra ngay rồi, hồi ấy chị có bị hôn mê đâu.
    Lauren cầm một chồng giấy tờ và giúp nữ y tá phân loại.     – Lúc nãy, khi em khám cho anh ta, em đã thấy nghi ghê lắm.     – Thế sao em không hỏi anh ta?     – Em đã thử hình dung rất rõ mình nói với một bệnh nhân như thế này: “Trong thời gian tôi vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, chẳng hay anh có hoàn toàn tình cờ ngồi mười lăm ngày ở bên giường tôi không?”.
    Betty cười rộ lên.     – Hình như đêm vừa rồi em lại mơ thấy anh chàng ấy. Nhưng đến khi tỉnh dậy, em chẳng bao giờ nhớ nổi nét mặt của anh ta.
    – Nếu đó là anh ta, anh ta sẽ phải nhận ra em. Em có hai chục “khách hàng” đang đợi em kìa, em phải gạt những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và đi làm việc đi. Và rồi lật sang trang mới thôi, em có một anh bạn nào đó cơ mà, phải không?     – Nhưng chị có chắc đó không phải là anh ta không? – Lauren hạ giọng nài nỉ.     – Hoàn toàn chắc!
    – Nói thêm về anh ta cho em đi.     Betty rời chồng hồ sơ và quay người trên chiếc ghế xoay.
    – Em muốn chị nói cái gì cơ chứ!     – Dù sao cũng khó tin thật đấy – Lauren nổi đoá – Cả khoa chạm trán người đàn ông ấy suốt hai tuần lễ liền, thế mà mình không tài nào tìm nổi dù chỉ một người biết điều gì đó về anh ta.     – Chắc là vì anh ta bản tính kín đáo! – Betty vừa lẩm bẩm vừa kẹp lại một tập giấy màu hồng.     – Thế không ai tự hỏi anh ta làm gì ở đây à?     – Một khi mẹ em đã chấp nhận sự có mặt của anh ta, mọi người chẳng có lý do gì mà can thiệp nữa. Ở đây tất cả đều nghĩ rằng đó là một người bạn của em, thậm chí là bồ của em cũng nên! Em làm các cô cùng phòng phát ghen. Khối người có thể cuỗm anh chàng ấy của em đấy!     – Mẹ em nghĩ đó là một người bệnh, ông Fernstein cho đó là một người họ hàng, còn chị thì tưởng đó là bồ của em. Rõ ràng là không ai có thể đi đến chỗ nhất trí với người khác được.
    Betty húng hắng ho rồi đứng dậy để lấy một tập giấy. Chị để tuột kính xuống mũi và nhìn Lauren với vẻ nghiêm trang:
    – Thì lúc ấy em cũng ở đó mà!
    – Mọi người tìm cách giấu tôi điều gì vậy, tất cả mọi người?
    Che giấu sự bối rối của mình, nữ y tá lại vùi đầu vào đống giấy tờ.
    – Chẳng giấu gì cả! Chị biết rằng chuyện đó có vẻ kỳ lạ, nhưng điều khó tin duy nhất là em đã tai qua nạn khỏi mà không bị một di chứng nào, em phải cảm ơn trời chứ đừng khăng khăng tự bịa ra ình những chuyện huyền bí nữa.
    Betty đập vào chiếc chuông con ở trước mặt và gọi bệnh nhân số 125. Chị đặt một hồ sơ vào tay Lauren và ra hiệu cho Lauren trở lại vị trí làm việc.
    – Điên thật, mình mới là bác sĩ phụ trách ở đây chứ – Lauren vừa càu nhàu vừa đi vào phòng khám số 4.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.